Người dịch: Whistle
"Hai cây Phượng Tù Thảo, ba lượng Thiên Tinh Trúc Dịch, Ngọc Minh quả. . ."
Trên quầy, chủ quán niên kỷ già nua lấy ra từng loại dược liệu rồi đẩy lên trước:
"Tổng cộng ba viên Linh thạch!"
"Ừm." Mạc Cầu lấy ra Linh thạch từ trên người ra đưa tới:
"Làm phiền, lại lấy thêm mấy khối than thạch."
"Được rồi." Chủ quán gật đầu, lúc quay người liền thuận miệng hỏi một câu:
"Kết quả lần luyện chế trước như thế nào?"
"Phế." Mạc Cầu lắc đầu, trên mặt tỏ ra tiếc nuối.
"Chuyện này rất bình thường." Chủ quán cũng không hề cảm thấy lạ:
"Luyện chế Thông Khiếu đan thì cần Pháp lực của Tu Tiên giả để điều khiển linh hỏa thì mới có thể dung luyện linh tài một cách tôt nhất, bảo tồn được dược lực."
"Ngươi. . ."
Lão ta Mạc Cầu rồi nhẹ nhàng lắc đầu:
"Có lẽ là trong đám phàm nhân thì ngươi cũng được xem Đại sư luyện dược, nhưng tỷ lệ luyện thành Linh dược thật sự là không lớn."
"Làm sao." Mạc Cầu cười nói:
"Lão tiên sinh không muốn làm ăn với ta sao?"
"Sao lại thế." Chủ quán bỏ mấy khối than thạch vào trong túi, đưa tới rồi thấp giọng khuyên nhủ:
"Bất quá, ngươi ta cuối cùng vẫn là bổn gia, thấy ngươi vô duyên vô cớ lãng phí Linh thạch như vậy thì xót, tốt nhất là ngươi nên nghĩ cho kỹ."
Chủ quán cũng họ Mạc, tính tình không sai, giá cả vừa phải, trong khoảng thời gian này Mạc Cầu vẫn luôn mua sắm đan dược, linh tài ở chỗ này.
Bây giờ cũng coi như quen thuộc.
"Một lần cuối cùng." Mạc Cầu nhận lấy cái túi, nói:
"Nếu như còn không được, vậy liền không còn cách nào khác, chẳng qua nếu như thành công, lão tiên sinh có chịu thu về không."
"Đương nhiên." Chủ quán nhún vai:
"Lão hủ ước gì ngươi có thể luyện được Thông Khiếu đan, như vậy thì ta cũng có thêm một con đường nhập hàng."
"Vậy thì chờ tin tức của ta đi." Mạc Cầu chắp tay, mang theo dược vật rời khỏi cửa hàng.
Ngoài cửa.
Đổng Tiểu Uyển đã mua đồ xong.
Thời gian có thể ma diệt hết thảy, cho dù là nỗi bi thống trong lòng cũng sẽ bị san bằng theo thời gian, hoặc là dằn xuống đáy lòng.
Trên đường đi, nàng mở miệng hỏi:
"Hiện giờ ngươi đã mở được bao nhiêu Khiếu huyệt rồi?"
"Tị khiếu, nhãn khiếu, tai khiếu đã mở ra hết rồi, nhưng mà càng về sau thì tốc độ càng chậm." Mạc Cầu nhìn nàng một cái:
"Sư tỷ thì sao?"
Nhãn khiếu bảy chỗ, tị khiếu sáu nơi. . . , chỉ trong hai năm, tiến độ của hắn cũng không tính là chậm.
"Ta không bằng ngươi." Sắc mặt Đổng Tiểu Uyển ảm đạm:
"Có lẽ ta căn bản không có cơ hội trở thành Tu Tiên giả, trở về chăm sóc cha mới là lựa chọn tốt nhất."
Nhìn ra được, chuyện tìm thấy mẹ đã đả kích rất nặng với nàng, trong mắt cũng đã không còn đấu chí như xưa.
"Đừng như vậy nói." Mạc Cầu lắc đầu:
"Nếu như tiền bối nghe được lời nói này của sư tỷ thì sợ là sẽ rất thất vọng, vả lại. . . , ta nghe Thập Cửu Nương nói, Lục Dung đã có biện pháp bái nhập tiên phái?"
"Ừm." Đổng Tiểu Uyển gật đầu, miễn cưỡng vực dậy tinh thần nói:
"Thế tử đương nhiệm của An Thân vương rất thưởng thức Dung Dung, y định mang theo Dung Dung đồng thời bái nhập Thượng Thanh tông."
"Thượng Thanh tông!" Mạc Cầu khẽ nhướng mày.
Đây chính là một trong tam đại tiên phái trên Tiên đảo.
Tuy rằng đã xuống dốc, nhưng cũng là tiên phái mà tuyệt đại đa số Tu Tiên giả muốn vào cũng không có cửa.
"Tuy rằng tính tình của Lục Dung nóng nảy một chút, nhưng mà lại rất trọng tình cảm, sư tỷ hẳn là có thể đi theo qua đó."
"Ừm." Sắc mặt Đổng Tiểu Uyển biến đổi:
"Dung Dung cũng đã nói là muốn mang theo ta và Phụng Tiên nhập môn, nhưng mà. . . Phụng Tiên cự tuyệt."
"Vì sao?" Mạc Cầu sững sờ.
"Có người ra giá tiền rất lớn mua danh ngạch nhập môn từ trong tay Phụng Tiên, nàng cũng biết là bản thân không đủ thiên phú, cho dù có bái nhập tiên phái cũng không thể trở thành Tu Tiên giả, nên bèn thuận nước đẩy thuyền." Đổng Tiểu Uyển than nhẹ:
"Dung Dung không nói gì, danh ngạch cũng đã giao cho Phụng Tiên xử lý, nói là thành toàn tình cảm những năm qua."
Mạc Cầu có chút tiếc nuối lắc đầu, lại nói:
"Thập Cửu Nương làm sao bây giờ?"
"Thập Cửu Nương sẽ dùng thân phận người hầu của thế tử để nhập môn, có cơ hội trở thành đệ tử Ngoại môn."
Lục Dung đương nhiên là sẽ không quên muội muội của mình.
"A. . ." Mạc Cầu cười khẽ:
"Xem ra vị thế tử này rất coi trọng Nhị tiểu thư."
"Không sai!" Đổng Tiểu Uyển tinh thần chấn động, nói:
"Thân thế, tướng mạo, tính tình của thế tử đều không sai, ta vẫn luôn khuyên Dung Dung suy nghĩ cho kỹ."
"Khuyên?" Trên mặt Mạc Cầu hiện ra vẻ kinh ngạc:
"Lục Dung không tình nguyện?"
"Ừm." Đổng Tiểu Uyển cũng có chút im lặng:
"Dung Dung lòng mang đại đạo, nói rằng nhất định phải trở thành tiên tu Trúc Cơ, còn nói ta không được từ bỏ."
"Như vậy. . ." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu:
"Cũng tốt."
"Mạc sư đệ." Đổng Tiểu Uyển trầm ngâm một lát, nói:
"Thiên phú của đệ mạnh hơn ta rất nhiều, ví như có thể vào tiên phái, tiền đồ bất khả hạn lượng, không bằng. . ."
"Ta tặng danh ngạch này lại cho đệ?"
Nàng nói với vẻ mặt chân thành, dường như thật sự có ý định như vậy.
"Đừng nói mấy lời này nữa." Mạc Cầu lại lắc đầu bác bỏ:
"Không nói Lục Dung có cho phép hay không, nếu như tiền bối biết được, sợ là sẽ phải rủa ta cả đời."
"Thế nhưng là. . ." Trên mặt Đổng Tiểu Uyển tỏ ra lo lắng:
"Vậy đệ làm sao bây giờ?"
Mạc Cầu không có thân phận, không có thiên phú, sau lưng cũng không có gia tộc giúp đỡ, ở trên hòn đảo này, sợ là muốn làm Đạo binh cho người khác cũng không được.
"Sư tỷ không cần phải lo cho ta." Mạc Cầu lạnh nhạt nói:
"Ta có con đường của mình."
"Thật sao?"
"Đương nhiên!"
Đang khi nói chuyện, hai người đã bước tới gần khách sạn.
"Có phải là Mạc công tử đấy không?" Một người đi tới, chắp tay nói:
"Tiểu nhân chính là tùy tùng bên người của Đồng công tử, hôm nay phụng mệnh đến đây muốn hỏi công tử mấy câu."
"Đồng công tử." Mạc Cầu nói:
"Đồng Nguyên Phụ?"
Đồng Nguyên Phụ đã sớm đi Tiên đảo, còn chưa từng báo tin cho hắn, không ngờ hôm nay lại phái nhân tới.
"Đúng vậy." Đối phương nhăn mày, dường như gã đang cảm thấy không vui vì thái độ vô lễ của Mạc Cầu, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc:
"Công tử nhà ta nói, ngài đã bị tiên sư của Bích Vân Tiên tông xem trọng, trở thành đệ tử Ngoại môn, hai tháng sau sẽ lên đường tiến về tiên môn."
"Vậy à." Mạc Cầu từ chối cho ý kiến:
"Làm phiền thay ta chúc mừng Đồng công tử."
"Ngươi. . ." Người tới tỏ vẻ giận dữ, hít sâu một hơi, cưỡng ép ngăn chặn vẻ không cam lòng trong lòng, nói:
"Công tử nhà ta nói, nếu như ngươi lấy Thần hồn lập thệ, hiệu lực cho ngài hai mươi năm, công tử nguyện ý cho ngươi một cái danh ngạch bái nhập tiên môn theo công tử."
Người này thật sự nghĩ không thông, tại sao gia chủ của mình lại đưa một cái danh ngạch quý giá như vậy cho người trước mặt này?
Người này chẳng biết tôn ti gì cả!
Thật tình không biết, Đồng Nguyên Phụ biết rất rõ thực lực của Mạc Cầu, tuy là phàm nhân, nhưng lại có thể so với tu sĩ Luyện khí tầng bảy tầng tám.
Thu làm tôi tớ, vào trong tiên môn cũng sẽ có lợi rất nhiều, ít nhất là khi bị người ta bắt nạt thì có một người hộ vệ.
"Hiệu lực hai mươi năm?" Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, khoát tay nói:
"Đi thong thả, không tiễn!"
"Ngươi. . ." Người tới trừng to hai mắt, dường như gã cũng không ngờ là Mạc Cầu lại không thèm khách khí như vậy, lập tức vung mạnh tay áo:
"Tự giải quyết cho tốt!"
Người này vừa đi không được bao xa liền có một vị nữ tử tướng mạo xinh đẹp cười nhẹ tới gần.
"Tính tình của Mạc tiểu ca thật là lớn." Nữ tử dịu dàng cười khẽ, tiếng nói lọt vào trong tai, ngay cả Đổng Tiểu Uyển cũng đột nhiên cảm giác toàn thân khô nóng, mặt đỏ tới mang tai.
"Chuyện mà người khác cầu đều cầu không được, vậy mà Mạc công tử lại có thể bỏ qua, quả thật không hổ là người mà ta nhìn trúng."
"Phải biết, muốn trở thành Đạo binh của người khác thì đều phải lập khế ước Thần hồn, kém nhất cũng cần mười năm, ngươi lại không cần bỏ ra đại giới gì, lập hai mươi năm cũng không hề quá phận."
"Bích Thủy tiên tử." Mạc Cầu lạnh lùng nói:
"Ta đã từng nói, nơi này không chào đón cô!"
"Hì hì. . ." Bích Thủy tiên tử cười duyên một tiếng:
"Riêng ta thì thưởng thức dáng vẻ kiệt ngạo bất tuần, uy vũ bất phục này của công tử, thế nào, suy nghĩ thêm một chút lời đề nghị của ta đi."
"Ta cũng không cần ngươi hiệu trung nha, chỉ cần, thân thể của ngươi."
Nói xong nàng liền nghiêng người ra trước, còn mang theo hương thơm, thân thể áp sát tới gần Mạc Cầu giống như không có xương vậy.
"Bạch!"
Kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất.
Thân thể mềm mại của Bích Thủy tiên tử nhanh chóng lùi lại, một phần cổ áo chậm rãi bay xuống, gương mặt xinh đẹp vừa kinh vừa sợ.
"Ngươi. . . Ngươi dám. . ."
"Chớ chọc ta." Mạc Cầu lạnh lùng nói:
"Cô nên biết, ở trên hòn đảo này cũng không hề an bình, mỗi ngày đều có mấy người không rõ tung tích, bao gồm cả Tu Tiên giả."
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Đôi mắt đẹp của Bích Thủy tiên tử co rụt lại, nhìn chằm chằm Mạc Cầu một lát mới phẫn hận dậm chân:
"Họ Mạc, hãy đợi đấy!"
Chưa nói xong, đã là vung vẩy tay áo độn về phía xa.
Đổng Tiểu Uyển đứng ngoài quan sát cảnh tượng này, thấy Bích Thủy tiên tử đi xa, đôi mắt đẹp lấp lóe.
"Xem ra. . ."
Nàng ung dung thở dài:
"Sư đệ thật đúng là không cần ta phải nhọc lòng."
Thân là võ giả phàm nhân, lại có thể làm cho Tu Tiên giả chủ động mời chào, ở trên hòn đảo cũng xem như là một dị số.
Hơn nữa, Mạc Cầu còn không đáp ứng!
. . .
Sau khi đưa tiễn Đổng Tiểu Uyển, Mạc Cầu trở về chỗ ở của mình, đi vào đan phòng mà hắn chuyên môn dọn ra.
Hắn muốn luyện chế Thông Khiếu đan.
Chủ quán nói không sai, luyện chế Thông Khiếu đan cần phải có Pháp lực điều khiển linh hỏa thì mới có cơ hội.
Chẳng qua đối Mạc Cầu mà nói, hai thứ này cũng không phải là không có vật thay thế.
"Đốt!"
Hơi nâng Hỏa Long bội, dẫn động Dung Hỏa quyết, một sợi hỏa diễm từ trong Hỏa Long bội bay ra.
Hỏa diễm giống như một con trường xà, nhẹ nhàng nhoáng một cái, chui xuống dưới đáy Đan lô, than thạch lập tức phiếm hồng, bắt đầu toát ra liệt hỏa.
"Hô. . ."
Đan lô run rẩy, không bao lâu liền có một mùi thuốc bay ra.
Mùi thuốc nồng đậm, ngưng mà không tán, dùng Luyện đan chi pháp tới nói thì nên có sáu thành tỉ lệ thành đan.
Mấy ngày sau.
"Ông. . ."
Nắp đan lô mở ra, Tiên Thiên chân khí lao vào bên trong, rồi lại bay lên không trung, năm viên đan dược tròn vo xuất hiện trong phòng.
Thông Khiếu đan!
Thành công rồi!
Giá hàng trên Tiên đảo có khác biệt rất lớn với tán tu ở ngoại giới, Linh thạch càng nhiều, Đan dược cũng càng quý hơn.
Ví như lấy thành đan mà tính. . .
"Ba viên Thông Khiếu đan bán ở bên ngoài liền có thể lời được 1 viên."
Mạc Cầu hơi trầm tư một chút:
"Luyện chế một lần cần hao phí bảy ngày, chẳng qua tỉ lệ thành đan vẫn còn có thể đề thăng thêm một chút."
"Như vậy miễn cưỡng cũng có thể chèo chống."
Ít nhất là sẽ không phải nhập không đủ xuất, thậm chí không cần phải giống như một ít võ giả Tiên Thiên, phải cầm cố vật phẩm trên người mới có thể mua được tài nguyên tu hành.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Hai tháng sau, Đồng Nguyên Phụ tự mình đăng môn, hứa hẹn chỉ cần nghe y phân công mười lăm năm liền có thể theo y bái nhập tiên phái.
Nhưng mà Mạc Cầu lại chẳng thèm quan tâm.
Nửa năm sau.
Lục Dung đăng môn, thái độ cũng rất không khách khí, ném cho hắn mười mấy viên Linh thạch và một xấp Linh phù.
"Nể mặt ngươi đã từng giúp đỡ muội muội ta, tự giải quyết cho tốt!"
Lại qua mấy ngày, Đổng Tiểu Uyển, Lục Mộc Hủy cũng đến đây chào từ biệt, ít ngày nữa hai người cũng phải đi Tiên đảo.
Một năm sau.
Không ít người đều biết trên đảo Tấn có thêm một vị phàm nhân Đan sư có thể luyện chế Thông Khiếu đan.
Còn cự tuyệt những lời mời gọi lôi kéo của các thế lực và triều đình, thậm chí không nguyện làm Đạo binh, vẫn luôn đóng cửa khổ tu, để cho người ta trăm mối vẫn không có cách giải.
Lại một năm trôi qua.
"Nhào lạp lạp. . ."
Một con chim đậu xuống bên bệ cửa sổ, Mạc Cầu gỡ xuống phong thư trên thân nó, hai mắt đạm mạc chợt hiện lên gợn sóng.
Không bao lâu sau.
Hắn đã thu dọn xong đồ vật rồi đi ra ngoài, lấy lại tiền thuê nhà, đi thẳng đến bờ sông.
"Đi Tiên đảo!"