Người dịch: Whistle
"Phường thị Vân Đào sơn?"
Lý Nguyên Cảnh chắp tay sau lưng, đi dạo trong phường thị, liếc nhìn xung quanh, sắc mặt lạnh nhạt.
Lúc trước gã ta đã từng vào trong bí cảnh này rồi.
Mặc dù lúc đó phường thị không nằm ở chỗ này, nhưng thương hộ và cách bài trí lại không thay đổi gì nhiều.
Cách đây ít năm, nhờ vào bí cảnh mà tu vi của Lý Nguyên Cảnh đã tăng lên tới cực hạn.
Hai năm chém giết ở bên ngoài, trong thức hải lại có người kia chỉ điểm, một thân sở học đã dung hội quán thông.
Hiện nay.
Mặc dù đệ tử đồng môn cũng biết tu vi của gã ta rất cao thâm, giỏi về sát phạt, nhưng lại không có người nào biết được thực lực chân chính của Lý Nguyên Cảnh.
Đệ tử Nội môn Hạch Tâm?
Khóe miệng Lý Nguyên Cảnh vểnh lên.
Cho dù là so với đệ tử Chân truyền của tông môn thì gã cũng chưa chắc sẽ kém hơn.
Nếu như vận dụng bí bảo trên người. . .
Chân truyền, cũng không phải là không giết được.
"Đó là cái gì?"
Lúc này, có người mở miệng thì thào.
Lý Nguyên Cảnh ngẩng đầu nhìn sang, đồng tử đột nhiên co rụt lại, trong lòng hiện ra một nỗi hoảng sợ.
Chỉ thấy ở cuối chân trời phía xa, có hơn trăm đạo lưu quang đang xuyên thủng mây mù, mang theo một luồng sát cơ phô thiên cái địa nhào tới.
Lưu quang chưa đến, huyết quang đầy trời đã rơi xuống trước.
"Cái đó là. . ."
"Huyết Sát Linh Quang!"
"Mau trốn!"
Vô số người gào thét bỏ chạy tứ tán.
Một lát sau.
Vân Đào sơn to lớn đã bị huyết quang bao phủ, chỉ trong nháy mắt đã bị đánh cho sụp đổ.
Không biết có bao nhiêu người đã thân tử đạo tiêu.
Mặc dù ở bên trong bí cảnh không có mặt trời, cũng chẳng có ánh sao tô điểm, nhưng lại có ngày và đêm, sáng và tối.
Mênh mông hư không, ngày đêm thay đổi.
Đứng trên dãy núi nhìn xem cũng là một phong cảnh đặc biệt thú vị.
Cách mỗi mấy ngày, sau khi kết thúc một khoảng thời gian tu luyện thì Mạc Cầu đều tới đỉnh núi để ngắm nhìn phong cảnh ở phía xa.
Hắn cực kỳ thỏa mãn với cuộc sống hiện giờ.
Tu vi ngày càng tinh thâm, thực lực cũng ngày càng mạnh, lại không có việc vặt phiền lòng, còn cầu mong gì nữa?
Trên đỉnh núi.
Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng, cô đơn chiếc bóng, thân hình tiêu điều.
Trường sam màu mực nhạt đang bay phất phới theo làn gió, cũng lộ ra đao kiếm đang treo ở bên cạnh hắn.
Bên trái có Trảm Niệm Đao, bên phải có Thiên Lôi Kiếm.
Còn Âm Phong Vô Ảnh Kiếm thì đang lấp lóe giữa không trung, diễn dịch kiếm quyết tinh diệu.
Lưu Quang Nhất Thức tốc độ tuyệt luân, vô ảnh vô hình, nhưng lại thiếu khuyết một cỗ vận vị đặc biệt.
Mà nay.
Minh Vương Trảm đã bổ đủ khuyết điểm này.
Thệ giả như tư phu, bất xá trú dạ. (Mọi vật là sự trôi đi, không bao giờ ngừng lại.)
Phật gia cũng có câu, một sát na có thể sinh ra ba ngàn thế giới, Minh Vương Trảm còn có Đao ý có thể chém giết sinh tử, tiêu tan chúng sinh vô thường.
Mà nay, hai thứ này hợp lại làm một, uy lực của Lưu Quang Nhất Thức cũng lại tăng lên một bậc thang.
"Lệ. . ."
Đột nhiên.
Con Diều hâu khôi lỗi hét lên một tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của Mạc Cầu, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
"Hoa. . ."
Diều hâu giương cánh giữa không trung đang bay xà xuống, đến khi sắp tới gần thì lại đột nhiên vỗ cánh ngừng lại.
Sau đó nhẹ nhàng đậu trên vai Mạc Cầu.
"Li!"
Diều hâu hét nhỏ một tiếng, nó dụi đầu lên mặt Mạc Cầu để tỏ vẻ thân mật, hai cánh bằng kim loại đang không ngừng vung vẩy.
"Có người đang đuổi giết đệ tử của Thương Vũ phái sao?"
Mạc Cầu nghe vậy bèn vô thức nghĩ đến chuyện xảy ra hồi trước.
Nhưng chỉ trong nháy mắt hắn liền hiểu được, lần này chắc là không phải là đang nhắm vào mình.
Dù sao con diều hâu này đã nhìn thấy người chết!
Trong lúc hắn đang nghĩ ngợi thì thanh Trảm Niệm Đao ở bên cạnh đã bao phủ thân thể mang theo Mạc Cầu xông thẳng tới chân trời.
Ngoài ba mươi dặm.
Lưu Trì của Thương Vũ phong, Tôn Thiến của Mê Nguyệt phong đang liều mạng chạy trốn.
Sau lưng hai người có ba kẻ đang đuổi theo, trong đó một người còn là cao thủ Luyện khí tầng chín.
"Các ngươi trốn không thoát." Một người mở miệng âm hiểm nói:
"Nam xem như huyết thực, nữ làm lô đỉnh, tinh huyết thần nguyên trên người cũng sẽ không hề lãng phí."
"Yên tâm, có sư huynh của hai tông Huyết Sát và Hợp Hoan ở đây, chắc chắn sẽ để cho hai ngươi chết một cách thoải mái."
"Hắc hắc. . ."
Giọng nói này giống như vang lên từ bên cạnh vậy, quỷ quyệt và âm lãnh, còn mang theo một lực lượng đánh thẳng vào thần hồn.
Hai người này vốn đã tâm thần động đãng, nghe vậy, Pháp lực ở trong cơ thể lập tức sôi trào, một ngụm nhiệt huyết phun ra.
"Phốc!"
"Giết!"
Hậu phương, một người lạnh lùng cầm một thanh Quỷ Đầu đao trong tay, thân hóa thành một luồng khói đen chém tới.
Lưu Trì liều mạng ngăn cản, Pháp khí Trung phẩm Địa Uyên Kiếm mang theo thổ lãng trùng điệp che đậy hậu phương.
"Đinh. . ."
Tiếng va chạm vang lên, thân thể của Lưu Trì chấn động, cơ hồ dừng bước tại chỗ.
May mà Tôn Thiến ở bên cạnh kịp thời kéo y một cái mới không bị kiếm quang đột kích xuyên thủng thân thể.
Nhưng hai người vừa chạy không được mấy bước liền bị một luồng hào quang bảy màu bao phủ.
Trong lòng lập tức mát lạnh.
Lục Dục Phiên!
Cây cờ này và Ngũ Uẩn Phiên đều là pháp khí nằm trong Hợp Hoan Thập Thất Bảo, hai phiên tương hợp chính là Ngũ Uẩn Lục Dục Phiên.
Đến lúc đó, nó chính là Pháp khí Thượng phẩm.
Hai người bị hào quang bao phủ, dù cho có linh quang hộ thể thì vẫn cảm thấy nhục thân đã bị khô nóng.
Gương mặt đỏ ửng, ý niệm cũng trở nên miên man bất định.
Không được!
"Sư muội, định tâm ngưng thần."
Lưu Trì quát khẽ một tiếng, cắn mạnh đầu lưỡi, nhờ cơn đau kịch liệt để ngăn chặn tạp niệm, kéo theo Tôn Thiến rồi xoay người bỏ chạy.
Nhưng Lưu Trì cũng không ngờ là Tôn Thiến lại dùng đôi chân thon dài của nàng khẽ quấn ngang hông mình giống như đã bị mất trí vậy.
Hai người lảo đảo một cái rồi ngã nhào trên đất.
Đôi mắt đẹp của Tôn Thiến đỏ lên, miệng mũi phun ra nhiệt khí, vươn tay kéo y phục của hai người.
"XÌ... Lạp. . ."
Tôn Thiến nhìn như nhỏ yếu nhưng lại có thể phát ra cự lực, chỉ trong chớp mắt nàng đã xé rách quần của hai người.
Da thịt kề sát vào nhau, toàn thân nóng lên, cũng làm cho tâm thần dao động.
"Hì hì. . ."
Hậu phương, một vị nữ tử của Hợp Hoan tông che miệng cười khẽ, khẽ vung tay lên, Lục Dục Phiên liền bắt đầu co rụt lại.
Lục Dục Phiên không chỉ có thể khơi gợi dục niệm trong lòng, mà nó còn có thể ăn mòn tinh nguyên của người khác.
Trên mặt Lưu Trì hiện ra vẻ không cam lòng, nhưng lại không có sức chống cự, tạp niệm trong lòng càng ngày càng thịnh.
Kỳ thực, có thể chết một cách thoải mái cũng xem như một loại giải thoát.
Nghĩ vậy, y đành thở dài bất đắc dĩ, định trầm mê trong dục niệm.
Đúng vào lúc này.
"Ai?"
"Cẩn thận!"
"A!"
Tiếng hét vang lên, Lục Dục Phiên đang bao phủ hai người cũng bị bóng người lấy đi, sau đó liền bao phủ về phía một người khác ở cách đó không xa.
Lưu Trì lập tức hoàn hồn, Tôn Thiến bị mê hoặc tâm trí cũng ngẩn ngơ, khôi phục lại lý trí.
Mạc Cầu đã kịp thời chạy tới, Âm Phong Vô Ảnh Kiếm lao ra nhanh như điện thiểm, cứu được hai người Lưu Trì.
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi đều nhìn về phía sau lưng một chút, sau đó liền đứng dậy rồi co giò lên phi nước đại, không thèm để ý đến việc Mạc Cầu đã xuất thủ tương trợ.
"Hả?"
Trên mặt Mạc Cầu xuất hiện một vẻ quái lạ, nhưng động tác trên tay lại không hề chậm.
Âm Sát Thập Nhị Kiếm đã đâm ra bảy điểm linh quang chỉ trong chớp mắt, lặng yên phá vỡ phòng ngự của Lục Dục Phiên.
Sau đó. . .
"Bạch!"
Luồng kiếm quang âm lãnh lóe lên một cái rồi biến mất, đầu của ả yêu nữ của Hợp Hoan Tông đã rơi xuống đất với vẻ mặt tràn đầy không cam lòng.
Hai người khác thì sắc mặt đại biến, không quan tâm đến giết địch, mà điều khiển Pháp khí bay về bao bọc xung quanh cơ thể.
Nhưng mà. . .
"Rống!"
Chín con hỏa long bỗng nhiên xuất hiện ở xung quanh, há miệng lớn rồi phun ra những đoàn liệt diễm cực nóng.
Liệt diễm giống như nham tương đậm đặc, bên trong còn có lôi đình lấp lóe, vừa chạm vào ngoại vật liền lập tức nổ tung.
"Ầm ầm. . ."
Chỉ một thoáng, mặt đất tung tóe, linh quang tiêu tán.
Chỉ trong chớp mắt, trong hai người thì đã một chết một trọng thương, bất lực ngã xuống đất.
Đây là vì Mạc Cầu cố tình làm vậy, nếu không thì hai người này sớm đã hài cốt không còn.
Mạc Cầu lách mình tới gần, nhíu mày nhìn về phía người duy nhất còn sống:
"Người của Huyết Sát tông."
Sau đó hắn lại nhìn về phía bộ thi thể không đầu của ả nữ tử Hợp Hoan tông, trong lòng đã sinh ra báo động:
"Các ngươi làm sao vào được đây?"
"Ngươi. . . Ngươi nhất định phải chết!"
Đối phương đã sớm hấp hối, có lẽ là biết sẽ khó thoát khỏi cái chết, còn đang thấp giọng gầm thét:
"Tất cả các người đều không thoát được!"
"Ngô. . ."
Mạc Cầu cau mày:
"Xem ra trong khoảng thời gian này có chuyện gì đó xảy ra mà mình không biết."
Đang khi nói chuyện, hắn duỗi tay ra nắm chặt lấy đầu lâu của đối phương, đang định mở miệng ép hỏi.
Đúng vào lúc này, Mạc Cầu dường như đã cảm ứng được cái gì đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời ở xa.
Ở bên đó, một luồng khí tức cường hãn nối thành một mảnh đang lao tới chỗ này giống như một cơn sóng thần.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao ở trong bí cảnh lại xuất hiện nhiều cao thủ tà đạo như vậy?
Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống, không kịp nghĩ nhiều, vung tay cuốn theo người đang nằm dưới đất lên.
Sau đó liền bay thẳng lên không trung.
Trong lúc bay đi, có hai bóng người bên dưới làm cho ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, nhưng lại chợt nhanh chóng lướt qua.
Không bao lâu sau.
Hậu phương truyền đến những tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
. . .
Nửa ngày sau.
Mạc Cầu xuất hiện ở một nơi nào đó trong sơn cốc với vẻ mặt âm trầm, sau lưng hắn là một bộ thi thể bị tra tấn đến không còn hình người.
"Một tháng trước, Tà đạo xâm lấn bí cảnh với quy mô lớn, tiên phường bị hủy, hiện giờ đám tà đạo đang lao về phía trận pháp ở Thần Sơn với ý định là ngăn chặn đường lui của đệ tử Thương Vũ phái và người của triều Ngụy."
"Chuyện của một tháng trước, vậy. . . Vậy mà đến bây giờ mình mới biết được!"