Người dịch: Whistle
Xem ra hai người này đều đã cướp bóc nhiều lần, trên người có không ít đồ tốt.
Sau một hồi kiểm kê.
Ở trên người của Ngô Pháp Thông lấy được tổng cộng 3 món Pháp khí, một tấm khiên tròn, đoản trùy, hai cái linh đang màu đỏ.
Trên người của Đào Cảnh thì có một thanh phi đao Pháp khí, một viên bảo châu màu ám trầm, một chiếc pháp y đã bị hư hại.
Trừ cái đó ra thì còn có hơn 30 viên Linh thạch, ba quyển cổ tịch, hơn mười tấm Linh phù các loại, vài bình đan dược.
Còn có không ít những đồ vật ở thế tục như là ngân phiếu, nhưng mà mấy thứ này đã không bị để vào mắt.
Dù rằng Lục Mộc Hủy xuất thân Thế gia Tu tiên, nhưng lúc này cũng không nhịn được hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt kinh hỉ:
"Đây thật là, giết người phóng hỏa đai lưng vàng!"
"Hai người bọn họ thật giàu có, những vật này đủ để chèo chống một gia tộc Tu tiên cỡ nhỏ rồi."
"Chắc là cũng do cướp được." Làm thầy thuốc, Mạc Cầu cầm lấy bình đan dược lên kiểm tra theo thói quen, cũng đưa một chút trong đó cho Lục Mộc Hủy:
"Ngươi nhìn, cái này là cái gì?"
Bên trong không phải đan dược, mà là một thứ giống như bột phấn, số lượng không nhiều, nhưng trọng lượng lại không nhẹ.
"Mịch La phấn!" Hai mắt Lục Mộc Hủy sáng lên:
"Nghe nói loại bột phấn này đến từ một loại Yêu thú, có thể làm hao mòn khí tức của người khác trên Pháp khí."
Vậy là thứ này không khác Luyện Tinh dịch là mấy.
Mạc Cầu hiểu rõ.
Hai người này đều đã ăn cướp nhiều lần, trên người có loại vật này thì không thể bình thường hơn được.
Còn về mấy bình đan dược khác, ngoại trừ một bình là thuốc chữa thương ra, còn lại đều là đan dược gia tăng tu vi cho Tu Tiên giả, hắn có lấy được cũng vô dụng, cho nên liền đưa luôn cho Lục Mộc Hủy.
"Phù Chủng Bảo lục, Ngũ Quỷ Hỗn Thiên Đại chú, Thanh Mộc Chân kinh."
Lục Mộc Hủy lật ra ba quyển cổ tịch, đôi mắt đẹp thiểm động:
"Ta từng nghe nói qua Thanh Mộc Chân kinh, là một loại phương pháp tu hành tương đối thường gặp, phẩm giai còn không bằng Huyền Thanh Bí Lục của Lục gia ta, cao nhất cũng chỉ có thể tu hành đến Luyện Khí tầng mười."
Mạc Cầu đưa tay tiếp nhận, trong lòng không khỏi than nhẹ.
Rõ ràng là trên tay có phương pháp tu hành, nhưng mình lại không thể tu luyện, loại tâm tình này có thể nói là biệt khuất.
Trong Phù Chủng Bảo Lục có ghi lại phương pháp chế luyện của hơn mười loại Linh phù.
Trong đó bao gồm mấy loại Linh phù thường gặp nhất như Kim Cương phù, Khinh Thân phù, Tật Phong phù.
Mà những loại Linh phù tương đối phức tạp thì có Giáp Mã Thần Hành phù, Ngũ Lôi phù. . .
Muốn luyện chế phù pháp thì yêu cầu phải có Pháp lực, như vậy mới có thể đặt thiên địa chi lực lên trên linh phù.
Cho nên dù cho Mạc Cầu có lĩnh ngộ, nếu không thành Tu Tiên giả thì cũng vô dụng.
"Ồ!"
Mạc Cầu lật Ngũ Quỷ Hỗn Thiên Đại chú ra xem, vẻ mặt của hắn khẽ biến, không nhịn được kinh nghi một tiếng.
"Thế nào?" Lục Mộc Hủy ngẩng đầu nhìn sang, khi thấy quyển cổ tịch trong tay Mạc Cầu thì lại vô thức nhíu mày:
"Mạc đại ca, chẳng lẽ huynh muốn luyện nó à?"
"Ngự quỷ chi pháp mịt mờ, khó dò, hơn nữa còn có nguy hiểm bị phản phệ, ngay cả Tu Tiên giả cũng có rất ít người tu hành."
"Ừm." Mạc Cầu chậm chạp gật đầu:
"Ta có chừng mực."
Tuy nói như vậy nhưng ánh mắt của hắn lại không dời khỏi quyển sách.
Ngũ Quỷ Hỗn Thiên Đại chú là môn duy nhất trong ba quyển cổ này mà hắn có thể tu hành.
Căn cơ, Ngũ Quỷ Hỗn Thiên pháp đệ nhất trọng, không cần phải có Pháp lực, thậm chí ngay cả Chân khí cũng đều không cần.
Chỉ cần khí huyết dồi dào, có thể nuôi dưỡng quỷ vật là được!
Cũng chính là thuật nuôi tiểu quỷ trong truyền thuyết.
Nhưng mà muốn nuôi tiểu quỷ cũng không phải là dễ, cần tiêu hao rất nhiều tinh huyết, võ giả tầm thường căn bản không nuôi nổi.
Vả lại, giống như lời mà Lục Mộc Hủy đã nói, một khi nuôi dưỡng không đủ, tám chín phần mười quỷ vật sẽ phản phệ kỳ chủ.
Mạc Cầu thì lại không sợ chuyện này.
Nhục thân hắn rất cường hãn, tinh khí dồi dào, vả lại Thần hồn còn rất mạnh mẽ, đủ để áp chế Lệ quỷ phản phệ.
Huống chi, hiện giờ hai con quỷ vật đã bị liệt diễm đốt cháy, khí tức suy yếu, cũng vô lực phản kháng.
Quan trọng nhất chính là. . .
Ngũ Quỷ Hỗn Thiên Đại chú có hết thảy Tứ trọng, hoàn toàn lĩnh ngộ thì cần hơn ba vạn tinh thần, nhưng đệ nhất trọng chỉ cần có hai ngàn tinh thần.
Đối với hắn mà nói thì chút tiêu hao này không tính là gì.
"Mạc đại ca." Lúc này, Lục Mộc Hủy cầm lấy viên bảo châu màu ám trầm kia lên rồi nhẹ nhàng niệm hướng nơi xa:
"Huynh xem!"
"Ô. . ."
Bảo châu lao đi kinh người, chớp mắt đã ra ngoài mấy trượng, vào lúc tới gần một cây đại thụ thì trên bảo châu đột nhiên phát ra Linh quang.
"Oanh. . ."
Một tiếng vang thật lớn, cây đại thụ phải hai người mới ôm hết kia lập tức nổ tung, ngã ầm xuống đất.
Nếu như mà trúng vào người, cho dù Mạc Cầu có thả Tiên Vân chướng ra thì dù không chết cũng phải bị trọng thương.
Lục Mộc Hủy ngoắc một cái, bảo châu quay trở lại đường cũ rơi vào trong tay nàng:
"Viên châu này hẳn là Thổ Linh châu, có thể định trệ vạn vật, uy lực bất phàm, dù cho chưa tế luyện thì cũng có thể sử dụng, chẳng qua lúc vận chuyển lại thì không tiện lắm."
"Nếu như thế thì ngươi cứ giữ đi." Mạc Cầu gật đầu:
"Ngươi đã Luyện Khí tầng sáu, có thể thử nghiệm tế luyện hai món Pháp khí, bất quá không cần phải tế luyện Thổ Linh châu."
Hắn cầm lấy khiên tròn mai rùa, đưa tới:
"Lấy nó hộ thân, lại thêm ngọc trâm, Thổ Linh châu, coi như đối mặt với Tu Tiên giả Luyện Khí tầng bảy tầng tám thì chắc là cũng có sức để đánh một trận."
"Cái này. . ." Lục Mộc Hủy mím môi một cái, vẻ mặt e lệ, nhưng lại lập tức gật đầu thật mạnh:
"Mạc đại ca, muội nhất định sẽ cố gắng gia nhập tiên môn, mang huynh đi vào."
Trên đường không biết còn gặp phải bao nhiêu nguy hiểm, hiện giờ không phải là lúc khách khí, chờ khi đến Tiên đảo rồi mới tìm cách báo đáp sau.
"Đến lúc đó rồi nói sau." Mạc Cầu lắc đầu, chia Linh thạch ra, những thứ còn lại đều đóng gói.
Trận chiến này hắn xuất lực nhiều nhất, chiếm đầu to cũng là hợp lý.
Chỉ tiếc là Mạc Cầu đã có Tiên Vân chướng, Hỏa Long bội, lại thêm linh đang, nên đã vô lực huyết luyện Pháp khí.
Ít nhất là hiện giờ không được!
Dừng một chút, Mạc Cầu chậm rãi mở miệng nói:
"Thập Cửu Nương, môn ngự kiếm pháp kia có thể ngoại truyền hay không?"
"Cái này. . ."
Biểu lộ của Lục Mộc Hủy hơi cương, vẻ mặt chần chờ.
Ngự kiếm pháp của Tu Tiên giả giống như là công phu độc môn của võ lâm cao thủ, ngoại truyền là chuyện tối kỵ.
Dù sao một khi người khác biết quyết khiếu kiếm pháp của ngươi rồi, khi ứng đối sẽ không quá dễ dàng.
"Không sao." Mạc Cầu thấy thế liền lắc đầu:
"Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
"Mạc đại ca!" Lục Mộc Hủy đột nhiên mở miệng:
"Nếu như huynh muốn xem, ta có thể viết ra, không chỉ Vân Vụ Ngự Kiếm Chân quyết, Bôn Lôi Kiếm quyết cũng giống như vậy."
Khuôn mặt nhỏ của nàng căng ra, ngữ khí ngưng trọng, hiển nhiên đã hạ quyết tâm.
. . .
Một tháng sau.
Trong một tòa thành trì ở Lương châu.
Hai người phong trần mệt mỏi, trải qua nhiều mặt nghe ngóng, cuối cùng cũng đã tìm được đội ngũ của Đồng gia.
Ở hậu viện của khách sạn.
Một vị lão giả dáng người cao gầy thu hồi phong thư, nhẹ nhàng gật đầu với Lục Mộc Hủy, nói:
"Nếu như Phan đạo trưởng đã nói rồi thì Lục cô nương cũng có thể đồng hành."
Nếu như nam tính tu sĩ thì có lẽ sẽ bị cự tuyệt, nhưng nếu là nữ tu, tu vi còn không cao, bán cho Phan đạo trưởng một cái nhân tình, đối với lão ta mà nói cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền.
Còn về phần Mạc Cầu thì vẫn bị tự động xem nhẹ.
"Đa tạ tiền bối." Sắc mặt Lục Mộc Hủy buông lỏng, lập tức chắp tay thi lễ:
"Trong chuyến đi này nếu như có cần dùng đến tại hạ, tiền bối không cần khách khí, có thể tùy ý phân công."
"Còn như lộ tư. . ."
"Ai!" Lão giả khoát tay:
"Lục cô nương quá khách khí, chẳng qua chỉ là có thêm một người đồng hành mà thôi, nói gì tới lộ tư với không lộ tư."
"Đến, để ta giới thiệu một vài vị đạo hữu đồng hành với cô nương."
Nói xong liền chìa tay ra, bước về phía đại sảnh.
"Chư vị." Đi vào đại sảnh, hắn vỗ nhẹ hai tay, hấp dẫn sự chú ý của mấy người trong này, nói:
"Để ta giới thiệu với chư vị, vị Lục cô nương này đến từ Vân châu, cũng là đồng đạo đang định đi Tiên đảo."
"Đều là người trong đồng đạo, trên đường đi mong các vị chiếu cố nhiều hơn."
"Đương nhiên!"
"Nhất định, nhất định!"
Đám người nhao nhao gật đầu đồng ý, còn quăng tới ánh mắt tò mò.
Một vị nữ tử tuổi không lớn lắm, tu vi không cao, lại dám một mình tiến về Tiên đảo, có thể nói là hiếm thấy.
"Lục cô nương." Lão giả gật đầu, đưa tay chỉ vào về phía một người trẻ tuổi nói:
"Nó là ấu tôn của huynh trưởng Đồng mỗ, tên là Nguyên Phụ."
Người trẻ tuổi môi hồng răng trắng, khí chất thông thấu, hai mắt có linh quang thiểm động, là thiên chi kiêu tử trong thế hệ này của Đồng gia.
Năm này còn chưa mười tám mà đã là Luyện Khí tầng sáu, sau này trở thành cao thủ Luyện Khí hậu kỳ cũng là kết cục đã định.
Đối mặt Lục Mộc Hủy, Đồng Nguyên Phụ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, có chút ngạo ý.
"Vị này được xưng là Yên Hà Thần Long Khách - Hứa Đạo Kỷ Hứa đại hiệp." Lão giả giới thiệu một vị bạch y thư sinh:
"Hứa đại hiệp tu vi bất phàm, kiến thức rộng rãi, Lục cô nương có thể thỉnh giáo đại hiệp nhiều hơn."
"Hứa đại hiệp?" Lục Mộc Hủy hiếu kì nhìn sang.
Xưng hô này, không giống như là Tu Tiên giả, mà giống như là người trong võ lâm.
"Hứa mỗ xuất thân giang hồ, trước kia không hề biết mình có thiên phú tu hành, cũng chưa từng đạt được tiên duyên." Hứa Đạo Kỷ chừng ba mươi tuổi, cầm quạt xếp trong tay, phong độ nhẹ nhàng, tựa hồ đã quen với ánh mắt kinh ngạc của Lục Mộc Hủy, trên mặt nở một nụ cười, chắp tay giải thích:
"Sau đó tu thành Tiên Thiên chân khí, lúc này gia phụ mới phát hiện chuyện khác thường, tìm đến bái vào môn hạ ân sư."
"Thì ra là như vậy." Lục Mộc Hủy hiểu rõ.
Người có thiên phú tu hành thì sẽ quán thông trăm khiếu, trong cơ thể vẫn còn Tiên Thiên chi khí, cho nên một khi tu thành Tiên Thiên liền là Đỉnh phong.
Kì thực loại người như vậy, cho dù là luyện võ thì cũng thuộc về hạng người có thiên phú dị bẩm, có thể viễn siêu cùng giai.
Giống như đại thủ lĩnh Hổ Sơn đạo mà Mạc Cầu gặp phải, bằng vào một môn võ học bình thường liền có thể cầm đầu một bang tội phạm.
Phàm nhân sẽ không biết mình có thiên phú hay không, nhưng Tu Tiên giả thân mang Vọng Khí thuật lại có thể phân biệt được.
Chỉ là người có thiên phú thực sự là quá ít, rất ít có vị Tu Tiên giả nào sẽ tiêu tốn thời gian đi tìm kiếm.
Huống hồ khi chuyển hóa Tiên Thiên chân khí thành Pháp lực cũng không phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu, mà là sẽ trực tiếp lên tới Luyện Khí mấy tầng, nếu như quả thật có thiên phú thì thời gian lãng phí cũng không hề nhiều như trong tưởng tượng.
"Hai vị nàylà phu thê Phi Vũ Kiếm đến từ Lịch sơn." Đồng lão giới thiệu hai vợ chồng trung niên.
"Lục cô nương, vợ chồng chúng tôi tiến về Tiên đảo không trông cậy vào chuyện có thể tìm được tiên duyên, chỉ cầu một cái an ổn." Nữ tử cười nói:
"Thật sự là hâm mộ cô nương, tuổi còn trẻ mà đã dám một mình ra ngoài xông xáo."
Sắc mặt Lục Mộc Hủy hơi cương, ngượng ngùng gật đầu.
"Vị này là." Lão giả chỉ vào người cuối cùng, trên mặt dường như có chút bất đắc dĩ:
"Địch đạo hữu đến từ Vũ Di sơn."
Vị Địch đạo hữu này có dáng người thấp bé, lưng hơi còng, người này đang dùng đôi mắt nhỏ của mình để quan sát Lục Mộc Hủy:
"Đến từ Vân châu, họ Lục, tại sao ta không nhớ rõ Vân châu giao tộc tu tiên nào mang họ Lục vậy?"
"Tại hạ chỉ là một giới tán tu, không có gia tộc, đạo hữu không biết cũng bình thường." Lục Mộc Hủy giải thích nói.
"Thật sao?" Địch đạo hữu từ chối cho ý kiến:
"Pháp lực trên người Lục cô nương khinh linh mà không hề bị tán loạn, không giống với một tán tu tu luyện lung tung không có căn cơ, Lục gia, ta ngược lại là nghe nói Đông An phủ có một cái Lục gia, mấy tháng trước đã bị người diệt môn. . ."
Lục Mộc Hủy biến sắc.
"Khụ khụ!" Đồng lão ho nhẹ hai tiếng, cắt ngang lời nói của đối phương:
"Địch đạo hữu, đã đi Tiên đảo rồi thì chuyện trước kia như thế nào cũng không còn quan trọng nữa, cần gì phải tìm căn hỏi đáy."
"Lục cô nương cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều chúng ta sẽ thiết yến bày tiệc tẩy trần cho cô nương."
"Tiền bối khách khí."