Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274. Tín Nhiệm

Chương 274. Tín Nhiệm Chương 274. Tín Nhiệm


Người dịch: Whistle

Trên một hòn đảo hoang to lớn, Vân lâu, thây ngã khắp nơi trên mặt đất, người trông coi thì chẳng biết đã đi đâu, chỉ có một người đứng ở tầng dưới chót lật xem bí tịch.

Không cần nghĩ cũng biết, người này tuyệt đối không phải hạng người hời hợt.

Ngay từ đầu, Hà Côn cũng không có ý định trêu chọc đối phương, chỉ định của ai người nấy xem, không liên quan tới nhau.

Nhưng lúc này trong lòng ông ta không khỏi lửa giận.

Bất kể có nói như thế nào thì ông ta cũng là một cao thủ Tiên Thiên, là nhân vật đứng trên đỉnh của giới Võ đạo.

Phóng nhãn khắp Đông An phủ, ngoại trừ những vị Tu Tiên giả lác đác không có mấy kia, lại có mấy ai có thể khinh nhục Hà Côn?

Mà đối phương, ở chỗ này lật xem bí tịch võ công, đương nhiên không thể nào là Tu Tiên giả được.

"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt Hà Côn trầm xuống, nói:

"Huynh đài, bí tịch ở nơi đây cũng đâu chỉ vạn quyển, ngươi cũng bá đạo thật đó, định một người độc chiếm sao."

"Bí tịch trên tầng này không nhiều." Mạc Cầu đạm mạc nói:

"Buông bí tịch xuống, hoặc là đi, hoặc là chờ ta xem qua rồi nói."

"Đánh rắm!" Người trẻ tuổi vừa mới tìm thấy bí tịch nghe vậy tức giận trừng mắt quát:

"Ngươi nghĩ nơi này là nhà của ngươi ao? Cho dù là nhà của ngươi, thứ bọn ta coi trọng cũng không phải ngươi có thể giữ được!"

"Nói năng lỗ mãng." Mạc Cầu trầm mặt, nói:

"Nên đánh."

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Hà Côn đột nhiên thay đổi, ông ta còn chưa kịp hành động thì người trẻ tuổi ở bên cạnh đã kêu thảm một tiếng, dùng tay che mặt gò má bay ra ngoài.

Thân ở giữa không trung, một vài chiếc răng nhuốm máu rơi xuống đất.

Phách Không Chưởng!

Môn võ kỹ Mạc Cầu vừa mới lấy được, kình xuất vô thanh vô tức, cho dù là Tiên Thiên cũng rất khó phát giác.

"Tốt, cực kỳ tốt!" Hà Côn hấy vãn bối của mình bị đối phương giáo huấn, trên mặt không khỏi xuất hiện một ít vặn vẹo:

"Các hạ võ nghệ siêu phàm, Hà mỗ bội phục, môn Thiên Vũ Kỳ Kiếm này, ngươi cứ giữ đi!"

Nói xong liền hơi vung bí tịch trong tay lên.

"Hoa. . ."

Bí tịch bay tới phía đối diện, còn che khuất ánh mắt của Mạc Cầu, trên bí tịch còn ẩn chứa nội kình, làm cho trang giấy bay lên bay xuống.

Nếu không dùng Kình lực đánh tan thì sợ là quyển kiếm phổ này sẽ bị hủy đi.

"Hô!"

Sau lưng bí tịch là một cái chưởng ấn.

Đại Mạc Tiên Chưởng!

Chưởng xuất, thế như cát vàng đầy trời, một cỗ làm hao mòn vạn vật chi ý đang ẩn tàng trong đó.

Muốn tiếp bí tịch thì nhất định phải phân tâm, còn tiêu hao Chân khí.

Không tiếp thì Công pháp sẽ ị hủy hết, vả lại có bí tịch che chắn tầm mắt, cũng khó thoát được một chưởng này của Hà Côn.

Người đàn ông trung niên này tính toán khá lắm.

"A. . ."

Đối mặt đột kích thế công, Mạc Cầu chỉ hừ nhẹ một tiếng, vung khẽ tay áo dài, dễ dàng tùy ý đánh tan kình lực ở trên bí tịch.

Sau một khắc, đôi mắt của Mạc Cầu đột nhiên co rụt lại.

"Thật ác độc!"

Trong tiếng quát buồn bực, toàn thân Mạc Cầu phát sáng, cơ thể lập tức phồng lên chỉ trong nháy mắt, một chưởng oanh ra.

Hắc Sát chân thân!

Bất Động Như Sơn!

Cự Linh chưởng!

"Oanh. . ."

Chưởng thế giống như núi đổ, giống như núi lửa bộc phát, vô tận vĩ lực càng làm cho sắc mặt Hà Côn đại biến.

"Không. . ."

"Bành!"

Tiếng hét dừng lại.

Một bóng người phá vỡ vách tường, xẹt qua một đường vòng cung ở giữa không trung rồi nặng nề rơi xuống hồ nước.

Đếm không hết Huyền xà đồng thời tiến lên, thân thể của người này run rẩy rồi bị thân rắn bao phủ.

Tầng cao nhất trên Vân lâu, Mạc Cầu lạnh lùng gỡ hay cây độc châm màu xanh lam từ bên hông xuống, tiện tay quăng xuống dưới đất.

Thủ đoạn của đối phương không sai, chẳng qua muốn dùng độc hại Mạc Cầu thì còn kém một chút.

"Tự tìm đường chết!"

Hắn vốn không định giết người, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương đã làm cho hắn nảy sinh sát cơ, nếu đã tự tìm đường chết thì Mạc Cầu cũng chẳng ngại gì mà tiễn ông ta một đoạn.

"Bá phụ!"

"Cha!"

Biến cố trước mắt làm cho hai người trẻ tuổi còn lại sắc mặt đại biến, cuống quít chạy xuống dưới lầu.

Mạc Cầu không thèm để ý đến hai người, tiện tay lật Kiếm phổ ra.

Kiếm pháp tinh diệu, liền xem như là ở Tiên Thiên cảnh giới thì cũng không nhiều thấy, nhưng ở nơi này thì cũng chỉ được tính là trung thượng.

Sau khi xem hết chỗ tinh diệu trên kiếm phổ, Mạc Cầu liền nhẹ nhàng lắc đầu, tiện tay đặt lên giá sách.

"Chủ quan."

Chủ quan, cũng là bởi vì độc châm của người vừa rồi, cũng là bởi vì hắn nhất thời trầm mê trong võ học.

Nơi này dù gì cũng là Lục phủ, không an toàn, không nên ở lâu.

Vẫn là đi sớm mới tốt.

Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, ở tầng dưới chót dạo qua một vòng, sau khi mở ra rất nhiều quyển bí tịch, cuối cùng cầm lấy mười quyển tốt nhất cùng với Tu tiên Công pháp mà hắn đã lấy được đều đóng gói lại.

Giống như lời hắn vừa nói, bí tịch ở trên tầng cao nhất của Vân lâu cũng không coi là nhiều, có thể lọt vào mắt hắn thì lại càng ít.

"Hô. . ."

Gió mát phất phơ, Vân lâu không có một bóng người.

. . .

Cách Vân lâu không xa còn có một hòn đảo.

Vụ đảo.

So với Vân lâu thì sách được cất giữ ở nơi chỉ có hơn chứ không kém.

Chẳng qua Vân lâu chuyên cất giữ bí tịch võ công, nơi đây thì có khuynh hướng về các loại tạp học.

Y, bặc, tinh, tượng, cầm, kỳ, thư, họa. . .

Cần cái gì thì có cái đó.

Mạc Cầu cũng là khách quen của nơi này, cho nên hắn biết rất rõ những thứ mà mình muốn ở nơi này.

Nhất là những thư tịch, du ký dính đến Tu Tiên giả, ngày xưa có công lao cũng không thể xem, lần này thì lại có thể đóng gói mang đi.

Chỉ tiếc, không có Thôi lão chỉ điểm, không thể tìm được 'Phòng tối', chỉ đành lấy đi không ít loại mật quyển hiếm thấy.

Không bao lâu sau.

Vụ đảo, tầng cao nhất của tàng thư lâu, Mạc Cầu mang theo một cái bao cao chừng nửa người, bên trong chứa hơn trăm quyển thư tịch, nhảy ra ngoài.

Có mấy người đại hô tiểu khiếu muốn chặn đường, bị hắn tiện tay đánh bay ra ngoài.

"Hoa. . ."

Mạc Cầu bước chân lên thuyền, Chân khí tự động tuôn ra, thuyền nhỏ nhanh chóng lao tới hòn đảo phía trước giống như một mũi tên.

Vừa mới nhảy lên một con đường nhỏ, còn chưa chờ Mạc Cầu ổn định thân hình, bước tường bích trước mặt liền sụp đổ.

"Phốc!"

Một người miệng phun tiên huyết, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng có một thanh trường mâu từ trên trời giáng xuống, cắm chặt người này xuống đất.

"Giết!"

"Chỉ cần là người Lục gia thì một người cũng không thể buông tha!"

"Giết chết một người Lục gia thì sẽ được các thế lực lớn tưởng thưởng, cơ hội trở nên nổi bật ở trong tầm tay."

Trong nội viện, tiếng rống vang trời.

"Chết đi!"

"Phốc phốc phốc!"

Đao quang lấp lóe, tiếng kêu rên liên hồi, tiếng gào thét ở phía sau đột nhiên trì trệ, giống như đang e ngại.

Mạc Cầu đạp trên phế tích bước vào trong viện, cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn không khỏi hơi nhíu mày.

Không ngờ lại gặp được người quen ở chỗ này!

"Mạc Cầu!" Đổng Tiểu Uyển toàn thân nhuốm máu, cầm cự đao trong tay, hai mắt sáng lên, trên mặt hiện vẻ mừng rỡ:

"Đệ cũng tới sao, mau mang Dung Dung rời đi."

Chỉ thấy mặt đất khắp nơi đều là tàn thi, một đám người giang hồ ở phía xa đang rục rà rục rịch, vây quanh ba người.

Phó thống lĩnh của Nương Tử Thân quân Phụng Tiên, Đổng Tiểu Uyển, còn có Lục nhị tiểu thư Lục Dung đang tựa trên vai của Phụng Tiên, hình như vừa mới lao ra khỏi vòng vây.

Sắc mặt Lục Dung trắng bệch, eo chảy đầy máu, khí tức suy yếu, hiển nhiên là đã bị trọng thương.

"Lăn đi!"

Đổng Tiểu Uyển lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, Lục Hợp Trọng đao điên cuồng chém xuống, đao khí gào thét, đánh cho truy binh người ngã ngựa đổ.

Nơi này cũng không có nhiều cao thủ, dù có thì sợ là cũng đã mất mạng, trong lúc nhất thời lại không có người dám tới gần.

"Đi!"

"Nhị tiểu thư bị thương." Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, cất bước tới gần.

"Dừng lại!" Lục Dung đột nhiên mở miệng:

"Đừng tới đây."

"Dung Dung, là Mạc Cầu." Đổng Tiểu Uyển ngẩn ngơ, nói:

"Ngươi quên rồi sao, ta đã từng nhắc về Mạc Cầu rồi, hắn còn là một vị thần y, đúng dịp có nhìn xem thương thế của ngươi."

"Không!" Lục Dung cật lực chống đỡ thân thể, một đôi mắt đẹp nhìn chòng chọc vào Mạc Cầu:

"Trên người hắn có sát khí!"

Tuy rằng luồng sát khí này chỉ lóe lên liền biến mất, nhưng nàng có thể cam đoan đối phương đã động sát cơ.

Chí ít, trong nháy mắt vừa rồi đã động.

Dù là chỉ trong nháy mắt, loại người này, loại thời điểm này, nàng không dám giữ ở bên người, ai biết chừng nào thì đối phương lại muốn giết mình?

"Mạc Cầu từng là đệ tử của phái Linh Tố." Phụng Tiên ở bên cạnh cũng nắm chặt bảo kiếm, cảnh giác nhìn hắn:

"Phái Linh Tố đã bị Lục phủ tiêu diệt, hắn chưa hẳn đáng giá tín nhiệm."

Đổng Tiểu Uyển khẽ giật mình, chậm rãi nghiêng mình nhìn mấy người, trong lúc nhất thời không nắm được chú ý.

"Nhị tiểu thư, ngươi suy nghĩ nhiều." Mạc Cầu nhíu mày, khẽ lắc đầu, nói:

"Vẫn là để ta xem thử thương thế của tiểu thư như thế nào đi."

Nói xong.

Hình bóng của hắn đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

"Bạch!"

"Hây!"

Mạc Cầu, Lục Dung, đồng thời lựa chọn động thủ.

Thập Bộ Nhất Sát!

Tiên Thiên Nhất Khí Cầm Nã thủ!

Một cự chưởng vô hình xuất hiện trước người Lục Dung, bao phủ tứ phương, hung hăng ép về phía trước.

Cự chưởng vừa mới xuất hiện, một vết kiếm cũng hiển hiện trong lòng bàn tay, rồi lan tràn ra khắp nơi.

Hai sát chiêu đồng thời tiêu vong.

"Bạch!"

Một sợi lưu quang xuất hiện, nhẹ nhàng khẽ quấn liền quét sạch toàn trường, núi đá sàn gác bị nó vạch nhẹ một cái liền vỡ thành hai mảnh.

Phi kiếm!

Phi kiếm trong tay Lục Dung mạnh hơn bọn người Thượng Vân Nhu quá nhiều, kiếm xuất, cơ hồ không nhìn thấy kiếm ảnh.

Chỉ có một luồng sáng chớp nhoáng lấp lóe.

Trong nháy mắt đã chém vỡ thân ảnh trước mặt.

"Hoa. . ."

Bóng người tán đi, trong nháy mắt hóa thành chín cái bóng mờ, hư hư thật thật, từ bốn phương tám hướng đánh tới.

Vân Long Cửu Hiện!

Mỗi phân thân huyễn ảnh của môn khinh công này đều mang theo khí tức của bản thân, cho dù là Tu Tiên giả, nhất thời cũng khó phân biệt thật giả.

Bản thân Lục Dung đang bị trọng thương, ý thức vốn đã suy yếu, lúc này càng không thể phân biệt được.

Bất quá nàng cũng lười phân biệt, suy nghĩ khẽ động, kiếm quang tái khởi.

Kiếm quang di chuyển giống như cá bơi, nhẹ nhàng lấp lóe, xoắn nát mấy cái bóng mờ.

Bất quá cuối cùng vẫn có một cái bóng mờ ép tới gần, co ngón tay liền bắn ra, kình khí như mưa nặng hạt rơi xuống.

Còn có một vệt kiếm quang sắc bén xuất hiện ở một góc độ ngoài dự liệu đâm về phía trái tim của Lục Dung.

"Đinh đinh. . ."

Phụng Tiên nghiến chặt hàm răng, liều mạng múa may trường kiếm, đánh bay kình đột kích khí, đồng thời trong miệng còn hét lớn:

"Bảo hộ tiểu thư!"

Đôi mắt đẹp của Đổng Tiểu Uyển nhảy lên, căn bản theo không kịp tốc độ di chuyển của Mạc Cầu, không khỏi kêu khóc một tiếng:

"Đừng mà!"

Một người là hảo hữu chí giao từ nhỏ, một người là để sư đệ làm cho phương tâm của nàng nảy mầm.

Hai người này đang chém giết lẫn nhau.

Chỉ trong thoáng chốc, trong lòng Đổng Tiểu Uyển sinh ra một cỗ bi thương không nói ra được, thân thể đột nhiên quét ngang, hai tay mở rộng, ngăn ở trước người Lục Dung.

"Bạch!"

Kiếm quang trì trệ, lập tức nhanh chóng lùi lại, tránh đi phi kiếm đột kích tiễu sát.

Thân hình Mạc Cầu lấp lóe, đạp hư bộ pháp im ắng rơi xuống đất, thẳng đến khi lui ra ngoài hơn mười trượng mới dừng lại.

Chỉ có ở khoảng cách này thì Mạc Cầu mới có thể cam đoan là mình có thể đối mặt với một vị Tu Tiên giả, không đến mức trong bất tri bất giác bỏ mình.

Nhưng tương tự, muốn tới gần đánh giết thì cũng là chuyện vọng tưởng.

"Hà tất!"

Hắn chau mày, lắc đầu tiếc nuối.

Nếu như không có Đổng Tiểu Uyển, một kiếm vừa rồi hắn liền chắc chắn đâm xuyên qua tim của Lục Dung, cùng lắm là bị trọng thương.

"Hảo kiếm pháp! Chỉ là một phàm nhân, khó trách có thể làm cho Thượng Vân Nhu phải rơi vào tình trạng như vậy." Trong lòng Lục Dung cũng cuồng loạn, lập tức trừng mắt nhìn Đổng Tiểu Uyển, trong giọng nói có một ít không cam lòng:

"Ngươi muốn chết phải không."

"Đừng đánh nữa." Trên mặt Đổng Tiểu Uyển hiện lên vẻ đắng chát.

Bình Luận (0)
Comment