Người dịch: Whistle
Lại đi lên trước thêm một trăm dặm nữa sẽ là Đạo phủ ở Kiếm Nam đạo.
Nhưng mà.
Tông môn ra lệnh một tiếng, Mạc Cầu chỉ có thể dừng bước ở đây, nhìn phủ mà than thở.
Mấy ngày tiếp theo, cái trụ sở lâm thời này lại có không ít người chạy đến, đều là đệ tử của Thương Vũ phái.
Còn mang đến không ít tin tức.
Biết được sau này phải xông pha chém giết với tà đạo, bầu không khí ngột ngạt cũng dần hội tụ ở nơi này.
Trong nơi hẻo lánh, đám người tụ năm tụ ba tập hợp lại một chỗ.
Một người nhỏ giọng mở miệng:
"Tôn huynh, huynh là người có tin tức linh thông nhất, có biết đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao bỗng dưng Cửu Sát điện và Huyết Sát tông lại động thủ với chúng ta?"
"Hắc!" Tôn huynh nghe vậy bèn nhếch miệng cười, gật đầu nói:
"Ta có biết một chút."
"Nói nghe thử đi." Đám người đồng loạt quay sang nhìn vị Tôn huynh này.
"Việc này nói ra rất dài dòng." Tôn huynh trầm ngâm một lát, nói:
"Nghe nói việc này có liên quan đến một cái bí cảnh."
"Bí cảnh?"
"Không sai. Cái gọi là bí cảnh chính là một loại Linh địa khác hẳn với chỗ khác, cũng có thể là hiểm địa, nhưng chỉ cần tìm được một chỗ, liền sẽ mang ý nghĩa có được chỗ tốt rất lớn."
"Đến nỗi tình huống cụ thể như thế nào thì ta lại không biết."
Đám người chậm rãi gật đầu.
"Tin tức của bí cảnh là do đệ tử Chân truyền của Cửu Sát điện Triệu Vô Nhai phát hiện ra trước, sau đó lại bị Vương Kiều Tịch sư tỷ của tông ta chiếm tiên cơ." Tôn huynh dừng một chút, tiếp tục mở miệng:
"Chư vị hẳn phải biết được, những năm gần đây, ngay cả tư cách thu đồ ở trên Tiên đảo của tông ta cũng bị bán đi, nguyên nhân chính là vì đổi lấy tài nguyên, tìm kiếm và mở ra chỗ Bí cảnh này."
"Đã tìm được chưa?"
Có người hỏi thăm, nhưng lập tức người này liền biết là mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn.
"Đương nhiên là tìm được rồi." Tôn huynh cười khẽ:
"Không chỉ tìm được, vả lại chúng ta còn vào trong đó mấy năm rồi, các ngươi hẳn phải biết, có một số đệ tử Nội môn bỗng nhiên mất tích mấy năm đi."
"Ta nhớ ra rồi." Một người mở miệng:
" Tiền sư huynh của Thương Vũ phong, Hàn sư huynh của Xích Hỏa phong đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ từ mấy năm trước, nhưng đến nay vẫn chưa về."
"Ta còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện nữa chứ."
"Khó trách!" Có người bừng tỉnh:
"Ta nói tại sao trong mấy năm gần đây trong trụ sở tông môn lại thiếu đi không ít đệ tử Nội môn, thì ra bọn họ đều đã đi bí cảnh."
"Đáng tiếc. . ."
Người này lại than nhẹ một tiếng, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Chuyện tốt như vậy sẽ không tới lượt đệ tử Ngoại môn.
"Mẹ nhà hắn." Một người không nhịn được thấp giọng chửi mắng:
"Đệ tử Nội môn trốn ở đằng sau hưởng thụ chỗ tốt, chúng ta thì phải ở bên ngoài liều mạng với người khác để tranh thủ thời gian cho bọn họ."
"Thật là không cam lòng!"
Đám người trầm mặc.
"Đừng nói như vậy." Tôn huynh than nhẹ một tiếng, nói:
"Tông môn phát triển đối với chúng ta cũng là chuyện tốt, không thấy trong hai năm gần đây giá cả của đan dược đã hạ xuống không ít rồi sao, còn có một số Linh dược thượng đẳng cũng đã bắt đầu cung cấp cho cả ngoại môn."
"Lại nói, chỉ cần lần này chúng ta lập được đại công, ban thưởng mà tông môn hứa hẹn cũng không ít."
"Hừ!" Có người hừ lạnh:
"Chung quy là không đủ thiên phú, bị tông môn xem như con rơi, nếu như có hi vọng Đạo cơ thì chúng ta cũng sẽ được xem trọng."
"Nói những chuyện này thì làm được gì?" Tôn huynh trợn trắng mắt:
"Có bản lĩnh thì đương nhiên là sẽ có tài nguyên, không năng lực thì cũng chỉ có thể dùng mạng để liều ra một tương lai."
"Ta chỉ muốn tiêu diêu tự tại." Một người nói nhỏ:
"Ta không trông cậy vào việc bước xa trên đại đạo, chỉ cầu một cuộc sống tiêu dao, nhưng không ngờ là như vậy cũng không được, lại còn phải đi chém giết với tà đạo."
Không ít người nghe cũng gật đầu.
Chỉ là.
Tông môn đã hạ lệnh, không đi cũng phải đi, dù sao thì những người thân cô thế cô như Mạc Cầu cũng rất ít.
"Mạc sư huynh."
Lúc này, một người chạy chậm tới:
"Có thể qua rồi."
"Nha!"
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, vội vàng đứng dậy, chắp tay cáo từ với những người khác.
Hắn đi theo người tới hậu phương trụ sở, vừa lúc nhìn thấy một người mặt mũi tươi vui từ trong một căn phòng bước ra.
"Đoàn sư đệ!"
"Mạc sư huynh."
Hai người chào hỏi, bốn mắt nhìn nhau, ngầm hiểu lẫn nhau.
"Cộc cộc. . ."
"Vào đi."
Mạc Cầu đẩy cửa phòng bước vào, đi qua bình phong, một vị lão ẩu tóc trắng xoá ngồi ngay ngắn ở sau bàn trà đang kiểm kê danh sách.
"Hà sư tỷ."
Vị sư tỷ này đã gần trăm tuổi, Luyện khí tầng mười một, sớm đã không còn khả năng tiến thêm một bước.
Bà ta là một vị đệ tử Nội môn, phụ trách những chuyện lớn nhỏ trong trụ sở.
Sau này chắc là cũng sẽ phụ trách chặn giết địch nhân lao đến, ngăn cản tu sĩ tà đạo ngăn ở ngoài Kiếm Nam đạo.
"Mạc sư đệ." Hà sư tỷ ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt đục ngầu, quan sát Mạc Cầu một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu:
"Chuyện mà sư đệ báo cáo, tông môn đã biết rồi."
"Mặc dù hành sự bất lực, nhưng tông môn cũng không phải không giảng đạo lý, nếu đã có Triệu Vô Nhai của Cửu Sát điện và Cung Nghiệp của Huyết Sát tông xuất thủ, sư đệ không địch lại cũng là chuyện bình thường, có thể trốn tới đã là vạn hạnh, huống chi còn mang theo huyết mạch của Ngô gia."
"Yên tâm, không có xử phạt!"
Mạc Cầu nhẹ nhàng thở ra:
"Đa tạ sư tỷ."
"Khách khí." Hà sư tỷ lắc đầu, lại từ trong Túi Trữ Vật lấy ra mấy bình đan dược, đưa tới:
"Đây là phần thưởng bôn ba ở ngoài mấy năm nay của sư đệ, kiểm tra một chút đi."
Mạc Cầu dùng thần niệm quét qua, liền thấy đan dược đã thiếu đi ba thành, chẳng qua hắn cũng không bởi vì vậy mà tức giận.
Ngược lại còn phân ra một nửa, trả về cho đối phương.
"Làm phiền Hà sư tỷ hao tâm tổn trí trong mấy ngày qua, một chút kính ý, còn xin sư tỷ vui vẻ nhận cho."
"Ngô. . ."
Hà sư tỷ nheo mắt lại, nếp nhăn tràn đầy trên gương mặt cũng giãn ra, giống như một đóa hoa cúc.
"Sư đệ khách khí."
Nói xong bà ta cũng không chút khách khí mà thu hết đan dược vào.
"Hẳn là." Mạc Cầu mở miệng:
"Sư tỷ, nghe nói nếu như đệ tử Ngoại môn chúng ta phù hợp điều kiện thì cũng có thể tiến đến Đạo phủ."
"Đúng vậy." Có câu nói là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, Hà sư tỷ bèn chủ động giải thích:
"Nếu như có thể chém giết ba vị tà tu cùng giai, hoặc là đánh giết cao thủ trong tà đạo thì có thể dùng số công lao này để chuyển tới hậu phương."
"Hoặc là, có những tài năng đặc thù khác cũng được."
"Chẳng hạn như?" Mạc Cầu mở miệng.
"Chẳng hạn như thông thạo Trận pháp, Chế phù, Luyện đan vân vân. . ." Hà sư tỷ nhẫn nại nói:
"Có những loại tài năng này thì đương nhiên sẽ được tông môn hậu đãi, cũng có thể làm việc ở hậu phương, không cần ra tiền tuyến."
"Sư tỷ." Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi nói:
"Kỳ thực, Mạc mỗ thông thạo Luyện Đan thuật."
"Thật sao?" Trên mặt Hà sư tỷ giống như cười mà không phải cười.
"Không dám lừa gạt sư tỷ." Mạc Cầu gật đầu, từ trong Túi Trữ Vật lấy ra một cái hộp, đưa tới:
"Xin mời sư tỷ phân biệt một chút."
"Ừm." Hà sư tỷ không mời tự tiện nhận lấy cái hộp, đưa tay mở ra, biểu lộ lập tức thay đổi.
Trong hộp không có đan dược, chỉ có một thanh Pháp khí Hạ phẩm.
"Cái này. . ."
Hà sư tỷ mím môi một cái, nói:
"Sư đệ, phân biệt đan dược phải dùng miệng nuốt một viên, viên đan dược này của đệ sẽ không được trả lại đâu."
"Đương nhiên." Mạc Cầu xác nhận:
"Hà sư tỷ cảm thấy thuật luyện đan của Mạc mỗ như thế nào?"
"Còn có thể, còn có thể." Hà sư tỷ đưa tay đây cái hộp lại, chậm rãi nói:
"Ta cần phải cân nhắc một chút."
Nói xong liền ngẩng đầu nhìn Mạc Cầu một chút, nói tiếp:
"Sư đệ có chỗ không biết, danh ngạch mà trụ sở điều về Đạo phủ cũng có hạn, trước đây đã có mấy vị đăng ký xong rồi."
"Cho nên. . ."
Trên mặt Hà sư tỷ lộ ra vẻ khó xử, ánh mắt liên tục ra hiệu.
"Minh bạch." Mạc Cầu hiểu rõ, lại đưa sang một cái hộp gấm:
"Tại hạ sẽ không để cho sư tỷ khó xử, mặc dù Mạc mỗ đã bỏ bê Luyện đan mấy năm nay, nhưng kỹ xảo vẫn còn."
"Cho dù đi tới Đạo phủ thì cũng sẽ không có người nói thêm cái gì."
"Đát. . ."
Hà sư tỷ mở nắp hộp ra, vẻ mặt hài lòng, nhẹ gật đầu:
"Sư đệ làm việc quả nhiên ổn trọng, khó trách có thể trốn qua một kiếp, ngược lại là do ta đã quá lo lắng."
"Như vậy đi!"
Hà sư tỷ gỡ một tấm lệnh bài xuống, đưa tới:
"Vừa lúc huyết mạch của Ngô gia cũng phải tới Đạo phủ, sư đệ và bọn hắn đã quen biết rồi, chỉ cần đồng hành qua đó là được."
"Chuyện này có chút vội vàng, sáng sớm ngày mai sẽ phải xuất phát, nhưng mà phải đưa người đến đúng nơi cần đến."
"Vâng." Mạc Cầu tiếp nhận lệnh bài, nghiêm mặt khom người:
"Chắc chắn sẽ không phụ tông môn nhờ vả."
Hà sư tỷ nhìn Mạc Cầu rời đi mới cười tủm tỉm thu hồi hộp gấm, vẻ mặt cảm khái:
"Không ngờ là trong số đệ tử Ngoại môn lại có một vị tiểu tài thần như vậy."
"Sư tỷ."
Cửa sau bị một người đẩy ra, gã cau mày nói:
"Chúng ta chỉ có ba danh ngạch, sư tỷ đã cho hắn một cái, như vậy chẳng phải sẽ có một ngươi trong số ba người phải ở lại sao?"
"Thì tính sao?" Hà sư tỷ trợn trắng mắt:
"Ta cũng không muốn vậy, nhưng. . . Ai bảo hắn cho nhiều như vậy."
"Thế nhưng là." Người tới ra vẻ chần chờ:
"Ba người kia đều có bối cảnh, thay ai mới tốt đây?"
"Ừm." Hà sư tỷ trầm ngâm một chút, nói:
"Họ Quách đi."
"Quách sư huynh." Người tới lộ kinh ngạc:
"Trong số ba người này thì Quách sư huynh có thiên phú tu hành tốt nhất, ngày khác chưa chắc không thể nếm thử đột phá."
"Cái này. . . Sợ là không tốt!"
"Có cái gì mà không tốt." Sắc mặt Hà sư tỷ trầm xuống:
"Cũng chính vì thiên phú của họ Quách tốt nên ta mới gã xuống!"
"Vì sao?" Người tới tỏ vẻ không hiểu.
"Hừ hừ." Hà sư tỷ hừ lạnh, vẻ mặt oán hận:
"Năm đó ta cũng hi vọng là mình sẽ tiến thêm một bước, nhưng mà lại bị gã ta liên lụy mấy năm."
"Nếu ta không được thì tại sao phải tiện nghi cho người khác?"
"Ta cho ngươi biết, cho dù ta có tặng không cái danh ngạch cho Mạc Cầu, người không có hi vọng, thì cũng sẽ không để cho họ Quách đạt được chỗ tốt."
Người tới yên lặng.
. . .
Đạo phủ Kiếm Nam đạo.
Trong một tòa đại điện.
Phong chủ của Thiên Vân phong Thành Huyền Anh đang ngồi ngay ngắn trên chủ vị chau mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Sư huynh." Lý Si Mai lạnh lùng ngồi ở bên dưới, nói:
"Than thở không giải quyết được vấn đề, huynh nói xem tiếp theo chúng ta nên làm sao."
"Không sai." Hỏa Nha Đạo Nhân gật đầu:
"Cửu Sát điện không tính là gì, nhưng Huyết Sát tông lại đồng thời xuất thủ, cho dù chỉ là một cái chi nhánh thì cũng không phải dễ trêu."
"Hô. . ." Thành Huyền Anh nhả ra một ngụm trọc khí, nói:
"Thời gian, còn bao nhiêu thời gian?"
"Có người của chúng ta liên thủ người của Trấn Pháp ti Ngụy triều, kéo dài 3-5 năm hẳn là không thành vấn đề." Lý Si Mai mở miệng:
"Chỉ sợ là Huyết Sát tông sẽ phái cao nhân đến."
"Chắc là không đâu." Hỏa Nha Đạo Nhân lắc đầu:
"Kim Đan Tông sư chướng mắt một địa phương nhỏ như vậy, tu sĩ Đạo cơ thì chúng ta có thể chống được."
"Bất quá, 3-5 năm chỉ là dự đoán, ai cũng không thể khẳng định là chúng ta có thể kiên trì được bao lâu."
"Vậy liền tăng tốc đi." Thành Huyền Anh nheo mắt lại, nói:
"Lần mở Bí cảnh tiếp theo sẽ để cho càng nhiều đệ tử tiến vào, mau chóng mang hết chỗ tốt từ trong đó ra ngoài."
"Chỉ cần có thể lấy được thêm một nhóm hàng thì chúng ta. . . Cũng có cơ hội nếm thử một hai."
"Hừ!" Hỏa Nha Đạo Nhân nghe vậy hừ lạnh:
"Lấy niên kỷ của ngươi và ta thì sợ là không có hi vọng gì, mà Lý sư muội thì lại có thể nếm thử."
"Chuyện này để sau rồi nói." Lý Si Mai lắc đầu:
"Nếu như có đủ Linh dược, không nói chuyện khác, gia tăng định mức của Trúc Cơ đan số thì tỉ lệ đệ tử đột phá cũng sẽ lớn hơn."
"Có thể thêm một trăm năm nữa thì Thương Vũ phái chúng ta sẽ nghênh đón thinh cảnh mà từ trước nay chưa từng có!"
Mấy người nghe vậy đều hai mắt tỏa sáng.
"Không sai." Thành Huyền Anh gật đầu thật mạnh:
"Bất luận là vì chính chúng ta, hay là vì tông môn thì nhất định phải tận lực lấy được chỗ tốt trong bí cảnh."
"Chỉ là huyết mạch Ngô gia. . ."
"Chúng ta đang thu nạp những người có huyết mạch rồi, cho dù là phàm nhân, chỉ cần có đủ đại dược bổ sung thì cũng có thể mau chóng đột phá Tiên Thiên."
"Tốt!"
"Y kế hành sự."
"Vâng."