Người dịch: Whistle
Lúc chạng vạng tối.
Lại đến thời gian tu hội mỗi ngày của Tu Tiên giả.
Trong đám người, một vị Tu Tiên giả trẻ tuổi nhìn chung quanh một chút, lại không tìm được người mà mình muốn gặp, cuối cùng đành cất bước đến bên cạnh Phan đạo trưởng hảo:
"Đạo trưởng, tại sao không thấy Lục tiên tử vậy?"
"Nha." Phan đạo trưởng trả lời:
"Lục đạo hữu có việc, đã đi rồi."
"Đi rồi?" Người trẻ tuổi lộ vẻ tiếc nuối:
"Giao lưu hội còn chưa kết thúc mà, tại sao đi nhanh như vậy? Ta còn muốn ước nàng đến Bình Phong sơn làm khách, du ngoạn mấy ngày nữa."
"Ha ha. . ." Có người cười nói:
"Tôn tiểu hữu, sợ là ngươi không phải muốn người ta đi làm khách, mà là muốn người ta vào Tôn gia của các ngươi thì có?"
"Đừng nói bậy." Hiển nhiên là người trẻ tuổi rất ít bị người khác trêu chọc như vậy, cho nên gương mặt lập tức đỏ lên.
"Đúng rồi." Một người nhỏ giọng hỏi:
"Hôm nay tại sao cũng không thấy Đào Cảnh vậy, Đào Cảnh chưa bao giờ bỏ sót buổi tụ hội nào của chúng ta."
"Đào Cảnh cũng đi rồi." Một người khác trả lời:
"Vừa rồi khi ta tới đây vừa vặn nhìn thấy Đào Cảnh và Ngô Pháp Thông đồng thời đi ra cửa sau."
"Hả?"
"Sắc trời đã không còn sớm, sao lại chọn lúc này rời đi?"
"Ngô Pháp Thông đắc tội Ma sơn Ninh gia, đoán chừng là sợ bị người nhớ thương, cho nên mới chọn lúc vắng vẻ không người này."
"Thật sao?"
Phan đạo trưởng nghe vậy, trên mặt như có điều suy nghĩ, chẳng qua lại thoáng lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa.
Ông ta chỉ chịu trách nhiệm với người ở trong đạo quán của mình, ra khỏi đạo quán thì chẳng liên quan gì đến ông ta nữa.
Chết sống có số, phú quý nhờ trời!
. . .
"Giá!"
"Giá!"
Dưới sắc trời mờ tối, móng ngựa vội vàng lao đi.
Con ngựa dưới hông Mạc Cầu chính là nhất đẳng lương câu, nếu như là đường bằng phẳng, ngày đi nghìn dặm cũng không phải lời nói đùa.
Lục Mộc Hủy ngồi trên buồng xe cho Tranh mã kéo đi, tốc độ cũng không chậm.
Hai người ra đạo quán, đi lên quan đạo, một đường lao nhanh, định đi tới thành trấn kế tiếp rồi mới nghỉ ngơi.
" Đồng gia ở Thái Bạch sơn là tiên tu tị thế, không. . . Không khác Thượng gia là mấy, đã nhiều năm chưa từng xuất thế."
Lục Mộc Hủy vén rèm xe lên, giải thích cho Mạc Cầu:
"Nghe Phan đạo trưởng nói, nhân khẩu của Đồng gia không hưng vượng, hiện giờ trong gia tộc to như vậy chỉ có ba bốn vị Tu Tiên giả."
"Nhưng mà năm trước xuất hiện một người trẻ tuổi có thiên phú kinh người, chưa tròn mười tám tuổi đã là Luyện Khí tầng sáu."
Nói đến đây, nàng không khỏi lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Vị Thập Cửu Nương của Lục phủ này cũng là người có thiên phú tu hành cực cao, nhưng mà thuở nhỏ lại không thích tu hành.
Mà lại cảm thấy hứng thú với rất nhiều tạp học.
Hiện giờ đã hơn hai mươi, mà chỉ có tu vi Luyện khí tầng năm.
Tuy là sau khi gia tộc gặp phải kiếp nạn thì đã tỉnh ngộ, nhưng cũng không có khả năng nói đuổi là đuổi được.
Dừng một chút, nàng tiếp tục mở miệng:
"Cho nên Đồng gia dự định để người trẻ tuổi này đi tới Tiên đảo, tìm kiếm cơ duyên, nhìn xem có thể bái nhập tiên môn hay không."
"Thập Cửu Nương." Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn sang, hỏi:
"Muối bái nhập môn phái Tiên gia có yêu cầu cụ thể gì sao?"
"Có." Lục Mộc Hủy tách ngón tay ra, nói:
"Muội biết không nhiều, nhưng trước hai mươi tuổi có tu vi Luyện Khí tầng tám liền có thể bái nhập đa số môn phái."
"Đương nhiên, mấy môn phái tốt nhất thì không được!"
Trước hai mươi tuổi?
Luyện Khí tầng tám?
Mạc Cầu vô thức hé miệng.
Theo hắn biết, cao thủ đỉnh tiêm trong rất nhiều gia tộc Tu tiên cũng chỉ có tu vi Luyện Khí tầng tám mà thôi.
Tuyệt đại đa số tán tu có thể tu luyện tới cảnh giới này cũng đều đã trên năm mươi tuổi.
"Đương nhiên, nếu như có năng lực khác thì cũng có thể giảm nguyện vọng xuống một chút." Lục Mộc Hủy mở miệng nói tiếp:
"Tỉ như những người tu hành tinh thông Luyện đan, Chế phù, Luyện khí, các đại môn phái cũng rất cần."
"Trận pháp thì sao? "
"Tán tu chúng ta có mấy người hiểu được Trận pháp chứ?"
Trận pháp loại vật này, liền xem như là phẩm chất thấp nhất, cũng không phải là một tiểu gia tộc có thể tiêu hao nổi.
Mạc Cầu như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.
Đồng thời.
Hắn vô thức sờ lên bên hông mình.
Ở nơi đó, có một tấm Lệnh bài, mặt chính diện có khắc một chữ Yển, đây chính là Yển Sư lệnh trong lời nói của Liệt Hỏa Tôn giả.
Có nó thì Mạc Cầu cũng có mấy phần lực lượng trong chuyện hành trình lên Tiên đảo vốn có chút thấp thỏm này.
"Mạc đại ca không cần quá lo lắng." Lục Mộc Hủy thấy hắn biến sắc, nghĩ nghĩ bèn nói:
"Tông môn tiên gia cũng có phân cao thấp, có lẽ, ta có thể gia nhập một chút môn phái cỡ nhỏ."
"Chỉ cần vào tiên môn liền có thể mang theo hai vị Đạo binh, tùy tùng nhập phái, huynh liền có thể vào theo."
"Nha!" Hai mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:
"Người tập võ không thể trực tiếp bái nhập môn phái Tiên gia sao?"
"Ây. . ." Sắc mặt Lục Mộc Hủy hơi cương, ngượng ngùng mở miệng:
"Hình như là không."
"Võ giả chỉ có thể vào tông môn khi trở thành Đạo binh, phục vụ cho người tu hành, làm các loại nhiệm vụ, sau đó đổi công pháp tu hành."
"Nếu có thể ở trước bốn mươi tuổi chuyển hóa Tiên Thiên chân khí trong cơ thể thành Pháp lực thì có thể bái nhập tông môn."
Nói đến đây, giọng nàng chậm dần:
"Mạc đại ca thiên phú xuất chúng, chỉ cần lấy được pháp môn thì chắc chắn có thể trở thành chân chính Tu Tiên giả."
Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm.
Đạo binh, binh khí của người tu đạo, là người phụ thuộc, không được tự do, đương nhiên là hắn sẽ không nguyện ý.
Chỉ là không biết Yển Sư lệnh có dùng được hay không.
"Đúng rồi." Hắn nghĩ nghĩ, nói:
"Thập Cửu Nương có biết Yển tông không?"
"Biết." Lục Mộc Hủy gật đầu:
"Một môn phái Tiên gia rất nổi danh, có thể luyện chế các loại công cụ tu hành thần hồ kỳ thần, xuất ra rất nhiều Luyện Khí đại sư."
"Thế nào, Mạc đại ca muốn gia nhập môn phái này sao?"
"Ta chỉ là. . ."
"Li!"
Hắn còn chưa dứt lời, chân trời đột nhiên vang lên tiếng kêu sắc nhọn của một con diều hâu, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Không đúng!"
"Sao vậy?" Lục Mộc Hủy kinh ngạc nhìn tới.
"Có người đi theo sau lưng chúng ta." Mạc Cầu nhíu mày ngẩng đầu nhìn con diều hâu ở phía chân trời, trầm giọng nói:
"Hai người!"
"Có thể là người ta trùng hợp đi cùng một con đường." Lục Mộc Hủy xiết chặt tay, thận trọng nói:
"Có lẽ, qua phía trước sẽ không theo nữa."
"Ừm. . ."
Sắc mặt Mạc Cầu không thay đổi, chỉ vung khẽ dây cương, ra hiệu với một tiếng Tranh mã rồi tăng thêm tốc độ.
Sắc trời đã tối, phía trước không đến thôn phía sau không đến điếm, khả năng trùng hợp không lớn.
Quả nhiên.
Sau khi hắn cố ý đi qua một con đường mòn trên sơn đạo, hai người ở phía sau vẫn đi theo, hơn nữa tốc độ còn đột nhiên tăng mạnh.
Kẻ đến không thiện!
Hắn nheo mắt lại, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Mộc Hủy.
Tu Tiên giả ở trong đạo quán đến từ khắp nơi trong Đại Tấn, có thể bôn ba đến đây sẽ không thể nào là người chưa hề đi ra khỏi cửa giống như Lục Mộc Hủy được.
Trong đó đa phần đều có tu vi Luyện Khí tầng bảy, tầng tám, Phan đạo trưởng còn là Luyện Khí tầng mười, một vị cao thủ có thể so với Mộ Thiên Phong, Lục phủ chủ, Hồng Tuyến Nương Nương.
Chắc chắn là tu vi của hai người phía sau cũng sẽ không kém.
Mạc Cầu có thể đánh bại Hoàng lão quái Luyện khí tầng năm, nhưng đối mặt với hai vị Tu Tiên giả Luyện Khí có thành tựu thì hắn lại không nắm chắc chút nào!
. . .
"Hả?"
Đào Cảnh thân hóa thanh phong lao nhanh về phía trước đột nhiên phát ra một tiếng nghi ngờ:
"Lục gia tiểu nương tử đang tăng thêm tốc độ, xem ra hai người chúng ta đã bị phát hiện."
"Thì tính sao?" Ngô Pháp Thông thân phủ hắc bào, giọng nói băng lãnh:
"Trên người bọn hắn đã trúng Khiên Hồn dẫn của ta, chỉ cần ở trong vòng mười dặm thì đừng mơ thoát được ta truy tung."
"Đi!"
Âm chưa lạc, trên người hắn liền xuất hiện âm phong cuồng quyển, giống như một làn khói, lặng yên không một tiếng động bay về phía trước mấy trượng.
Tốc độ rất nhanh, tiếp đất im ắng, giống như quỷ mị.
"Xem ra Âm Phong Độn của Ngô huynh lại có tiến bộ." Đào Cảnh nhìn đối phương một cái rồi đột nhiên hít một hơi:
"Khai!"
"Đôm đốp. . ."
Đột nhiên dưới chân của Cảnh Đào có điện quang lấp lánh, một luồng ánh sáng nhu hòa xuất hiện, cũng làm cho tốc độ của gã ta đột ngột tăng lên.
"Mã Giáp Thần Hành phù!"
Ngô Pháp Thông tán thưởng nói:
"Thật sự là mỗi lần nhìn thấy môn phù pháp này của Đào huynh đều làm cho người ta kinh thán không thôi."
"Quá khen!"
Hai người toàn lực thi triển Pháp thuật, tốc độ đột ngột tăng lên, so với Thiên Lý mã còn phải nhanh hơn một bậc.
Không bao lâu sau.
Đã có thể nhìn thấy toa xe đang đi nhanh ở phía trước.
Dường như đã nhìn thấy hai người, hai người trong toa xe, trên lưng ngựa đột nhiên nhảy lên, phóng vào trong rừng rậm.
"Muốn chạy trốn?"
Ngô Pháp Thông lạnh lùng hừ một tiếng, điểm nhẹ dưới chân, cả người giống như bị âm phong nâng lên, lướt tới trong rừng, nếu như phàm nhân nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nghĩ là âm hồn lệ quỷ.
Khóe miệng Đào Cảnh giương lên, trong tay xuất hiện thêm một thanh phi đao tinh xảo, đi theo sát phía sau.
Thân pháp của bọn hắn rất nhanh, dù cho đang ở rừng rậm thì cũng không bị ảnh hưởng chút nào, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
"Hai vị, các vị muốn làm gì?" Trên mặt Lục Mộc Hủy hiện ra vẻ bối rối, trong lúc phi nước đại còn hướng về sau nói:
"Chúng ta không oán không cừu, cần gì phải hùng hổ dọa người, ví như là cầu tài, vậy thì rất không cần phải, trên người của ta không có Linh thạch!"
Nàng đã nhận ra hai người này, là hai vị Tu Tiên giả trong giao lưu hội, trong đó tên Ngô Pháp Thông này có tu vi Luyện Khí tầng tám, còn tên Đào Cảnh kia cũng có tu vi Luyện Khí tầng bảy.
Trong lòng không khỏi sinh ra vẻ tuyệt vọng.
"Thập Cửu Nương, xem ra ngươi đã quên Đào mỗ." Đào Cảnh nghe vậy liền nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
"Mấy năm trước, Đào mỗ đi qua Lục phủ làm khách, chúng ta đã từng gặp mặt."
"A!" Lục Mộc Hủy áp chế sự khủng hoảng trong lòng, ý nghĩ nhanh quay ngược lại, nói:
"Các ngươi là người của Huyền Y giáo?"
"Hiện giờ thì còn không phải." Đào Cảnh lắc đầu:
"Nhưng mà nếu như bắt được Lục tiểu thư ngươi thì đại khái sẽ là."
"Các ngươi, các ngươi có thể tha cho ta được không." Mắt thấy khoảng cách càng ngày càng gần, trên mặt Lục Mộc Hủy đã không còn một chút huyết sắc nào:
"Ta. . . Ta có thể đưa Linh phù cho các ngươi."
"A. . ." Ngô Pháp Thông bật cười:
"Vậy ngươi dừng lại trước, đặt Linh phù xuống rồi nói."
"Thật?"
"Đương nhiên là thật."
"Vậy tốt." Lục Mộc Hủy lại thật sự giảm tốc độ lại, đồng thời lấy từ trên người ra mấy tấm Linh phù, nhìn sang bên cạnh nói:
"Ta đặt chỗ này?"
"Chậc!"
Ánh mắt Đào Cảnh thiểm động, chậc nhẹ một tiếng:
"Cũng tốt, ngươi đặt đồ vật xuống trước đi."
"Được." Lục Mộc Hủy gật đầu, chậm rãi lui về phía sau:
"Linh phù đã đưa cho các ngươi rồi, ta có thể đi được chưa?"
"Ngươi thật đúng là ngây thơ!" Đào Cảnh có chút im lặng lắc đầu, thân hình thoắt một cái, cùng với Ngô Pháp Thông đồng thời xông lên.
"Hèn hạ!" Lục Mộc Hủy rống to một tiếng:
"Các ngươi nói không giữ lời!"
Dứt lời, mấy tấm Linh phù kia đột nhiên run rẩy, lập tức bộc phát Linh quang, hỏa diễm, gió táp cuồng quyển.
Biến cỗ như vậy hiển nhiên cũng không bị hai người để vào mắt.
"Đã sớm biết ngươi sẽ không thành thật như vậy."
Đào Cảnh quát khẽ một tiếng, cổ tay rung lên, định kích phát phi đao trong lòng bàn tay để chém giết đối thủ.
Đúng lúc này.
Hai mắt gã ta co rụt lại, đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, từ đốt sống đuôi xông thẳng lên ót, khiến cho gã ta rùng mình một cái.
Không được!
Linh phù không phải là cái bẫy, chỉ là che giấu, để yểm hộ cho một người khác đánh lén!
"Bạch!"
Phi đao lập tức chuyển hướng, vọt tới kiếm quang đột kích bên cạnh.
"Đinh. . ."
Tiếng va chạm du dương vang lên giữa không trung, phi đao, trường kiếm trì trệ, rồi bay về phía sau, Pháp khí Tiên gia toàn lực va chạm, vậy mà chưa thể chiếm thượng phong, ngược lại còn mất đi năng lực hộ thân.
Mà lúc này, thân hình của Mạc Cầu cũng xuất hiện ở trước mặt Đào Cảnh, thân thể phồng lên hơn một trượng, mặt không biểu tình đấm ra một quyền.
Ngạnh công!
Cực hạn tăng phúc!
"Oanh. . ."
Kình lực vô hình ngang nhiên xé nát hai tầng Linh quang, mang theo cự lực đánh lên trên pháp y.
"Cạch!"
Tiếng xương gãy vang lên, thân thể của Đào Cảnh cuộn tròn lại, miệng phun tiên huyết ngã bay ra ngoài.
Thân hình Mạc Cầu nhanh như điện thiểm, muốn thừa cơ lấy luôn mạng chó của gã, nhưng trong lòng lại đột nhiên phát lạnh, Tiên Vân chướng bao phủ toàn thân rồi lập tức bỏ chạy.
"Hô. . ."
Một cái cốt trảo dữ tợn đen như mực lặng yên xẹt qua chỗ hắn vừa đứng.
"Cái quỷ gì?"
Lệ quỷ!
Giữa sân âm phong gào thét, quỷ khóc thần hào, quỷ trảo hơn một trượng gào thét mà tới.
Chính là Ngô Pháp Thông ra tay.