Người dịch: Whistle
Mấy tháng sau.
Trận tuyết mùa đông chậm rãi bay xuống.
Bên cạnh quan đạo, suối nước róc rách, dòng nước trong vắt giống như một tấm gương, phản chiếu bóng người đang bận rộn.
Một thương đội hơn hai mươi người hoặc là đang nhóm lửa, hoặc là đang sắp xếp hàng hóa, làm việc theo thứ tự.
Nơi xa, trong một nơi hẻo lánh yên lặng.
Lục Mộc Hủy đang ngồi xếp bằng trên nệm mềm, nhắm mắt đưa tay đón nhận bông tuyết, lông mày tinh xảo run nhè nhẹ.
"Lại đến mùa tuyết."
"Ta còn nhớ, lần trước khi thưởng tuyết cùng với Nhị tỷ, khi đó ta còn muốn nhị tỷ ở lại, nhiều bồi người nhà một chút."
Lúc này, trên mặt Lục Mộc Hủy đã không còn vẻ ngây thơ như trước, trên trán cũng có thêm vài sợi tóc bạc, nhìn qua liền sẽ cảm thấy là nàng đã trưởng thành không ít.
Mạc Cầu ngồi xếp bằng ở đối diện, đặt quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu lên nói:
"Nếu như Nhị tiểu thư không gặp được chuyện ngoài ý muốn thì hẳn là cũng sẽ đi Tiên đảo, đến lúc đó hai người có thể gặp lại nhau."
"Ừm." Lục Mộc Hủy gật đầu, dừng một chút, mới nói:
"Đa tạ."
Nàng đã hôn mê mấy tháng, vừa mới tỉnh lại không lâu, có thể còn sống toàn bằng đối phương chiếu cố, chẩn trị.
"Khách khí." Mạc Cầu lắc đầu:
"Dù sao cũng đã tương giao một tràng, há có thể thấy chết không cứu."
"Ta vốn cho rằng mình đã chết chắc, thì ra cái chết đáng sợ như vậy." Lục Mộc Hủy cười khổ:
"Dù sao cũng là ân cứu mạng, dù có cảm kích thế nào thì cũng không đủ, chỉ tiếc là trên ta hiện giờ không có vật gì, cũng không có cách nò báo đáp."
"Cũng không hẳn vậy." Mạc Cầu nghĩ nghĩ, lập tức từ trên thân lấy ra một vật, đưa tới:
"Ngươi xem giúp ta cái tấm bản đồ này có phải đi tới 'Tiên đảo' hay không?"
"Nha!" Lục Mộc Hủy đưa tay nhận lấy, quét mắt nhìn lộ tuyến trên tấm bản đồ rồi nhẹ nhàng gật đầu:
"Không sai."
Rồi nàng lại hiếu kỳ hỏi:
"Ta nhớ được thứ này nằm trên người của Nhị tỷ mà, tại sao lại ở trong tay ngươi?"
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, nói:
"Mạc mỗ vốn định đi theo Nhị tiểu thư đến Tiên đảo, nhưng mà tình huống lúc đó rất khẩn cấp, nàng chỉ đành để vật này lại, để tại hạ tự đi trước."
Quả nhiên, dưới tình huống lúc đó thì Lục Dung cũng không có bản đồ giả để mà lừa gạt hắn.
"Như vậy à." Lục Mộc Hủy không nghi ngờ gì, gật đầu nói:
"Tiên đảo cách Đông An phủ quá xa, liền xem như là Lục gia ta cũng chỉ biết được phương hướng đại khái."
"Nhưng mà ta còn có một vị thúc thúc, mấy năm trước đã định cư ở phụ cận Tiên đảo, nếu như tìm được thúc ấy thì cũng có thể tìm đồng đạo để hỏi thăm một chút, lúc đó liền có thể biết được đường xá."
Mạc Cầu đồng ý.
Tìm Tu Tiên giả, một kẻ phàm nhân như hắn thì có rất nhiều không tiện, Lục Mộc Hủy thì thích hợp hơn.
"Thập Cửu Nương." Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, đưa quyển sách trong tay cho nàng rồi nói:
"Ta đã xem qua quyển sách tóm tắt về tiên duyên này rồi, nhưng lại không hiểu nhiều về miêu tả trong sách, ta muốn thỉnh giáo một chút."
"Ngươi nói." Lục Mộc Hủy cười khẽ:
"Ta biết gì thì nhất định sẽ nói nấy!"
"Tu Tiên giả cũng có Võ kỹ sao?" Chuyện mà Mạc Cầu tò mò nhất chính là chuyện này.
"Đương nhiên." Lục Mộc Hủy gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói:
"Chẳng qua Võ kỹ của Tu Tiên giả không giống với phàm nhân, mà là mượn nhờ lực lượng của thiên địa để thi triển chiêu thức, uy lực sẽ càng mạnh hơn."
"Nếu như võ giả có kiếm pháp, thì Tu Tiên giả cũng có pháp môn ngự kiếm."
"Lục gia cũng có hai môn ngự kiếm pháp, một quyển là Vân Vụ Ngự Kiếm Chân quyết; một quyển là Bôn Lôi Kiếm quyết, môn mà Nhị tỷ tu hành chính là Bôn Lôi Kiếm quyết, một khi Đại thành, có thể dẫn lực lượng lôi đình quán chú vào trong phi kiếm, nghe nói nếu như tu tới cảnh giới Kiếm khí Lôi âm thì có thể vượt cấp giết địch."
"Kiếm quyết, Kiếm khí Lôi âm." Mạc Cầu nhăn mày, nhất thời khó có thể lý giải được những miêu tả này, lại hỏi:
"Ta thấy Nhị tiểu thư còn biết một môn chưởng pháp?"
"Đúng." Lục Mộc Hủy gật đầu, nói:
"Đó là một môn Pháp thuật tên là Tiên Thiên Nhất Khí Cầm Nã thủ, nói là chưởng pháp thì cũng được."
"Muốn tu hành pháp thuật này thì cần phải có tu vi Luyện Khí tầng sáu trở lên, Pháp lực vận chuyển, câu thông khí cơ của thiên địa, hình thành một bàn tay vô hình, niệm động bắt, nhiếp, đập, đánh đều sẽ như ý."
Nói xong lại than nhẹ một tiếng rồi nói tiếp:
"Tu vi của ta không đủ, còn chưa có cách nào tu hành, Nhị tỷ có kinh nghiệm phong phú, uy lực cũng không yếu."
Mạc Cầu gật đầu.
Vào lúc toàn thịnh, Lục Dung chỉ dựa vào một chiêu này liền có thể dễ dàng nghiền ép tất cả cao thủ Tiên Thiên, cho dù hắn có toàn lực thi triển Thập Bộ Nhất Sát thì cũng không thể phá vỡ nổi.
"Mạc Cầu." Đôi mắt đẹp của Lục Mộc Hủy chuyển động, nói:
"Nếu như ngươi muốn hiểu rõ về Tu Tiên giả, Pháp lực mới là cơ sở, kiếm quyết, Pháp thuật khoảng cách ngươi. . . Còn có chút xa."
Giọng nói của nàng chậm dần, ngữ khí chần chờ, hiển nhiên là đang lo sẽ đả kích đến Mạc Cầu.
Chẳng qua nàng cố kỵ có chút dư thừa.
Mạc Cầu lập tức hoàn hồn, nói:
"Đang muốn thỉnh giáo, Pháp lực có gì khác với chân khí của Võ gia bọn ta hay không?"
Lục Mộc Hủy nghe vậy liền nhíu mày, từ nhỏ thì nàng đã tu hành Pháp thuật, cũng gặp được không ít người tập võ, nhưng lại chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ qua điểm khác nhau của hai thứ này.
Nghĩ nghĩ, nàng nói:
"Ta cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng có thể biểu diễn cho ngươi xem một lần."
Nói xong, nàng liền vươn tay lên trước, ngón trỏ khẽ động.
"Hô. . ."
Một sợi hỏa diễm xuất hiện trên đầu ngón tay của Lục Mộc Hủy, ngọn lửa nhẹ nhàng xoay tròn theo động tác của nàng, linh động như rắn.
Vung tay lên, hỏa diễm bay ra hơn một trượng, rơi vào trong một đống cỏ dại, lập tức dấy lên liệt hỏa.
"Ta từng chứng kiến võ giả thi triển liệt diễm đao pháp, đao xuất sinh hỏa, nhưng còn xa mới linh động giống như vậy."
"Vả lại. . ."
"Pháp lực còn có thể làm được như vậy!"
Lục Mộc Hủy lại nhẹ nhàng vung tay lên.
Lần này, một mảnh hàn khí bao trùm hỏa diễm chỉ trong nháy mắt, làm cho nơi đó đông lạnh thành băng cứng.
"Võ giả cũng có huyền kình băng hỏa, nhưng nếu mà so với Pháp lực, thì lực chưởng khống lại không không tinh tế bằng, cũng không thể tùy tâm sở dục dẫn động lực lượng của thiên địa, uy lực đương nhiên cũng sẽ kém xa Pháp lực."
Một màn trước mắt làm cho Mạc Cầu như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.
Lấy Huyền Băng chưởng làm thí dụ, nếu như võ giả Hậu Thiên muốn thi triển thì phải dùng Chân khí kích thích phổi thủy, thông qua kinh mạch, Ngũ tạng chi lực biến hóa, mới có thể chưởng xuất hàn phong, ngưng kết thành băng.
Một số thời khắc thậm chí còn cần tâm cảnh đạt tới yêu cầu nhất định, như tâm như băng thanh thì mới thi triển được.
Dù cho đã thành tựu Tiên Thiên thì cũng không thể tùy tâm sở dục thôi phát hàn khí, thậm chí hơi không cẩn thận sẽ còn thương tới nhục thân.
Mà Pháp lực thì lại không cần phải phiền toái như vậy.
Suy nghĩ khẽ động, thôi động Pháp lực thì sẽ có hàn khí xuất hiện, trong nháy mắt liền ngưng kết thành băng.
Không chỉ như vậy. . .
Lục Mộc Hủy bấm tay búng nhẹ xuống dưới mặt đất, đất đá nằm cách đó không xa lập tức tung tóe, một mũi nhọn giống như cây măng đột nhiên xuất hiện
Trên mũi nhọn có một cọng cỏ nhỏ đang bị Pháp lực kích thích, lập tức trưởng thành với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thoáng chốc đã dài tới hơn một xích.
"Bạch!"
Dùi đá lập tức bay lên khỏi mặt đất, rơi xuống suối, mấy con cá bơi bị bọt nước bọc thành viên cầu bay ra khỏi mặt nước.
"Ngự hỏa, khu thủy, khống vật, điểm thạch thành cương, lại tạo sinh cơ, đây đều là tác dụng của Pháp lực."
Vung tay lên, mọi thứ trước mắt đều tản đi, Lục Mộc Hủy nói:
"Ngươi xem, cho dù là những chuyện mà võ giả Tiên Thiên cũng khó có thể làm được, nhưng một khi tu thành Pháp lực lại có thể tuỳ tiện làm được."
"Cái này, chính là chênh lệch của cả hai."
"Ba ba. . ." Mạc Cầu vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng:
"Nhìn mà than thở!"
Quả nhiên, kiếm quyết, Pháp thuật, chỉ có thể làm cho hắn biết Tu Tiên giả cường hãn, chỉ có thứ cơ bản mới có thể làm cho hắn thấy được sự khác biệt của cả hai.
. . .
Trên quan đạo, vết bánh xe chậm chạp chuyển động, cán lên lớp tuyết đọng nhàn nhạt, phát ra những tiếng vang có thứ tự.
Mạc Cầu đang cưỡi trên lưng ngựa, như có điều suy nghĩ.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Màn xe ở bên cạnh xốc lên, Đổng Tịch Chu nghiêng đầu nhìn sang:
"Có phải là đang nghĩ con đường sau này không?"
"Không." Mạc Cầu lắc đầu:
"Vãn bối đang nghĩ, võ giả phải làm thế nào mới có thể tu thành Pháp lực."
Tuy rằng hắn đã lấy được không ít bí tịch từ Lục phủ, trong đó cũng không thiếu Võ kỹ tuyệt đỉnh, nhưng lại không có miêu tả về cách tu luyện pháp lực, dường như là có người cố ý xóa đi những tin tức này, không muốn đề cập tới.
Từ nhỏ thì Lục Mộc Hủy đã tu hành Pháp lực rồi, đối với chuyện này cũng là hoàn toàn không biết gì cả.
"Ha. . ." Đổng Tịch Chu ngẩng đầu:
"Chuyện này ngươi có thể hỏi ta."
"Hỏi tiền bối sao?" Mạc Cầu chay mày.
"Đương nhiên." Đổng Tịch Chu vuốt râu, nói:
"Đừng thấy tu vi của ta không cao, nhưng đúng dịp là ta lại biết chuyện này."
Mạc Cầu chắp tay:
"Xin tiền bối chỉ giáo."
"Không dám." Đổng Tịch Chu lắc đầu, nói:
"Kỳ thực ta cũng là biết được từ trong miệng của Tiểu Uyển, thành tựu Tiên Thiên, thông trăm khiếu, nhục thân viên mãn, sau đó tinh khí thần tương dung, hóa Chân khí thành Pháp lực."
"Còn việc phải làm như thế nào thì ngươi cũng đừng hỏi ta, hỏi thì ta cũng không biết, chắc là chỉ có đi Tiên đảo mới biết được."
Nói xong liền nhìn Mạc Cầu một cái, nói:
"Lấy tuổi của ngươi, còn có hi vọng!"
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
Tiến giai Tiên Thiên, ngoại trừ Công pháp, tu vi tăng trưởng, quan trọng nhất là đã mở ra rất nhiều Khiếu huyệt trên người.
Những khiếu huyệt này, Tiên Thiên sinh ra, Hậu Thiên bế tắc.
Một khi mở ra, không chỉ có ngũ giác lục thức tai mắt mũi miệng tăng lên nhiều, còn có thể cảm nhận được khí tức của thiên địa.
Trăm khiếu đều mở, Tiên Thiên Đại thành.
Bất quá dù cho có là Tiên Thiên Đại thành, đối với Mạc Cầu thì thực lực tăng lên cũng chỉ có hạn.
Dù sao sau khi tiến giai Tiên Thiên thì chân khí tăng lên cũng có cực hạn, chênh lệch giữa Đại thành cùng mới vào Tiên Thiên còn không đủ gấp đôi.
Chỗ tốt của việc đả thông Khiếu huyệt nằm ở chỗ có thể mượn nhờ lực lượng của thiên địa để thi triển Võ kỹ tạo ra uy năng lớn hơn.
Nói tới chuyện này thì không thể không nhắc tới những người có thiên phú tu tiên làm cho người ta cực kỳ hâm mộ kia, bọn hắn đã cảm thận được khí tức của thiên địa nên không cần phải trải qua nhiều trình tự như vậy cũng có thể trực tiếp tu ra Pháp lực.
"Tuổi thọ của con người là có hạn, một khi quá bốn mươi tuổi, trừ phi vận khí nghịch thiên, nếu không thì vĩnh viễn không thể mở ra Khiếu huyệt được nữa."
Đổng Tịch Chu ở bên cạnh than nhẹ:
"Mà muốn mở ra rất nhiều Khiếu huyệt thì cũng chẳng phải chuyện một sớm một chiều, thời gian mười năm cũng đã rất miễn cưỡng rồi."
"Cho nên. . ."
Ông ta nhìn về phía Mạc Cầu, nói:
"Ba mươi tuổi trước không thể thành tựu Tiên Thiên liền khó mà quán thông trăm khiếu, càng đừng đề cập đến chuyện tu thành Pháp lực."
"Ngươi, hẳn là đả thông mấy chỗ Khiếu huyệt rồi chứ?"
Mạc Cầu gật đầu.
Mấy tháng này, hắn cũng không chậm trễ chuyện tu hành, rất nhiều pháp môn cũng làm cho tiến độ tu hành của hắn càng thêm nhanh gọn.
Thực lực hiện giờ của hắn đã tăng lên một thành so với khi mới vào tiên thiên.
"Xuy!"
Phía trước, một người cưỡi chạy nhanh lao đến:
"Mạc đại phu, phía trước có đoán phỉ cướp bóc khách thương, trong đó có một nhóm nhân đang trốn về phía của chúng ta."
"Tu vi của đạo phỉ như thế nào?"
"Tên cầm đầu cũng chỉ mới vào Hậu Thiên."
"Đuổi."
"Rõ!"
Võ giả Hậu Thiên ở Đông An phủ thì không tính là gì, nhưng ở những địa phương nhỏ thì cũng đã được xem là một vị cao thủ.
Mà trong đoàn xe hiện giờ của bọn hắn, không tính Mạc Cầu, Lục Mộc Hủy, cũng có gần nửa người tu thành Chân khí.
Đặt ở địa phương nhỏ thì tuyệt đối được xem là một phương thế lực!
Không bao lâu sau.
"Đát đát. . ."
Có mấy người giục ngựa lao đến, toàn thân đẫm máu, mang theo hai đứa trẻ một nam một nữ trở về đội xe.
"Ngay cả trẻ con mà cũng hạ thủ sao?"
"Đạo phỉ ở chỗ này thật sự là không có chút nhân tính nào!"
"Hài tử đáng thương."
"A."
Đột nhiên, Tần Thanh Dung ở phía trước đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại:
"Sư đệ, đệ qua đây nhìn xem, có phải là bộ dạng của đứa bé này có chút quen mắt hay không?"
"Nha!"
Mạc Cầu giục ngựa tới gần, nhìn hình dạng của hai đứa trẻ trước mặt, ánh mắt không khỏi hiện lên một vẻ hoảng hốt.
Liễu Cẩn Tịch!
Liễu tiểu thư
Giác Tinh thành
"Hiện giờ đã đến địa phương nào rồi?"