Người dịch: Whistle
Trải qua mấy trăm năm khai thác, trong lòng núi Hắc ngục đã được đục khoét rất nhiều thông đạo và sơn động.
Đường xá chi chít, gập ghềnh ngoằng ngèo giống như mê cung.
Nếu như người không biết đường mà xâm nhập vào chỗ này, tám chín phần mười là sẽ không tìm được đường ra.
"Kẽo kẹt. . . Kẽo kẹt. . ."
Vết bánh xe chuyển động, mấy toa xe cũ nát chứa đầy hàng hóa nghiền ép cục đá, giống như một lão nông đang từ từ lê bước chân nặng nề của mình tiến lên phía trước.
Sau lưng.
Lăng Quân, Lý Tĩnh, ngoại viện Lăng Sương Hoa, Nhạc Văn, mang theo một chút tạp dịch Đạo binh lặng lẽ ẩn núp, vận sức chờ phát động.
Lăng Quân nhỏ giọng nói:
"Giám ngục của khu Ất là em trai của đệ tử Nội môn Đào Long Quan, người này hơi có chút nghĩa khí, xem thủ hạ giống như huynh đệ tay chân, chờ lát nữa khi hạ thủ chúng ta phải giữ lại một chút sức lực."
"Ừm." Lăng Sương Hoa gật đầu:
"Biết."
Hai lỗ tai của Lý Tĩnh run lên, nói:
"Đến rồi!"
Vừa dứt lời, trong một chỗ tối ở phía trước đột nhiên có một đám người áo đen che mặt xông ra, linh quang đầy trời lao về phía đám người đang áp vận hàng hóa.
"Đổ cho ta!"
Một người cuồng tiếu, ô quang tung hoành, một vài tên tạp dịch căn bản không ngăn được, nhao nhao ngã xuống đất.
"Dừng tay!"
Lăng Quân rống to xông ra:
"Các ngươi thật to gan, dám cướp bóc hàng hóa của khu khác, chẳng lẽ không sợ tông môn trách phạt sao?"
Âm chưa lạc, tùy thân phi kiếm đã hóa thành một sợi lưu quang xạ kích về phía người tới, kiếm quang run rẩy, thế đi kinh người, đã đạt tới cảnh giới tinh diệu trong ngự kiếm chi pháp.
Bọn người Lý Tĩnh không rên một tiếng, mỗi người tự ngự sử phi kiếm, thi triển Pháp thuật đánh về phía người tới.
Bọn hắn đều có tu vi Luyện Khí tầng năm tầng sáu, lại vận sức chờ phát động, đã chuẩn bị từ sớm, trong nháy mắt đã áp chế được đối thủ.
Nhất là Nhạc Văn, nhìn qua thì nhu nhu nhược nhược, nhưng khi vung tay lên, mấy chục cây độc đằng khát máu giương nanh múa vuốt từ dưới mặt đất đâm ra, trói được mấy người lại, gai nhọn trên độc đằng còn cắm sâu vào trong da thịt.
Chỉ cần phát lực, những cây độc đằng này liền lập tức hút khô một võ giả Tiên Thiên!
Thế cục đều nắm trong lòng bàn tay.
Trên mặt Lăng Quân lộ ra vẻ vui mừng, chỉ cần bắt được đối phương, bọn hắn liền có thể giải thích vì sao mấy tháng này khu Dậu không khai thác được, cũng có thể giết gà dọa khỉ, để cho những khu khác không dám khinh động.
"Cẩn thận!"
Lý Tĩnh đột nhiên gầm nhẹ, Pháp khí Uyên Ương Xoa không tiến mà lại thụt lùi, trước người bày ra Linh quang trùng điệp.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
"Oanh. . ."
Một đoàn liệt diễm lớn chừng cái đấu hung hăng đánh tới, cự lực tuôn ra, liệt diễm bạo quyển, đồng thời đánh bay mấy người.
"Luyện Khí tầng tám!"
Sắc mặt Lăng Quân đại biến:
"Chuyện này không có khả năng!"
. . .
Liệt diễm cuốn qua, mặt đất bừa bộn.
Toàn thân Lăng Quân không có chỗ nào không đau đớn, hai mắt biến thành màu đen, giãy dụa lấy muốn đứng lên, nhưng lại bị một cỗ cự lực gắt gao ngăn chặn, chỉ đành bất lực rên rỉ.
Pháp khí của y đã rớt xuống đất, nhưng y lại không còn lực lượng để điều khiển.
"Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc là ai?"
Luyện Khí tầng tám, cho dù vì tuổi tác cao mà không vào được Nội môn thì cũng nằm trong hàng ngũ đệ tử Ngoại môn đỉnh tiêm.
Trong Hắc ngục to lớn này cũng chẳng có bao nhiều người có tu vi này.
Người bịt mặt này, là ai?
Đám người Lý Tĩnh cũng đã bị đánh bay ra ngoài, hoặc là hôn mê bất tỉnh, hoặc là đang nằm rên thống khổ, không có người nào là hoàn hảo không chút tổn hại.
Tạp dịch, Đạo binh đồng hành càng tử thương thảm trọng.
Nhất là vào lúc chém giết, có hai người áo đen bị hủy mặt nạ, những Đạo binh nhìn thấy đều không có người nào may mắn thoát khỏi, tất cả đều đã bị diệt khẩu.
"A. . ."
Người bịt mặt liếc nhìn toàn trường, khinh thường cười lạnh:
"Các ngươi cứ dựa theo quy củ trước đó thành thành thật thật giao đồ ra thì chẳng phải là rất tốt sao, khư khư muốn tự tìm phiền phức."
"Thực sự là. . ."
"Ai ở nơi đó!"
Lời còn chưa dứt, ánh mắt của gã ta đột nhiên co rụt lại, thân hình như điện thiểm vọt mạnh tới phía trước.
"Bành!"
Người đang ẩn thân ở chỗ tối hiển nhiên là tu vi không cao, chỉ một chốc đã bị bắt được, nặng nề ngã xuống trước mặt Lăng Quân.
Là Thanh Tùng.
Sao Thanh Tùng lại tới đây?
Trong lòng Lăng Quân vừa sợ lại sợ.
Lần này hiển nhiên là do bọn hắn tính sai, tám chín phần mười nhóm người bịt mặt này không phải là người của khu Ất.
Tuy rằng giữa mười hai khu Hắc Ngục có mâu thuẫn, trong âm thầm cũng chất chứa rất nhiều oán hận, nhưng bởi vì môn quy hạn chế nên rất ít chân chính động thủ.
Dù là động thủ thì cũng sẽ không hạ tử thủ.
Mà hiện giờ, bọn người bịt mặt này xuất thủ lại không lưu tình chút nào, Đạo binh, tạp dịch không chết cũng bị thương, gần như chỉ khi đối mặt với đệ tử Ngoại môn mới có chút cố kỵ.
"Thằng nhóc con, tới đây chịu chết sao?"
Người bịt mặt giẫm lên lưng của Thanh Tùng, khinh thường cười lạnh:
"Luyện Khí tầng hai mà cũng dám theo tới."
"Không, không. . ."
Sắc mặt Thanh Tùng trắng bệch, trong miệng lắp bắp:
"Ta nghe. . . Nghe nói sư tỷ của Mê Nguyệt phong tới đây nên mệnh phụng giám ngục tới hỏi. . . Hỏi một chút tình huống về huyết dịch của Xuyên Thiên Cưu."
Tuổi quá trẻ, chưa từng trải qua tình huống này, nó đã dọa cho thất hồn tản lục hồn, toàn thân không nhịn được run rẩy, không khóc thành tiếng cũng xem như là đủ kiên cường rồi.
"Xuyên Thiên Cưu?" Người bịt mặt sững sờ, lập tức vẫy tay một cái, nhiếp một cái ngọc hồ lô từ trên thân của Lăng Quân lên.
"Ba. . ."
Mở nắp ra, một mùi hương không gay mũi chút nào nay ra, làm cho người ta tinh thần chấn động.
"Thật đúng là tiên huyết Xuyên Thiên cưu." Người bịt mặt cầm ở trong tay lắc nhẹ một hồi rồi nhẹ nhàng cười một tiếng:
"Đây chính là đồ tốt, trở về nói cho giám ngục nhà ngươi biết, thứ này, thuộc về ta."
Lời còn chưa dứt, một đạo tơ mỏng đột nhiên tự trong tay áo Thanh Tùng bay ra, quấn vào ngọc hồ lô.
"Bạch!"
Bóng đen thiểm động, một con nhện lớn chừng quả đấm của trẻ con nhảy ra rồi lao về phía xa, tốc độ nhanh kinh người.
Cái hồ lô ngọc chứa huyết dịch của Xuyên Thiên Cưu cũng bị nó mang đi.
"Thứ gì?" Người bịt mặt sững sờ, lập tức vô thức cong tay búng ra, mấy chục đạo liệt diễm đột nhiên bay về phía con nhện.
"Lốp bốp. . ."
Tia lửa tung tóe, lưu ảnh xuyên thẳng qua.
Con nhện này lại linh động dị thường, bị liệt diễm bao phủ mà vẫn nhanh chóng lao đi, miệng còn phun ra tơ nhện về phía trước.
Trong lúc nhất thời đúng là không thể ngăn nó lại.
"Cơ quan khôi lỗi!" Hai mắt người bịt mặt co rụt lại:
"Không tốt, có người khống chế thứ này, e là vừa rồi đã nhìn thấy chúng ta, bắt nó lại!"
"Đuổi theo!"
Một tiếng rống to vang lên, đoàn người điên cuồng lao tới trước.
Người cầm đầu còn bấm tay điểm ra, một dải hỏa diễm toát ra, nhanh như điện thiểm đánh về phía con nhện.
Dải hỏa diễm kia rõ ràng là một thanh phi kiếm có tạo hình kỳ dị.
Tuy rằng con nhện rất linh hoạt, nhưng hiển nhiên không phải là đối thủ của đám người này, vừa mới chạy ra hai cái thông đạo liền bị phi kiếm cắm vào trong một khối nham thạch.
"Chi chi. . . Chi chi. . ."
Rõ ràng toàn thân của nó đều được chế tạo từ kim loại, vậy mà lại có linh tính chẳng khác gì vật sống, dù cho thân thể đã bị quản chế, nhưng vẫn liều mạng giãy dụa, trong miệng còn không ngừng gào thét.
"Thú vị." Người bịt mặt cất bước tới gần, ánh mắt thiểm động:
"Ta chưa từng nghe là trong tông môn có người có sở trường về cơ quan thuật, thứ này từ đâu lấy được?"
"Đại ca." Một người ở sau lưng buồn bực mở miệng:
"Vị kia đã thông báo, không cần phải làm cho mọi chuyện phức tạp, chúng ta vẫn là mang theo đồ vật mau chóng rời đi đi."
"Ừm." Người bịt mặt gật đầu:
"Lập tức đi!"
Nói xong liền tiến lên một bước, sau đó nhấc chân đá vào con nhện.
"Bành!"
Núi đá vỡ nát, bụi đất mịt mù, đôi mắt của người bịt mặt đột nhiên co rụt lại, chậm rãi nghiêng người.
Ở cuối thông đạo, một bóng người đang lẳng lặng đứng đó, nhẹ nhàng nâng tay lên, trong lòng bàn tay rõ ràng là một con nhện bị vỡ.
Trong lòng của gã ta ngưng tụ.
Người này đến đây lúc nào?
Còn có thể giấu diếm được cảm giác của mình?
"Giám. . . Giám ngục." Đám người Lăng Quân cũng lảo đảo vội chạy tới, nhìn thấy Mạc Cầu liền vội vã mở miệng:
"Cẩn thận!"
"Ngô. . ." Mạc Cầu khẽ vuốt con nhện trong lòng bàn tay, nhíu mày nhìn về phía đám người trước mặt, vẻ mặt nghi hoặc:
"Chuyện gì xảy ra? Bọn hắn là ai?"
Hắn chỉ sai Thanh Tùng lần theo truy tung phấn để hỏi một chút tình huống mà thôi, lại không nghĩ rằng sẽ được khôi lỗi báo cáo, cho nên mới chạy tới đây, không ngờ lại gặp phải loại tình huống này.
"Người đòi mạng ngươi!"
Người bịt mặt đột nhiên gầm nhẹ, bấm tay điểm ra, phi kiếm lao tới nhanh như điện thiểm.
Giống như một sợi hỏa diễm lướt ngang qua hư không, trước mắt chỉ thấy một đạo hỏa tuyến xẹt qua, đâm thẳng tới mi tâm của Mạc Cầu.
Chẳng biết tại sao, rõ ràng trên thân của người trước mặt này không có chút Pháp lực nào, nhưng lại tạo ra cho gã một áp lực lớn lao.
Cho nên gã vừa ra tay liền toàn lực ứng phó!
"Cẩn thận!"
Lăng Quân, Lý Tĩnh thấy thế bèn hoảng hốt.
Nếu như giám ngục xảy ra chuyện thì bọn hắn khó từ tội lỗi.
Nếu như Mạc Cầu vì vậy mà mất mạng, e là cả đời này của bọn hắn cũng đừng nghĩ rời khỏi Hắc ngục.
"Xùy. . ."
Khoảng cách mi tâm Mạc Cầu còn ba thước thì hỏa diễm phi kiếm đột nhiên trì trệ, bị một tầng Hỏa Sát Chân cương giống như nham tương cuồn cuộn không ngừng du tẩu ngăn cản.
"Pháp khí hộ thân?"
Ánh mắt người bịt mặt chớp chớp, ấn quyết trên tay biến hóa, hỏa diễm phi kiếm giống như linh xà cuồng vũ.
Nộ Lan Ly Hỏa Kiếm quyết!
Trong chớp mắt, một đạo liệt diễm trùng thiên đột nhiên sinh ra.
Giống như một con cự long hỏa diễm bao phủ lấy Mạc Cầu, cũng điên cuồng cuộn mình lại, núi đá ở xung quanh đều nhao nhao tan rã dưới nhiệt độ cao, trong phạm vi mấy trượng đã hóa thành biển lửa nham tương.
"Xong rồi!"
Sắc mặt Lăng Quân trắng bệch.
"Đi."
Đôi mắt đẹp của Lăng Sương Hoa phát lạnh, thấp giọng mở miệng:
"Người kia đã động sát tâm, chúng ta mau chóng rời đi, bằng không thì sợ là không ổn."
"Thế nhưng mà giám ngục. . ."
"Không lo được." Lý Tĩnh cũng thấp giọng mở miệng, đồng thời thân thể rúc về phía sau, chuẩn bị thoát đi nơi đây.
"Đợi một chút."
Nhạc Văn đột nhiên trừng mắt nhìn, nói:
"Hình như. . . Có chút không đúng."
"Không đúng chỗ nào?"
"Bành!"
Hư không chấn động, biến cố nảy sinh.
Trong đoàn liệt hỏa phía trước, giống như có một con cự vật đang điên cuồng giãy dụa, liệt diễm kiếm quang trói buộc một phương lại hiện ra vẻ chống đỡ hết nổi.
Sau một khắc.
"Oanh. . ."
Tiếng vang quanh quẩn trong sơn động, Hỏa Sát Chân cương cuồng bạo đến cực điểm bộc phát, cuồng quyển tứ phương.
Giống như nộ long gào thét, Chân Cương bạo khởi, ngang nhiên xông phá kiếm quang rồi phong tỏa ngược lại kiếm quang.
"Bạch!"
Bóng người lắc lư, thế tới nhanh như phi kiếm, lấp lóe mấy cái liền xuất hiện ở trước thân của người bịt mặt.
Sắc mặt Mạc Cầu băng lãnh, duỗi tay ra, năm ngón tay bị liệt diễm bao phủ, đột nhiên đâm vào trong hộ thân Linh quang của đối phương.
"Phốc!"
Pháp thuật hộ thân không thể phá vỡ lúc này lại lập tức toái liệt.
Mạc Cầu mở rộng tay ra, bóp chặt cổ họng của đối phương.
Đồng thời có mấy sợi dây thừng hỏa diễm từ trong Hỏa Long bội xuyên ra, trói chặt mấy người áo đen còn lại.
"Ngươi là ai?"
Đôi mắt Mạc Cầu hơi co lại, làn da tầng ngoài giống như có một tầng nham tương đang nhấp nhô, không thèm để ý đến kình khí dư ba ở quanh mình.
"Ngươi. . ." Người bịt mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể điên cuồng giãy dụa:
"Chuyện này không có khả năng!"
Chỉ là một kẻ phàm nhân, tại sao có thể ngăn cản được phi kiếm của mình, tại sao lại có thể phá vỡ Pháp thuật hộ thể của mình một cách dễ dàng như vậy?
"A!" Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, suy nghĩ khẽ động, một cỗ liệt diễm nuốt trọn cái khăn bịt mặt của đối phương.
Dưới lớp khăn bịt mặt là một gương mặt xa lạ.
Mạc Cầu nhướng mày, há miệng muốn nói gì đó, đột nhiên trong lòng nảy sinh điềm báo, vô thức nghiêng đầu tránh đi.
"Bạch!"
Hai đạo kiếm quang đỏ ngầu từ trong mắt của người bịt mặt bắn ra, sát qua vai của Mạc Cầu rồi xuyên thủng núi đá ở sau lưng.
Trên nham thạch cứng rắn lập tức có thêm hai cái lỗ sâu không thấy đáy.
Mà bờ vai của Mạc Cầu cũng truyền tới cảm giác bỏng rát nhói nhói, thậm chí toàn bộ cánh tay đều trở nên chết lặng.
"Muốn chết!"
Mạc Cầu vừa kinh vừa sợ, khí tức trong cơ thể trào lên, liệt diễm trong lòng bàn tay không bị khống chế dâng lên, giống như những con mãng xà từ trong thất khiếu của gã ta tuôn ra, cũng ngăn chặn đối phương thi pháp.
Trong chớp mắt.
Bóng người trong lòng bàn tay đã hóa thành một ngọn đuốc hình người.
Mấy người khác cũng giống như vậy, bị liệt diễm bao phủ và thiêu rụi, thoáng cái đã hóa thành từng đống tro tàn.