Người dịch: Whistle
Trên vách núi cheo leo có hai người đang ngồi đối diện nhau.
Mạc Cầu nhìn kỹ người tới, áo trắng tóc đen, mi thanh mục tú, trong con ngươi ẩn có Linh quang lấp lóe.
Trâm cài tóc giống như linh xà, vòng ngọc khắc đầy phù văn, ngay cả những đường vân trên quần áo đều giống như có sự huyền diệu trong đó, cho dù không có Vọng Khí thuật của Tu Tiên giả thì hắn cũng có thể nhìn ra đây đều là Pháp khí.
Kỷ Thiên Vân!
Đệ tử Nội môn của Thương Vũ phong, Chấp Pháp sứ của tông môn, tu vi Luyện Khí tầng chín, thực lực bất phàm.
Kỷ Thiên Vân cũng đang đánh giá vị đệ tử Ngoại môn trước mặt này.
Có thể lấy thân thể phàm nhân bái nhập tông môn, chuyện này chưa từng xảy ra trong Thương Vũ phái, cho nên nàng rất tò mò.
Nhất là trong một năm gần đây, những đệ tử đến từ Tiên đảo liên tục bái nhập Nội môn, vị Mạc Cầu Đại sư huynh trên danh nghĩa này cũng bị không ít người xem như đề tài bàn tán, ở ngoại giới cũng có thanh danh không nhỏ.
Tướng mạo bình thường, có lẽ là do ở lâu trong Hắc ngục, màu da có vẻ hơi trắng xám, dáng người cũng không có gì đặc thù, tổng thể mà nói thì giống như một vị thư sinh yếu đuối bình thường không có gì lạ.
Chỉ có thần sắc là không kiêu ngạo không tự ti, cử chỉ có độ, biểu lộ lạnh nhạt, không giống như những người khác, lúc đối mặt với Chấp Pháp sứ tông môn thì trong mắt luôn mang theo vẻ e sợ.
"Mạc sư đệ."
Kỷ Thiên Vân quan sát xung quanh một hồi rồi chậm rãi nói:
"Trong cái nơi Hắc ngục âm u này khó được một nơi có cảnh trí đặc biệt như vậy, sư đệ thật là có nhã hứng!"
Vách núi lồi ra ngoài, có thể nhìn xem ngàn vạn hang động trong khắp Hắc ngục sơn, tầm mắt khoáng đạt, tinh thần tự nhiên cũng sẽ thư giãn, đối với nàng mà nói thì chỗ này cũng có không ít tác dụng dưỡng thần.
"Không tính là gì." Mạc Cầu lắc đầu:
"Chẳng qua chỉ là chỗ nghỉ ngơi khi nhàn hạ, không đến mức quá phiền muộn."
"Có thể chịu được tịch mịch, một lòng tu hành, ngày khác chắc chắn sư đệ sẽ có bước tiên trên đại đạo." Kỷ Thiên Vân cười nhạt, lập tức nghiêm túc nói:
"Nhưng mà, theo ta được biết, cho dù trước kia Trương Thanh có bị thương thì cũng có tu vi Luyện Khí tầng tám, lại cộng thêm Pháp khí, sư đệ chỉ là một kẻ phàm nhân, làm thế nào mà giết được gã ta vậy?"
Nàng hỏi không chút khách khí, hai mắt còn nhìn chằm chằm Mạc Cầu, không buông tha bất kỳ biến hóa trên khuôn mặt.
"Có lẽ là do Trương Thanh chủ quan." Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, trả lời:
"Sư tỷ cũng biết, ta chỉ là một phàm nhân, khi Tu Tiên giả gặp ta thì khó tránh khỏi sẽ có ý xem thường, khinh thường."
"Vừa lúc, thủ đoạn của Mạc mỗ vẫn còn tính là có thể, gã ta nhất thời vô ý bị mắc lừa cũng là chuyện đương nhiên."
"Thật sao?" Khóe miệng Kỷ Thiên Vân hơi vểnh lên:
"Ta đang muốn kiến thức thủ đoạn có thể để cho một vị đệ tử Nội môn hài cốt không còn một phen."
Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, lập tức nhẹ nhàng nâng tay.
Sau một khắc.
Sắc mặt Kỷ Thiên Vân ngưng tụ.
Trong pháp nhãn của nàng, một cỗ khí tức cực kỳ cuồng bạo đột nhiên từ trên người Mạc Cầu hiện lên.
"Hoa. . ."
Hỏa Sát Chân cương giống như nham tương treo ngược, trải rộng một phương, lại giống như một vùng biển lửa đang lơ lửng giữa không trung.
Chỉ đứng yên ở đó cũng tạo cho người ta một loại uy áp nặng nề, thậm chí còn khiến cho Pháp lực bị hạn chế.
Khói đen lắc lư, dung nham cuồn cuộn, Mạc Cầu bấm tay điểm nhẹ, dung nhào liền nhào về phía một tảng đá lớn ở ngoài mấy chục mét.
"Phốc!"
Một tiếng vang nhỏ, Hỏa Sát Chân cương đi qua, cự thạch tan rã, chỉ còn lại nham tương đang chậm rãi chảy xuôi.
Đôi mắt đẹp của Kỷ Thiên Vân co rụt lại.
Ngoại trừ tốc độ hơi chậm một chút, uy lực này đã sàn sàn với uy lực Pháp khí của nàng rồi.
Nếu như đột nhiên bộc phát, đúng là có thể giết được Luyện Khí tầng tám.
Chẳng qua nếu như mà biết trước, có lòng phòng bị, loại thủ đoạn này liền không có khả năng uy hiếp được Tu Tiên giả Luyện Khí hậu kỳ.
Còn về phần hài cốt không còn. . .
Chuyện này cũng rất bình thường!
Nhìn khí tức trên người Mạc Cầu là biết, cuồng bạo, khuấy động, hiển nhiên không đủ năng lực điều khiển, Tiên Thiên chân khí không tinh chuẩn và mềm mại giống như pháp lực.
Một khi bộc phát, không thu lại được là chuyện không thể bình thường hơn được.
"Ba ba. . ."
Trong mắt Kỷ Thiên Vân mang theo vẻ tán thưởng, vỗ nhẹ hai tay:
"Sư đệ hảo thủ đoạn, Luyện Sát thuật có được uy năng như vậy, sợ là ngay cả người của Cửu Sát điện cũng làm không được."
"Quá khen." Mạc Cầu cười nhạt:
"Đều nhờ cơ duyên xảo hợp, tại hạ có duyên với hỏa, cho nên mới có thể tu luyện công pháp tới cảnh giới này."
Nói xong liền vẫy tay một cái, Hỏa Sát Chân cương đang lan rộng một phương lập tức chui vào trong da thịt biến mất không thấy gì nữa.
Thủ đoạn này cũng làm cho đôi mắt đẹp của Kỷ Thiên Vân lập tức giật giật.
Cương khí, có thể công có thể thủ.
Cương khí dung nhập nhục thân, sợ là ngoại trừ nơi yếu hại ra thì đã không sợ bị Pháp khí Hạ phẩm chém trúng.
"Bội phục, bội phục!" Nàng chắp tay than nhẹ:
"Không hổ là người tới từ Tiên đảo, tuy rằng sư đệ là phàm nhân, nhưng thủ đoạn lại làm cho sư tỷ cảm thấy mặc cảm."
"Bất quá. . ."
"Chẳng lẽ sư đệ không cảm thấy nơi này quá nguy hiểm sao?"
Vừa nói nàng vừa chỉ tay xuống bên dưới.
Bên dưới vách núi chính là biển lửa nham tương, liệt diễm bất ngờ bộc phát liền cuốn đi một vài phần của núi đá.
Có đôi khi còn có Hỏa ngạc du tẩu, ngửa mặt lên trời gào thét.
Ai cũng không thể cam đoan vách đá này có thể trụ vững được bao lâu, có lẽ sau một khắc nó liền sẽ rơi xuống, thân ở trên đó sợ là sẽ phải hài cốt không còn.
Theo người ở khu Dậu nói thì Mạc giám ngục thường xuyên tu hành ở chỗ này, chẳng phải là giống như đi dây xiếc sao?
Chuyện này quả thật làm cho người ta cảm thấy không hiểu.
"Làm phiền sư tỷ lo lắng." Mạc Cầu cười nhạt, đưa tay chỉ về phía một con hùng ưng khôi lỗi ở sau lưng:
"Có nó ở đây, ta sẽ không có việc gì."
"Nha!" Đôi mắt đẹp của Kỷ Thiên Vân thiểm động:
"Khôi lỗi?"
"Không sai."
Mạc Cầu gật đầu, suy nghĩ khẽ động, con hùng ưng khôi lỗi lập tức giương cánh đằng không, hét lên một tiếng.
Trong nháy mắt, nó liền từ tử vật hóa thành một con diều hâu linh hoạt.
"Yển sư tạo vật, hảo thủ đoạn!" Kỷ Thiên Vân lập tức than nhẹ:
"Sư đệ quả thật cao mình, các loại kỹ nghệ làm cho người ta nhìn thấy chỉ có thể than thở, giết được Tu Tiên giả Luyện Khí tầng tám cũng không lạ, ngược lại là ta nghĩ nhiều rồi."
Mạc Cầu cười nhạt không nói.
"Nếu như thế, ta không còn gì để hỏi." Kỷ Thiên Vân đứng dậy vỗ nhẹ quần áo:
"Bởi vì hài cốt không còn, cho nên người kia có phải là Trương Thanh hay không thì vẫn chưa biết được, nhưng mà Chấp pháp sứ sẽ điều tra tỉ mỉ."
"Còn về phần công lao của sư đệ, tông môn cũng sẽ phát xuống, đợi khi xác nhận thân phận còn có đền bù khác."
"Làm phiền!" Mạc Cầu chắp tay, lại giống như tùy ý hỏi:
"Sư tỷ, cặp mắt của tỷ. . ."
"Nha!" Kỷ Thiên Vân trừng mắt nhìn, Linh quang trong mắt tán đi, nói:
"Đây là một môn Pháp nhãn Thần thông, có thể nhìn thấy thật giả hư ảo, tương tự như Linh Quan Pháp Nhãn của Trương Thanh."
"Sư đệ chớ trách, ta cũng chỉ dựa theo quy củ làm việc mà thôi, vô ý dò xét tư ẩn."
"Hẳn là, hẳn là." Mạc Cầu cúi đầu, trong lòng cũng không khỏi ngưng tụ.
Khó trách hắn luôn có cảm giác bị người nhìn thấu, thủ đoạn của Tu Tiên giả thật sự là khó lòng phòng bị.
Có thể nhìn thấy thật giả hư ảo?
Có thể phát hiện được người khác nói thật hay nói dối mới đúng!
"Đúng rồi, sư đệ hẳn phải biết rồi, giám ngục Du Đức của khu Đinh và Bạch Lãng đồng thời gặp nạn, Bạch chủ quản cực kì thương tâm."
"Có nghe nói, hình như là do Hỏa ngạc bạo tẩu, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này, thật sự là rất tiếc."
Mạc Cầu nghe vậy bèn than nhẹ, trên mặt mang theo vẻ cảm khái, Phù Đồ ổn lập trong thức hải, suy nghĩ không nổi sóng.
Kỷ Thiên Vân rời khỏi khu Dậu, đôi mắt đẹp co rụt lại, mặt lộ vẻ trầm tư.
"Sư tỷ." Một người tùy hành thấy thế bèn mở miệng:
"Làm sao vậy, có phải là tên Mạc Cầu này có gì đó không đúng không?"
"Không." Kỷ Thiên Vân lắc đầu:
"Hắn rất bình thường, dù cho là bị ta thi triển Phá Vọng pháp nhãn quan sát thì cũng không có phát hiện ra vấn đề gì."
"Chuyện này không phải rất tốt sao?"
"Ngược lại thì có." Kỷ Thiên Vân lộ ra vẻ nghiêm túc:
"Một người, dù có chính trực như thế nào, khi bị hỏi những việc liên quan đến bản thân mình thì trong lòng sẽ luôn có phản ứng."
"Mà Mạc Cầu lại như một khối băng cứng, ta không nhìn được gì cả."
"Chuyện này. . ." Tùy tùng chần chờ:
"Ý của sư tỷ là hắn có thể khống chế ý nghĩ của mình?"
"Tám chín phần mười." Khóe miệng Kỷ Thiên Vân nhếch lên, có chút hăng hái mở miệng:
"Không phải người nào đều có thể tu thành bí thuật thần hồn, trên người của vị sư đệ này sợ là có bí mật không nhỏ."
"Thế nhưng là sư tỷ." Tùy tùng mở miệng:
"Chúng ta tới đây để điều tra chuyện của Trương Thanh, ta đã đi hỏi những người khác trong khu Dậu này rồi, hẳn là không có vấn đề."
"Không chỉ có Trương Thanh, còn có chuyện Bạch Lãng ngộ hại." Kỷ Thiên Vân suy tư:
"Hiện giờ ta cũng có chút hoài nghi, cái chết của Du Đức và Bạch Lãng có phải thật sự là do trùng hợp hay không?"
"Hỏa ngạc xao động là chuyện không hề phổ biến, hơn nữa nơi mà bọn hắn đang đứng lại cách dung nham rất cao, không có đạo lý sẽ gặp phải Hỏa ngạc phát cuồng. . ."
"Còn có tên Mạc Cầu này nữa, hắn cũng có chút không đúng!"
"Thú vị!"
Nàng thì thào trong miệng, một đoàn người càng chạy càng xa, dần dần biến mất trong thông đạo hắc ám.
. . .
Nhoáng một cái, nửa tháng đã trôi qua.
Trong thạch thất mà Chấp Pháp sứ lâm thời trưng dụng, Kỷ Thiên Vân đang cau mày, cẩn thận lật xem công văn trước mặt.
"Không có ích gì đâu." Lý Nguyên Cảnh ở bên cạnh lắc đầu:
"Bất luận là hai năm trước hay là vài ngày trước, người kia có phải là Trương Thanh hay không thì cũng đã không còn hài cốt."
"Không có thi thể thì sẽ không có biện pháp để chứng minh. Theo ta thấy, chẳng bằng cứ kết án như vậy đi."
Trong phòng còn có mấy người, nghe vậy cũng liên tục gật đầu.
Bên trong Hắc ngục quanh năm không thấy mặt trời, không khí ngột ngạt, bọn hắn sớm đã không còn muốn ở đây nữa.
"Không." Sắc mặt Kỷ Thiên Vân lãnh túc:
"Trong hai năm này, gần một nửa trong mười hai khu Hắc ngục đều có báo cáo chuyện hàng hóa bị cướp."
"Bọn hắn hoài nghi do khu khác làm cũng vì hoàn thành nhiệm vụ của tông môn, nhưng thật ra thì những vật này lại không tiếp tục xuất hiện nữa!"
"Cho nên. . ." Lý Nguyên Cảnh nhíu mày.
"Cho nên, rất có thể, bên trong Hắc ngục có một nhóm người vẫn đang lén lút tích súc vật tư." Đôi mắt đẹp của Kỷ Thiên Vân híp lại, nói:
"Từ trong hồ sơ báo cáo đến xem thì số lượng của đám vật tư này cũng không ít, sợ là đám hàng hóa này có tác dụng lớn với đám người này!"
"Thật sao?" Lý Nguyên Cảnh từ chối cho ý kiến:
"Cũng có thể là do sư muội nghĩ nhiều."
"Có lẽ." Kỷ Thiên Vân cũng không phủ nhận, gật đầu nói:
"Nhưng nếu như là thật thì chuyện này quan hệ rất lớn, chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng mới phải."
"Đề phòng rắc rối có thể xuất hiện!"
"A!"
"Không phải đâu?"
"Còn muốn tra!"
Lời này vừa ra, đám người trong phòng lập tức kêu rên.
Điều tra cả nửa tháng trời mà vẫn không có đầu mối, tra tiếp nữa thì phải tới lúc nào mới xong?
"Các ngươi làm gì?" Sắc mặt Lý Nguyên Cảnh trầm xuống, lặng lẽ liếc nhìn toàn trường:
"Sư muội nói có đạo lý, nếu như chuyện này là suy nghĩ nhiều thì không sao, vạn nhất thật sự có người đang mưu đồ bí mật cái gì thì nhất định không thể coi thường, đã phát hiện được thì há có thể bỏ qua như vậy được."
"Bất quá. . ."
"Sư muội, cứ tra xét mù mịt lung tung không có manh mối như vậy cũng không phải là biện pháp, sư muội có đầu mối gì không?"
"Có." Kỷ Thiên Vân vui mừng gật đầu, nói:
"Những khu xảy ra chuyện nhiều nhất đều nằm ở phụ cận của khu Đinh và khu Ất, chúng ta có thể bắt đầu tra xét từ khu Đinh trước."
"Đúng rồi, Tôn Nam đâu?"
"Ồ!" Lý Nguyên Cảnh nhướng mày:
"Phải rồi, Tại sao hôm nay Tôn Nam không ở đây?"
Lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng rống to thất kinh:
"Không xong! Không xong! Có một vị Chấp Pháp sứ bị đá đè chết rồi!"
"Cái gì?"
Đám người sững sờ, chỉ cảm thấy chuyện này thật sự là thiên phương dạ đàm.
Đợi khi bọn họ chạy tới hiện trường, tảng cự thạch cao chừng mấy người đã bị đập vỡ và mang sang một bên, thi thể đã hoàn toàn biến đổi của Tôn Nam cũng đập vào mi mắt.
"Ngoài ý muốn sao?"
Có người chần chờ nói.
Bởi vì khai thác lâu rồi nên Hắc ngục sơn cũng không tính là kiên cố, phía trên thường có tảng đá rơi xuống.
Hàng năm đều có không ít tội phạm, lao dịch bị đá đập chết.
"Đây cũng quá đúng dịp, đè dẹp thân thể thì còn có thể giải thích, nhưng sao trong miệng còn bị nhét vào một khối đá nữa?"
"Chẳng lẽ là vì bình thường Tôn Nam thích lắm miệng, cho nên ngay cả trời cao cũng không chịu nổi y nữa?"
Kỷ Thiên Vân, Lý Nguyên Cảnh liếc nhau, hai người đều nhìn ra vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.
Tên Tôn Nam này chính là kẻ đã nói mấy lời khinh thường và trêu chọc ở trước quan tài của Bạch Lãng.