Người dịch: Whistle
Trong đình viện, muôn hoa đua thắm khoe hồng, mùi thơm nức mũi.
Trong khoảng thời gian gần đây Chu Nam đều là sát phạt quả đoán, nhưng lúc này trên mặt lại lộ ra vẻ nhu hòa, nàng đang dỗ dành một đứa trẻ.
Một tay ôm đứa bé, một tay cầm bình ngọc, nhẹ nhàng cho nó ăn Linh dịch tẩy tủy phạt mạch.
Loại Linh dịch này có thể làm cho võ giả Tiên Thiên cũng phải tâm động, nhưng lúc này nó lại trở thành đồ ăn thiết yếu mỗi ngày của một đứa bé.
Cho ăn xong Linh dịch, Chu Nam vươn tay đùa giỡn với nó một chút rồi ngẩng đầu nhìn lên:
"Ngươi nói, tên nó là Cầu Tiên có được không?"
"Chu Cầu Tiên." Mạc Cầu ngồi ở đối diện gật đầu:
"Tiên đạo mênh mông, ta phải tìm kiếm khắp nơi, sinh tại thế, nên có chí này, một cái tên rất hay."
"Không sai." Chu Nam híp mắt cười khẽ:
"Chẳng qua cái tên Cầu Tiên này nghe vào lại vừa lúc tương phản với sư đệ, sư đệ không ngại chứ?"
"Chuyện này có cái gì mà phải ngại." Mạc Cầu lắc đầu.
"Ừm." Chu Nam ngoắc, đưa đứa trẻ cho nhũ mẫu ôm rồi nói:
"Những ngày này, ta nghe nói sư đệ rất ít xuất thủ, có phải là không thích phong cách làm việc của Vạn sư huynh đúng không?"
"Không dám." Mạc Cầu mở miệng:
"Thanh chước phản phỉ, khu trục Thế gia, trong này có không ít chỗ tốt, nếu như ta xuất thủ thì sợ là sẽ làm cho chư vị sư huynh đệ không thích."
"Chuyện này không sai." Chu Nam gật đầu:
"Nghe nói trước đó vài ngày, khi bọn người Hạ Bạch Thạch động thủ với Âu Dương gia liền lấy được không ít chỗ tốt."
"Ta cũng nghe nói." Mạc Cầu nói:
"Hình như là một món Pháp Khí Trung Phẩm, tuy rằng phẩm giai không cao, nhưng ở ngoại giới cũng đã là vật khó được, đáng ngưỡng mộ."
Từ khi đáp ứng lời thỉnh cầu của Lôi gia thì đám người Thương Vũ phái liền bắt đầu càn quét toàn bộ Vân Lan phủ, trong đó sẽ có được không ít chỗ tốt ngoài định mức.
Chuyện này làm cho không ít người mừng thầm trong lòng, nói là không tính vô ích khi đến đây.
Tu Tiên giả, dù có nghèo khổ đến đâu, bình thường cũng phải có một món Pháp khí tùy thân, một chút ít Linh thạch.
Số lượng đồ tốt có hạn, phân chia như thế nào cũng khó tránh khỏi dẫn tới tranh chấp, Mạc Cầu không thích nên cũng rất ít động thủ.
"Không ngờ nha!" Chu Nam đứng dậy rồi nói:
"Vốn cho rằng là đây là một công việc cực khổ, lần này cũng làm ầm ĩ, nhưng lại là có thể đạt được không ít chỗ tốt."
"Cho dù là có ở thêm mấy năm thì cũng xem như đáng giá!"
Mạc Cầu gật đầu.
Chẳng qua hành động lần này là đang nghiền ép tiềm lực của Vân Lan phủ, mấy trăm năm tích lũy, thanh lý trong một lần, đương nhiên là sẽ thu hoạch được không ít.
Sau đó sẽ không còn loại chuyện tốt như thế này nữa.
"Sư đệ." Chu Nam nghiêng đầu mở miệng:
"Thời gian mà ngươi nhập môn cũng không ngắn, lại chẳng có được vài vị hảo hữu, chuyện này không tốt, sau này tốt nhất đệ nên giao lưu trao đổi với bọn hắn nhiều hơn."
"Vâng."
Mạc Cầu đáp lại.
"Ngươi a!" Chu Nam nhẹ nhàng chỉ Mạc Cầu một cái:
"Đừng tưởng rằng ta không nhìn ra, ngoài miệng thì ngươi đáp ứng, nhưng trong lòng sợ là cũng chẳng quan tâm, nhưng mà ngươi thật sự nên để tâm đến chuyện này."
Nàng vuốt ve trán mình, nói:
"Gần đây ta nghe được một chút tin đồn liên quan tới ngươi, cảm giác có chút không tốt lắm."
"Nha!" Mạc Cầu ngẩng đầu:
"Tin đồn nói gì."
"Nói ngươi sở dĩ không tranh không đoạt, tình nguyện bế quan tu luyện cũng không nguyện xuất thủ là bởi vì vào mấy năm trước đã tích lũy được không ít vốn liếng ở trong Hắc ngục, ngươi đã không còn để mắt đến một chút ngoại vật này nữa." Chu Nam cười nói:
"Còn nói, trước khi ngươi tới Kiếm Nam đạo còn trắng trợn mua sắm ở trong phường thị, lấy được không ít Linh dược."
"Có thể nhiều năm không lo!"
"Lời này mà cũng có người tin?"
Nói xong nàng liền nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong cái thế giới phàm tục này, ngay cả nàng cũng không thể tu luyện nhiều năm mà không cần phải lo về vật tư, cho nên là sẽ không tin.
Mạc Cầu phụ hoạ theo đuôi, nhưng trong lòng thì khẽ động.
Xem ra mấy ngày đó mình mua quá nhiều đồ vật nên làm cho người khác chú ý, cũng đã truyền ra tin tức.
"Hai vị thượng sứ." Lúc này, Lôi gia Nhị phòng Lôi Lung Nguyệt đi vào đình viện, khuất thân thi lễ:
"Hạ nhân hồi bẩm là đã tìm được tung tích của Hà gia rồi."
"Nha!" Chu Nam ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Cầu:
"Sư đệ, ngươi cũng đừng có suốt ngày ở chỗ này, ra ngoài đi vòng một chút, chuyến đi này liền giao cho ngươi. Đúng rồi, qua một chút thời gian có thể ta sẽ rời đi Vân Lan phủ, ngươi nên giao lưu trao đổi với sư huynh đệ nhiều hơn."
". . ." Mạc Cầu chần chờ một chút, nhẹ gật đầu:
"Vâng."
. . .
Đội ngũ trèo đèo lội suối, giục ngựa lao nhanh, vượt núi băng rừng giống như chân đạp bình địa.
Trong nhóm có hơn ba mươi người, không có người nào không phải là hảo thủ.
Người yếu nhất cũng là cao thủ Hậu Thiên Nhất lưu, ở trong chốn phàm nhân cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Mạc Cầu song hành với Lôi Lung Nguyệt, nhìn về phương xa.
"Lung Nguyệt cô nương, tại sao hôm nay lại là cô nương cùng ta đồng thời hành động vậy?"
"Đại ca lâm thời có việc, không thể thoát thân, cho nên để cho tiểu muội đến đồng hành với Mạc huynh." Lôi Lung Nguyệt cười duyên, nghiêng đầu nhìn sang:
"Thế nào, Mạc huynh ghét bỏ tiểu muội sao?"
Nàng vốn duyên dáng kiều mị, dù cho nghiêm mặt cũng đều lộ ra một cỗ mị ý, lúc này còn có một cỗ phong tình khác.
"Không dám." Mạc Cầu lắc đầu:
"Chỉ là ta đã quen với Lôi huynh, vả lại dường như Lung Nguyệt cô nương đang quá nghiêm túc, làm cho ta có chút khẩn trương."
"Thật sao?" Lôi Lung Nguyệt trừng mắt nhìn:
"Chắc là bởi vì sắp phải gặp được người Hà gia, dù gì thì Hà gia cũng không giống với thế lực khác, gia chủ Hà gia có tu vi Luyện Khí tầng tám, ngày xưa ở trong Vân Lan phủ cũng không có người dám trêu chọc."
"Lung Nguyệt cô nương không cần phải quá lo lắng." Mạc Cầu mở miệng:
"Gia chủ Hà gia đã bị Vạn sư huynh kích thương, huống chi còn có vài đội nhân mã đuổi giết, chúng ta chỉ cần cuốn lấy đối phương, không bao lâu sau sẽ có viện binh đuổi tới."
"Mạc huynh nói đúng lắm." Lôi Lung Nguyệt gật đầu:
"Là do tiểu muội cẩn thận quá mức."
Nói xong, đôi mắt đẹp của nàng lấp lóe, vươn tay lấy ra một mảnh ngọc bội đưa tin, trên mặt như có điều suy nghĩ.
"Thế nào?"
"Người của Hà gia đã thay đổi phương hướng."
"Chỗ nào?"
"Nơi đó!"
Lôi Lung Nguyệt chỉ về một hướng, khẽ kéo dây cương rồi thay đổi phương hướng chạy về nơi xa.
Không bao lâu sau.
"Thật sự là giảo hoạt!"
Lôi Lung Nguyệt kẹp lấy lưng ngựa, lại thay đổi phương hướng:
"Bên này!"
Một đoàn người đi theo, chợt đông, chợt tây, trong lúc nhất thời cũng có chút mệt mỏi.
Chẳng qua vị trí của đám người cũng càng ngày càng gần những khu rừng rậm, dãy núi có dân cư thưa thớt.
"Tìm được tung tích của bọn hắn rồi!"
Lúc này, trên mặt của Lôi Lung Nguyệt vẫn luôn nhìn xem ngọc bội tỏ vẻ vui mừng, vội vã ngẩng đầu, có chút vội vàng nói:
"Mạc huynh, lại đi về phía trước không bao lâu nữa thì chúng ta sẽ có thể tìm được dấu vết của đám người Hà gia."
"Ừm."
Mạc Cầu gật đầu, giục ngựa đi nhanh một hồi, ngay lúc sắp xông vào núi rừng thì lại đột nhiên nhất dừng lại.
"Xuy. . ."
"Thế nào?" Lôi Lung Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn.
Mạc Cầu không trả lời, mà là từ trên người lấy ra một miếng ngọc giác, trên mặt như có điều suy nghĩ.
"Lung Nguyệt cô nương, hôm nay đến nơi này đuọc rồi."
"A!" Lôi Lung Nguyệt sững sờ.
"Ta đột nhiên nhớ rằng mình có việc khẩn cấp, nhất định phải trở về, " Mạc Cầu không cho nàng cơ hội cự tuyệt, kéo dây cương một phát, quay đầu ngựa lại liền chạy đi:
"Cáo từ!"
Âm lạc, hắn đã giục ngựa vọt ra ngoài trăm mét, thần thái vội vàng trước khi xuất phát dường như thật sự là có việc gấp.
Chỉ để lại một đám người đang lộ vẻ mờ mịt.
. . .
Lúc chạng vạng tối, sắc trời đã tối.
Lôi Lung Nguyệt đổi một bộ y phục dạ hành, cẩn thận từng li từng tí thoát ly đội ngũ, nhanh chóng lao về phía rừng sâu.
Đôi mắt đẹp của nàng thiểm động, hình như có chút vội vàng, nhưng lại không vì vậy mà phớt lờ cảnh giác, lúc nào cũng ngoái nhìn lại phía sau.
Không bao lâu sau.
"Hô. . ."
Nàng từ chỗ cao nhảy xuống, liếc nhìn bốn phía rồi thấp giọng kêu lên:
"Minh ca ca?"
"Minh ca ca?"
"Nguyệt muội!" Trong bóng tối, một bóng người linh xảo nhảy ra, nhẹ nhàng rơi xuống sau lưng Lôi Lung Nguyệt.
Khí tức quen thuộc này làm cho thân thể mềm mại của Lôi Lung Nguyệt mềm nhũn, vô thức muốn nép vào lòng người tới.
"Minh ca ca, muội rất nhớ huynh."
"Nguyệt muội, Ta cũng vậy." Từ Minh nhẹ nhàng ôm Lôi Lung Nguyệt, thấp giọng mở miệng:
"Không phải nói là sẽ dẫn tên họ Mạc tới đây sao, tại sao muội đột nhiên đưa tin nói là chuyện không thành."
"Tên họ Mạc quá nhát gan." Lôi Lung Nguyệt lắc đầu, xoay người, dường như muốn đem thân thể của mình hòa tan vào trong ngực đối phương, miệng nói:
"Vừa tới phụ cận, còn chưa vào rừng thì hắn đã nói là có việc gấp quên làm rồi bỏ đi trước."
"Thật sao?" Từ Minh nghe vậy nhíu mày:
"Có phải là hắn đã phát hiện ra cái gì rồi không? Lúc đầu ở Trác gia, khi ta cứu Sơ Cẩn cũng là như thế."
"Thế nào, Trác Sơ Cẩn đang ở bên cạnh Minh ca ca sao?" Nghe vậy, Lôi Lung Nguyệt lại không quan tâm Mạc Cầu, mà là một nữ nhân khác, gương mặt xinh đẹp lập tức hiện ra vẻ không vui:
"Tại sao phải mang ả ta theo, muội cũng muốn đi theo huynh, dù là rời khỏi Lôi gia cũng không thành vấn đề."
Người ở đối diện có thể nói là tình căn thâm chủng của nàng, dù cho biết rõ đối phương là đệ tử của Hợp Hoan tông thì nàng vẫn thích như mật ngọt.
Tuy rằng ban đầu là bị ép thất thân, nhưng thủ đoạn của đối phương thực sự là quá cao minh, khiến cho nàng không kìm lòng được trầm mê trong đó.
Dù cho phải phản bội gia tộc cũng cam tâm tình nguyện.
Khuyết điểm duy nhất chính là đối phương quá hoa tâm, nhưng dù biết rõ đối phương hoa tâm thì nàng cũng đã không dứt ra được.
"Nguyệt muội, đừng nói mê sảng." Từ Minh lắc đầu:
"Nơi mà ta muốn đi cũng không an toàn, nhất là đối với hai người, cho nên ở lại nơi này sẽ tốt hơn."
"Vậy. . ." Trên mặt Lôi Lung Nguyệt hiện lên vẻ không nỡ:
"Sau này huynh sẽ thường xuyên đến thăm muội sao?"
"Đó là đương nhiên!" Từ Minh gật đầu thật mạnh, mục hiện tình thâm, ôm chặt cô nàng này vào lòng:
"Sao ta có thể không đến được chứ?"
"Anh. . ."
Lôi Lung Nguyệt khẽ thở dốc, gương mặt xinh đẹp phiếm hồng, ánh mắt đã tràn đầy mê ly.
Từ Minh hiểu ý, nhẹ nhàng cười một tiếng, ôm lấy đối phương chậm rãi nằm xuống.
Chỉ thấy ở trong núi rừng có hai người, một vị là thư sinh tuấn mỹ, một người là tiểu thư xinh xắn, hai người mặt mày đưa tình, tơ tình dâng lên, trong lúc nhất thời không thèm quan tâm đến lễ giáo ước thúc, làm ra những chuyện điên đảo.
Trên một tảng đá tròn, hai người cởi áo nới dây lưng, lấy chân thân tương kiến, thẳng thắn tương đối, hành tẫn mây mưa, giao cảnh vi hoan, triền miên vô tận, tương dung lẫn nhau, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng nhạc mê người.
Không lâu sau.
Từ Minh lưu luyến không rời nhìn xem bóng lưng của Lôi Lung Nguyệt rời xa, lúc này mới vỗ nhẹ quạt xếp, trên mặt lộ ra vẻ hung hăng:
"Vậy mà lại không mắc mưu, thật sự là giảo hoạt, chẳng lẽ lại muốn ép ta trực tiếp động thủ sao?"
"Tốt nhất là ngươi đừng có làm vậy." Trong chỗ tối, Chu Ngọc Dung dáng vẻ lười biếng chậm rãi ung dung đi ra:
"Nếu đối phương đã cẩn thận như vậy thì chắc chắn sẽ không đứng ở nơi hiểm địa, ta khuyên ngươi tốt nhất nên từ bỏ đi."
"Sư tỷ." Từ Minh nhíu mày:
"Tỷ đến lúc nào?"
"Ngô. . ." Chu Ngọc Dung ngáp một cái, nói:
"Yên tâm, ta chẳng có hứng thú gì với ngươi, cũng không có tâm tình thưởng thức, chỉ là lâm thời nhớ được lời nhờ vả của Đại sư tỷ, dù sao cũng không có việc gì, cho nên liền đến nhìn xem mà thôi."
"Hừ!"
Từ Minh hừ nhẹ.
Tuy là giọng nói có vẻ không cam lòng, nhưng gã biết mình không thể trêu chọc người trước mặt này, một khi đối phương tức giận thì mình tuyệt đối không thể chịu được.
"Lại cho ta thêm ba ngày nữa." Gã cắn răng một cái rồi nói:
"Sau ba ngày, ta nhất định sẽ đi!"
"A. . ." Chu Ngọc Dung nhún vai:
"Được thôi."
Trên bầu trời.
Một con diều hâu vung vẩy hai cánh, bay về hướng mà Lôi Lung Nguyệt rời đi.