Người dịch: Whistle
Trong hư không, một đóa tường vân nhẹ nhàng lướt tới.
Trên đó có mấy người đang đứng sóng vai, người thì y quan hoa mỹ, người lại đạo cốt tiên phong, cũng có người tiên tư xuất sắc.
Mỗi một vị đều thân phủ Linh quang, không phải người phàm.
Lúc này, trên mặt của mỗi người đều không có bộ dạng thoải mái, tường hòa của tiên nhân.
Mà lại toàn là âm trầm, lãnh túc.
Trận pháp bên dưới mở ra, Mạc Cầu nhảy tới một ngọn núi ở bên cạnh, đứng từ xa chắp tay với mấy người này:
"Đệ tử Ngoại môn Thương Vũ phái Mạc Cầu, gặp qua chư vị."
Sau đó lại nhìn về phía một người mở miệng nói:
"Tổ sư huynh, từ khi chia tay đến giờ sư huynh vẫn khỏe chứ."
"Ừm." Tổ Địch gật đầu, trầm giọng hỏi:
"Mạc Cầu, gần đây ngươi có gặp Lưu Luy không?"
"Lưu sư đệ." Mạc Cầu lắc đầu:
"Chưa từng."
"Làm sao vậy, có phải là Lưu sư đệ đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Làm sao ngươi biết là Lưu Luy đã xảy ra chuyện?" Trên một đám mây, một vị nam tử trung niên tướng mạo uy nghiêm tiến lên một bước, trầm giọng chất vấn:
"Chẳng lẽ, là do ngươi làm?"
"Các hạ là. . ." Mạc Cầu mặt không đổi sắc, lẳng lặng nhìn về phía đối phương.
"Trấn Pháp ti, Vũ Tam Uổng." Nam tử nhìn chằm chằm Mạc Cầu, lạnh lùng nói:
"Nói, ngươi đã làm gì?"
"Mạc mỗ không biết các hạ đang nói cái gì." Mặc dù đối phương khí thế bức người, nhưng Mạc Cầu lại mặt không đổi sắc, chậm rãi mở miệng:
"Tại hạ là một tu sĩ khổ tu, chuyện này hẳn là Tổ sư huynh cũng rất rõ ràng, nếu sư huynh đã hỏi đến ta thì tất nhiên là vì Lưu sư đệ đã xảy ra chuyện."
"Chuyện này thì có vấn đề gì?"
"Hừ!" Vũ Tam Uổng hừ lạnh:
"Nếu ngươi không biết, vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết, cách đây không lâu, Lưu Luy, Vương Thiên của Thương Vũ phái, còn có tán tu của triều Ngụy là Lý Trần Chu và Nhạc Lang đã lần lượt gặp nạn."
"Theo điều tra, nơi mà bọn hắn bị hại nằm cách nơi nà không xa, ngươi còn dám nói mình không biết sao."
"Thật sao?" Mạc Cầu nhíu mày, vẻ mặt không hiểu:
"Trong Bí cảnh chỉ có hai phe thế lực, ai lại lớn mật như vậy, dám động thủ với bọn hắn, chẳng lẽ không sợ truy cứu sao?"
"Về phần lời mà các hạ nói, Mạc mỗ đúng là không biết, cũng không hề nói dối."
"Lời Mạc sư đệ cũng không phải là giả." Tổ Địch gật đầu:
"Bốn người này đều không có người nào là kẻ yếu, nhất là Lý Trần Chu, người rất nổi danh trong hàng ngũ tán tu của triều Ngụy, liền xem như Tổ mỗ cũng chưa chắc có thể nhẹ nhõm thủ thắng."
"Vũ huynh, nếu như huynh cho rằng là do Mạc sư đệ ra tay, vậy thì. . . Quá đề cao đệ ấy rồi."
Nói, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mấy người khác cũng quan sát Mạc Cầu thật kỹ rồi nhao nhao gật đầu.
Xác thực.
Tu vi của Mạc Cầu cũng không cao, vả lại trước khi đến đây thì bọn họ cũng đã tìm hiểu kỹ rồi, trước đây Mạc Cầu là một phàm nhân.
Chân chính đặt chân giới tu hành chỉ có mười mấy hai mươi năm.
Mặc dù tiến độ tu vi trước mắt nhìn không sai, nhưng nếu so với mấy người gặp nạn thì cũng không tính là gì.
Một vị tu sĩ khổ tu vài chục năm như một ngày khó tránh khỏi việc bất thiện đấu pháp, đây đều là thường thức.
"Vậy thì chưa chắc." Vũ Tam Uổng chậm rãi nói:
"Bất quá, cho dù như thế nào thì cũng mời các hạ tản đi Linh quang trên người, để cho ta kiểm tra một chút."
Nói xong liền lấy ra một chiếc gương đồng.
Gương đồng có phong cách cổ xưa, mặt kính ố vàng, chung quanh con có mười mấy con mắt to to nhỏ nhỏ.
Mỗi con mắt đều giống như vật sống, thỉnh thoảng còn sẽ chớp mắt.
Cho dù vẫn chưa thôi phát, chỉ cần nhìn thôi cũng đã làm lòng người phát lạnh, giống như bị người ta dòm ngó tư ẩn.
"Hửm?"
Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.
"Sư đệ." Tổ Địch mặt không thay đổi khoát tay:
"Tán đi Linh quang, còn có Trận pháp bên dưới cũng tán đi, chứng minh thanh bạch của ngươi."
"Cái này. . ." Mạc Cầu chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu:
"Được."
Hắn vung tay áo lên, Linh quang trên người liền lập tức tán đi, Trận pháp bên dưới cũng dập tắt.
"Đốt!"
Vũ Tam Uổng quát khẽ một tiếng, chiếc gương đồng quỷ dị kia lập tức thả ra một luồng sáng yếu ớt, bao phủ Mạc Cầu vào trong.
Chiếc gương đồng này có tên là Thiên Nhãn Động Minh Kính, chính là Pháp khí Thượng phẩm của riêng Trấn Pháp ti, có công dụng nhìn rõ chân tơ kẽ tóc, được các Kim bài tổng bộ đầu chưởng quản.
Chỉ cần trên người Mạc Cầu có khí tức của đám người Lý Trần Chu thì nhất định có thể bị nó chiếu ra.
Quang mang rơi xuống, khí tức trên người Mạc Cầu cũng hiện ra.
Lúc này, chỉ cần trong lòng Vũ Tam Uổng động niệm, liền có thể nhẹ nhàng thu được một đạo khí tức của Mạc Cầu.
Đến lúc đó, cơ hồ có thể tùy ý hành động.
Chẳng qua là dưới ánh nhìn chăm chú của mấy vị đệ tử Nội môn Thương Vũ phái thì ông ta cũng chẳng dám giở trò gì.
Kiểm tra một lát, Vũ Tam Uổng nhíu mày, thay đổi mặt kính, ánh sáng bao phủ tòa động phủ bên dưới.
Trong lúc nhất thời, phòng luyện, phòng ngự thú thất, phong khôi lỗi đều hiện ra trước mặt.
"Đan lô."
Vũ Tam Uổng liếc nhìn Mạc Cầu, khóe miệng hơi vểnh lên, ngữ khí băng lãnh:
"Ta nhớ hình như vật này bị cấm đưa vào Bí cảnh mà."
Tổ Địch ở bên cạnh thấy vậy sắc mặt cũng phát lạnh.
"Thôi." Lúc này, một vị nữ tu bồng bềnh trên tường vân lạnh nhạt mở miệng:
"Tuy nói là cấm, nhưng theo ta được biết thì cũng có không ít người mang đan lô vào đây, cũng không được tính là sai lầm lớn gì."
"Trừng phạt nhỏ được rồi, không cần thiết phải làm to chuyện."
Vị nữ tu này có dung nhan tuyệt mỹ, tư thái tùy ý, chính là Lương Tuyết Quân, người mà Mạc Cầu đã từng gặp mặt một lần.
Nhưng không biết vì sao nàng ta lại nói giúp cho hắn.
"Vâng." Vũ Tam Uổng nghe vậy liền gật đầu, lập tức thu hồi gương đồng, tất cung tất kính nói:
"Quận chúa, tạm thời thì nơi này của hắn không có vấn đề gì."
"Vậy thì đi thôi." Lương Tuyết Quân buồn bực ngán ngẩm khoát tay áo:
"Tu vi của Lý Trần Chu không yếu, người có thể giết hắn chỉ có đệ tử Nội môn Hạch tâm, Chân Truyền của Thương Vũ phái, hoặc là mấy vị ở chỗ của chúng, mỗi vị đều nghe nhiều nên thuộc."
"A. . ."
"Ngươi thật sự muốn tiếp tục điều tra sao?"
"Cái này. . ." Vũ Tam Uổng lộ vẻ xấu hổ.
Lương Tuyết Quân lại không thèm để ý tới ông ta, khẽ vung tay áo, hóa thành một luồng hào quang dẫn đầu bay đi.
Những người khác liếc nhìn nhau cũng lần lượt đi theo.
Tổ Địch ở lại, y nhìn xuống tòa động phủ bên dưới rồi hừ nhẹ nhất thanh, lại nhìn về phía Mạc Cầu:
"Khó trách vật tư mà ngươi giao nộp mỗi lần đều có hạn, thì ra là như vậy."
Lại lập tức nói:
"Bắt đầu từ tháng sau, vật tư mà ngươi nộp lên sẽ tăng thêm một thành!"
"Vâng." Mạc Cầu tỏ vẻ uể oải, khom người xác nhận.
Cái đan lô này là do hắn cố tình lưu lại.
Một là bởi vì không tiện thu thập, thứ hai là khi có một chút vấn đề nhỏ thì sẽ càng dễ rũ sạch hiềm nghi.
Giống như lúc này, tất cả mọi người chú ý vào cái đan lô này rồi không còn để ý đến những chuyện khác.
Tổ Địch lại trừng mắt liếc hắn một cái mới phẩy tay áo bỏ đi.
Mạc Cầu đứng trên đỉnh núi nhìn đám người này rời đi, trong mắt như có điều suy nghĩ.
"Vũ Tam Uổng!"
"Người này trông rất quen mặt, có vài phần giống với Ô Liên Thành."
"Ngô, Ô, Vũ. . ."
"Chắc là chỉ trùng hợp thôi."
Mạc Cầu lắc đầu, nhảy xuống đỉnh núi, lấp lóe mấy cái đã vào trong động phủ, biến mất không thấy gì nữa.
Chiếc Thiên Nhãn Động Minh Kính kia đúng là rất cao minh, chẳng qua Vô Tương Liễm Tức của Mạc Cầu vẫn cao hơn một bậc.
Lại thêm tốc chiến tốc thắng, hắn cũng không nhiễm phải bao nhiêu khí tức của bọn người Lý Trần Chu.
Bây giờ thì tuần sát đã rời đi, đợi thêm mấy ngày nữa liền có thể lấy bảo vật ra luyện hóa rồi.
Hai món Pháp khí Thượng phẩm cộng thêm một môn đao quyết thượng thừa, thực lực chắc chắn sẽ tăng lên không ít.
......
Điều tra mấy ngày, Vũ Tam Uổng không công mà lui.
Ông ta quay về động phủ với vẻ mặt âm trầm, phất tay áo một cái, cửa đá đóng lại.
Thẳng đến lúc này, nét mặt của Vũ Tam Uổng mới đột nhiên buông lỏng.
"Sao rồi?"
Lúc này, một giọng nói ngột ngạt từ chỗ sâu trong động phủ truyền đến.
"Lão tổ." Vũ Tam Uổng biến sắc, vội vàng chạy vào bên trong:
"Sao ngài lại ra đây?"
"Không sao." Một ông lão tóc bạc phơ đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhẹ nhàng lắc đầu với Vũ Tam Uổng:
"Chỗ này vẫn rất an toàn."
"Huống hồ, mặc dù ta không còn bao nhiêu thời gian để sống, lại bị Bí cảnh áp chế thực lực, nhưng dù sao cảnh giới vẫn còn là Đạo cơ."
"Thế nhưng là. . ." Vũ Tam Uổng tỏ ra lo lắng.
"Ngươi không hiểu." Lão giả khoát tay:
"Đạo cơ và luyện khí chênh lệch một trời một vực, cho dù thực lực của ta bị hạn chế thì cũng phải những người được gọi là đệ tử Chân truyền kia có thể sánh bằng, ít nhất thì muốn chạy thoát cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Khụ khụ. . ."
Nói xong, lão ta không nhịn được ho khan hai tiếng, thân thể run rẩy:
"Chuyện đó làm đến đâu rồi?"
"Lão tổ." Vũ Tam Uổng tiến lên một bước, mở Túi Trữ vật ra rồi nhẹ nhàng nâng lên một chút, một cây cột đá từ trong túi bay ra.
Nếu như Mạc Cầu ở đây thì nhất định hắn có thể nhận ra thứ này.
Cây cột đá này chính là cột đá độc nhất vô nhị đã kết nối trận pháp ở trong và ngoài bí cảnh lại với nhau.
"Bảy cây!"
Ánh mắt của lão tổ chớp động, đưa tay vuốt ve cột đá, sắc mặt biến hóa liên hồi:
"Ngô gia chúng ta đã như vậy rồi mà đám người Thương Vũ phái và triều Ngụy vẫn không muốn buông tha cho chúng ta, vậy thì chỉ có. . ."
"Liều mạng với bọn chúng!"