Người dịch: Whistle
Ông, ong ong. . .
Cây côn bổng ở trong tay của Sử quán chủ được rèn từ thép tinh, tiện tay lắc một cái đã phát ra những tiếng ong ong.
Giống như tiếng vang của chuông đồng, rung động tứ phương.
Côn bổng đột nhiên đâm tới, những tiếng rít gào sởn gai ốc vang lên, chỉ là âm thanh thôi cũng đã làm cho rất nhiều đạo phỉ sắc mặt trắng bệch.
Nếu như đối mặt trực diện thì sợ là đã đâm thủng một lỗ rồi, không có ngoại lệ.
Côn bổng như thương, đâm, đâm, vung, oanh, rất nhiều pháp môn hóa thành mạn thiên ô long cuồng quyển, phạm vi mấy trượng, uy thế doạ người.
"Ầm ầm. . ."
Chỉ một thoáng, mặt đất rắn chắc đã chia năm xẻ bảy, bùn đất bay tán loạn, bụi mù nổi lên bốn phía, tầm nhìn bị hạn chế.
Chỉ nghe những tiếng động từ trong làn bụi mù truyền đến.
"Tam thủ lĩnh." Trên mặt của một gã đạo phỉ hiện ra vẻ lo lắng, nhỏ giọng hỏi:
"Đại thủ lĩnh không sao chứ?"
"Yên tâm." Đôi mắt đẹp của Lam Tú Ảnh thiểm động:
"Tuy rằng người này rất mạnh, nhưng còn không phải là đối thủ của đại thủ lĩnh."
Không khí trong tràng chấn động, bụi mù tứ tán, côn bổng trong tay Sử quán chủ xuất hiện, hoành thương lập mã.
"Hây!"
Sử quán chủ hét lớn một tiếng, khẽ nâng tay trước lên, tay sau co lại, eo chấn động, lực quán côn bổng.
Chỉ trong chớp mắt, tinh khí thần của Sử quán chủ đều hoà vào bên trong một côn này.
Một cú đâm ra trước thường thường không có gì lạ, lại giống như sóng biển cuồng quyển, trong phạm vi mấy trượng ở trước mặt đều bị gió thổi vù bù.
Mặt đất, những khối đất đá đều bị Kình lực xốc lên.
"Bành!"
Một côn có uy lực mạnh như vậy lại đột ngột im bặt mà dừng.
Thanh Diện Hổ nhe răng cười, vươn một tay ra trước, cánh tay đỏ bừng như máu, cầm thật chặt côn bổng ở phía trước.
"Thì ra là thương pháp?"
Gã khinh thường cười một tiếng, dậm chân một cái, vô tận cự lực hiện lên, đẩy cho Sử quán chủ liên tục lui về phía sau.
"Thương không đầu, không muốn giết người đúng không?"
Gã ta đấm ra một quyền, Sử quán chủ thân thể chấn động, khóe miệng tràn ra một tia tơ máu.
"Ẩn giấu tu vi, muốn làm thế ngoại cao nhân đúng không?"
Một chưởng rơi xuống, Sử quán chủ liều mạng nâng côn ngăn cả, nhưng lại bị cự lực quét bay ra ngoài.
"Có chuyện xưa đúng không?"
"Muốn làm đại anh hùng đúng không?"
Thanh Diện Hổ liên tục rống to, lực của quyền chưởng một kích nặng nề hơn một kích, cuối cùng khắp người đều huyết hồng.
Chưởng xuất, hồng quang phun trào, giống như Lệ quỷ.
"Quỳ xuống cho lão tử!"
"Bành!"
Hai đầu gối của Sử quán chủ mềm nhũn, nặng nề quỳ rạp xuống đất, côn bổng trong tay cũng bị nát thành mấy khúc.
Uy áp kinh khủng xuất hiện ở trước người ông ta, cho dù Sử quán chủ có dốc toàn lực thì cũng khó mà ngăn cản được, liền ngay cả tiếng gào thét cũng ngày càng bất lực.
"Hừ!"
Thanh Diện Hổ nhanh chân bước đến, nở một nụ cười cười lạnh, duỗi tay ra rồi dễ dàng nắm chặt đầu của Sử quán chủ.
"Muốn làm anh hùng thì cũng phải xem thử bản thân mình có bản lãnh này hay không!"
"Tê. . ."
Gã hít một hơi thật sâu, đôi mắt ẩn có hồng mang nhảy nhót, lòng bàn tay đột nhiên bộc phát một cỗ kình khí quỷ dị.
Kình khí xông vào trong cơ thể của Sử quán chủ, cuồng quyển tinh khí, rồi lập tức dũng mãnh lao lên trên.
"Cái gì?"
"Không!"
Thân thể Sử quán chủ run lên, hai mắt trừng to, nhưng lại không thể ngăn cản khí huyết trong cơ thể đang bị dẫn ra ngoài.
Chỉ trong vòng ba năm hơi hô hấp, dáng người vốn khôi ngô cường tráng của ông ta đã bị hút đên khô quắt, giống như một ông lão tuổi thất tuần.
Cảnh tượng quỷ dị này không chỉ khiến cho dân chúng vây xem giống như đang nhìn một gã ác ma, mà ngay cả đám đạo phỉ cũng sắc mặt trắng bệch.
Đôi mắt đẹp của Lam Tú Ảnh cũng co rụt lại, lộ ra lo lắng:
"Công phu của Đại thủ lĩnh ngày càng bá đạo, nhưng mà tâm tính cũng càng ngày càng hung tàn. . ."
"Ai làm chủ nơi này?"
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng rõ ràng rót vào trong tai của mọi người.
Dù cho kình phong gào thét, đống lửa bạo liệt ở xung quanh cũng không thể ngăn cản được giọng nói này.
Đám người sững sờ, nghe tiếng nhìn sang bên cạnh.
Nơi đó, một nam tử có bộ dạng giống như thư sinh yếu đuối ôm theo một đứa bé đang lẳng lặng đứng đó.
Tuy rằng người tới nhìn như văn nhược, nhưng Lam Tú Ảnh lại vô thức siết chặt thân thể, một tay sờ xuống cây nhuyễn tiên bên hông.
Người này tới lúc nào vậy?
Tuy rằng động tác của nàng rất nhẹ, nhưng lại không thể thoát được cảm giác của Mạc Cầu, hắn lập tức nghiêng đầu nhìn lại:
"Là ngươi sao?"
Âm chưa lạc, thân hình của hắn đã xuất hiện ở trước mặt đối phương, hai người cách nhau không đủ ba thước.
Không ai có thể nhìn thấy hắn đã di chuyển như thế nào, giống như quỷ mị hiện thân ban ngày, làm cho lòng người phát lạnh.
"Ây. . ."
Lam Tú Ảnh khẽ nhếch miệng nhỏ, vô thức muốn có động tác, lại phát hiện ra mình căn bản không thể động đậy.
Giống như có một ngọn núi lớn vô hình đang giam cầm thân thể mình vậy, ngoài tiếng nói ra thì ngay cả chớp mắt cũng không được.
Chuyện gì xảy ra?
"Tốt!"
Giữa sân.
Thanh Diện Hổ trừng to hai mắt, tiện tay quăng Sử quán chủ đang hấp hối ở trong lòng bàn tay sang một bên.
"Lại tới một vị cao thủ, tới thật đúng lúc!"
Nói xong gã bèn cười ha ha, toàn thân huyết quang bộc phát, hóa thành một đạo hồng mang vọt thẳng tới.
"Hả?"
Mạc Cầu nhướng mày một cái, dường như có chút kinh ngạc, nhưng mà sắc mặt lập tức trầm xuống, nhẹ nhàng giơ một tay lên rồi ấn xuống.
Cự Linh Thủ!
Giữa không trung, một bàn tay to vô hình từ trên trời giáng xuống, giống như mang theo lực lượng vạn quân rơi xuống, đánh lên trên huyết quang.
"Oanh!"
Mặt đất chấn động, một vết chưởng ấn có diện tích hơn một trượng, bề sâu gần một thước xuất hiện ở giữa hội trường.
Ở trung tâm của chưởng ấn rõ ràng là Thanh Diện Hổ vừa mới đại triển thần uy.
Giữa sân yên tĩnh.
Đám người nhìn Sử quán chủ giống như khô lâu một hồi, lại nhìn về phía Thanh Diện Hổ đang nằm sõng xoài trên mặt đất, sắc mặt ngốc trệ.
"Ây. . . Ách. . ."
Thân thể của Thanh Diện Hổ run rẩy, cơ bắp trên người nhảy lên, liều mạng giãy dụa muốn ngẩng đầu.
"Chết. . . Đáng chết!"
"A!"
Gã ngửa mặt lên trời gào thét, hai mắt xích hồng, đột nhiên nhảy lên thật cao, rống giận một tiếng rồi lập tức lao tới.
"Cho ta đi. . ."
Hư ảnh ở trước người lắc lư, một quyền phong cực lớn từ phía đối diện đánh tới, vô tận cự lực quét tới.
"Bành!"
Hắc Sát chân thân!
Đại Hắc Thiên Quyền pháp!
Bốn lần tăng phúc!
Một quyền, cự lực bộc phát, trong chớp mắt đã xé nát nhục thân của Thanh Diện Hổ, thậm chí tạo ra huyết vụ đầy trời.
Chỉ có một tấm vải lụa bị Mạc Cầu vươn tay bắt lấy, mắt lộ suy tư, tiện tay bỏ vào trong ngực.
Thanh Diện Hổ vừa rồi còn đại triển thần uy, trong chớp mắt lại hài cốt không còn.
Là chân chính hài cốt không còn!
"Hiện giờ thì ai làm chủ ở nơi này?" Mạc Cầu mở miệng hỏi tiếp, trong giọng nói mang theo một chút không kiên nhẫn.
"Lộc cộc. . ."
Trong đám người, có người nuốt nước miếng một cái, vô số ánh mắt đều rơi vào trên người của Lam Tú Ảnh.
Trước kia, nàng cực kì hưởng thụ cảm giác vạn chúng chú mục này, nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
"Đại. . . Đại hiệp." Nàng lắp bắp mở miệng:
"Ngài. . . Có gì phân phó?"
"Ta muốn tìm vài người." Mạc Cầu mở miệng, trước đó hắn đã hỏi về thân phận hiện giờ của đám người Liễu tiểu thư thông qua Cầu Lương:
"Thiếu phu nhân của thương hội Giang Hữu Liễu Cẩn Tịch, còn có thiếp thân nha hoàn bên người nàng Văn Oanh."
"Cho các ngươi thời gian hai nén nhang, mang người tới đây."
Hắn liếc nhìn toàn trường, sắc mặt trầm xuống nói tiếp:
"Đừng có nghĩ đến chuyện rời đi, các ngươi có thể nhìn xem tay phải của mình, sau nén nhang thì đường kẻ màu đen sẽ lan ra khắp toàn thân, đến lúc đó nếu như không có thuốc giải, tự sát có thể sẽ được chết thoải mái hơn một chút."
"Cho nên. . ."
Hắn lạnh lùng nói:
"Tìm không thấy người, các ngươi sẽ chết!"
"Tìm được người chết thì các ngưoi cũng sẽ chết!"
"Hô. . ."
Một cơn gió lạnh lặng yên quét qua mặt đất, đám đạo phỉ trong hội trường nhìn xem đường kẻ màu đen trên tay phải mình đang chậm rãi lan tràn, toàn thân phát lạnh.
"Tìm!"
Đột nhiên, tiếng gầm thét sắc nhọn điên cuồng của Lam Tú Ảnh vang lên:
"Không muốn chết thì tranh thủ thời gian đi tìm cho lão nương!"
"Các ngươi đều bị què hết rồi hay sao?"
Âm chưa lạc, nàng đã dốc hết toàn lực thi triển khinh công, lao về phía một tòa cao lầu ở trước mặt.
Ở chỗ cao thì có thể nhìn rõ hơn, mới tìm được người dễ hơn.
. . .
Trốn!
Trốn càng xa càng tốt.
Liễu Cẩn Tịch hốt hoảng, nhờ mấy người sau lưng che chở, nàng liều mạng bỏ chạy về phía bắc.
Sau lưng, một tiếng kêu thảm quen thuộc vang lên.
Rất hiển nhiên, lại có một vị hộ vệ của thương hội mất mạng trong tay đạo phỉ.
"Giá!"
"Bành!"
Vách tường bên cạnh đột nhiên vỡ nát, một người toàn thân đẫm máu đang cưỡi một thớt ngựa lao ra.
Người cưỡi ngựa đã bị gãy một cánh tay, y cắn răng nhảy xuống, rống to với Liễu Cẩn Tịch:
"Thiếu phu nhân, lên ngựa!"
"Phương hộ vệ." Hai mắt Liễu Cẩn Tịch sáng lên:
"Ngươi. . ."
"Mặc kệ ta."
Không biết Phương hộ vệ đã làm thế nào mới thoát được từ trong tay của đám thủ hạ Đại đao Chu Sơn, hơn nữa còn thật sự cướp được một con ngựa.
Y phất tay với Liễu Cẩn Tịch:
"Ngài lên ngựa trước rồi mau chóng rời đi, thuộc hạ dẫn người ngăn chặn bọn hắn. Văn Oanh, mau đỡ tiểu thư lên ngựa!"
"Tiểu thư!"
Văn Oanh vội vàng nâng Liễu Cẩn Tịch lên ngựa, lại phát hiện cổ tay của mình bị nắm chắc.
"Tiểu thư?"
"Văn Oanh, muội đi cùng với ta đi." Liễu Cẩn Tịch vội vàng mở miệng:
"Hai chúng ta rất nhẹ, con ngựa này có thể chở được hai người, muội quên là bên ngoài còn có Cầu Lương đang chờ muội sao."
"Tiểu thư. . ."
Thân thể mềm mại của Văn Oanh run rẩy, hai mắt đã tràn ngập nước mắt.
Văn Oanh lắc đầu, liều mạng lắc đầu, rụt tay lại, thậm chí xé nát ống tay áo.
"Tiểu thư đối với ta ân trọng như núi, lúc này nếu như Văn Oanh còn liên lụy ngài thì còn là người sao?"
"Cầu Lương. . ."
"Liền giao cho tiểu thư!"
Nói xong liền dùng tay vỗ mông ngựa một cái, chưởng kình như châm đâm xuống, con ngựa lập tức hí lên một tiếng rồi lao vọt về phía trước.
"Tiểu thư, kiếp sau gặp lại!"
Văn Oanh nhìn đối phương rời đi, run tay lấy ra hai thanh tụ kiếm, cắn răng xông về hướng khác.
"Oanh!"
"Phốc. . ."
Từng người hộ vệ lưu thủ bị đạo phỉ chém giết, những người còn lại cũng chạy tứ tán.
"Tên hộ viện nhà ngươi ngược lại cũng là tận chức tận trách, chỉ tiếc lại là một khúc gỗ, đầu óc chậm chạp!"
Đại đao Chu Sơn nắm lấy Phương hộ vệ đang hấp hối trong tay, nhếch miệng cười một tiếng, tiện tay ném sang một bên:
"Để lại một hơi cho y, chờ lão đại hưởng dụng!"
"Rõ!"
"Tìm!"
"Tìm cho ta, nam thì giết sạch, nữ lưu lại, nếu có người dám phản kháng thì không cần lưu tình!"
"Rõ!"
Eo Văn Oanh đang bị thương, cánh tay phải đã máu me đầm đìa, thân thể hơi nghiêng va chạm với một hộ gia đình, lảo đảo chạy trốn.
Máu càng chảy càng ít, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.
Mình phải chết rồi sao!
Ý thức được chuyện này, trên mặt nàng không khỏi hiện lên vẻ bi thương, cảnh tượng trước kia đều xuất hiện trong đầu, hình bóng của người mà nàng đã từng quên lãng cũng xuất hiện trong đầu, tựa như chỉ cần chạm tay có thể sờ được.
"Giá!"
"Giá!"
Tiếng vó ngựa quen thuộc làm cho nàng vô thức ngẩng đầu, ánh mắt hoảng hốt, sắc mặt đột nhiên đại biến.
"Tiểu thư!"
Trên mặt Văn Oanh hiện lên vẻ bi thương, giọng nói vừa suy yếu lại cảm động:
"Ngài. . . Ngài hồ đồ nha!"
"Chúng ta cùng đi đi!"
Liễu Cẩn Tịch hai mắt rưng rưng, vẻ mặt quật cường, đột nhiên kéo Văn Oanh lên rồi giục ngựa muốn trở về, nàng không có cách nào vứt bỏ Văn Oanh lại để rồi một mình chạy thoát.
"Lại còn dám trở về?" Đại đao Chu Sơn ở sau lưng đuổi giết đến thấy vậy liền lộ vẻ kinh ngạc, rồi lập tức nở một nụ cười lạnh:
"Thật sự là tự tìm đường chết!"
"Bành!"
"Tê ngang. . ."
Tiếng ngựa kêu lên sợ hãi, Văn Oanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hình như mình đang bị tiểu thư ôm chặt ngã vào trong một đống lửa.
"Bành!"
"Chết!"
Xung quanh không ngừng vang lên những tiếng rống giận dữ, còn có những giọt máu ấm áp làm cho nàng than thở trong lòng, chậm rãi nhắm mắt.
"Dừng tay!"
Trong lúc mơ mơ màng màng, Văn Oanh hình như nghe được có người rống to, sau đó chính là những tiếng gào thét liên tục.
Sau một khắc, một tiếng khóc nức nở vang lên bên tai nàng.
"Đừng chết, cầu xin ngươi, tuyệt đối đừng chết!"
Người này là ai, thấy mình chết mà lại thương tâm như vậy, hắn nhất định là người tốt?
Nghĩ đến đây, bóng tối lập tức ập tới.