Người dịch: Whistle
Đuổi được gã Triệu hội trưởng kia đi, nhưng trên mặt của những người còn lại trong thương hội Giang Hữu lại không thấy vẻ vui mừng gì.
Bọn họ đều rất rõ ràng, Triệu hội trưởng chỉ là một quân cờ của người khác.
Người thật sự muốn động thủ với thương hội chính là Hồng gia ở phía sau.
Mấy đời Hồng gia đều trấn áp Quận thành, thế lực khổng lồ, chính là Thái Thượng Hoàng hàng thật giá thật của nơi này.
Đắc tội Hồng gia, kết cục thương hội dương như cũng đã được chú định.
"Cẩn Tịch, ngươi hồ đồ nha!" Trưởng bối Tứ phòng Giang gia Giang An cau mày, mặt hiện vẻ bất đắc dĩ:
"Đắc tội Hồng gia đối với chúng ta không có chút chỗ tốt nào, chỉ là một chút lợi ích, nhường là được, như vậy cũng có thể bảo toàn huyết mạch của Giang gia, làm sao phải đến mức như hiện giờ?"
"Còn có những người mà ngươi mang tới. . ."
Lão ta vô thức nhìn ra sau một chút, hạ giọng nói:
"Triệu hội chủ thì cũng thôi, bọn hắn lại dám giết Hồng gia đại thiếu gia, đây chính là chuyện muốn mạng già a!"
Hiện nay, chuyện Mạc Cầu đánh chết Hồng đại thiếu gia ở trên tửu lâu cũng đã truyền tới.
"Tứ thúc." Sắc mặt Liễu Cẩn Tịch lãnh túc:
"Cha và tướng công đã không có ở đây, Hồng gia làm như vậy, chúng ta chỉ có cách liều mạng với bọn chúng!"
"Liều?" Giang An lộ ra vẻ mặt khinh thường:
"Lấy cái gì liều?"
"Những người bằng hữu mà ngươi mang tới sao, thực lực là không sai, nhưng Hồng gia cũng không phải dễ đối phó như vậy."
"Sau lưng bọn hắn, có tiên nhân!"
Sắc mặt Liễu Cẩn Tịch trầm xuống.
"Lại nói." Giang An nhìn nàng một chút, lạnh lùng nói:
"Cho dù bọn hắn có thể đè ép Hồng gia, nhưng sau này cái thương hội Giang Hữu này còn có thể tiếp tục họ Giang sao?"
Bất luận là bị Hồng gia chiếm được, hay là bị nhóm cướp không rõ lai lịch này lấy đi, đối với lão ta mà nói cũng đều là tổn thất.
So sánh với nhau, lão ta hiểu rõ Hồng gia, còn có thể cò kè mặc cả, lựa chọn này còn có chút ưu thế.
"Tứ thúc, thúc có ý gì?" Liễu Cẩn Tịch kinh ngạc nói:
"Cha cùng tướng công đều bởi vì Hồng gia mà chết, thúc muốn bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy sao?"
"Chuyện này vốn không liên quan đế Tần tỷ, nàng nguyện ý xuất thủ tương trợ, chúng ta phải nên cảm kích mới đúng, há có thể lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Hừ!" Giang An hừ nhẹ:
"Thiên hạ này, vốn không có vô duyên vô cớ thiện ý, các nàng giúp ngươi chưa hẳn không có sở cầu."
"Thì tính sao?" Liễu Cẩn Tịch nghiêm mặt:
"Chỉ cần Tần tỷ có thể giúp ta báo thù, cho dù là giao thương hội này cho nàng thì ta cũng cam tâm tình nguyện."
"Tứ thúc, thúc đừng quên, Tứ phòng sớm đã không quan tâm chuyện này, những chuyện này không cần thúc hao tâm tổn trí!"
"Ngươi. . ." Giang An giận dữ.
"Ta còn có việc, không ở lâu được, Tứ thúc đi bận việc đi." Liễu Cẩn Tịch không nói lão ta nói thêm tiếng nào, phất tay áo xuống rồi đi thẳng tới hậu viện.
Trong đình viện.
Đoàn người của Tần Thanh Dung đang tập hợp thương nghị chuyện sau này.
"Tuy rằng Xương Tu này không lớn, nhưng cũng đã trăm năm không có chiến loạn, định cư ở đây cũng được."
Đổng Tịch Chu khẽ vuốt râu, chậm rãi gật đầu:
"Ta không có dị nghị."
"Sao vậy?" Trên mặt Mạc Cầu lại tỏ ra kinh ngạc, nghiêng đầu xem sang:
"Tiền bối cũng không có ý định đi rồi?"
"Ừm." Đổng Tịch Chu gật đầu:
"Ta đã cao tuổi, đi theo các ngươi cũng chỉ liên lụy mà thôi, lại nói, cho dù đi theo thì cũng có thể còn sống được mấy năm?"
"Chẳng bằng lưu lại nơi này, cũng có thể cùng Tần cô nương chiếu ứng lẫn nhau."
"Khả năng cao là Đổng sư tỷ cũng sẽ đi Tiên đảo." Mạc Cầu nhíu mày:
"Nếu như Tiền bối đi cùng thì có lẽ còn gặp được nàng, đến lúc đó cha con đoàn tụ, chẳng lẽ không phải chuyện đại thiện sao?"
". . ." Đổng Tịch Chu cúi đầu xuống, chậm tiếng nói:
"Từ khi Tiểu Uyển thành tựu Tiên Thiên, ta liền không thể giúp được nó chuyện gì nữa, ta cũng không muốn trở thành gánh nặng cho nó."
Lấy tuổi của ông ta, lấy tình cảm cha con, Đổng Tiểu Uyển chắc chắn sẽ bỏ qua hết thảy để chăm sốc ông ta an hưởng tuổi già.
Chuyện này không thể nghi ngờ là sẽ làm chậm tiến độ tu hành của Đổng Tiểu Uyển.
Đổng Tịch Chu đương nhiên là không muốn như vậy rồi.
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, không khuyên tiếp nữa.
"Công tử." Trương Tử Lăng tiến lên một bước, gượng cười nói:
"Ta cũng không đi theo, sau này sẽ ở bên cạnh Tần cô nương, nghe theo nàng an bài, làm việc cho nàng."
"Bất quá, đệ đệ ta có thể theo ngài đi tới Tiên đảo được không?"
Người trong nhà mới hiểu được chuyện nhà mình, thiên phú của Trương Tử Lăng có hạn, cho dù có đi theo thì sợ là cũng chẳng được thành tựu gì.
Chẳng bằng lấy tương lai bản thân đi theo Tần Thanh Dung bên cạnh làm đại giá, để cho đệ đệ có được tương lai tươi sáng.
Bất luận như thế nào, đi theo bên cạnh Mạc Cầu, tương lai chắc chắn sẽ tốt hơn việc ở lại cái địa phương nhỏ này.
"Đệ không muốn!"
Nào ngờ rằng, không chờ Mạc Cầu mở miệng, Trương Đình đã nghiêm mặt nói:
"Đệ cũng muốn ở lại!"
"Đệ. . ." Trương Tử Lăng biến sắc.
"Thiên phú tập võ của đệ còn không bằng tỷ tỷ, luyện thêm cũng sẽ chẳng có bao nhiêu thành tựu." Trương Đình nghiêm mặt mở miệng:
"Lại nói, đệ cũng đã 22, chừng 23, sắp 24, gần 25 tuổi."
"Cũng nên tìm một người vợ rồi, há có thể tiếp tục chạy tán loạn khắp nơi?"
"Phốc!"
"Hì hì. . ."
Lời nói của Trương Đình làm cho đám người không khỏi bật cười.
Nhưng mà cười thì cười, nhưng trong lòng mọi người cũng hiểu rõ, Trương Đình chỉ là không nguyện ý rời xa chị gái mình mà thôi.
Trương Tử Lăng vì y, tuổi gần ba mươi mà vẫn chưa kết hôn, y cũng không muốn đối phương tiếp tục chịu khổ vì mình nữa.
Vả lại lần đi Tiên đảo này không biết ngày về.
Sợ là hôm nay vừa đi, liền là vĩnh biệt, Trương Đình không nguyện vì một tương lai hư vô mờ mịt mà bỏ qua thân nhân bên người.
"Cứ như vậy đi!" Mạc Cầu liếc nhìn mọi người, dù rằng hắn đã kinh lịch quá nhiều chém giết, tâm tính đã trở nên lạnh lùng, nhưng lúc trong lòng hắn cũng không khỏi có chút ấm áp:
"Đều ở lại, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, nếu như ta thật sự đến được Tiên đảo, lại gửi thư về không muộn."
"Sư tỷ."
Hắn nhìn về phía Tần Thanh Dung, ánh mắt có chút biến hóa:
"Chờ ta gửi thư."
Lấy giao tình vài chục năm của hai người, nếu như đối phương khăng khăng đi theo thì hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng cự tuyệt.
Mà giống như Đổng Tịch Chu, Trương Đình, Tần Thanh Dung tuy là lòng có chỗ gửi, nhưng cũng từ không nguyện trở thành liên lụy của Mạc Cầu.
"Ừm."
Tần Thanh Dung trọng trọng gật đầu.
"Mọi người đều ở đây sao?" Lúc này, Liễu Cẩn Tịch cũng mang người đi tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của đám người:
"Đang nói chuyện gì vậy?"
"Đang nói tình huống ở Quận thành." Mạc Cầu mở miệng:
"Sư tỷ dự định ở lại nơi này, cuộc sống sau này, còn phải làm phiền Liễu tiểu thư trông nom."
"Tần tỷ đã quyết định rồi à." Đôi mắt đẹp của Liễu Cẩn Tịch sáng lên, tiến lên một bước nắm chặt tay của Tần Thanh Dung:
"Vậy thì quá tốt rồi, sau này chúng ta liền có thể giống như lúc nhỏ, cùng nhau du sơn ngoạn thủy."
"Ừm." Tần Thanh Dung gật đầu:
"Nhưng mà trước đó phải giải quyết phiền phức ở nơi này trước."
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Liễu tiểu thư, tình huống cụ thể của Hồng gia là như thế nào?"
Giải quyết Hồng gia, đám người Tần Thanh Dung mới có thể tránh nỗi lo về sau, có thể an ổn định cư ở đây.
"Hồng gia. . ." Sắc mặt Liễu Cẩn Tịch nghiêm lại, nghĩ nghĩ rồi nói:
"Hồng gia chính là bá chủ một phương ở Quận thành, trước đây khi lão gia tử còn tại thế thì chúng tôi còn có thể trò chuyện được với bọn hắn."
"Hiện giờ, sợ là thương hội đã trở thành món ăn trong mâm, cục thịt trong mắt của bọn hắn."
"Còn về phần cao thủ Hồng gia, đúng là có không ít, chẳng qua nếu như Mạc Cầu ngươi đã thành tựu Tiên Thiên, vậy thì sẽ không có người là đối thủ của ngươi."
Nói đến chỗ này, trong mắt nàng không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi thán phục.
Tiên Thiên!
Ai có thể nghĩ tới, một tiểu học đồ trong hiệu thuốc năm đó lại có ngày trở thành nhân vật như hiện giờ.
"Bất quá. . ."
Lấy lại bình tĩnh, nàng tiếp tục mở khẩu:
"Nghe nói là sau lưng Hồng gia còn có một vị tiên nhân, phàm là có cao thủ trêu chọc, đều sẽ bị vị tiên nhân kia tru sát!"
"Tiên nhân?"
Mạc Cầu quay đầu, nhìn về phía gian phòng của Thập Cửu Nương ở hậu viện.
. . .
Hồng gia.
Gia chủ Hồng Thiên Quân chắp hai tay sau lưng, sắc mặt âm trầm đứng ở nội đường, hồi lâu không nói tiếng nào.
"Đát đát. . ."
Tiếng bước chân dồn dập từ ngoài viện vang lên.
Lý quản gia vội vàng chạy tới, chắp tay hồi bẩm:
"Lão gia, đã thăm dò được tin tức!"
"Nói!"
"Đám người này là đào dân trốn từ hướng Đông An phủ tới đây, có không ít cao thủ, người lợi hại nhất là một vị Tiên Thiên."
"Tiên Thiên?"
"Đúng vậy!" Lý quản sự thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi:
"Lão gia, tin tức này không giống là giả, ngài xem chuyện này, chúng ta phải làm gì?"
"Tiên Thiên. . ." Đôi mắt của Hồng Thiên Quân hơi co lại:
"Từ sau khi Tam thúc qua đời, đã có bảy tám năm mà Quận thành chưa từng xuất hiện cao thủ Tiên Thiên rồi chứ?"
"Bảy năm lẻ chín tháng." Lý quản sự trả lời.
"Ừm." Hồng Thiên Quân gật đầu:
"Người của thương hội Giang Hữu có động tác gì?"
"Có một ít người ở trong bóng tối liên hệ với chúng ta." Lý quản sự cúi đầu, nói:
"Nhưng mà từ khi có người lộ ra tin tức là trong đám người kia có cao thủ Tiên Thiên thì người liên hệ với chúng ta cũng càng ngày càng ít, đoán chừng là trong lòng có kiêng kị."
"A. . ." Hồng Thiên Quân a nhẹ một tiếng:
"Đều nhớ kỹ những người này, đi chuẩn bị một chút, chuẩn bị tốt hậu lễ, đi với ta tới Thanh Dương phong một chuyến."
"Rõ!"
Nghe vậy, sắc mặt Lý quản sự vẫn luôn lấp lóe lập tức tinh thần chấn động, gật đầu lia lịa đáp lời.
Không bao lâu sau.
Một chiếc xe ngựa đã được ngụy trang từ cửa sau của Hồng phủ xuất phát, chạy qua cửa nam, thẳng đến phương xa.
Thanh Dương phong đường núi gập ghềnh, quanh năm đều có sương mù lượn lờ, cho dù là người tập võ đi tới đi lui cũng không dám khinh suất mà trèo lên ngọn núi này.
Nhưng không có người nào biết được, trên ngọn núi này có hai vị thần tiên đang ở!
Hoặc là nói, là một già một trẻ hai vị Tu Tiên giả.
Sau hai canh giờ.
Hồng Thiên Quân leo núi vượt thạch, Lý quản sự cõng theo một cái túi to lớn nhảy vọt lên đỉnh núi.
Hai người đều là người tập võ có thành tựu, tuy rằng đường núi khó đi, nhưng với bọn hắn mà nói thì cũng không tính là gì.
Vượt qua mây mù trùng điệp, cảnh sắc trước mắt thay đổi, một tòa kiến trúc được dựng ở giữa núi đá xuất hiện trong tầm mắt.
Kiến trúc không lớn, tương tự như một tòa đạo quán.
Hai người sửa sang lại quần áo, cẩn thận từng li từng tí bước tới trước cửa đạo quán, chắp tay thi lễ với một vị đồng tử:
"Tiểu thần tiên, chúng tôi đến cầu kiến Minh tiên sư."
"Sư phụ ta đang gặp khách." Đồng tử hiển nhiên là nhận biết hai người này, trợn trắng mắt, nói:
"Chờ ở chỗ này đi!"
"Vâng." Hồng Thiên Quân đáp lời, đưa tay ra hiệu, Lý quản sự vội vàng trình cái túi lên.
Trong lòng cũng có chút hiếu kỳ.
Không biết khách của tiên sư là ai, nghĩ đến cũng là một vị tiên sư, không biết vị tiên sư này cư nơi nào, có thể kết bạn hay không.
Đồng tử nhận lấy cái túi rồi mở ra xem, thấy đều là một chút kim ngọc thì không khỏi nhếch miệng.
Tên đồng tử này không có hứng thú với mấy thứ đồ này.
"Kẽo kẹt. . ."
Đúng lúc này, cửa điện trong đạo quan mở ra, một vị lão giả tóc trắng xoá, đạo cốt tiên phong cất bước đi ra.
Ở sau lưng lão ta là một vị tiên nữ giống như từ trong tranh bước ra.
"Kiến thức của Lục đạo hữu quả thật là rộng rãi, Minh mỗ xa xa không kịp, còn phải đa tạ đạo hữu đề điểm yếu quyết Công pháp, nếu không cả đời này, sợ là ta cũng không thể dòm ngó Luyện Khí tầng bảy."
"Minh đạo trường khách khí." Lục Mộc Hủy nhẹ nhàng lắc đầu:
"Đạo trưởng có thể một lòng với Tiên đạo, cam nguyện bỏ qua ham muốn phàm tục, tâm chí như vậy cũng làm cho tiểu nữ tử bội phục."
"Chẳng qua con đường tu hành, tài lữ pháp địa thiếu một thứ cũng không được, nhất muội khổ tu, cũng khó có chỗ thành."
"Thụ giáo, thụ giáo." Minh đạo trường liên tục gật đầu.
Lục Mộc Hủy quét mắt nhìn hai người Hồng Thiên Quân, dậm chân xuống, nói:
"Ngược lại là đúng dịp, trước đó vài ngày có mấy người làm cho ta có chút không cam lòng, trong đó có hai người này."
"Ta muốn lấy tính mạng bọn hắn, không biết có được không?"
"A!"
"A?"
Trên núi cao, những tiếng chim kêu to bay qua.