Người dịch: Whistle
Hơn một tháng sau, lúc chạng vạng tối.
Hải châu.
Mộ vùng ngoại ô ở quận Dương.
"Hí. . ."
Mạc Cầu kéo dây cương một phát, thớt ngựa đang lao tới lập tức ngừng lại, hắn nhíu mày nhìn về phía cánh rừng nằm cách đó không xa.
"Nơi ở của Phan tiên sư, địa điểm tổ chức giao lưu hội, là ở chỗ này sao?"
Nơi đây trước không có thôn, sau không có điếm, mặc dù dân cư thưa thớt, nhưng mà cũng quá sơ sài đi.
Khác rất xa với phủ đệ Tiên gia trong tưởng tượng của Mạc Cầu.
Vả lại khu rừng này không lớn, cây cối thưa thớt, chỉ vừa nhìn là đã có thể thấy được điểm cuối cùng, không hề thấy bất luận căn phòng ốc trạch viện nào.
"Hẳn là." Lục Mộc Hủy bước xuống xe ngựa, lấy một tấm bảng gỗ ra rồi khoa tay về phía trước mấy lần, không biết là đã phát hiện ra cái gì, nàng chỉ nhẹ gật đầu nói:
"Chính là chỗ này."
Nói xong liền cất bước tới gần rừng cây.
Mạc Cầu nhíu nhíu mày, dẫn ngựa cất bước đi theo.
Hai người vừa mới bước vào trong rừng, đột nhiên trong rừng tỏa ra một làn sương mù che kín tầm nhìn.
"Hả?"
Mạc Cầu thốt lên một tiếng kinh ngạc, trong cảm giác của hắn dường như cũng đã phát hiện được cái gì.
"Trận pháp!" Lục Mộc Hủy cảm khái nói:
"Nghe nói nơi đây sớm đã có trận pháp, chẳng qua chủ nhân đời trước không biết tung tích, sau đó bị Phan đạo hữu ngẫu nhiên phát hiện, bỏ ra mấy chục năm tu sửa thành đạo quán phủ đệ, dần dần trở thành nơi hội tụ của các đạo hữu tụ địa phương xung quanh."
"Ở hồ Quỳnh Nguyệt của Lục gia cũng có bày Trận pháp, chỉ tiếc. . ."
Tiếc là lúc đó Huyền Y giáo và Thượng gia làm loạn ở cùng một địa phương, là Dược cốc.
Nếu như mà ở hồ Quỳnh Nguyệt, dù cho người Lục gia có ít thì cũng có thể mượn lực lượng của trận pháp để tiêu diệt đối thủ, chẳng qua cuộc sống không có nếu như, cho nên nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
Hắn không biết Trận pháp như thế nào, nhưng lại biết được tình huống nơi này có chỗ khác thường.
Làn sương mù trước mặt không hề nồng đậm, nhưng dù cho hắn có tập trung hai mắt thì cũng không thể nhìn rõ tình huống bên ngoài ba trượng.
Lục Mộc Hủy không chút hoang mang, giơ tấm bảng gỗ trong tay lên.
"Ông. . ."
Một luồng ánh sáng mông lung từ trên tấm bảng gỗ xuất hiện, làn sương mù xung quanh vừa chạm vào tấm bảng liền nhao nhao tản ra.
Phía trước cũng xuất hiện một con đường mòn.
"Thật sự là thần kỳ." Trong mắt Mạc Cầu lộ ra vẻ sợ hãi thán phục:
"Pháp môn của Tiên gia quả thật không thể tưởng tượng nổi, một địa phương lớn như vậy mà cũng có thể nội tàng càn khôn."
Nhìn từ đằng xa, khu rừng này cũng không lớn, theo lý mà nói con đường mà hai người đi qua đã vượt xa phạm vi của khu rừng.
Nhưng bây giờ hình như chỉ mới đi chưa được một nửa!
"Trận pháp vốn rất thần kỳ, cho dù là Tu Tiên giả thì cũng có rất ít người có thể nắm giữ." Lục Mộc Hủy nhỏ giọng mở miệng:
"Theo ta được biết, trong trận pháp có rất nhiều loại biến hóa như Kỳ Môn, Mê Hồn, Sinh Tử, Ngũ Hành, Âm Dương."
"Trong Tu tiên chư nghệ bên cũng thuộc loại thâm thuý khó hiểu nhất."
"Tu tiên chư nghệ?" Mạc Cầu hiếu kì nhìn sang.
"Luyện đan, Chế phù, Luyện khí, Trận pháp, Đoán thể, Câu hồn. . ." Lục Mộc Hủy cười nhạt giải thích:
"Mạc đại ca, thế giới của Tu Tiên giả hoàn toàn khác biệt với thế giới của người tập võ, sau này từ từ thì huynh sẽ hiểu."
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
Ngoài Lục Mộc Hủy ra, Mạc Cầu chưa hề chân chính tiếp xúc với thế giới của Tu Tiên giả, hôm nay mới nhìn qua một chút thì cảm xúc đã chập trùng bất định.
Giống như những chuyện vốn thuộc về trong truyền thuyết đang xuất hiện ở trước mặt hắn rồi nhẹ nhàng xốc lên một góc mạng che mặt.
"Giống như cái trận pháp này." Lục Mộc Hủy đã khơi dậy hứng thú nói:
"Hợp sơn xuyên chi thế, hối thiên địa linh cơ, dung Âm Dương Ngũ Hành, mới có thể tự thành một phương thiên địa."
"Mỗi một loại Trận pháp, cho dù là trận pháp đơn giản nhất, giá trị của nó còn cao hơn cả một món Pháp Khí Trung Phẩm."
"Thụ giáo." Mạc Cầu chắp tay:
"Thập Cửu Nương có biết Trận pháp ở nơi này là loại gì không?"
"Ây. . ."
Lục Mộc Hủy lập tức yên lặng, lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Mặc dù nàng biết không ít, nhưng thuở nhỏ chưa hề rời khỏi Đông An phủ, cho nên hiểu biết cũng không nhiều.
Nhưng so với Mạc Cầu thì nàng cũng biết nhiều hơn một ít đồ vật.
"Trận này tên là Vân Vụ Kỳ Chướng, thuộc loại đê phẩm, ở trong trận pháp cũng không tính là lạ thường gì, cũng chỉ có thể che giấu tai mắt phàm nhân mà thôi." Một giọng nói già nua hợp thời vang lên, mây mù ở phía trước tản ra, có một vài bóng người xuất hiện.
Người đi đầu là một lão già tóc trắng xoá, thân mặc đạo trang mộc mạc, trên mặt nở một nụ cười nhạt nhìn về phía hai người.
Đồng thời còn chắp tay với Lục Mộc Hủy:
"Lão đạo Phan Cảnh, gặp qua đạo hữu."
"Phan đạo trưởng." Lục Mộc Hủy cuống quít đáp lễ:
"Nghe qua đại danh của Phan đạo trưởng, hôm nay nhìn thấy, tam sinh hữu hạnh, chúng tôi là do Xương Tu Minh đạo trưởng giới thiệu tới."
"Nha!" Lão đạo gật đầu:
"Thì ra là vậy, ta và Minh đạo hữu đã tương giao mấy chục năm, nếu vậy thì cũng không phải là người ngoài."
"Mời!"
Nói xong liền liếc nhìn Mạc Cầu một cái.
Tuy rằng không nói gì, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ chất vấn, còn có vẻ cao cao tại thượng mà Tu Tiên giả đặc hữu.
Thần sắc không tính là kiêu căng, nhưng lại có một loại thái độ đạm mạc mà lại xa cách.
"Đạo hữu, đây là huynh trưởng của ta." Lục Mộc Hủy vội vàng giải thích:
"Mặc dù huynh trưởng không có thiên phú tu hành, nhưng lại chí tại Tiên đạo, bây giờ cũng đã là Tiên Thiên có thành tựu, dục cầu đại đạo."
"Ừm." Lão đạo nghe vậy, biểu lộ trên mặt cũng hòa hoãn đôi phần, gật đầu nói:
"Vừa vặn, hôm trước Đan Sư Tư Mã đạo hữu vừa mới tới, có luyện không ít Thông Khiếu đan, đạo hữu có thể mua lại, trợ hắn một bút chi lực."
Thông Khiếu đan!
Vừa nghe được lời này, hai mắt của Mạc Cầu và Lục Mộc Hủy đều sáng lên.
Tu hành ở Tiên Thiên cảnh giới chủ yếu là đả thông Khiếu huyệt trên người, làm cho thân thể triệt để quay lại lúc mới sinh, có được căn cơ tu hành.
Trăm khiếu tề thông liền có thể nếm thử dung nhập nguyên khí ở trong thiên địa, chuyển hóa Tiên Thiên chân khí thành Pháp lực.
Đến lúc đó, mới chân chính trở thành Tu Tiên giả!
Mà Thông Khiếu đan, tên như ý nghĩa, chính là một loại đan dược có thể trợ giúp cao thủ Tiên Thiên đả thông Khiếu huyệt.
Đối Mạc Cầu mà nói là cực kỳ quan trọng.
"Đạo hữu, mời!"
"Mời!"
Phan đạo trưởng dẫn đường ở phía trước, một đoàn người dựa theo bộ pháp nhất định vòng vèo mấy vòng, trước mắt liền xuất hiện một tòa đạo quán.
"Tuy rằng đã có đạo hữu chạy đến, nhưng cách thời điểm chính thức bắt đầu giao lưu hội còn một khoảng thời gian nữa." Phan đạo trưởng dẫn hai người tới một tòa tiểu viện, nói:
"Đạo hữu có thể tạm thời ở lại nơi này, cũng có thể trao đổi với chư vị đồng đạo, chờ đến khi giao lưu hội chính thức bắt đầu."
"Làm phiền đạo trưởng!"
"Khách khí, quên hỏi, đạo hữu tiên cư ở nơi nào, xưng hô như thế nào?"
"Nha!" Lục Mộc Hủy định thần, nói:
"Tiểu nữ tử họ Lục, đến từ Vân châu, tổ tiên cũng không có Tu Tiên giả, cơ duyên xảo hợp đạt được tiên duyên, mới có thành tựu như ngày hôm nay."
Vì để tránh những chuyện phiền toái không cần thiết, nàng tiếp nhận đề nghị của Mạc Cầu, hơi che đậy lai lịch của mình một chút.
"Như vậy à. . ." Phan đạo trưởng cũng không có truy tra đến cùng:
"Đạo hữu lại là người có tiên duyên thâm hậu, ngày khác nhất định sẽ có chỗ thành."
Tuy nói người có được thiên phú tu hành ít càng thêm ít, nhưng thiên hạ rộng lớn, kiểu gì cũng sẽ có chút người may mắn.
Mà công pháp tu hành cũng đã được lưu truyền trên phố, chỉ là người bình thường cho dù có gặp phải thì cũng không tu thành.
"Tạ đạo trưởng cát ngôn."
Lục Mộc Hủy cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra truyền ngôn không giả, vị Phan đạo trưởng này là một người tu hành tốt tình.
Có thể tổ chức giao lưu hội ở nơi này mấy chục năm, chưa hề xuất hiện đường rẽ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện cũng là tác phong của đối phương.
"Sắc trời đã tối, đạo hữu đi đường cũng đã mệt mỏi, không ngại tạm thời nghỉ ngơi một chút." Phan đạo trưởng vuốt râu cười khẽ:
"Ngày mai, ta sẽ giới thiệu cho đạo hữu mấy vị đồng đạo, chúng tôi đều là tán tu, truyền thừa khó kế, nên trợ giúp lẫn nhau mới phải."
"Đạo trưởng nói rất đúng!"
Mạc Cầu đứng ở bên cạnh, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Vị Phan đạo trưởng này rõ ràng chỉ để ý đến một mình Lục Mộc Hủy, cho nên cũng xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Như vậy thì Mạc Cầu cũng cảm thấy vui vẻ.
Đưa tiễn Phan đạo trưởng, bước vào tiểu viện, vẻ mặt căng thẳng của Lục Mộc Hủy lập tức buông lỏng.
"Lần này thì tốt rồi, chờ khi giao lưu hội bắt đầu thì chắc chắn sẽ có không ít Tu Tiên giả chạy đến, trong đó nhất định có người biết được tin tức về Tiên đảo tin tức."
"Nếu như có thể tìm được đạo hữu đồng hành thì không thể tốt hơn."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, thấy vẻ mặt mừng rỡ của nàng bèn nói:
"Vẫn là cẩn thận một chút, không phải ngươi đã nói rồi sao, Lục phủ chủ, Nhị tiểu thư đã nhiều lần căn dặn, Tu Tiên giả khi đi ra ngoài thì nhất định phải cẩn thận, Tu Tiên giả lòng dạ khó lường cũng có không ít."
"Ta biết." Lục Mộc Hủy gật đầu, đôi mắt đẹp lại co rụt lại:
"Hàng xóm của chúng ta chắc cũng không phải là người tốt lành gì."
"Nha." Mạc Cầu nhíu mày:
"Nói thế nào?"
"Huynh không phát hiện ra sao." Lục Mộc Hủy nghiêng đầu nhìn hắn, nói:
"Trên cửa tiểu viện bên cạnh có treo hai cái linh đang màu đỏ, trong linh đang có giấu Âm hồn."
"Âm hồn?"
Hai cái linh đang dễ thấy như vậy, đương nhiên là Mạc Cầu cũng nhìn thấy, nhưng hắn lại không phát hiện ra cái gì không đúng.
"Âm hồn là dùng hồn phách của người sống luyện chế mà thành, vả lại trước khi chết sẽ phải chịu đủ tra tấn." Lục Mộc Hủy hạ giọng, nói:
"Hạng người có thể giết người luyện bảo như vậy thì chắc chắn tính cách sẽ khác hẳn với thường nhân, chúng ta nhất định phải cẩn thận."
"Âm hồn, rất lợi hại sao?" Mạc Cầu hiếu kì hỏi.
"Âm hồn có mạnh có yếu, dựa vào pháp môn luyện chế, ngày sinh tháng đẻ, thực lực sinh tiền mà có sự khác biệt." Lục Mộc Hủy mở miệng:
"Chẳng qua Âm hồn vô hình, Âm khí lại có thể ăn mòn sinh cơ của người sống, còn vô tung vô ảnh, dưới Tiên Thiên chắc chắn không phải là đối thủ."
"Liền xem như là Tiên Thiên, nếu không có Công pháp tương khắc, có được Chân khí chí dương chí cương hoặc là Võ kỹ pháp môn, muốn đối phó cũng rất phiền phức, chỉ cần hơi không cẩn thận liền có thể bị đoạt đi tính mệnh."
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.
Trận pháp, Âm hồn. . .
Thủ đoạn của Tu Tiên giả thật sự là thiên kì bách quái.
Tuy rằng Mạc Cầu có thể đối đầu với Hoàng lão quái Luyện khí tầng năm, nhưng khi đối mặt với Tu Tiên giả khác thì cũng không thể chủ quan, ai biết đối phương có thủ đoạn gì.
"Đúng rồi!"
Mạc Cầu nhớ tới một chuyện bối rối rất lâu, mở miệng hỏi:
"Tại sao các ngươi chỉ cần nhìn một chút liền có thể phân biệt được ai không phải Tu Tiên giả?"
"Nha!" Lục Mộc Hủy trừng mắt nhìn, nói:
"Có một môn Vọng Khí Thuật, cùng với Ngự Hỏa Quyết, Khống Vật Thuật là những loại Pháp thuật cơ bản nhất."
"Pháp thuật này có thể nhìn thấy được trên thân người khác không có Pháp lực Linh quang, những Tu Tiên giả lợi hại còn có thể nhìn ra tu vi cao thấp của người khác, phàm nhân không có Pháp lực thì đương nhiên sẽ bị nhìn thấu."
"Dạng này!"
Mạc Cầu hiểu rõ, xem như giải quyết được một nỗi nghi hoặc trong lòng.
. . .
Thiên phòng.
Ánh nến lắc lư, Mạc Cầu ngồi khoanh chân tĩnh tọa trên bồ đoàn.
Những chuyện xảy ra hôm nay đã làm cho hắn cảm thấy chấn động không nhỏ.
Chân chính Tu Tiên giới lại hoàn toàn khác xa so với tưởng tượng của hắn.
Tuy rằng đã đồng hành với Lục Mộc Hủy mấy tháng, nhưng Mạc Cầu cũng không trải nghiệm được bao nhiêu chuyện đặc dị của Tu Tiên giả ở trên người đối phương.
Lần này mới xem như kiến thức được.
Mạc Cầu trầm ngâm một chút, lật nhẹ bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một chiếc khăn thêu màu hồng có thêu hình mây mù.
Vật này tên là Tiên Vân chướng, là một món Pháp khí phòng ngự.
Một khi thi triển, quanh người sẽ xuất hiện mây mù, có thể ngăn cản các loại công kích, đồng thời còn làm cho thân thể người sử dụng nhẹ như yến, gia tăng tốc độ.
Bây giờ, Mạc Cầu đã hoàn thành huyết luyện, chẳng qua khi thi triển thì còn chưa quen thuộc.
Mới đến, nguy hiểm chưa đến, tối nay hắn cũng không muốn đi ngủ, cho nên không ngại diễn luyện một chút.
Suy nghĩ khẽ động, hắn bèn thôi động Tiên Thiên chân khí ở trong cơ thể, chiếc khăn thuê ở trong lòng bàn tay lập tức nhẹ nhàng mở ra, hóa thành một đoàn mây mù giống sa mỏng nhẹ nhàng xoay tròn xung quanh người hắn.
Trong mây mù.
Một thân hình bắt đầu từ từ biến lớn, uy áp một phương cũng xuất hiện từ đó.
Mạc Cầu lấy được rất nhiều Công pháp Võ kỹ đỉnh tiêm trong Vân lâu của Lục phủ, tham ngộ mấy tháng, há sẽ không có thành tựu.
Bây giờ liền có thể nghiệm chứng từng môn một.
Trước mắt đối với hắn mà nói thì thủ đoạn của Tu Tiên giả còn sớm, kém xa Võ kỹ dung hội quán thông, còn có thể gia tăng thực lực.