Người dịch: Whistle
Không thể không nói, so với Hình Tả và Lôi Xương Dịch thì tu sĩ của Hợp Hoan tông càng am hiểu ẩn nấp hơn.
Trước đó Mạc Cầu cũng không phát hiện là ở xung quanh còn có người.
Có Ất Mộc phi kiếm, Tử Điện chùy ở phía trước hấp dẫn lực chú ý, Huyền Dâm Thần châm tìm chỗ trống mà phát.
Cây châm này vốn giỏi về ám tập, lúc bắn ra im ắng, tốc độ kinh người, còn có hiệu quả phá giáp nữa.
Nếu như đổi thành người khác thì sợ là đã bị trúng chiêu rồi, bỏ mình tại chỗ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà Thần hồn cảm giác của Mạc Cầu rất mạnh, chỉ trong chốc lát đã phát hiện ra không đúng, kịp thời lui lại.
Mấy người này đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng phản ứng cũng không chậm.
"Tật!"
"Đi!"
Ất Mộc phi kiếm dẫn động lực lượng sinh sôi không ngừng, hóa thành một thanh cự kiếm, dồn sức đâm thẳng tới.
Tử Điện chùy lấp lóe giữa không trung, mấy chục tia chớp màu tím đánh xuống.
Hai vị tu sĩ Luyện khí tầng tám toàn lực ứng phó, còn có thêm Huyền Dâm Thần châm ẩn tàng, Mạc Cầu không thể không lập tức lùi lại.
"Bạch!"
Lên xuống mấy cái đã nhảy vào trong cốc.
Hồi Phong cốc.
Cửa cốc có hình dạng như một cái loa, bên trong thì giống như lốc xoáy, bởi vì phong thanh không ngừng thổi vào quanh quẩn nên được gọi như vậy.
Bên trong là một mảnh hoang vu, cửa ra nhỏ hẹp, vách núi dốc đứng, rơi vào trong đó mà muốn ra ngoài thì sẽ khó khăn.
"Bạch!"
Bốn bóng người liên tục nhảy vào vây chặt Mạc Cầu ở chính giữa.
Chuyện này hiển nhiên là kế hoạch của bọn hắn, nếu như đánh lén thành công thì tất nhiên là tốt nhất, không thành thì chỉ cần đẩy Mạc Cầu vào trong này liền có thể ngăn trở đường đi, miễn cho đối phương đào tẩu.
Bốn người trong tràng gồm Hình Tả, Lôi Xương Dịch, và một nam một nữ khác, nam tử tuấn tiếu, nữ tử kiều mị, chắc chắn là đệ tử của Hợp Hoan tông không thể nghi ngờ.
Mạc Cầu quét mắt nhìn bốn người, thở dài:
"Cấu kết với Hợp Hoan tông, Lôi huynh, ngươi thật to gan!"
"Ai biết được chứ?" Việc đã đến nước này, Lôi Xương Dịch cũng lười che giấu, thúc giục Pháp lực, Tử Điện chùy oanh ra nhanh như điện thiểm:
"Ngược lại là các hạ, Luyện Khí tầng bảy, có thể làm cho bọn ta đồng thời ra tay thì cũng đủ để kiêu ngạo rồi."
"Lôi mỗ lập tức liền tiễn ngươi lên đường!"
Mạc Cầu khẽ động ý niệm, Ly Hỏa kiếm nghịch thế giương lên, trong chốc lát đã đánh bay Tử Điện chùy.
Luận về phẩm chất Pháp khí thì Ly Hỏa kiếm không bằng Tử Điện chùy.
Luận tu vi, Mạc Cầu càng không bằng Lôi Xương Dịch.
Nhưng chỉ vừa tiếp xúc thì Tử Điện chùy đã hiện ra xu hướng suy tàn, điện quang lấp lóe, không ngừng lui về phía sau.
"Đồng thời động thủ!"
Hình Tả thấy thế bèn rống to, tay phải giương lên, Ất Mộc phi kiếm tế ra kề sát mặt đất, xoắn về phía hai chân Mạc Cầu.
Một nam một nữ còn lại cũng đối mắt nhìn nhau, lần lượt tế ra Pháp khí.
Pháp khí của tê nam tử chính là kia Huyền Dâm Thần châm, cây châm khẽ run lên, ẩn vào hư không không thấy tăm hơi.
Nữ tử vung tay điểm nhẹ, một tia thải hà bay ra, giống như một khung cầu vồng đánh tới đỉnh đầu của Mạc Cầu.
Trong bốn người này thì tu vi của nữ tử là kém nhất, nhưng cũng có tu vi Luyện Khí tầng bảy.
Tuy rằng Hình Tả và Lôi Xương Dịch là tán tu ở chốn phàm tục, nhưng lại là gia chủ của Thế gia tu hành, bằng vào mấy trăm năm tích lũy và Pháp khí trên người, thực lực của hai người cũng không yếu.
Đồng thời xuất thủ, liền xem như Tu Tiên giả Luyện Khí tầng mười, nếu không có Pháp khí mạnh mẽ thì sợ là cũng không địch lại.
Ứng phó một người Luyện Khí tầng bảy. . .
"Ông!"
Hư không run rẩy.
Ly Hỏa kiếm điểm ra trên trăm vòng sáng giữa không trung, ngưng mà không tán, giống như một cái lồng ánh sáng bao phủ một phương.
Kiếm quang lúc thì âm nhu, lúc thì cương mãnh, lúc bộc phát nội kình, lúc lại mềm mại như ngón tay, ngăn cản rất nhiều Pháp khí.
Tử Điện chùy va chạm với kiếm quang liền tiêu tán điện quang, bay ngược trở về; Ất Mộc phi kiếm cũng đang lảo đảo như đang uống say vậy.
Tựu liền Huyền Dâm Thần châm đang ẩn nấp vô hình kia cũng không thể không hiện ra chân hình, khó mà phá vỡ kiếm quang.
Làm để cho người ta kinh ngạc nhất chính là thải hà của vị nữ tử kia.
Tuy rằng đa số Pháp khí loại sương khói không có bao nhiêu lực sát thương, nhưng lại loại khó phòng ngự nhất.
Chỉ dựa vào Ngự Kiếm pháp thì sẽ không thể nào phòng thủ được!
Nhưng vào giờ khắc này, bốn người đã được chứng kiến kỳ tích.
Ly Hỏa kiếm dưới sự điều khiển của Mạc Cầu lúc thì hóa thành vô số vòng sáng, lúc lại hóa thành ánh nắng chiều đỏ sáng chói, chỉ thấy kiếm quang biến hóa bất định, hư thực tương sinh, trong lúc nhất thời mây ngưng khói tụ.
Cho dù là Pháp khí yên lam thì cũng bị chuôi phi kiếm phẩm chất thường thường, chất liệu phổ thông này dễ dàng ngăn lại.
Ba món Pháp khí còn lại thì càng là tận làm chuyện vô ích.
"Kiếm pháp này. . ."
Sắc mặt Hình Tả trắng bệch, mắt lộ ra vẻ sợ hãi:
"Đệ tử Tiên tông đều lợi hại như vậy sao?"
Vừa nói xong lời này thì Hình Tả liền biết là không có khả năng.
Không nói là những tên đệ tử tiên tông mà ông ta từng gặp, tu sĩ Hợp Hoan tông ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Không cần phải hoảng, người này chẳng qua chỉ là Luyện Khí tầng bảy, tu vi có hạn, chỉ có kiếm pháp không sai mà thôi." Trong lòng Lôi Xương Dịch cũng đang cuồng loạn, nhưng cũng biết hiện giờ nên nói cái gì, lập tức từ trên người lấy ra một tờ linh phù:
"Mấy vị, chớ nương tay!"
Nói xong liền ném mạnh tấm Linh phù trong tay ra ngoài:
"Đi!"
Linh phù không gió tự cháy, trong hư không lập tức gió nổi mây phun, từng tia điện quang từ trong mây đen hiển hiện.
"Đôm đốp. . ."
Lôi phù!
"Ất Mộc sinh sinh, khởi!"
"Ầm ầm. . ."
Mặt đất rung lắc, dưới sự dẫn động của Pháp lực, những cây cọc gỗ thô to hung hăng đánh về phía kiếm quang.
Hai người của Hợp Hoan tông cũng đồng thời xuất thủ, các loại Pháp thuật có uy lực cường hãn lao tới như ong vỡ tổ.
"Oanh!"
Hư không chấn động.
Cái này đương nhiên không phải là vì đòn công kích của bọn hắn có thể ảnh hưởng tới không gian, mà là không khí đang phát sinh biến hóa thôi.
Trong ánh hào quang có đủ mọi màu sắc, Hồi Phong cốc không ngừng vang lên những tiếng sấm rền, sơn cốc to lớn cũng đang run rẩy.
"Leng keng. . ."
Ly Hỏa kiếm rơi xuống mặt đất.
Dù sao nó cũng chỉ là một món Pháp khí Hạ phẩm, phẩm chất thấp kém, mặc cho kiếm pháp có tinh diệu đến thế nào thì cũng khó địch lại thế công hung mãnh như vậy.
"Tốt!"
Mắt của bốn người lập tức sáng lên, một khi Tu Tiên giả không có Pháp khí thì chẳng qua cũng chỉ là con dê đang đợi làm thịt thôi.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Mạc Cầu đứng ở chính giữa, mặt đất xung quanh đã trở nên mấp mô, giống như có vô số vẫn thạch rơi xuống đất, không có chỗ nào là hoàn hảo cả.
Mà bản thân hắn thì lông tóc không thương, vẻ mặt lạnh nhạt, tình cảnh như vậy cũng làm cho bốn người trong tràng cảm thấy hồi hộp.
Giống như, có chút không đúng.
Mạc Cầu quét mắt nhìn bốn người, than khẽ, dường như có chút tiếc nuối:
"Yếu!"
Âm lạc, thân hình của hắn đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
U Minh bộ!
Mạc Cầu duỗi tay ra, không nhìn hộ thân Linh quang, đại thủ mở rộng, chế trụ đầu lâu của Hình Tả.
Năm ngón tay phát lực.
"Bành!"
Đầu lâu to lớn lập tức nổ tung, đỏ trắng vẩy khắp bốn phương.
"Quá yếu!"
Thân hình dịch chuyển, hắn lại xuất hiện ở trước mặt Lôi Xương Dịch.
Sắc mặt Lôi Xương Dịch đại biến, Tử Điện chùy đánh xuống nhanh như điện thiểm, lại bị Mạc Cầu hời hợt bắt được chùy chuôi.
Lập tức vung cánh tay lên.
Chỉ một thoáng, một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng xuất hiện ở trên người hắn, giống như thiên thần nổi giận, Cự Linh Thần hiện thân.
"Oanh!"
Kình phong cuồng bạo ngang nhiên xé rách phạm vi mấy trượng ở trước người, lực bộc phát kinh khủng giống như muốn nghiền nát hư không.
Pháp khí hộ thân Huyền Dương thuẫn của Lôi Xương Dịch vừa mới xuất hiện liền bị cự lực oanh thành vô số mảnh vỡ.
Thân thể đã trải qua thiên chuy bách luyện cũng chống đỡ hết nổi, bị đầu búa đánh trúng, trong nháy mắt liền chia năm xẻ bảy, hóa thành mạn thiên huyết nhục.
"Oanh. . ."
Pháp khí, Linh quang, nhục thân, thậm chí là núi đá mấy trượng ở sau lưng, dưới một kích này đã hóa thành mịch phấn.
Nơi xa, hai tên đệ tử của Hợp Hoan tông đã sắc mặt trắng bệch, không nói hai lời liền bỏ chạy ra ngoài sơn cốc.
"Trốn?"
Mạc Cầu quay người, chỉ thấy một cây phi châm đâm thẳng mà đến, muốn ngăn cản bộ pháp đuổi giết của hắn.
Mạc Cầu hừ nhẹ, duỗi tay ra.
Phi châm chuyên môn phá giáp này lại bị hắn bắt được.
Phi châm vẫn còn linh tính, điên cuồng giãy dụa trong lòng bàn tay hắn, liều mạng vọt tới trước, tựa như cá chạch trơn trượt.
Mạc Cầu nở một nụ cười lạnh, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt.
"Bành!"
Kình khí oanh minh, Linh quang trên phi châm lập tức bị dập tắt, nó rên rỉ một tiếng rồi không còn động tĩnh.
Cùng lúc đó.
Hai tên đệ tử ủa Hợp Hoan tông vừa mới chạy tới cửa cốc, ngay lúc sắp chạy ra Hồi Phong cốc thì đột nhiên bị một cái lồng sáng bao lại.
Lồng sáng giống như do hỏa diễm mờ nhạt tạo thành, tuy là chỉ có một lớp mỏng manh, nhưng lại làm cho bọn hắn không thể công phá được trong lúc nhất thời.
"Rống. . ."
Chín ngọn lửa hình đầu rồng từ trên lồng sáng hiện lên, miệng lớn mở ra, phun những ngọn liệt diễm vào bên trong.
Cửu Hỏa Thần Long tráo!
Huyền Hỏa Đằng long!
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Dưới nhiệt độ cao của hỏa diễm đốt cháy, Linh quang, pháp y, nhục thân của hai người đều nhanh chóng tan rã.
Chẳng qua chỉ mất ba năm hơi hô hấp, tại chỗ chỉ còn lại một đống tro tàn.
Biến cố chỉ phát sinh trong một nháy mắt.
Bốn người.
Lần lượt bỏ mình!
Mạc Cầu xa xa nhấc tay, Cửu Hỏa Thần Long tráo bao phủ mấy trượng ở cửa cốc lập tức co lại.
Trong chớp mắt đã biến nhỏ thành một đan hoàn, giống như một viên lưu ly bảo châu đỏ bừng, chui vào trong mi tâm của hắn biến mất không thấy gì nữa.
. . .
Vân Hữu phong.
Hạ Bạch Thạch khoanh chân ngồi trên một tảng đá, đang hướng về phía liệt dương ở cuối chân trời phun ra nuốt vào Nguyên khí.
"Đát. . . Đát. . ."
Tiếng bước chân rất nhỏ làm cho Hạ Bạch Thạch chau mày, mở mắt ra, nhìn về hướng phát ra tiếng.
Trong bóng tối, một người chậm rãi bước ra.
Hình bóng quen thuộc kia khiến cho Hạ Bạch Thạch lộ vẻ kinh ngạc:
"Mạc Cầu?"
"Là ta." Mạc Cầu gật đầu, bước tới:
"Thế nào, nhìn thấy ta còn sống trở về, sư huynh cảm giác rất bất ngờ à?"
"Sao. . . Làm sao lại như vậy?" Hạ Bạch Thạch xấu hổ cười một tiếng, mắt lộ vẻ không hiểu:
"Chỉ là ta không ngờ sư đệ lại về nhanh như vậy, chuyện bên Hồi Phong cốc đã kết thúc rồi soa?"
Mạc Cầu ngẩng đầu, nói:
"Câu mà Sư huynh thực sự muốn hỏi hẳn là tại sao đám người Lôi Xương Dịch còn chưa đắc thủ đúng không?"
"Sư đệ." Hạ Bạch Thạch nuốt một ngụm nước miếng:
"Lời này của sư đệ có ý gì?"
"Tên Lôi Xương Dịch này tuy có chút thông minh, nhưng lại nhát gan sợ phiền phức, sẽ không dám vì nữ nhi của mình mà đắc tội với Thương Vũ phái." Mạc Cầu mở miệng:
"Nếu lão ta đã dám làm như thế thì đã nắm chắc là cho dù giết chết ta thì Thương Vũ phái cũng sẽ không truy cứu."
"Sư huynh, là ngươi sai lão ta làm vậy đúng không."
"Xoạt!"
Hạ Bạch Thạch đột nhiên đứng dậy, trên mặt hiện ra vẻ giận dữ, chất vấn:
"Sư đệ, lời này của đệ là có ý gì?"
"Đệ đang nghi ngờ ta gây bất lợi cho đệ sao? Nếu như ta muốn xuống tay với đệ thì lúc đầu khi chúng ta đấu kiếm thì đã đắc thủ rồi!"
"Lúc đó sư huynh cũng từng có ý nghĩ này." Biểu lộ của Mạc Cầu không thay đổi, nói:
"Chẳng qua, đồng môn tương tàn chính là điều tối kỵ của tông môn, chắc là ngươi cũng sợ những người khác truy đến cùng."
"Chẳng bằng mượn tay của đám người Lôi Xương Dịch để gạt bỏ ta, dù sao với bản lãnh của lão ta thì cũng không thể nào mở được Túi Trữ Vật trong khoảng thời gian ngắn, chỗ tốt cũng đều là của ngươi."
"Hừ!" Hạ Bạch Thạch hừ lạnh:
"Xem ra cho dù ta có giải thích như thế nào thì sư đệ cũng nhận định là do ta làm, phải không?"
"Sư huynh." Mạc Cầu lắc đầu than nhẹ, dường như đang cảm thấy đáng thương cho trí thông minh của đối phương:
"Dường như từ lúc mới bắt đầu thì ngươi liền chưa từng chất vấn qua tại sao Lôi Xương Dịch sẽ động thủ với ta ở Hồi Phong cốc?"
Hạ Bạch Thạch sững sờ.
Đúng vậy.
Nếu như là người không rõ tình huống, phản ứng đầu tiên hẳn là nên hỏi lý do tại sao Lôi Xương Dịch sẽ động thủ, mà không phải rũ sạch quan hệ của bản thân.
"Ngươi. . ."
Hạ Bạch Thạch há to miệng, chỉ thấy Mạc Cầu đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía xa.
"Rầm rầm. . ."
Rừng cây lắc lư, có hai bóng người theo tự lao tới.
Vạn Nhậm Bình, Chu Ngọc Dung.
"Sư huynh!"
"Sư huynh!"
Hai người không biết Chu Ngọc Dung, lập tức thi lễ với Vạn Nhậm Bình.
"Ừm." Vạn Nhậm Bình gật đầu, dường như phát giác được bầu không khí ở chỗ này có cổ quái, không khỏi nhíu mày hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hồi sư huynh." Mạc Cầu chắp tay:
"Hạ sư huynh sai sử Lôi Xương Dịch hại ta, bị ta may mắn nhìn thấu, còn xin sư huynh xử trí theo môn quy."
"Ngươi đánh rắm!" Sắc mặt Hạ Bạch Thạch đại biến, vội vàng nói:
"Sư huynh, huynh phải tin tưởng ta, ta. . . Ta tuyệt đối không làm những chuyện như thế."
Vạn Nhậm Bình nhíu mày, đột nhiên vung tay lên, tát một cái làm cho Hạ Bạch Thạch ngã xuống đất.
"Sư huynh!" Thân thể Hạ Bạch Thạch run lên, vội vàng quỳ rạp xuống đất:
"Ta thật sự không có, không có. . ."
"Ngậm miệng!" Vạn Nhậm Bình gầm nhẹ:
"Phế vật vô dụng, chút chuyện này cũng làm không xong, lại còn bị người ta tìm tới cửa!"
"Ừm?" Hạ Bạch Thạch sững sờ.
Mạc Cầu ngẩng đầu, trên mặt cũng tỏ vẻ kinh ngạc.