Người dịch: Whistle
Dường như không còn cảm giác được khí tức vốn có của thiên địa nữa, chỉ có kim khí chí cực nồng đậm tràn ngập tứ phương.
Không tốt!
Lý Trần Chu ở đối diện cười nhạt một tiếng, khẽ vung tay áo dài, nhất luồng đao mang xinh đẹp phiêu nhiên chém xuống.
Trảm Niệm đao!
Đây là giới đao của Phật môn, cũng là Pháp khí Thượng phẩm.
Đao quyết có tên là Minh Vương Trảm.
Môn đao quyết này mới nhìn thì cương mãnh bá đạo, thế đại lực trầm, nhưng thực ra lại trọng ý không trọng lực, chính là đao quyết thượng thừa.
Mặc dù là đao quyết của Phật môn, nhưng cũng là lợi khí hại người.
Giống như lúc này.
Trên thân của cây Trảm Niệm đao giống như một mặt kính có Phật quang lưu chuyển, như chậm mà nhanh chui vào trong kim quang, vô thanh vô tức chém về phía Mạc Cầu.
Minh Vương Trảm, Trảm Niệm đao.
Là trảm thân, cũng trảm tâm.
Đao ra, thể xác và tinh thần đều nứt, nhất đao trung phân.
"XÌ... Lạp. . ."
Thân thể Mạc Cầu ở trước phong mang nội ẩn của Trảm Niệm đao cơ hồ không có chút lực chống cự nào, trong nháy mắt đã bị chém thành hai nửa.
"Tốt!"
Nhạc Lang cười to lên:
"Trảm Niệm đao của Lý đại ca vẫn sắc bén như vậy, nhẹ nhõm như vậy mà đã giết được hắn."
Nói xong Nhạc Lang liền vẫy tay một cái, kim quang đầy trời lập tức tụ lại thành một viên kim châu rồi bay về trong lòng bàn tay.
Sau một khắc.
"Không đúng!"
Sắc mặt Lý Trần Chu bỗng nhiên đại biến:
"Cẩn thận!"
Chưa nói hết câu thì Nhạc Lang cũng đột nhiên biến sắc, thân thể co rụt lại, hóa thành một vệt kim quang vội vàng xông về phía trước, đồng thời quăng viên kim châu về phía sau.
Nhưng mà. . .
Một cây côn bổng màu đen bỗng dưng xuất hiện ở phía trước con đường mà Nhạc Lang đang lao tới, côn bỗng đột nhiên đâm ra.
"Phốc!"
Trọng Huyền Linh quang đánh vỡ Pháp thuật hộ thân, cự lực dư thế không giảm, ngang nhiên xuyên qua lồng ngực của Nhạc Lang.
Hỏa quang chói mắt xuất hiện ở trước mặt côn bổng rồi tràn vào trong cơ thể của Nhạc Lang, một tiếng nổ vang lên.
"Oanh. . ."
Giống như một đoàn liệt diễm nổ tung, bóng người đã hóa thành một ngọn đuốc, Nhạc Lang đang nhanh chóng bị tan rã giống như một ngọn nến đang cháy.
Mạc Cầu tiện tay cuốn lên một cái Túi Trữ Vật, sau đó liền nhìn về phía Lý Trần Chu rồi búng tay một cái.
Kiếm quang lóe lên rồi biến mất.
Tốc độ nhanh như bôn lôi chớp giật, mờ mịt như hình thể của một đám mây, yên lặng xuất hiện giống như một cơn gió.
Kiếm ra, mạng xong.
Lưu quang!
Mặc dù Trảm Niệm đao đã trở về trong tay Lý Trần Chu, nhưng mà nó lại không thể ngăn chặn được Phi kiếm vô ảnh vô hình, phiêu miểu bất định.
Trong mắt Lý Trần Chu lộ ra vẻ kinh ngạc, hình như có chút không cam lòng, có chút bất bình, có chút không bỏ, thân thể lung la lung lay.
Ở sau đầu của Lý Trần Chu xuất hiện một tia kiếm mang, nhẹ nhàng khẽ quấn liền chém xuống cái đầu đang tuyệt vọng của gã.
"Phù phù!"
Thi thể rơi xuống đất.
Vị tán tu đã từng được xưng là Tiếu Ngạo Nhất Đạo Chi Địa, uy danh hiển hách này lại thân hồn tiêu tịch như vậy.
Mạc Cầu cũng không biết chiến tích kinh người lúc trước của đối phương, sắc mặt lạnh nhạt thu hồi Phi kiếm.
Người chết ở trong tay hắn đã không biết bao nhiêu rồi, trong đó cũng có không ít người có chuyện xưa.
Hôm nay chẳng qua chỉ là tăng thêm hai người mà thôi.
Đồng thời.
Ánh mắt của hắn đảo qua vị 'Đồng môn' này của mình.
Chỉ thấy tên đệ tử của Thương Vũ phái này đang đứng trợn mắt hốc mồm với một cây Tam Tiêm Thứ trong tay.
Ba hơi hô hấp?
Hay là hai hơi, hoặc là chỉ trong một hơi?
Hai vị Luyện khí hảo thủ có thủ đoạn kinh người liền bị một người không có thanh danh gì chém giết một cách dễ dàng như vậy.
Nếu như không phải mình tận mắt nhìn thấy thì sợ là có như thế nào thì mình cũng sẽ không tin.
Tên đệ tử này vô thức nhéo nhéo cơ thể của mình, cảm giác nhói đau làm cho gã hoàn hồn, xác nhận rằng mình không phải đang nằm mơ.
"Sư. . . Sư huynh."
Sắc mặt tên này trắng bệch, run rẩy chắp tay:
"Hảo thủ đoạn!"
"Ngươi đang sợ?" Mạc Cầu lạnh nhạt mở miệng.
"Không có?" Đối phương vội vã lắc đầu:
"Chỉ là đệ. . . Quá kinh ngạc, thủ đoạn của sư huynh cao minh như vậy mà lại không có tiếng tăm gì trong tông môn, chắc là một tu sĩ khổ tu, thật sự là cho sư đệ bội phục."
"Chắc chắn là ngươi đang hoảng sợ." Mạc Cầu lại dường như không nghe thấy gì, nói:
"Một người che đậy cảm giác của ta, một người chính diện cường công, ngươi thì phụ trách ở sau lưng bổ đao."
"A. . ."
"Các ngươi phối hợp cũng không tệ."
"Sư huynh đang nói gì vậy, đệ không hiểu." Sắc mặt của tên đệ tử này tái nhợt, lặng lẽ lui lại một bước, nói:
"Đây, đây chỉ là hiểu lầm."
Dứt lời, gã đột nhiên bộc phát, nhanh chóng phi nước đại về phía sau, tốc độ nhanh hơn lúc đến gấp đôi không chỉ.
"Trốn?"
Mạc Cầu hé miệng:
"Trốn được sao?"
"Hoa. . ."
Nham tương run rẩy, chín con hỏa lòng dài chừng mấy trượng từ lòng đất chui ra bao bọc vây quanh người này.
"Ta rất hiếu kì." Mạc Cầu mở miệng:
"Mạc mỗ tự hỏi mình không làm chuyện gì có lỗi với người, còn giống như ngươi đã nói, ta chẳng có danh tiếng gì, nói là không người biết cũng thuộc về bình thường, tại sao lại làm cho các ngươi ngấp nghé vậy?"
Nói xong liền lộ vẻ trầm tư, tiếp tục nói:
"Trong thời gian này ta chỉ gặp được một người."
"Lưu Luy!"
Hắn nhìn thấy sắc mặt biến hóa của đối phương, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:
"Xem ra thật sự là gã ta."
"Sư huynh tha mạng!" Thân thể của nam tử run lên, quỳ xuống đất:
"Ta. . . Ta chỉ là nhất thời hồ đồ, bị Lưu Luy dụ dỗ, lại thêm trên tay gã có nhược điểm ta, nên mới bất đắc dĩ phải làm cái chuyện sai trái này."
"Sư huynh!"
Tên đệ tử quỳ xuống đất mở miệng, giọng nói nghẹn ngào tràn đầy hối hận:
"Ta nguyện ý làm chứng để tông môn nghiêm trị phần tử cặn bã như Lưu Luy, nhưng xin sư huynh thủ hạ lưu tình, tha cho ta một mạng."
"Ừm."
Mạc Cầu gật đầu:
"Ý kiến hay, chẳng qua không cần phải phiền sư đệ."
Dứt lời, cửu long thổ tức, liệt diễm đầy trời cùng nhau tiến lên, trong nháy mắt đã đốt người này thành một đống tro tàn.
. . .
Thất Hà Đoạn có thể ẩn có thể hiển.
Lúc hiện thì giống như cầu vòng vượt ngang qua hư không, người nhìn sẽ cảm thấy rất lộng lẫy.
Lúc ẩn thì giấu trong mây mù, nặc đi chân dung.
Trong lúc bình thường, tu sĩ của Mê Nguyệt phong đều sẽ ẩn nặc chân hình, để tránh làm cho người ta chú mục.
Lúc này.
Hai người Sơ Dao và Hoàng Mẫn đang đứng trên Thất Hà đoạn bay xuyên mây mù, để lại từng làn khói mây ở phía sau.
"Phía trước chính là khu vực của Lưu Luy." Hoàng Mẫn nhìn về phía trước, nói:
"Người này vốn là một giới tán tu, dựa vào quan hệ của một vị sư huynh trong Nội môn để gia nhập tông ta."
"Chẳng qua Mục sư tỷ từng nói, người này có tính tình của tán tu, phẩm tính không tốt, tốt nhất là đừng nên có liên hệ gì với gã ta."
"Ừm." Sơ Dao gật đầu:
"Muội đã gặp người này rồi, có phần. . . Nói năng ngọt xớt, làm cho người ta không thích."
"Sư muội tâm tính đơn thuần, có thể nhìn thấu bản tâm, là người có đại trí tuệ." Hoàng Mẫn nghe vậy cười khẽ.
"Sư tỷ lại cười muội." Trên mặt Sơ Dao hiện ra vẻ thẹn thùng, không nhịn được vỗ nhẹ đối phương một cái.
"Hì hì. . ." Hoàng Mẫn hé miệng cười khẽ:
"Không phải là ta đang cười muội, Vương sư tỷ cũng đã nói rồi, thiên chất của muội vốn là ở tâm tính."
"Nếu là nhập Phật môn thì chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng."
"Muội mới không muốn làm ni cô." Sơ Dao bĩu môi.
"Làm sao vậy?" Hoàng Mẫn chớp chớp mắt:
"Sư muội không nguyện ý làm ni cô, có phải là đã có người trong lòng, có muốn nói cho sư tỷ nghe không?"
"Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người thứ hai."
"Sư tỷ!"
Sơ Dao thẹn thùng, không nhịn được liên tục dậm chân, làm cho Thất Hà đoạn đều hiện ra vẻ bất ổn.
"Rồi, rồi, ta không chê cười muội nữa, đừng lộn xộn, lỡ mà rơi xuống thì cũng không phải chuyện đùa đâu." Hoàng Mẫn vội vã mở miệng.
"Hừ!"
Khóe miệng Sơ Dao nhếch lên, nghiêng đầu không để ý tới đối phương.
Sau một khắc.
Sơ Dao chớp chớp mắt, vẻ mặt ngạc nhiên:
"Sư tỷ xem thử có phải là bên kia đang có người đang đấu pháp không?"
"Ngô. . ." Hoàng Mẫn khẽ cau mày:
"Đúng vậy, một đuổi một chạy, xem ra người ở phía trước không được rồi, cả hai đều là cao thủ."
Trong lòng lập tức giật mình, vội vàng hạ Thất Hà Đoạn xuống, kéo Sơ Dao trốn ở phía sau một tảng đá.
"Đừng lên tiếng!"
Nơi này chính là Bí cảnh, chỉ có hai cỗ thế lực ở đây, mặc kệ người động thủ là ai, sợ là sẽ không nguyện bị người khác phát hiện.
Lỡ như bị người phát hiện. . .
Trong lòng hai nàng phát lạnh.
"Sư huynh tha mạng!" Lúc này, chân trời vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Đệ thật sự vô tâm, đệ cũng không ngờ là bọn họ lại dám động thủ với sư huynh."
"Nhiều nói vô ích." Giọng nói lạnh như băng của Mạc Cầu vang lên ngay sau đó:
"Ta lập tức tiễn ngươi lên đường!"
"Ngươi. . ." Lưu Luy vừa vội vừa giận, lập tức ngửa mặt lên trời gào thét:
"Ta liều mạng với ngươi!"
Dứt lời, đầu tiên là có một luồng hào quang bay thẳng lên không trung, sau đó gã ta liền liều lĩnh vọt mạnh tới chỗ Mạc Cầu.
Tín hiệu cầu cứu của Thương Vũ phái.
"Bạch!"
Chân trời, một vệt kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất, tín hiệu kia còn chưa nở rộ đã bị trảm diệt giữa không trung.
Lưu Luy đang lao thẳng tới cũng bị một cái lồng lửa bao phủ.
Chín con hỏa long vòng quang lao ra, há miệng lớn rồi ra những ngọn lửa có nhiệt độ cao vào trong lồng.
"Oanh. . ."
Cửu Hỏa Thần Long tráo!
Lưu Luy ở bên trong lồng kêu la thảm thiết thê lương, một tầng kim quang bao phủ lấy gã ta, nó bị liệt diễm thiêu đốt đang từ từ thu nhỏ lại.
Cuối cùng.
Kim quang đột nhiên co rụt lại, nhục thân xuất hiện ở trước mặt liệt diễm.
"Phốc!"
Hộ thể Linh quang, pháp y, Phi kiếm đều bị liệt diễm đốt trụi, không có ngoại lệ.
Nhục thân đã hóa thành tro tàn chỉ trong nháy mắt.
Chỉ còn lại mấy thứ rải rác cũng bị một bàn tay vô hình nắm chặt trong tay.