Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 325 - Chương 325. Hiệp Nghị

Chương 325. Hiệp Nghị Chương 325. Hiệp Nghị


Người dịch: Whistle

Cây Ô Mộc trượng trong tay Hồng tiên sư được luyện chế từ gỗ mun ngàn năm, nội uẩn Âm khí nồng đậm.

Lão ta dựa theo bí pháp luyện chế, Âm khí hóa thành quỷ hoàn, có năng lực nhiếp hồn đoạt phách.

Nếu như tu vi không đủ, đừng nói là ngăn cản, chỉ bị khí tức ăn mòn thôi cũng đã hồn phách ly tán, không còn chút sức chống cự nào.

Lần này, Hồng tiên sư cũng hành động giống như thế.

Quỷ hoàn lao ra nhanh như điện thiểm rồi nổ tung giữa không trung, hóa thành một làn khói đen cao mấy trượng, cơ hồ bao phủ toàn bộ quân trướng.

Mà uy năng của nó đều hội tụ ở chỗ của Mạc Cầu.

Sau một kích, Hồng tiên sư cũng không nhìn kết quả, ngừng Ô Mộc trượng lại rồi bỏ chạy ra ngoài.

Trên mặt hiện lên vẻ hốt hoảng.

Thương Vũ phái!

Đây chính là tiên tông đó!

Không nói chuyện thực lực của đệ tử tiên tông không phải là một kẻ tán tu như lão có thể so sánh được, cho dù không bằng thì cũng có người ở sau lưng đối phương.

Huống hồ người tới rõ ràng chỉ có tu vi Luyện Khí tầng sáu, lại dám đơn độc xông vào trại địch, há lại không có chỗ dựa?

Cho nên chạy trốn mới là lựa chọn chính xác duy nhất.

Lão ta điên cuồng thúc giục pháp lực thi triển Ngự Phong quyết, trướng bồng bằng da bị rách ra, Hồng tiên sư hóa thành một đạo hắc quang xông thẳng ra ngoài.

Khi nhảy ra khỏi đại trướng, trong lòng lão ta mới khẽ buông lỏng.

Nhưng sau một khắc, trong mắt lão lại lộ ra vẻ nghi hoặc, vô thức trừng mắt nhìn.

Chuyện gì xảy ra?

Vì sao tầm mắt của mình lại bị tách ra hai bên vậy, tại sao ở giữa lại không thấy gì?

Hồng tiên sư cố hết sức quay đầu, một bộ thân thể bị cắt làm đôi đập vào mắt, cũng làm cho lão ta giật bắn mình.

Thì ra cơ thể của mình đã bị người ta chém ra làm hai từ trên xuống dưới.

Thật nhanh!

"Ba!"

Hai bên thi thể rơi xuống mặt đất, đôi chút bụi bặm bùng lên.

Ở trong mắt người khác, giống như có một luồng kiếm ảnh đột nhiên chém về phía mi tâm của Hồng tiên sư.

Sau đó vết rách dần dần mở rộng, như tuyến, như trụ, cuối cùng thân thể của Hồng tiên sư đang phi nước đại bỗng nhiên bị tách ra làm đôi.

Rõ ràng là đã bị phân thây, nhưng thi thể lại còn lao ra ngoài hơn mười trượng mới cắm đầu ngã xuống đất.

Hình tượng có thể nói là quỷ dị, đáng sợ.

Trong đại trướng.

Mạc Cầu mặt không biểu tình, xung quanh người có cương khí xoay tròn, vô số đao binh ánh lên trên đó.

Bốn vị Tiên Thiên, hơn mười vị cao thủ Nhất lưu đỉnh tiêm.

Lại tăng thêm rất nhiều ám tiễn, kình nỏ, các loại thế công ập tới, nhưng lại không thể làm Cửu Hỏa Thần Long Tráo nhấc lên một chút gợn sóng nào.

Trên mặt của đám người Tư Mã Tịch tràn đầy tuyệt vọng.

Đây chính là thực lực khiến cho Hồng tiên sư vừa nghe đã sợ mất mật, không dám nhúc nhích, nhưng bọn họ lại không thể tránh được.

"Đủ rồi chứ!"

Hắn đạm mạc nói, nhẹ nhàng nắm chặt tay.

"Oanh. . ."

Một cỗ Kình lực cuồng bạo lập tức quét ngang toàn bộ trướng bồng, quân trướng to lớn trực tiếp chia năm xẻ bảy, mấy chục người ngã bay ra ngoài.

Bất luận là cao thủ Tiên Thiên hay là võ giả Hậu Thiên, ở trước mặt hắn đều không chịu nổi một kích.

Còn về thứ được gọi là Sát khí quân trận, đúng là có tác dụng áp chế Pháp lực, nhưng lại không thể áp chế lực lượng nhục thân.

Mạc Cầu lắc đầu, nhẹ nhàng vươn một tay ra, đồ vật bên người Hồng tiên sư liền tự động bay tới.

Một cây Ô Mộc trượng, một cái hầu bao căng phồng.

Trong hầu bao cũng chẳng có gì đáng giá, mười mấy viên Linh thạch, một vài quyển thư tịch chép tay.

Còn có một vài tạp vật.

Không thể không nói, Tu Tiên giả ở bên ngoài đúng là nghèo thật, với niên kỷ của Hồng tiên sư mà chỉ tích lũy được có nhiêu đây.

"Thượng. . . Thượng tiên tha mạng!"

"Thượng tiên tha mạng!"

Một kích chém giết Hồng tiên sư, tiện tay đánh bay mấy chục người, tướng lĩnh phản quân sớm đã không còn đấu chí nữa.

Một đám người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, không ngừng hô to.

Mạc Cầu liếc nhìn đám người rồi không để ý đến tính toán của bọn hắn, thu hồi đồ vật xong liền cất bước đi ra ngoài doanh trại.

"Thượng tiên dừng bước!"

Tư Mã Tịch thấy vậy thì ánh mắt lấp lóe, đột nhiên lớn tiếng nói:

"Thượng tiên, chúng tôi vốn là bách tính nằm dưới sự quản lý của triều đình, không có phản tâm, nhưng mà cách làm việc của Lôi gia lại hà khắc, mỗi năm đều sưu cao thuế nặng, chúng tôi thực sự sống không nổi nữa, cho nên mới liều mạng một lần."

"Thượng tiên từ bi, xin ngài thương xót cho mấy vạn dân chúng vô tội ở đây mà xuất thủ tương trợ!"

"A. . ." Mạc Cầu a nhẹ một tiếng, thân hình nhẹ nhàng lướt ra ngoài.

"Thượng tiên!"

Sau lưng, Tư Mã Tịch rống to:

"Chúng tôi nguyện ý toàn lực cung phụng thượng tiên, nếu có điều cần, Tề vương cũng sẽ dốc hết toàn lực làm dùm ngài."

Nhưng mà bóng người Mạc Cầu lại dần dần đi xa, không hề có dự định dừng bước, chỉ một lát đã biến mất không thấy gì nữa.

"Tướng quân." Một người cười khổ:

"Những vị thần tiên này đều sẽ không cúi đầu nhìn nhiều chúng ta một mắt, tiên phàm là có khác biệt."

"Đúng vậy nha!"

"Ngay cả việc giết chúng ta mà hắn cũng không có hứng, Thương Vũ phái, thượng sứ tiên tông, rốt cuộc là thân phận như thế nào?"

"Tướng quân." Lúc này, một người thủ ngoài cửa doanh vội vàng chạy tới hồi bẩm:

"Đại quân Lôi gia đã tới bên ngoài mười dặm, tướng quân, chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

". . ."

Trong quân doanh trở nên yên tĩnh.

Trên mặt của Tư Mã Tịch hiện lên vẻ buồn bã, chậm rãi nhặt thanh trường kiếm dưới đất lên, nhắm mắt hít một hơi sâu:

"Các huynh đệ, liều mạng với bọn chúng!"

"Liều mạng!"

"Đánh trống!"

"Đông! Đông! Đông!"

. . .

Mạc Cầu đi ra khỏi đại doanh, thi triển thân pháp, tóc dài lập tức tản ra, sau đó vận kình làm cho sắc mặt biến trắng.

Làm xong thì hắn mới cẩn thận chạy tới địa điểm ước hẹn.

Trên sườn núi.

Tần Vũ và bọn người Lôi Xương Dịch đang chờ đợi ở đây.

"Sư đệ, thế nào rồi?"

Tần Vũ vội vàng nghênh đón:

"Bọn ta không thấy tên tà đạo kia trốn tới đây, đệ sao rồi, bị tên tà đạo đó làm bị thương rồi à?"

"Không có gì đáng ngại." Mạc Cầu có vẻ hơi hư nhược khoát tay áo:

"Thật là không ngờ, người kia vừa mới nghe được thanh danh Thương Vũ phái của liền sợ hãi, nhưng lại chó cùng rứt giậu ra tay với ta."

"May mà Mạc mỗ còn có mấy phần thực lực, đã chém giết lão ta rồi, chẳng qua bản mình cũng bị thương nhẹ."

"Hô. . ."

Hắn bình ổn hô hấp, nói:

"Xem ra ta cần phải tu dưỡng một khoảng thời gian mới có thể làm tiếp nhiệm vụ mà sư huynh giao cho."

"A!"

Tần Vũ sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Mạc Cầu cũng mang theo một chút chất vấn.

Y cũng không ngốc, đầu tiên thì Mạc Cầu dùng lý do an toàn để tự mình xâm nhập quân doanh, hiện giờ lại xuất hiện với bộ dạng này.

Điều này không khỏi khiến cho y nghi ngờ, có phải Mạc Cầu cố ý làm vậy để sau đó không cần phải làm nhiệm vụ nữa.

"Mạc tiên sư quả thật cao minh." Lôi Xương Dịch ở bên cạnh mở miệng tán thưởng:

"Ta nhớ tên Hồng tiên sư kia có tu vi Luyện Khí tầng bảy, Ô Long Đoạt Phách trượng của lão ta quả thật rất lợi hại, lại còn ở trong quân trại của kẻ địch, vậy mà ngài cũng có thể đánh giết được quân giặc, Lôi mỗ bội phục!"

Quả thật là vậy, Tuy rằng Lôi Dịch Xương có tu vi Luyện Khí tầng tám, nhưng cũng không dám độc thân xâm nhập trại địch, đặt mình vào tình huống nguy hiểm.

Thật không hổ là đệ tử tiên tông!

Cho dù tu vi không cao, nhưng thực lực cũng mạnh đến đáng sợ, cũng không phải là tán tu ở phàm tục có thể sánh được.

Lời này cũng làm cho sắc mặt Tần Vũ hơi hoàn hoãn một chút.

Xác thực.

Trong hoàn cảnh hung hiểm như vậy, Mạc sư đệ bị thương là chuyện rất bình thường, lông tóc không thương mới thật sự là kỳ quái.

"Lung Nguyệt." Lôi Xương Dịch hợp thời khoát tay:

"Sai người động thủ đi!"

"Đúng." Hậu phương, một vị nữ tử mặt mũi mang mị cất bước tiến lên, run tay ném ra một mảnh Linh quang.

Sau một khắc.

"Oanh. . ."

Nơi xa, móng ngựa vội vàng, bụi mù nổi lên bốn phía, chừng mấy ngàn tinh binh lao thẳng tới doanh địa của phản phỉ.

"Giết!"

"Một tên cũng không để lại!"

Những tên binh sĩ này của Lôi gia sớm đã mai phục từ lâu rồi, Hồng tiên sư vừa chết, bên trong phản quân sẽ thiếu mất cây định hải thần châm, đám người Tư Mã Tịch cũng phải hoang mang lo sợ, là thời cơ tốt để diệt địch.

"Oanh!"

Cửa doanh vốn đơn sơ, ở trước mặt đám binh sĩ tinh nhuệ của Lôi gia căn bản không chịu nổi một kích.

Mấy ngàn tinh binh xông vào trong doanh địa, giục ngựa tung hoành, gầm thét chém giết, không bao lâu sau đã nổi lửa khắp nơi, tiếng hét thảm thiết vang lên không ngừng.

Phần lớn những binh sĩ dưới trướng của Tư Mã Tịch vốn là lưu dân không nhà để về, người có binh khí cũng chỉ chừng một thành, không có tiên sư tọa trấn, sao có thể là đối thủ của những gã binh lính tinh nhuệ này.

Không bao lâu sau.

Mấy vạn binh sĩ trong doanh địa đã triệt để sụp đổ, vô số người bỏ chạy tán loạn giống như kiến vỡ tổ.

Sau lưng bọn hắn là đám binh sĩ Lôi gia đang hưng phấn kêu to, giục ngựa trùng sát, dễ dàng thu gặt nhân mạng.

Tư Mã Tịch, chiến tử!

Chư vị đại tướng đều đã bị giết!

Nhưng người trẻ tuổi, lão già ở trong quân doanh bỏ trốn quá chậm thì chỉ đành nhận móng ngựa chà đạp, giống như những cây lúa đang không ngừng ngã xuống.

Những tên lưu dân gầy trơ xương này giống như những con dê đang đợi làm thịt, từng người ngã vào trong vũng máu.

"Bọn người Lôi gia khốn nạn, các ngươi sẽ chết không yên lành!"

"Ta liều mạng với các ngươi!"

"Phốc!"

Tiếng rống không ngừng, nhưng chỉ tô điểm thêm cho sự vô năng cuồng nộ, chỉ là phàm nhân, còn chưa từng tu luyện võ công, đối mặt với đao binh lạnh huyết, chẳng qua chỉ là đang vùng vẫy giãy chết.

"Ba ba!"

Trên sườn núi, Tần Vũ nhẹ nhàng vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng:

"Binh sĩ dưới trướng của Lôi đạo hữu quả thật bất phàm, xem ra việc trấn áp phản loạn là dễ như trở bàn tay."

"Không dám." Lôi Xương Dịch vội vàng mở miệng:

"Một đám phàm nhân, đương nhiên có thể tùy ý đánh giết, chỉ sợ bọn hắn cấu kết tà đạo, gây họa một phương."

Nói xong liền than khẽ:

"Những tên tà đạo này thật là ghê tởm, vì thu thập vật tư cần thiết để tu hành Công pháp lại dám cố ý dẫn động bách tính đối địch với bọn ta."

"Bách tính cũng ngu nữa, sinh sống yên ổn không phải là tốt sao, khư khư lại không tự lượng sức mình mà muốn tạo phản?"

Mạc Cầu nhìn Lôi Dịch Xương một cái, không rên tiếng nào.

. . .

Mấy ngày sau.

Dưới sự dẫn dắt của một ả tỳ nữ, Mạc Cầu bước vào một khu vườn hoa được bài trí rất tốt.

Bên trong khu vườn, Chu Nam đang đứng chắp tay nhìn cách đó không xa.

Ở nơi đó, một đứa bé bị nhũ mẫu ôm vào trong ngực, đang đùa vui cười khanh khách không ngừng.

Mạc Cầu bước tới, chắp tay mở miệng:

"Sư tỷ tìm ta?"

"Ừm." Chu Nam gật đầu, nghiêng đầu xem ra:

"Tiến độ tu hành như thế nào rồi?"

"Có chút tiến bộ, đáng tiếc là vẫn không thể đột phá." Mạc Cầu lắc đầu.

Trước khi tới Kiếm Nam đạo thì hắn đã có một loại cảm giác là tu vi Luyện Khí tầng sáu của mình sẽ viên mãn.

Nhưng mà mãi đến hôm nay thì vẫn còn kém một bước cuối cùng, chưa thể tiến giai Luyện Khí tầng bảy.

Bất quá. . .

Cũng nhanh.

"Tu hành chi đạo, không cần nóng lòng nhất thời, phải hòa hoãn một chút, có đôi khi thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn." Chu Nam tùy ý an ủi một câu, chỉ một ngón tay về phía đứa bé kia:

"Ngươi mang về."

"Làm phiền sư tỷ chiếu cố, kỳ thực giao cho Lôi gia là được, dù sao nó cũng không có thiên phú tu hành." Mạc Cầu mở miệng.

Lúc trước đứa bé này hai ả nữ nhân của Hợp Hoan tông xem như công cụ để che giấu thân phận, cũng không biết là con cái nhà ai.

Chẳng qua khi nghĩ đến chuyện phụ mẫu của nó gặp phải người của Hợp Hoan tông thì hẳn là không còn trên đời nữa.

"Không có thiên phú. . ." Ánh mắt Chu Nam thiểm động:

"Sư đệ cũng không có thiên phú, chẳng phải hôm nay cũng tu thành Pháp lực đó sao, làm sao đệ biết được thành tựu tương lai của nó sẽ như thế nào?"

"Ngô. . ." Mạc Cầu nhìn nàng một cái, cảm thấy kỳ quái.

"A!" Chu Nam cười khẽ, nói:

"Sư đệ có biết là ta cũng có một đứa con."

"Thật sao?" Mạc Cầu lắc đầu:

"Mạc mỗ chưa từng nghe nói."

"Nó cũng không có thiên phú tu hành, hơn nữa, có là là cả đời này cũng khó có thể tu thành Pháp lực." Chu Nam than nhẹ:

"Hiện giờ ta cũng không cầu gì khác, chỉ nguyện nó có được một cuộc sống bình an là được."

Mạc Cầu hiểu rõ, cho dù là hậu đại của Tu Tiên giả thì cũng không phải người nào đều có thiên phú tu hành.

Khó trách nàng lại quan tâm đến đứa trẻ phàm nhân này như vậy, xem ra là nghĩ đến huyết mạch của mình.

"Nói chính sự." Bình ổn tâm thần, Chu Nam mở miệng:

"Vân Lan phủ rất lớn, ngoài trừ phản phỉ đang tàn phá bừa bãi thì vẫn còn có không ít tán tu, một số người trong đó có thể có liên quan đến Hợp Hoan tông."

"Những năm này Lôi gia có chút bỏ bê, đã không còn chưởng khống được Vân Lan phủ, cho nên bọn hắn muốn nhờ chúng ta hỗ trợ."

"Hỗ trợ?" Mạc Cầu nhíu mày.

"Không sai." Chu Nam gật đầu:

"Chúng ta giúp Lôi gia chưởng khống Vân Lan phủ, bọn hắn cho chúng ta chỗ tốt, cũng thuận tiện làm việc, xem như tất cả đều vui vẻ."

"Việc này, Vạn sư huynh đã đáp ứng!"

"Cho nên, nếu thương thế của sư đệ đã không có gì đáng ngại thì cũng đừng có tiếp tục bế quan nữa, nếu không thì Vạn sư huynh sẽ không cao hứng."

Nói xong liền nhún vai một cái.

Bình Luận (0)
Comment