Người dịch: Whistle
Trong nửa năm này, Tề Giáp hầu như bận đến chân không chạm đất.
Không nề hà ngàn dặm, mang theo toàn bộ gia đình già trẻ lớn bé từ Vân Lan phủ phồn hoa trở về quê cha đất tổ Minh Đình Sơn thành, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Chọn vị trí mở tiệm thuốc, khơi thông thương lộ, tạo mối quan hệ, bận rộn gần một tháng mới tính là ổn định lại.
Chẳng qua tất cả những chuyện này đều rất đáng giá.
Không biết có bao nhiêu người nằm mơ đều muốn làm việc tạo mối quan hệ với một vị tu tiên giả.
Đương nhiên là Tề Giáp là cũng cam tâm tình nguyện.
Sơn thành không lớn, cảnh sắc mỹ lệ.
Nhất là vào lúc cuối thu tiết trời mát mẻ, lá rụng khô héo, minh đàm u tĩnh, là một phong cảnh kỳ diệu.
Hàng năm vào lúc này, hồ Minh Đình đều sẽ hấp dẫn không ít nhân sĩ rảnh rỗi đến đây du ngoạn, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Trên một chiếc tàu chở khách, một đám người trẻ tuổi đang tề tụ ở đầu thuyền vừa ngắm cảnh vừa đàm tiếu chuyện lý thú trong giang hồ.
Bọn họ đều là con em của các thế gia bang phái, phú hộ hào môn trong thành, người nào người nấy đều mặc quần áo tinh mỹ, khí độ bất phàm.
Lần này, chư vị tiền bối đang ở trong thuyền rồng ăn tiệc uống rượu, người trẻ tuổi không chịu nổi loại chuyện này nên bèn tìm một chiếc tàu chở khách ra ngoài du ngoạn.
Trong một đoàn người này, người nổi bật nhất chính là Ngọc Phượng Dung - con gái của bang chu Trường Hà bang, nàng là tiêu điểm tụ tập của đám người này.
Là con gái độc nhất của Ngọc bang chủ, Ngọc Phượng Dung không chỉ thân phận siêu nhiên mà thiên phú cũng không kém, tuổi vừa mười tám đã thân mang hậu thiên chân khí, tiền đồ bất khả hạn lượng.
Một chiêu Trường Hà kiếm pháp cũng rất cao minh.
Trong đám người trẻ tuổi, thực lực của nàng có thể xếp vào trước ba.
Lại thêm dung nhan xinh đẹp, tư sắc bất phàm, dáng người thướt tha, cho nên hấp dẫn không ít thiếu hiệp tuổi trẻ chen chúc lấy lòng.
"Trong hồ Minh Đình này có một loại Kim Lân Vĩ ngư, nó chỉ xuất hiện vào mùa này hàng năm."
"Loài cá này có thịt rất ngon, toàn thân trên dưới không có xương, chưng nấu nướng hầm hương vị đều là tuyệt mỹ, đặc biệt nhất là Ngân Tuyến Kim Lân Vĩ ngư, nó là Cực phẩm trong cực phẩm, hầu như rất hiếm mới thấy được một con."
Một người trẻ tuổi tham ăn chép chép miệng, trơ mắt nhìn mặt hồ:
"Không biết lần này chúng ta có may mắn mua được một con để tế miếu ngũ tạng hay không?"
"Ha ha. . ." Có người cười to:
"Tiền bàn tử, lấy sự độ lượng của ngươi, một con cá sợ là chỉ đủ khai vị, tám con mười con cũng chưa hẳn lấp đầy được."
"Ha ha. . ."
"Ngô huynh nói có lý."
"Đủ rồi, đừng có cười nhạo Triệu huynh nữa."
Một đám người cười cười nói nói, ngay cả tên tiểu mập mạp bị người ta chê cười cũng không để ý.
"Ồ!"
Lúc này, có người phát ra tiếng kinh nghi:
"Hôm nay không phải đã cấm nhà đò vào hồ Minh Đình rồi à, tại sao lại có một chiếc thuyền bên kia?"
Đám người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy nơi xa có một con thuyền đang nhẹ nhàng trườn trên mặt nước.
Cự ly tới gần có thể nhìn thấy trên thuyền có hai người.
Một người có dáng người còng xuống, thân mặc áo tơi, đầu mang đấu lạp, một tay lái thuyền, là một vị nhà đò.
Một người khác tuổi cũng không nhỏ, thân mặc trường sam màu tím nhạt, có tóc bạc trên trán, tướng mạo ngược lại rất bình thường.
Đôi mắt đẹp của Ngọc Phượng Dung sáng lên, quan sát thật kỹ nam tử trung niên này.
Người này tướng mạo thường thường, nhưng không biết vì sao lại làm cho nàng không nguyện ý dời ánh mắt trong lúc nhất thời.
Nam tử trung niên này mặc một bộ trường sam đang nhẹ nhàng đong đưa trong gió nhẹ, tóc dài tùy ý tung bay về phía sau, đang đứng trên con thuyền, thần sắc lạnh nhạt, hai con ngươi bình tĩnh giống như không cảm thấy hứng thú với bất cứ chuyện gì.
Thần sắc này làm cho hắn trông giống như có phần sa sút tinh thần.
Nhưng dưới cảm giác của Bí pháp bí truyền, khí tức trên thân của người lại cực kỳ thông thấu, vô hạ.
Giống như một đứa trẻ sơ sinh. . .
Không!
Cho dù là những đứa trẻ vừa mới xuất sinh, chưa từng nhiễm trọc khí, cũng không 'Sạch sẽ' bằng người này!
Nghĩ nghĩ, Ngọc Phượng Dung giống như đã nghĩ tới điều gì, biểu lộ đột nhiên ngưng tụ.
"Người này là ai?" Một vị khuê mật ở bên cạnh chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói:
"Mặc dù tướng mạo không thế nào, nhưng khí chất rất đặc biệt, nhìn qua cũng rất dễ chịu, đáng tiếc là hơi lớn tuổi."
"Ngươi lại đang hoa si à!" Có nữ tử cười khẽ, nói tiếp:
"Bất quá, khí chất đúng là không sai, hẳn là một vị thư sinh đọc đủ loại thi thư, không ngại mời hắn lên đây tụ hội."
"Hừ!" Một người khinh thường hừ lạnh:
"Một giới hủ nho mà thôi, chỉ biết vũ văn lộng mặc, tay trói gà không chặt, tính là cái gì?"
"Không sai!" Có nhân phụ họa:
"Người như vậy cũng chỉ có mấy phần miệng lưỡi chi lực, sợ là dù có ra ngoài cũng không dám đi đường xa."
Một người khác nói: "Nói có lý, nếu nơi này đã cấm ngoại nhân đi vào thì cứ tìm người đuổi bọn hắn đi là được!"
"Khi động thủ nhớ nhẹ tay một chút." Có nữ tử mở miệng:
"Đừng đánh hỏng thân thể."
"Cô đang đau lòng đó sao? Nếu không mang về viện nuôi đi, coi như nuôi một loại vật hi hãn là được."
"Nói cái gì vậy?"
"Hì hì. . ."
Tiếng cười nối thành một mảnh.
"Im ngay!"
Bỗng nhiên, gương mặt xinh đẹp của Ngọc Phượng Dung trắng xám, quát khẽ nói:
"Đừng có nói nữa!"
"Sao vậy?" Một đoàn người nhìn nàng với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Hắn nghe được." Vẻ mặt của Ngọc Phượng Dung cứng ngắc, vô thức lui lại một bước, trong mắt lộ ra vẻ hoảng loạn.
"Nghe được thì lại thế nào. . ."
Nói đến đây cũng im bặt.
Chỉ thấy vị nam tử trung niên có khí chất thoát tục mặt không đổi sắc ở trên chiếc thuyền nơi xa kia, nhưng nhà đò ở sau lưng hắn đã sầm mặt lại, đột nhiên ném bay cái mái chèo trong thuyền, lao nhanh như điện thiểm về hướng bên này.
Đạp thủy mà đi!
Một bước mấy trượng!
Chỉ mới qua một thoáng chốc, nhà đò đã nhảy lên thật cao, đánh ra một chưởng về phía đám người cách xa nhau mấy trượng.
"Hô. . ."
Kình phong gào thét, đám người trẻ tuổi chỉ cảm thấy hô hấp trì trệ liền bị cự lực vô hình hung hăng quất bay ra ngoài.
Thân hình Tề Giáp lấp lóe, đưa tay tóm được một người, phất tay tát qua tát lại trên mặt người này.
"Ba ba!"
"Nói năng lỗ mãng, nên đánh!"
Tát xong mấy cái, người trẻ tuổi còn chưa kịp phản ứng, nhưng gương mặt đã sưng to, khóe miệng tràn đầy tơ máu.
"Xuống dưới cho tỉnh đi!"
Tề Giáp hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném người này vào trong hồ, lại tiếp tục vươn tay bắt lấy một người khác rồi làm lại như vậy.
Bất luận nam nữ, phàm là những người vừa rồi ăn nói lỗ mãng đều bị y hành hung một trận, sau đó liền ném xuống hồ.
"Ngươi là ai?"
"Ta chính là trưởng tử của Hoắc gia, hậu nhân của Minh Ngọc Quyền ở Sơn thành. . ."
"Bành!"
"Ngươi cũng đi xuống cho ta!"
Có người mở miệng muốn bênh vực kẻ yếu, không ngờ Tề Giáp lại chẳng thèm để ý tới, một cước đạp cho người này bay xuống hồ.
Tề Giáp đã là Hậu Thiên cảnh đại thành, trong mắt của một vài người thì không tính là gì, nhưng ở cái nơi Sơn thành này, thực lực của y tuyệt đối được tính là đỉnh tiêm.
Một đám người trẻ tuổi thì làm sao có thể là đối thủ của hắn.
Chỉ mới một lát, ngoại trừ những người đang giãy dụa ở trong hồ, những người khác đều đang run lẩy bẩy đứng yên tại chỗ.
Từ đầu đến cuối, Ngọc Phượng Dung đều không nói tiếng nào, thành thật chờ đợi xử lý.
"Hừ!"
Tề Giáp nhìn đám người này rồi hừ lạnh một tiếng:
"Lần này coi như là một cái giáo huấn, nói cho các ngươi biết họa từ miệng mà ra, lần sau nhớ lâu một chút!"
Nói xong liền phất tay áo định nhảy về lai chiếc thuyền con.
"Chậm đã!"
Lúc này, một tiếng hô to từ nơi xa truyền đến:
"Người tới có phải là chưởng quỹ của Hồi Xuân đường Tề thần y hay không?"
"Hôm nay nhìn thấy, có thể nói là hữu duyên, không bằng lên thuyền tụ họp, Ngọc mỗ cung kính bồi tiếp."
Giọng nói không lớn, nhưng lại truyền rõ vào tai, thuyền rồng nằm cách nơi này rất xa, điều này đã thể hiển rõ tu vi cao thâm của người này.
"Ngọc bang chủ!"
"Cha!"
"Ngọc bá phụ!"
Vừa dứt lời, đám người trẻ tuổi nhao nhao đại hỉ, còn có người hằm hằm nhìn Tề Giáp muốn động thủ.
"Thì ra là Trường Hà đại hiệp Ngọc Thanh Ngọc bang chủ." Tề Giáp nghe vậy ngừng chân, từ xa chắp tay về hướng thuyền rồng:
"Nghe đại danh đã lâu, chẳng qua hôm nay Tề mỗ phải bồi một vị tiền bối du ngoạn ngắm cảnh, nên liền không qua quấy rầy."
Tiền bối?
Đám người sững sờ, vô thức nhìn về phía chiếc thuyền con kia, lại nhìn lại Tề Giáp đang ăn mặc như một người chèo thuyền.
Lấy tu vi của người này mà cam nguyện làm người chèo thuyền cho người khác?
"Nha!"
Trên thuyền rồng, sắc mặt Ngọc Thanh nghiêm lại, lập tức đứng lên, đợi khi nhìn thấy người trên chiếc thuyền con kia, nét mặt của ông ta đột nhiên đại biến, lập tức đi ra ngoài boong tàu, xa xa chắp tay:
"Có cao nhân ở đây thì Ngọc mỗ sao dám an hưởng, còn xin tiền bối dời bước, chúng tôi kính cẩn chờ đợi đại giá."