Người dịch: Whistle
Chiến lợi phẩm?
Mạc Cầu nhìn thoáng qua nơi xa.
Nơi đó vẫn đang chém giết không ngừng, tiếng nổ không dứt, chẳng qua những người ở đây lại không có ai nguyện ý tham dự vào trong đó.
Chỉ là một vị tùy hầu thân bị trọng thương đã làm cho bọn hắn ứng phó mệt mỏi, nhiều người bỏ mình, vậy bản thân Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai thì sẽ mạnh mẽ đến mức nào?
Đi, sợ là cũng chỉ mất mạng mà thôi.
"Sư đệ, ở bên ngoài đánh giết đối thủ, đồ vật thu được không cần phải giao lên cho tông môn." Ánh mắt Thẩm Tuyền thiểm động, ra hiệu nói:
"Đệ chọn trước đi."
Ở Lăng Vân sơn mạch, trước khi Thương Vũ phái thành lập, việc chia cắt chiến lợi phẩm đã có quy tắc thành thục, dựa theo công lao và thực lực để phân phối.
Lần này đánh giết Triệu Long, không thể nghi ngờ Mạc Cầu là người có công lao lớn nhất, nhưng mà cũng không thể bỏ qua sự hỗ trợ của những người khác.
Để hắn chọn trước là đương nhiên.
Mạc Cầu hoàn hồn, quét mắt những món đồ ở đây.
Thứ dễ thấy nhất đương nhiên là hai món Pháp khí tấm chắn và côn bổng rồi.
Lấy kiến thức của hắn cũng có thể đoán được hai món Pháp khí này đều là Pháp Khí Trung Phẩm.
Nhớ ngày đó, Lục phủ to lớn cũng chỉ có hai món Pháp Khí Trung Phẩm, đương nhiên là đáng giá không ít, uy lực như thế nào thì vừa rồi cũng đã được chứng kiến tận mắt.
Bất quá. . .
Mạc Cầu vẫy tay một cái, Hỏa Sát Chân cương có thể cương, có thể nhu bèn lao xuống mặt đất cuốn lên một cái túi từ trên thi cốt của Triệu Long rồi mang về.
Cái túi có màu xám, không lớn hơn bàn tay là bao, miệng túi có thắt dây thừng vàng, trọng lượng khá nặng, bên trong chắc là có không ít vật nặng.
Mạc Cầu thử mở túi vải ra, cái nút buộc nhìn như đơn giản nhưng dù hắn có làm thế nào cũng không mở được.
Thấy thế, trên mặt Mạc Cầu lại lộ ra vẻ vui mừng, cất cái túi vào trong ngực.
Hai người khác không hề cảm thấy ngoài ý muốn với sự lựa chọn của hắn, ngược lại còn tỏ ra cực kỳ hâm mộ.
"Túi Trữ Vật!"
Thẩm Tuyền than khẽ:
"Đây chính là đồ tốt nha, dù là ở trong tông môn cũng chỉ có rất ít người có được."
Mặc dù túi Trữ Vật không có năng lực công kích, phòng ngự, nhưng lại có thể dung nạp không ít vật phẩm.
Hơn nữa luyện chế cũng không dễ, số lượng thưa thớt, ở một trình độ nào đó thì nó còn quý giá hơn cả Pháp Khí Trung Phẩm.
Huống chi, ai cũng không nói chắc được trong Túi Trữ Vật có cái gì, dù cho có một số lớn Linh thạch cũng không ngoài ý muốn.
Nói xong y bèn vẫy tay một cái, tấm chắn đang nằm cách đó không xa bay lên, Thẩm Tuyền cầm trong tay quan sát tỉ mỉ.
Trong mắt y cũng lộ ra vẻ mừng rỡ.
Đối với một người tu hành lấy bảo mệnh làm đầu thì lực phòng ngự mạnh mẽ của thứ này khiến cho Thẩm Tuyền cực kì hài lòng.
"Tống sư đệ, tới phiên ngươi."
Y vỗ nhẹ trán một cái, nói:
"Quên giới thiệu, Mạc Cầu Mạc sư đệ, vị này là Tống Quan Như Tống sư đệ của Thương Vũ phong."
"Tống sư đệ tuổi trẻ tài cao, sở trường về đạo pháp hệ Mộc, nghe nói sắp sửa trở thành đệ tử Nội môn."
"Sư huynh quá khen." Tống Quan Như tuổi chừng hai lăm hai sáu, khí chất ôn tồn lễ độ, chắp tay với Mạc Cầu:
"Mạc huynh võ nghệ siêu phàm, Yển sư kỹ nghệ tinh diệu, tại hạ bội phục!"
"Khách khí." Mạc Cầu lắc đầu, đưa tay ra hiệu:
"Tống huynh mời!"
"Ừm."
Tống Quan Như lộ vẻ trầm ngâm, ánh mắt dừng lại trên thân cây côn bổng kia một chốc rồi lập tức dời lên thi cốt của Triệu Long.
Trải qua Hỏa Sát Chân cương của Mạc Cầu cọ rửa, đáng lẽ nên không còn lại thứ gì mới phải, chí ít là quần áo không còn.
Nhưng trong hiện trường lại có một đôi nhuyễn ngoa vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Có thể ngạnh kháng Hỏa Sát Chân cương thì đương nhiên không phải phàm phẩm.
Tống Quan Như vẫy tay một cái, nhuyễn ngoa rơi vào trong tay, vị này không quan tâm tới ánh người của khác mắt mà thay giày tại chỗ luôn, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng.
"Bạch!"
Bóng người lắc lư, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa, xuất hiện lần nữa là ở khoảng cách hai mươi mét bên ngoài.
Tốc độ này thật là làm cho người ta động dung.
Khó trách thân pháp của Triệu Long kinh người như thế, ngay cả Mạc Cầu cũng không kịp né tránh.
Nghĩ đến, đôi nhuyễn ngoa có công lao rất lớn.
"Tống sư đệ hảo nhãn lực." Trong mắt Thẩm Tuyền mang theo vẻ tiếc nuối:
"Có vật này, không nói cái khác, ít nhất khi gặp nạn thì cơ hội bảo mệnh cũng nhiều hơn không ít."
"Ha ha. . ." Tống Quan Như cười sang sảng:
"Nếu như sư huynh động tâm thì chúng ta có thể đổi, Tống mỗ cầu còn không được."
Ánh mắt Thẩm Tuyền khẽ nhúc nhích, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu:
"Thôi!"
"Ta thấy vật này tuy diệu, nhưng lại bị giới hạn bởi tốc độ của người sử dụng, thể cốt của ta không tốt, dù có mặc vào thì tốc độ cũng chẳng tăng lên được bao nhiêu."
"Sư huynh hảo nhãn lực."
Tống Quan Như gật đầu nhẹ, đồng thời khẽ vung tay áo, một cỗ Kình lực vô hình nâng cây côn bổng còn đang nằm trên mặt đây lên rồi di chuyển nó đến trước mặt Mạc Cầu:
"Mạc huynh, lần này nếu không nhờ có huynh, đừng nói là chiến lợi phẩm, chúng ta có thể thoát được một kiếp hay không còn là hai chuyện."
"Vậy phẩm cuối cùng này đương nhiên là thuộc về huynh rồi."
"Cái này. . ." Mạc Cầu lộ vẻ chần chờ, nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền tuyền gật đầu:
"Ta không có ý kiến, sư đệ nhận lấy là được."
Lúc này thì Mạc Cầu mới nhận lấy.
Còn những Đạo binh Tiên Thiên trong tràng, tuy rằng tổn thất nặng nề, nhưng lại không nằm trong hàng ngũ phân chia ích lợi.
Sau một phen chém giết, tuy rằng hiểm tượng hoàn sinh, may mà ích lợi cũng không ít.
Túi Trữ Vật, côn bổng đều là vật hiếm có, một khi luyện hóa, thực lực của Mạc Cầu chắc chắn sẽ tăng mạnh.
'Đáng tiếc, lực lượng Thần hồn có hạn, không thể tiếp tục huyết luyện Pháp khí, trừ phi xóa đi Tiên Vân chướng hoặc là Hỏa Long bội.'
Nhưng mà hai thứ đồ này cũng rất quan trọng, thiếu một thứ cũng không được.
Cuối cùng vẫn là thực lực không đủ!
"Răng rắc răng rắc. . ."
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, cây rừng nơi xa đột nhiên vang lên những tiếng đứt gãy.
Mấy người quay đầu lại, chỉ thấy một đạo huyết quang trùng thiên từ trong rừng rậm lao thẳng tới nơi đây.
Nơi huyết quang đi qua cây cối đều sụp đổ, bụi mù nổi lên bốn phía.
"Huyết Long Tử!"
"Triệu Vô Nhai!"
"Mau trốn!"
Sắc mặt đám người đại biến, không kịp nghĩ nhiều, đều tự thi triển thân pháp tản ra bốn phía.
"Ông. . ."
Hư không run lên, một đạo huyết quang ảm đạm từ phía sau điên cuồng khuếch trương, trong chớp mắt đã bao phủ xung quanh.
Thân hình của đám người bị bao phủ đồng thời trì trệ.
"Phù phù! Phù phù!"
Mạc Cầu chỉ cảm thấy tự tim mình đập rộn lên, huyết dịch điên cuồng phun trào, giống như muốn phá thể mà ra.
Không được!
Trong lòng của hắn ngưng tụ, Phù Đồ hiển hiện trong thức hải.
"Trấn!"
"Bất Động Như Sơn ấn!"
Công pháp vận chuyển, cuối cùng thì khí huyết trong cơ thể cũng bị áp chế, có thể chưởng khống lại được, mà những người khác thì không có năng lực này.
"A!"
"Phốc!"
Một người kêu lên thảm thiết, miệng phun tiên huyết, huyết dịch hội tụ giữa không trung rồi lao tới một luồng đao quang ở phía sau.
"Hô. . ."
Ánh đao màu đỏ ngòm chói lọi, tốc độ bạo tăng, như huyết long kiều thiên, trong nháy mắt đã chém qua mấy vị Đạo binh.
Ánh đao lướt qua, huyết dịch trong cơ thể của Đạo binh bị huyết đao hút sạch sẽ, trong nháy mắt đã hóa thành những bộ thây khô.
Huyết quang cũng lập tức lấp lóe.
"Lưu lại cho ta!"
Một tiếng quát vang lên giữa không trung, hư không xuất hiện điện thiểm lôi minh, mấy chục đạo điện quang to bằng cánh tay trẻ con hung hăng đánh xuống.
"Lốp bốp. . ."
Điện quang đánh trúng huyết quang, tạo ra một mảng huyết hoa, cũng hiện ra một cái huyết ảnh tướng mạo mơ hồ.
Mục Tình từ phương xa lao tới, trong miệng hét lớn:
"Ngăn gã ta lại!"
Mạc Cầu không chần chờ, gia tốc bỏ chạy.
Ngăn cản một vị Chân truyền?
Nói đùa cái gì!
Thẩm Tuyền cũng lựa chọn giống như hắn, Linh quang trên người lấp lóe, gia tốc chạy trốn, chỉ có Tống Quan Như chần chờ một chút.
Nhưng mà khi thấy bọn hắn đều đã chạy trốn, huyết ảnh ở sau lưng lại không muốn bỏ qua bọn hắn.
"Ngao!"
Một tiếng rít vang lên, huyết ảnh lập tức xuyên thủng một vị Đạo binh, nhào tới người có khí huyết thịnh vượng nhất trong mắt của gã ta.
Mạc Cầu!
"Máu!"
"Cho ta máu!"
Huyết ảnh thiểm động, chớp mắt đã mười trượng, sợ là tốc độ phi kiếm của không ít người tu hành đều thua xa nó.
Chớp chớp vài cái thì đã đến gần sau lưng Mạc Cầu không xa.
"Đáng chết!"
Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống, đột nhiên quay người, Hỏa Long bội vận sức chờ phát động nở rộ ánh lửa nồng đậm.
Đồng thời Tiên Vân chướng đã bao phủ thân thể, tiếp tục bay ngược.
Phía trên.
"Oa oa!"
Hùng ưng khôi lỗi gào thét, hai cánh hợp lại, lợi trảo bắn ra, từ trên cao lao xuống huyết ảnh bên dưới.
"Oanh. . ."
Một vùng biển lửa to lớn đột nhiên sinh ra, quét ngang phạm vi hơn mười trượng trước mặt, liệt diễm nồng đậm bao phủ tứ phương.
Còn có một con hùng ưng kề sát liệt diễm, miệng rộng mở ra, điên cuồng phun ra những đạo Linh quang chói mắt.
"Ầm ầm. . ."
Liệt diễm cuồng quyển, mặt đất oanh minh.
Nhưng ngay cả như vậy, huyết quang bị Huyền Hỏa Đằng long đánh trúng chính diện mà vẫn ương ngạnh, tuy rằng huyết quang quanh người đã tiêu tán, nhưng vẫn ngạnh kháng thế công, từ từ rút ngắn khoảng cách của hai người.
"Chết đi!"
"Cho ta máu!"
Dường như huyết ảnh đã không còn lý trí, chỉ có một cỗ khát máu điên cuồng, muốn có được tiên huyết.
Lúc này, truy binh ở sau lưng cũng đã chạy tới.
"Đôm đốp. . ."
Một tia chớp to lớn từ chân trời rơi xuống, giống như binh khí mà thần linh vung vẩy, hung hăng đánh vào huyết quang.
Chỉ trong một cái chớp mắt, huyết quang trì trệ.
"Oanh!"
Một đoàn hồng mang nổ tung giữa không trung.
Liệt diễm tán đi, mấy vị đệ tử Nội môn xuất hiện xung quanh, mặt hiện Linh quang nhanh chóng liếc nhìn toàn trường.
"Bị lừa rồi!" Một người buồn bực nói:
"Tuy có huyết đao, nhưng nhân lại không phải Triệu Vô Nhai, ta đã nghĩ là tại sao lộ gã ta lại yếu như vậy rồi."
Yếu?
Hậu phương, Mạc Cầu cười gượng.
Di chứng của việc toàn lực kích phát Hỏa Long bội khiến cho đầu óc hắn không rõ ràng, thân thể cũng hơi run rẩy.
"Điệu hổ ly sơn, Lưu sư đệ!" Mục Tình biến sắc:
"Đi mau!"
Âm lạc, mấy người này nhanh chóng lao đi, không hề quan tâm đến mấy người còn lại.
Trong mắt của những đệ tử Nội môn này, mấy vị Ngoại môn cùng một chút Đạo binh còn kém xa mục tiêu.
Mạc Cầu nhìn mấy người rời đi, chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra, không khỏi híp mắt lại, than nhẹ một tiếng.
Nơi này nguy hiểm như vậy sao?
Hắn bái nhập tiên môn là để cầu tu hành, chứ không nguyện muốn bản thân lâm vào loại hiểm cảnh này!
. . .
"Khụ khụ. . ."
Trên giường mềm.
Một vị nữ tử thiên kiều bá mị lấy tay che môi mềm, nhỏ giọng ho nhẹ, tư thái làm cho người thương tiếc.
"Sư tỷ." Mục Tình tiến lên một bước, ra vẻ lo lắng nói:
"Tỷ thế nào rồi?"
Người này chính là đệ tử Chân truyền đương đại của Mê Nguyệt phong, Vương Kiều Tịch.
"Không có việc gì." Vương Kiều Tịch nhẹ nhàng khoát tay, tiếng nói yếu ớt:
"Không bị thương đến bản nguyên đã là vạn hạnh rồi, tu dưỡng nửa năm một năm thì hẳn là có thể khôi phục."
"Đáng chết!" Đôi mắt đẹp của Mục Tình hàm chứa sát khí:
"Đáng tiếc không thể bắt được họ Triệu, loại thời điểm này đánh lén sư tỷ, hắn đang muốn hủy đạo đồ của ngài."
"Không." Đôi mắt đẹp Vương Kiều Tịch thiểm động:
"Tiềm nhập tông môn đánh lén ta, cho dù thành công thì cũng không dễ đào thoát, nguy hiểm quá lớn, Triệu Vô Nhai tuyệt đối không phải hạng người lỗ mãng như vậy."
"Vậy thì gã ta vì cái gì?"
"Ta cũng rất tò mò."
Vương Kiều Tịch lấy từ trên người ra một món đồ rồi đặt ở trước mắt tinh tế quan sát:
"Nhưng mà ta đoán, có lẽ là vì vật này."
"Thứ này là gì?"
"Nhất cái chìa khóa có thể mở ra một mật địa, ta vốn cho rằng người kia chỉ thuận miệng nói mà thôi, hiện giờ xem ra, cũng rất có thể là thật." Đôi mắt đẹp Vương Kiều Tịch thiểm động:
"Thứ có thể làm cho một vị Chân truyền có triển vọng Đạo cơ không tiếc gặp nạn cũng muốn lấy được, ta thật sự rất hiếu kì vật này cất giấu bí mật gì."
Dừng một chút, nàng ngẩng đầu hỏi:
"Tình huống của Triệu Vô Nhai như thế nào?"
Mục Tình trả lời: "Tuy rằng đã đào tẩu, nhưng bản thân gã cũng đã bị trọng thương, còn mất đi tùy thân Pháp khí huyết đao, sợ là không có mấy năm sẽ không hồi phục được."
"Muội nói sai rồi." Vương Kiều Tịch lắc đầu:
"Công pháp mà Triệu Vô Nhai tu luyện rất quỷ dị, nếu như không để ý căn cơ, dù vết thương có nặng hơn nữa cũng có thể nhanh chóng khôi phục. Chẳng qua nếu như mất đi huyết đao thì gã ta sẽ đau lòng không thôi, ta cũng không tính ăn thiệt thòi."
"Đúng rồi." Mục Tình nghĩ nghĩ, nói:
"Lần này đuổi giết Triệu Vô Nhai có không ít đệ tử bỏ mình, cũng có một chút người lập được công, nên an bài những người này như thế nào?"
"Theo lệ là được." Vương Kiều Tịch thuận miệng hỏi:
"Ta nghe nói có vị đệ tử bên ngoài có chút trưởng thành?"
"Không sai." Mục Tình gật đầu:
"Người này tên là Mạc Cầu, tuy là võ giả phàm nhân, nhưng lại tinh thông Yển sư tạo vật, thực lực không kém."
"Ừm. . ."
"Hình như hắn đã bị kinh sợ dọa, năn nỉ ta đổi cho hắn một việc cần làm an toàn."
"A. . ." Vương Kiều Tịch hé miệng:
"Đáng tiếc, đại đạo tại tranh, nếu như không có hướng đạo chi tâm không lo không sợ, cho dù có chút thiên phú thì sớm muộn cũng chẳng khác người thường."
"Sư tỷ nói đúng lắm."