Người dịch: Whistle
Mùa đông giá rét đã tới.
Tuyết lớn tung bay.
Trong mùa đông này, ở Đông An phủ hiển nhiên là sẽ không an bình, cuộc sống của bách tính cũng sẽ cực kỳ gian nan.
Quận Hạc.
Trụ sở của phái Nông Sơn.
"Giết!"
Tiếng rống vang thiên, dù cho tuyết bay đầy trời cũng không ép được.
Trong một vụ chém giết hỗn loạn, sắc mặt Lục Dung thư giãn, nhàn nhã như bước, tóc dài phất phới, chắp tay mà đi.
Ở xung quanh nàng, một thanh phi kiếm sáng long lanh hóa thành lưu quang nhanh chóng lao đi, khi thì như cá bơi, khi thì lao thẳng, trong chớp mắt đã bay xa hơn mười trượng.
Mỗi lần Phi kiếm lấp lóe liền đại biểu cho một nhân mất mạng.
Đổng Tiểu Uyển cầm đao đứng ở bên cạnh nàng, đón đỡ những ám khí tập kích trong không trung, bảo đảm nàng không bị quấy nhiễu.
Có một vị tu tiên giả ngự sử phi kiếm trùng sát phía trước, thứ gọi là sức chiến đấu của bang phái phàm nhân liền trở thành một trò cười.
Chỉ trong một lát, người của phái Nông Sơn đã mất hết đấu chí.
Cao thủ của Chu gia và Trích Tinh lâu, cộng thêm một vài Huyền Giáp hộ vệ đồng thời tiến lên, không bao lâu sau đã chiếm lĩnh được trụ sở của bang phái.
Lục Dung vung tay áo dài lên, thu hồi phi kiếm, ôn nhu nói:
"Nghe nói phái Nông Sơn có một nhóm tinh binh am hiểu trèo đèo vượt núi, dùng dây thừng giết địch, tại sao hôm nay lại không thấy?"
"Nhị tiểu thư nói đùa." Tiêu Nam Sơn của Trích Tinh lâu cười nói:
"Chỉ là phàm nhân, sao dám ngăn cản thần uy của Lục phủ, cho dù phái Nông Sơn có không tự lượng sức mình thì cũng biết chắc lần này chính là đi chịu chết, sợ là sớm cho tinh nhuệ rút lui, như vậy thì vẫn còn cơ hội đông sơn tái khởi."
"Đáng tiếc!" Lục Dung lắc đầu:
"Nếu như có thể đồng thời giải quyết thì sau này cũng sẽ bớt được một chút phiền toái, hiện giờ thì chắc là sẽ không dễ tìm."
"Cứ như vậy đi, dọn dẹp một chút, mang hết toàn bộ những vật cần dùng đến đi."
"Vâng!"
. . .
Tình huống như vậy không chỉ phát sinh ở phái Nông Sơn.
Lục phủ sai người trưng thu thuế má, có nhiều thế lực thề sống chết không chịu, cho nên khó tránh khỏi một tràng giết chóc.
Vì cam đoan thuế ngân không đầy đủ, lần này Lục phủ còn xuất động cả tu tiên giả áp trận, một đường đánh đâu thắng đó.
Quận Loan.
Trong đại trạch của Lưu gia.
"A!"
"Tha mạng!"
"Nhìn kỹ một chút, đừng có để xổng người nào, kẻ nào can đảm dám phản kháng, bất luận nam nữ lão ấu, giết không tha!"
Trong chốc lát, cả tòa đại trạch đã rơi vào hỗn loạn.
"Phốc!"
Máu tươi tung tóe, một người ngửa mặt lên trời ngã xuống đất.
Khâu Đường cầm dao găm trong tay, mang theo một đám tôi tớ Phù gia, khí thế hùng hổ xông vào hậu viện trong đại trạch.
Y vung vẩy binh khí, tiện tay liền bổ ngã một tên hộ viện đang mưu toan phản kháng, vung tay lên, quát:
"Lục soát!"
"Lưu gia cắm rễ ở quận thành mấy chục năm nay, trữ hàng vô số kim ngân, ta không tin là không bỏ ra nổi thuế ngân!"
"Khâu Đường!" Một người bị đao binh giải đến, quỳ rạp xuống đất, nộ phóng trùng quan rống to với y:
"Ngươi công báo tư thù, bởi vì chuyện năm đó ở Khâu gia trang nên ngươi đang trả thù bọn ta, lão phu không phục!"
"Không phục?" Khâu Đường bỗng nhiên quay đầu:
"Bọn ta phụng mệnh làm việc, nếu như ngươi không phục thì cứ việc đi nói với Phủ chủ!"
Nói xong y lại lạnh lùng cười một tiếng, nói:
"Năm đó, mấy trăm người của Khâu gia trang ta bị các ngươi làm cho bỏ gia vứt nghiệp, đào vong phủ thành, phong thủy luân chuyển, sợ là các hạ không ngờ rằng Lưu gia cũng sẽ có ngày hôm nay a?"
"Ông trời thật sự là có mắt, một thù trả một thù."
"Cha ta đã dẫn người diệt Vương gia, ta khuyên ngươi thành thật một chút, giao ngân lượng ra đi, đừng có nối gót của bọn hắn!"
"Khâu. . . Khâu đại ca." Trong đám người, một giọng nói nhu nhu nhược nhược vang lên:
"Năm đó là Lưu gia chúng tôi không đúng, nhưng kẻ cầm đầu là Vương gia, là phái Ba Sơn, ngài có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi một ngựa hay không."
Nói xong liền quỳ trên mặt đất, dập đầu lia lịa.
"Thiện Nhi. . ." Khâu Đường nghe tiếng liền hơi biến sắc, ánh mắt nhìn sang cũng lộ ra thần sắc phức tạp, có buồn, có giận, có yêu.
Năm đó, Khâu gia trang cũng là thế lực lớn nhất trong quận Loan này, y và nàng Thiện Nhi trước mặt còn là thanh mai trúc mã.
Nhưng mà. . .
Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất!
Ánh mắt Khâu Đường ngưng tụ, đang muốn mở miệng, trong nội viện lại truyền đến tiếng hô to mừng rỡ của hộ vệ.
"Khâu gia, tìm được rồi!"
"Tổng cộng là 5 rương kim ngân, không dưới vạn lượng, quả nhiên Lưu gia vẫn còn tiền, chỉ là không nguyện ý nộp lên thôi."
"Ồ?" Khâu Đường nghe vậy bèn cười lạnh, nhìn về phía Lưu gia chủ đang quỳ trên mặt đất, nói:
"Lưu thế thúc, thúc giải thích thế nào?"
"Chuyện này không có khả năng!" Lưu gia chủ không tin nói:
"Ta đã lấy ra toàn bộ vàng bạc trong trương mục, cho dù trong nhà còn thì cũng thể nào có nhiều như vậy."
"Ngươi. . . Là ngươi vu oan hãm hại!"
"Minh ngoan bất linh." Khâu Đường lộ ra vẻ mặt khinh thường:
"Khâu mỗ cũng không có ý định đùa nghịch thủ đoạn này với ngươi, câu mà ngươi nên hỏi là số tiền này tìm được từ chỗ nào?"
Lưu gia chủ nghe vậy liền khẽ giật mình, đột nhiên quay đầu nhìn người nhà mình, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt của nhị phòng có dị thường.
"Nhị đệ!"
"Là các ngươi. . ."
Ông ta chỉ tay vào một người, không nhịn được gào lên đau xót:
"Hồ đồ nha!"
"Đại ca." Nhị phòng cắn răng, trên mặt lộ vẻ dữ tợn:
"Không trách được bọn ta, là Lục phủ làm quá mức, nhiều thuế ngân như vậy, trong lúc nhất thời làm gì có nhà nào có thể lấy ra được?"
"Cho dù lấy ra thì nhà chúng ta cũng sẽ bị móc sạch, cũng tiêu đời thôi!"
"Đồ hỗn trướng." Sắc mặt Khâu Đường trầm xuống, thân hình lóe lên, trực tiếp một đao chém xuống đầu của nhị phòng:
"Vọng nghị Lục phủ, nên giết!"
Sau đó bèn vung tay lên:
"Xét nhà, mang hết tất cả mọi thứ đi, nam đinh thì mang đến Dược cốc làm lao động, nữ nhân thì chờ xử lý."
"Vâng!"
Đám người đồng thanh la lên.
Khâu Đường thu đao, mắt nhìn Lưu gia chủ mặt không còn chút máu nào, lại dừng lại trên người đã từng là thanh mai trúc mã một chút, ánh mắt biến hóa vừa đi vừa về, cuối cùng phất tay áo một cái, quay người đi ra ngoài viện.
Trước cửa đại trạch, một đội xe hơn trăm người đang không ngừng bận rộn.
Ở chính giữa đội xe có một toa xe xa hoa, Thập Cửu nương Lục Mộc Hủy vén rèm xe lên, nói gì đó với Mạc Cầu.
Nhìn thấy Mạc Cầu, Khâu Đường hơi ngừng lại.
Vị Mạc thần y này toàn thân áo trắng bồng bềnh, lưng đeo một cái túi vải màu xám bao phủ vỏ kiếm, khí chất văn nhược, đứng trong trời đông giá rét tuyết bay này làm cho người khác lo lắng hắn sẽ bị đông lạnh.
Nhưng gần đây có một tin đồn là Mạc thần y không chỉ có y thuật tinh xảo, mà võ nghệ cũng không tệ.
Thậm chí, đại danh đỉnh đỉnh 'Vô Định kiếm' chính là người này.
Khâu Đường không biết thật giả, nhưng lại có thể nhờ vào thái độ của Phù Tú Ngọc mà phát hiện ra một chút manh mối, vị này Mạc đại phu giấu được thật sự là rất sâu.
Lấy lại bình tĩnh, y liếc nhìn bốn phía.
Hai người Phù Ngao và Phù Du An đang an bài người kiểm kê hàng hóa.
Còn có mấy chục Nương Tử Thân quân tinh nhuệ đang canh giữ ở xung quanh toa xe.
"Tiểu thư."
Khâu Đường dừng lại cách toa xe chừng mấy trượng, chắp tay thi lễ:
"Lưu gia không tuân theo Phủ lệnh, đều đã bị bắt lại, ở trong viện cũng tìm ra 5 rương kim ngân, trừ đi thuế ngân cũng dư xài."
"Bọn hắn có bạc à!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Mộc Hủy tràn đầy sjw kinh ngạc:
"Nếu vậy thì tại sao lại không chịu nộp trước, hiện tại còn muốn bị phạt, chẳng phải là tự chuốc khổ cực sao."
"Cái này. . ." Khâu Đường lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Trong một đại gia tộc, không có chuyện tất cả mọi người đều đồng lòng, vả lại pháp không trách chúng, chắc chắn sẽ có người ôm lấy tâm lý may mắn.
Huống chi, thuế ngân lần này mà Lục phủ muốn thu đúng là không ít, nếu như nộp đủ thuế ngân thì sợ là Lưu gia cũng đã bị hủy.
Mặt khác.
Hai cha con bọn họ cũng âm thầm nhúng tay vào chuyện này.
Y làm sao có thể nói rõ cho đối phương biết những chuyện này được?
"Được rồi." Cũng may là Lục Mộc Hủy chỉ thuận miệng hỏi một chút, thấy vậy liền khoát tay áo:
"Dọn dẹp một chút, chúng ta đi nhà tiếp theo."
"Vâng!"
Lúc này, một tiếng hô to từ nơi xa truyền đến:
"Thạch Kính Minh, Vương Hải của phái Ba Sơn thống lĩnh một đám bang chúng cầu kiến thập cửu nương!"
"Phái Ba Sơn?" hai mắt Lục Mộc Hủy sáng lên:
"Thật là đúng lúc, bây giờ liền đến phiên bọn hắn."
Nàng còn chưa dứt lời, một đội xe trăm người đã xuất hiện ở cuối con đường trong làn tuyết bay.
"Không nhọc Thập Cửu nương đại giá thúc giục, chúng tôi đã chuẩn bị đủ ngân lượng, lần này cũng đồng thời đưa tới." Thạch chưởng môn khom người từ xa, vung tay lên, người đứng ở phía sau liền từng khiêng hàng hóa lên.
Rõ ràng là những rương kim ngân, châu báu, thậm chí có cả những vật như thảo dược và lông chồn.
"Hừ!" Khâu Đường nhìn thấy đám người của phái Ba Sơn liền hừ nhẹ một tiếng:
"Ngược lại là phản ứng rất nhanh."
Nhưng mà y cũng biết rõ, phái Ba Sơn không phải là tiểu gia tộc như Lưu, Vương, mà là một môn phái có Tiên Thiên tọa trấn, liền xem như Phù gia cũng không dám ép bách quá đáng.
"Thật tốt!" Lục Mộc Hủy vỗ nhẹ hai tay, vẻ mặt cao hứng:
"Như vậy thì chúng ta cũng sẽ không cần đi thêm một chuyến, Phù Ngao, ngươi đi qua kiểm tra một chút, không sai biệt lắm thì chúng ta liền đi huyện Ôn."
"Vâng!" Phù Ngao đáp lời.
Vung tay lên, mang theo một đám người nhận lấy số hàng hóa mà phái Ba Sơn đưa tới, so sánh từng món một.
Sau nửa canh giờ.
Phù Ngao khom người hồi bẩm:
"Hồi tiểu thư, bởi vì dùng không ít hàng hóa để gán nợ, cho nên có chút không khớp, nhưng mà nói chung là đã đủ rồi."
"Được rồi." Lục Mộc Hủy hạ màn xe xuống, âm mang quyện đãi:
"Đi thôi!"
"Vâng!"
Phù Ngao khom người đáp lại một tiếng, đại đội nhân mã bèn kéo theo thuế ngân chậm rãi lên đường.
Về phần người của Lưu gia thì sẽ tự có người giải về phủ thành.
. . .
Nhoáng một cái lại qua mấy ngày.
Tuyết.
Càng rơi càng lớn.
"Báo!"
Trên quan đạo, một vị kỵ thủ đạp tuyết lao tới, nói:
"Trên quan đạo phía trước phát sinh tuyết lở, khó mà thông hành, còn xin tiểu thư chỉ thị, chúng thuộc hạ nên làm gì tiếp theo?"
"Tuyết lở." Phù Du An nhíu mày, mở ra Tiên Thiên chân khí, lấy một bộ địa đồ ra đặt ở trước người cẩn thận quan sát.
Sau đó liền bước tới xoa xe ở chính giữa, thấp giọng nói:
"Tiểu thư, vẫn còn hai con đường để đi tới huyện Định, trong có một đường khá xa nhưng thông suốt, một đầu khác mặc dù gần nhưng lại có chút khó đi."
"Ngài xem. . ."
"Đi gần." Lục Mộc Hủy không chút do dự làm ra quyết định:
"Huyện Định là nơi cuối cùng rồi, chúng ta đi nhanh về nhanh, bây giờ ta chỉ nhanh chóng quay về Lang Tà đảo."
"Vâng." Phù Du An lập tức lui ra truyền đạt mệnh lệnh.
Đội xe lại tiếp tục tiến lên.
Nửa ngày sau.
Một sơn cốc xuất hiện ở trước mặt.
Kỵ thủ tuần tra giục ngựa đi nhanh, đi dọc theo sơn cốc hai vòng rồi quay về hồi bẩm là không có gì khác thường.
Sau khi đội xe nghỉ ngơi một chút liền chậm rãi tiến lên.
Mới vừa tiến vào hẻm núi được hơn mười trượng thì Mạc Cầu lập tức nhíu mày.
"Luật. . ."
Con Tranh mã dưới hông cũng thở hừ một tiếng, ngừng lại, bốn vó không ngừng đào lớp tuyết ở dưới mặt đất.
"Không đúng!"
Mạc Cầu đưa tay ra hiệu cho toa xe lập tức dừng lại.
Lục Mộc Hủy vén rèm xe lên, nhìn sang:
"Thế nào?"
"Có mai phục." Biểu lộ Mạc Cầu lạnh nhạt:
"Nên tới kiểu gì cũng sẽ tới, Thập Cửu nương không cần phải lo, có Phù tiền bối và Phượng thống lĩnh ở đây thì sẽ không có việc gì."
Hắn vừa mới nói xong, phó thống lĩnh của Nương Tử Thân quân Phụng Tiên ở bên cạnh đã vỗ nhẹ bảo kiếm phía sau, quát lớn một tiếng:
"Cẩn thận đề phòng!"
"Có mai phục!"
"Ầm ầm. . ."
Tiếng quát chưa dứt, phía trên hẻm núi chợt nổ vang một tiếng, đám người ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt không khỏi ngưng tụ.
"Tuyết lở!"