Người dịch: Whistle
Sau khi trở về, Mạc Cầu liền bắt đầu tìm kiếm những tin tức liên quan tới Bí cảnh.
Ở bên ngoài.
Thông tin liên quan đến Bí cảnh là chuyện tuyệt mật, nghiêm cấm tiết lộ, nhưng ở chỗ này thì gần như người người đều biết.
Đúng như Tổ Địch đã nói, cơ hội chỉ đến một lần.
Dĩ vãng, danh ngạch tiến vào Bí cảnh sẽ bị khống chế rất chặt, không phải đệ tử Nội môn tinh nhuệ thì không thể vào.
Vả lại, phàm là đệ tử đã tiến vào Bí cảnh đệ tử thì người nào người nấy cũng đều thắng lợi trở về, làm cho người khác cực kỳ hâm mộ.
Lần này có lẽ là vì gặp đại địch xâm phạm cho nên tông môn mới tăng thêm danh ngạch, mới có phần của bọn hắn.
Nhưng dù là vậy thì cũng không phải người nào cũng vào được.
Chuyện này không thể nghi ngờ là một chuyện tốt!
Về phần tình huống bên trong Bí cảnh lại có rất ít có người biết, Mạc Cầu nghe ngóng mấy ngày những cũng còn chưa rõ ràng.
Nhưng mà bên trong chắc chắn là có không ít đồ tốt, nếu không sẽ không khiến cho một vị tu sĩ Đạo cơ nhớ thương.
Ba thành?
Cũng không phải là không thể tiếp nhận.
"Sư đệ."
Trong một góc của phường thị, một tên đệ tử mắt tam giác đang lén lén lút lút cản đường Mạc Cầu:
"Nghe nói sư đệ đang hỏi thăm những tin tức về Bí cảnh?"
". . ." Mạc Cầu nhíu mày:
"Không sai, sư huynh có tin tức gì không?"
"Hắc hắc. . ." Nam tử cười khẽ:
"Ta đúng là có."
Nói xong liền vươn tay dẫn đường tới một căn nhà ở bên cạnh, nói:
"Vào trong ngồi đi?"
"Được!"
Chỗ này nằm cách địa phương tiền bối Đạo cơ tọa trấn cũng không bao xa, gần như không có thể nào gặp được nguy hiểm.
Mạc Cầu chần chờ một chút rồi cũng đi theo.
"Sư đệ thật sự là may mắn nha!" Sau khi vào nhà, nam tử chủ động châm trà đổ nước, vẻ mặt cảm khái:
"Mấy năm trước, không phải ai cũng có thể tiến vào Bí cảnh, chỉ có những người nổi bật ở trong nội môn mới có tư cách đi vào."
Lại nói:
"Trong số những người mà ta quen biết, phàm là tiến vào Bí cảnh thì đều sẽ thu hoạch tương đối khá!"
"Nha." Mạc Cầu gật đầu:
"Vậy à."
"Sư đệ đừng không tin." Nam tử lắc đầu, nói:
"Sư đệ có biết Lý Nguyên Cảnh của Thiên Vân phong không?"
"Mấy năm trước, Lý Nguyên Cảnh chẳng qua chỉ có tu vi Luyện khí tầng mười, mà bây giờ đã là Luyện khí viên mãn, có hi vọng Đạo cơ."
"Lý sư huynh." Mạc Cầu nghiêm mặt hỏi:
"Là vì Lý sư huynh vào trong Bí cảnh sao?"
"Chính là bởi vì vào trong Bí cảnh!" Nam tử gật đầu.
Mạc Cầu đương nhiên là biết Lý Nguyên Cảnh, lúc ở trong Hắc ngục đã biết rồi, lúc trước gã ta còn phụ trách vây giết Bạch Cốc Dật.
Khi đó, mặc dù tu vi của người này không tệ, nhưng cũng không tính là xuất sắc.
Chỉ mới mấy năm mà đã Luyện khí viên mãn!
Phải biết, con đường tu hành càng về sau sẽ càng khó, nhất là hai tầng cuối, mười năm không có tiến bộ cũng là chuyện bình thường.
Sau khi ổn định tâm thần, hắn ôm quyền chắp tay:
"Chưa thỉnh giáo?"
"Đệ tử Ngoại môn của Thương Vũ phong Lỗ Thử, sư đệ gọi ta Địa Thử là được." Nam tử cười cười đẩy một chén trà tới.
"Thì ra là Lỗ sư huynh." Mạc Cầu hiểu rõ.
Người này được gọi là Bách Hiểu Sanh của Thương Vũ phái, mặc dù tu vi không cao, nhưng lại nổi danh với khả năng giao du rộng lớn.
"Xem ra sư đệ đã từng nghe danh của ta." Lỗ Thử nở một nụ cười đắc ý, đưa tay lấy ra một miếng ngọc giản:
"Sư đệ xem những thông tin này trước đi."
Mạc Cầu đưa tay tiếp nhận, thần niệm quét qua, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Xem trước, xem trước đi."
Lỗ Thử ra hiệu.
Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, lúc này mới thầm vận thần niệm cẩn thận nhìn những tin tức trong ngọc giản.
Thật lâu sau, hắn mới nghiêm mặt đặt ngọc giản xuống.
"Thật không ngờ." Hắn than khẽ:
"Vì đạt được những vật trong Bí cảnh mà tông môn lại bỏ ra cái giá lớn như vậy."
"Đó là bởi vì nó đáng giá." Lỗ Thử cười nói:
"Linh dược khó tìm, nhất là Linh dược trên một ngàn năm, ăn một cây sẽ thiếu một cây."
"Cho dù là ở Lăng Vân sơn mạch thì Linh dược ngàn năm cũng thuộc loại hàng hiếm."
"Mà nghe nói cái Bí cảnh này đã bị phong bế gần ngàn năm, cho nên bên trong có rất nhiều Linh dược."
Mạc Cầu gật đầu.
Trước đây khi còn ở Xích Hỏa phong hắn cũng định luyện đan để kiếm sống, nguyên nhân không thành cũng là vì khuyết Linh dược.
Linh dược rất hiếm có, còn chưa tới tay hắn thì đã bị đệ tử Nội môn và Hạch Tâm chia cắt hết rồi.
"Linh dược ngàn năm cũng có sức hấp dẫn rất lớn với tiền bối Đạo Cơ." Lỗ Thử tiếp tục mở miệng:
"Cũng là bởi vì nguyên nhân này nên tông môn mới có bỏ ra cái giá lớn như vậy."
"Chỉ cần sư đệ có thể thu thập được nhiều Linh dược thì có thể đổi được đan dược, Pháp khí và Công pháp."
"Thậm chí ngay cả Trúc Cơ đan cũng có thể!"
Mạc Cầu mặt không đổi sắc, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Trúc Cơ đan. . .
Chỉ cần là tu sĩ Luyện khí thì đều muốn có được nó?
Mà theo tin tức trong ngọc giản, vật tư ban thưởng mà tông môn cung cấp cũng không chỉ có Trúc Cơ đan.
Ngay cả Pháp khí Thượng phẩm, Bí pháp và Thần thông truyền thừa của tông môn cũng có thể hối đoái.
Muốn nói không động tâm là giả.
"Sư huynh." Mạc Cầu trầm ngâm một chút rồi chậm rãi nói:
"Sư huynh có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được."
"Ha ha. . ." Lỗ Thử cười to:
"Sư đệ là người sảng khoái nên nói chuyện cũng sảng khoái, vậy ta liền nói thẳng."
Lỗ Thử lại lấy ra một vật đặt ở trước người:
"Kỳ thực, vi huynh là người bán đồ, mời sư đệ xem, món pháp khí này như thế nào?"
Mạc Cầu cúi đầu.
Đây là một thanh Phi kiếm, hai mặt lưỡi kiếm đều có ba viên bảo châu, toát ra linh quang màu vang đục.
"Pháp khí Hạ phẩm, chất liệu bình thường."
"Sư đệ khách khí." Lỗ Thử cười lắc đầu:
"Chất liệu của thứ này sao có thể nói là bình thường được, cho dù có nói là thấp kém thì cũng đã tán dương nó rồi."
Mạc Cầu nhíu mày.
"Bất quá. . ." Lỗ Thử cười thần bí, cong tay búng ra, sáu viên bảo châu nằm ở hai mặt của lưỡi kiếm đột nhiên bay ra, lộ ra sáu cái hố bên trong:
"Nơi này nội tàng huyền cơ."
"Trữ vật." Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:
"Hảo tâm tư, nhưng mà sư huynh có gì dùng?"
"Sợ là sư đệ không biết, trước khi tiến vào bí cảnh thì tất cả Túi Trữ Vật đều sẽ bị Cấm pháp phong kín, để đề phòng có người kiếm lời riêng." Lỗ Thử cười nói:
"Không muốn bị phong cũng được, nhưng lúc đi ra thì phải giao Túi Trữ vật cho tiền bối trong tông môn kiểm tra, dược vật và Linh quáng bên trong đều sẽ bị tịch thu."
"Cho nên sư đệ chỉ có thể mang theo Pháp khí tùy thân vào trong, trên người sẽ không có vật gì khác."
"Thì ra là vậy." Mạc Cầu hiểu rõ:
"Nhưng mà không gian của thứ này cũng có hạn, mà lại không thể đặt Linh dược vào trong."
Đa số Linh dược đều cần có vật cất giữ riêng, nếu không sẽ bị mất linh tính hoặc thậm chí là không thể sử dụng.
Về phần Linh quáng. . .
Nói thật, không gian nhỏ như vậy, bỏ Linh thạch cũng đã chiếm hết chỗ rồi, có thể bỏ được bao nhiêu Linh quáng chứ?
Muốn dùng thứ này để mang đồ tốt ra ngoài là chuyện gần như không có khả năng.
"Đúng là vậy." Lỗ Thử gật đầu:
"Mấy cái không gian này không lớn, đồ vật bỏ vào cũng sẽ không nhiều, nhưng mà dường như sư đệ đã quên thứ khác. . ."
Lỗ Thử cười thần bí, lấy ra một cái đan lô lớn chừng bàn tay.
"Có thể bỏ vật này vào!"
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
Trong Bí cảnh có Linh dược, nếu như người thông thạo Luyện Đan thuật mang theo cái đan lô vào trong, chẳng phải là. . .
"Hai thứ này." Lỗ Thử thấy thế cười khẽ, nói:
"Tổng cộng sáu trăm Linh thạch."
"Sáu trăm?"
Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.
Phẩm chất của thanh Phi kiếm này rất thấp kém, nhiều nhất cũng chỉ hai ba mươi Linh thạch, đan lô cũng không hơn 50 Linh thạch.
Vậy mà người này dám bán sáu trăm?
Cái này nào chỉ là bạo lợi!
"Sư đệ không nên cảm thấy quý." Lỗ Thử lắc đầu:
"Ta có thể cam đoan, sư đệ cầm theo thứ này cũng có thể tiến vào Bí cảnh, sẽ không bị làm khó gì."
"Hả?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích.
"Nếu như sư đệ không tin thì ta có thể lập ước thư, ví như sư đệ bị người khác cản trở vì vật này thì Lục mỗ nguyện bồi thường gấp mười!" Lỗ Thử nở một nụ cười tự đắc:
"Yên tâm, Lục mỗ đã kinh doanh trong Thương Vũ phái mấy chục năm rồi, vẫn phải có chút xíu thành tín."
"Ngô. . ." Mạc Cầu trầm ngâm một chút:
"Trong tay ta không có nhiều Linh thạch như vậy, có thể dùng những vật khác đổi được không?"
"Có thể!" Hai mắt Lỗ Thử sáng lên:
"Bất quá vi huynh muốn căn dặn một câu, sư đệ đừng nên nói chuyện này ra ngoài, nếu không có thể sẽ dẫn tới phiền phức."
"Minh bạch."
. . .
Đợi khi hai người tách ra thì sắc trời đã tối.
Lỗ Thử thì tỏ ra hưng phấn, Mạc Cầu lại vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có chính hắn mới biết gợn sóng trong lòng.
Pháp khí thì cũng thôi.
Đối phương lại cung cấp một ít tin tức làm cho hắn cảm thấy cuồng nhiệt, có chút không kịp chờ đợi.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu cất bước đi tới phía nam phường thị.
Không bao lâu sau.
Hắn dừng lại trước một tòa đình viện, gõ cửa một cái, được một người dẫn vào hậu viện.
Trong nội viện có một ông lão mặt mũi tràn đầy vết đốm đang nằm trên ghế xích đu nhắm mắt dưỡng thần.
"Hàn lão!"
Mạc Cầu tiến lên, khom người mở miệng.
"Ngô. . ." Hàn lão phí sức mở mắt ra, nhìn thấy Mạc Cầu, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc:
"Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?"
"Gặp qua." Mạc Cầu gật đầu:
"Đã gần mười năm rồi, lúc đó vãn bối mang theo một sợi Thiên Tuyền Linh hỏa đi tìm ngài."
"Thiên Tuyền Linh hỏa." Trong mắt Hàn lão lộ ra vẻ bừng tỉnh, chậm rãi gật đầu:
"Ta nhớ ra rồi, đó là một trong số vài lần ta nhìn thấy Tiên Thiên Linh hỏa trong cuộc đời mình."
"Đáng tiếc. . ."
"Tia Linh hỏa kia quá yếu, nếu không cũng sẽ không bị ngươi lấy được. . ."
Chắc là vì lớn tuổi, nên Hàn lão nói năng rất chậm chạp, liên miên lải nhải, thật lâu sau mới ngừng lại được.
"Lần này ngươi bỏ ra nhiều tiền như vậy để gặp ta là có chuyện gì?"
Hàn lão đã tuổi già sức yếu, tinh thần cũng không tốt, đã sớm từ bỏ chức vụ cũ.
Chỉ cầu an hưởng tuổi già.
Lần này ông ta tới đây là vì tông môn có việc muốn hỏi, cho nên chỉ đành bất đắc dĩ.
Mạc Cầu biết được tin tức liền bỏ ra nhiều tiền để mời đối phương đến đây gặp mặt, hỏi thăm mấy vấn đề.
"Hàn lão." Mạc Cầu cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy ra một vật, đưa tới:
"Mời ngài đánh giá vật này một chút."
Đây là một thanh trường kiếm cổ xưa dài chừng ba thước, thân kiếm dường như được làm bằng đá, bên trên có những dấu vết giống như bị lôi điện bổ vào.
"Ừm."
Hàn lão gật đầu, đưa tay cầm lấy trường kiếm, cổ tay run rẩy, kém chút nữa đã làm rơi trường kiếm xuống đất.
"Hàn lão cẩn thận."
"Già rồi, không còn sức nữa."
Hàn lão lắc đầu than nhẹ một tiếng, lấy lại bình tĩnh, đôi mắt hiện lên luồng Linh quang yếu ớt bắn về phía trường kiếm.
"Ồ!"
"Ngô. . ."
"Kiếm phôi Pháp bảo."
Hàn lão ngẩng đầu nhìn Mạc Cầu:
"Trên người của tiểu tử ngươi thật sự có không ít đồ tốt nha, thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt."
"Không dám." Mạc Cầu chắp tay:
"Hàn lão, không biết phải làm thế nào mới có thể tế luyện cái Kiếm phôi này?"
Mạc Cầu đã từng thử rồi, nhưng cho dù hắn có dùng Cửu Hỏa Thần Long để đốt nó thì cũng không thể luyện hóa.
"Tế luyện?" Hàn lão cười khẽ:
"Đây chính là Pháp bảo đó, cho dù là tu sĩ Đạo cơ cũng có rất ít người có thể tế luyện thành công."
"Cho dù là Kiếm phôi. . ."
"Ừm!"
Hàn lão trầm ngâm một chút, mắt lộ vẻ suy tư, thật lâu sau mới chậm rãi nói:
"Cũng là không phải là không có hi vọng, chẳng qua cho dù có thể làm được thì cũng chỉ có thể dẫn động lực lượng một kích, ngươi nhất định muốn biết sao."
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên:
"Đã đủ rồi, còn xin Hàn lão chỉ điểm."
"Đinh!"
Hàn lão không vội trả lời, mà lại cong tay búng ra, trường kiếm khẽ ngâm, kiếm âm du dương.
"Kiếm phôi Pháp bảo, chàng trai trẻ, ngươi có muốn biết làm cách nào mới có thể luyện nó thành Pháp bảo thật sự không?"
Trong lòng Mạc Cầu hơi động:
"Xin lắng tai nghe!"