Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 375 - Chương 375. Cảnh Ngộ

Chương 375. Cảnh Ngộ Chương 375. Cảnh Ngộ


Người dịch: Whistle

Bí cảnh.

Trong một sơn cốc nào đó.

Một nam một nữ đang đứng ở hai mặt đông tây của sơn cốc, đối mặt với nhau.

"Cung lão quái, không ngờ là ngươi vẫn chưa chết!"

Nhìn vào tướng mạo thì vị nữ tử này chẳng qua chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng giọng nói lại giống như một bà lão tuổi thất tuần, giọng khàn mà không lưu loát.

"Nhờ phúc của sư muội nên Cung mỗ vẫn sống rất tốt." Cung Nghiệp lạnh nhạt nói:

"Ngược lại là sư muội, hơn mười năm không thấy mà có vẻ càng trẻ ra, thật là làm cho người ta hâm mộ."

"Hì hì. . ." Nữ tử che miệng cười khẽ, thân thể mềm mại khẽ run:

"Cung lão quái, mấy năm không gặp, ngươi ngược lại là thức thời hơn trước đây nhiều, không bằng nhường lại nơi này cho tiểu muội, tiểu muội nguyện dùng cái thể xác đã tu hành mấy chục năm này để tương báo, như thế nào?"

"Hừ!"

Cung Nghiệp hừ lạnh:

"Hảo ý của sư muội Cung mỗ tâm lĩnh, nhưng mà Cung mỗ không đủ định tính, sợ là không chịu nổi hồng trần dục niệm của sư muội."

"Đến nỗi nơi này. . ."

Cung lão quái nhìn hạp cốc bằng ánh mắt băng lãnh:

"Nam của ta, nữ của ngươi, như thế nào?"

"Nơi này nữ ít hơn nam nhiều, Cung lão quái ngươi vẫn giống như trước đây không nguyện ý chịu thiệt."

"Hai lão quỷ kia!"

Lúc này, mấy người ở trong cốc thấy hai người này không thèm quan tâm đến mình, rốt cục cũng có người không nhịn được hét lên:

"Này, lão yêu bà với lão quái vật kia, các ngươi tưởng rằng bọn ta sẽ mấy kẻ đã sắp nằm trong quan tài như các ngươi hay sao?"

"Ngô. . ."

Cung Nghiệp nghe vậy liền nhíu mày, dường như nghĩ tới điều gì, liên tục cười lạnh.

"Lão yêu bà?"

Quả nhiên, vị nữ tử ở đối diện lập tức biến sắc, trên khuôn mặt thiên kiều bá mị bỗng dưng hiện ra vẻ dữ tợn:

"Cái miệng này thật là làm cho người ta hận đến mức không thể xé thành tám mảnh, sau đó lại dùng châm vá lại."

"Cung lão quái!"

Nàng quay sang nói:

"Đề nghị của ngươi, ta đáp ứng, nam của ngươi, nữ của ta, nhưng mà người này cũng phải là của ta."

"Có thể." Cung lão quái gật đầu:

"Mời sư muội."

Hai người lẩm bẩm một hồi, những người ở trong sơn cốc đã sớm không nhịn được nữa, lập tức phát khởi thế công với hai lão yêu quái này.

Chỉ một thoáng, phi kiếm, bảo châu, ngọc xích linh quang lao về phía hai người.

Trên mặt nữ tử nở một nụ cười lạnh lùng, há miệng phun ra một tấm mạng nhện.

Chỉ trong nháy mắt, mạng nhện liền bao phủ một nửa sơn cốc, còn va chạm với một đám Pháp khí.

Những Pháp khí vô kiên bất tồi kia chạm vào mạng nhện liền dính vào trong đó, mặc dù có liều mạng giãy dụa thế nào cũng khó thoát khỏi.

Cùng lúc đó.

Trên mạng nhện xuất hiển một làn khói nồng đậm bao trùm xuống bên dưới, những nơi đi qua, vạn vật điêu linh.

"Thiên Chu Vạn Độc Võng của sư muội vẫn là sắc bén như vậy." Ánh mắt Cung Nghiệp chớp động, nói:

"Bội phục, bội phục!"

"Không so được với ngươi." Nữ tử chớp chớp đôi mắt đẹp:

"Ta nghe nói khi Cung lão quái ngươi đang tu hành bí pháp đoạt xá, sợ rằng đã tế luyện được một bộ phân thần rồi nhỉ?"

Sắc mặt Cung Nghiệp phát lạnh, đột nhiên vung tay áo, nhất luồng kiếm quang huyết sắc nhanh chóng vòng qua mấy người bên dưới.

Chém xuống đầu lâu của vài người.

Sau đó, đám mây màu máu quấn lấy mấy cỗ thi thể vào bên trong.

Nữ tử đối diện thấy liền nhướng mày một cái, như có điều suy nghĩ, cũng đã chế trụ những người còn lại.

Đối với bọn hắn mà nói, chỉ cần đối thủ không phải đệ tử Hạch tâm và Chân truyền thì đều có thể dễ dàng giải quyết.

. . .

Trong một vùng nước nào đó.

"Bạch!"

Một tia sáng u ám từ trên trời giáng xuống một tảng đá ở giữa vùng nước, thân hình lộ diện.

Lại là Lý Nguyên Cảnh của Thương Vũ phái.

Lúc này, sắc mặt của gã ta băng lãnh, toàn thân tràn đầy sát ý, một luồng khí tức khủng bố đang không ngừng phun trào trong cơ thể, giống như vừa mới trải qua một trận chém giết thảm liệt vậy.

"Mặc dù Pháp môn mà ta truyền lại cho người có thể tăng nhanh tu vi, nhưng cũng có thiếu hụt."

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong đầu Lý Nguyên Cảnh:

"Nếu như thật sự không tìm được cây Diêm La Phiên kia thì khí tức trên người ngươi sẽ không bị áp chế, không nói Trúc Cơ, chính ngươi cũng hẳn phải chết không nghi ngờ!"

"Ta biết." Lý Nguyên Cảnh âm trầm nói:

"Nhưng tên họ Mạc này đã phong cấm Diêm La Phiên ở trong Túi Trữ Vật, cho tới bây giờ vẫn không lấy ra sử dụng."

"Phải làm thế nào mới có thể tìm được hắn?"

"Thật sự là kỳ quái." Giọng nói trong đầu cũng tràn đầy không hiểu:

"Tình huống hiện giờ đã như vậy rồi, chẳng lẽ tên Mạc Cầu kia còn không dùng Diêm La Phiên để đối địch sao?"

Tà đạo xâm lấn, quy củ vốn có đều sẽ mất đi hiệu lực.

Cho dù là cởi bỏ Cấm pháp của tông môn trên Túi Trữ Vật thì sau khi rời khỏi đây cũng sẽ không bị phạt.

Nhưng lâu như vậy rồi mà bọn hắn vẫn không cảm nhận được khí tức của cây Diêm La Phiên kia.

Chẳng lẽ những phiền phức mà đối phương gặp phải không cần dùng đến Diêm La Phiên cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng?

Hoặc là. . .

Hoặc là đã thân tử ở nơi nào đó!

"Việc cấp bách hiện giờ là tìm được một cây cột đá rồi nghĩ biện pháp chạy ra bí cảnh."

Lý Nguyên Cảnh mở miệng:

"Mặc dù thực lực của ta không yếu, nhưng tà đạo lại rất đông, sẽ có lúc ta không thể tiếp tục kiên trì được nữa."

"Sai!" Giọng nói trong thức hải lại vang lên:

"Không có Diêm La Phiên thì ngươi sẽ vĩnh viễn không thể Trúc Cơ, cho dù đi ra được, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết."

"Về phần nguy hiểm. . ."

Giọng nói trong đầu khinh thường hừ một tiếng, nói:

"Cho dù gặp được uy hiếp thì cũng đã có ta phụ thân xuất thủ, ở trong bí cảnh này còn có ai có thể cản được?"

"Ngược lại nếu như tìm được Diêm La Phiên thì thực lực của ngươi sẽ tăng mạnh, đến lúc đó lại tìm cột đá không phải dễ như trở bàn tay sao."

"Ngô. . ." Lý Nguyên Cảnh lâm vào trầm tư, thật lâu mới chậm rãi gật đầu:

"Nói cũng đúng."

Gã cc kỳ tin tưởng người ở trong đầu mình, trước đó không lâu, khi gã gặp nạn cũng từng tự mình trải nghiệm thực lực của đối phương.

Lúc đó.

Đối phương nhập vào người của Lý Thanh Nguyên, khống chế Pháp lực, ngự sử phi kiếm, trực tiếp chém giết một vị đệ tử Chân truyền của Huyết Sát tông.

Rõ ràng là tu vi giống nhau, nhưng khi đối phương thi triển thì lại như nước chảy mây trôi.

Kiếm quyết xuất thần nhập hóa, Pháp lực tâm tùy ý động, Thần thông động niệm tức phát.

Hết thảy đều tràn ngập một loại cảm giác kỳ diệu cân đối nào đó, chém giết với người khác mà lại ưu mỹ giống như nghệ thuật vậy.

"Nếu như vậy thì cứ đi tìm Diêm La Phiên trước!"

Trong lòng đã có kế hoạch, Lý Nguyên Cảnh đột nhiên vung tay áo, thân hóa thành một tia sáng u ám bay thẳng về phía chân trời.

. . .

Trong một khu rừng rậm nào đó.

Mạc Cầu ngồi xếp bằng dưới tán cây nhắm mắt dưỡng thần, xung quanh có một mùi máu tươi nhàn nhạt quanh quẩn không tán.

Trong vòng một trăm thước ở bên cạnh hắn, rừng cây đổ rạp, một mảnh hỗn độn.

Mấy bộ thi thể mặc phục sức của Cửu Sát điện và Huyết Sát tông đang nằm ngổn ngang dưới đất, máu tươi chảy xuôi.

Một lát sau.

"Lốp bốp. . ."

Mạc Cầu mở mắt ra, hoạt động gân cốt một hồi, những âm thanh giống như tiếng pháo nổ từ trên người hắn phát ra.

Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn về phương xa, nét mặt của hắn như có điều suy nghĩ.

"Hai khắc đồng hồ!"

Chỉ cần có tu sĩ tà đạo gặp nạn, khoảng hai khắc đồng hồ sau liền sẽ có cao thủ lợi hại hơn chạy đến.

Vả lại còn có thêm hậu viện.

Nghĩ nghĩ, hắn đạp nhẹ dưới chân, toàn bộ cơ thể hóa thành một làn khói xanh biến mất không thấy gì nữa.

Ngay cả cao thủ tà đạo đều không thể đuổi kịp Vương Kiều Tịch thì đương nhiên là Mạc Cầu cũng không thể, ngược lại còn bị lâm vào vây giết nhiều lần.

May mà thực lực của hắn cũng không yếu, vẫn chưa gặp phải mối nguy hiểm thực sự nào.

Một lát sau.

"Bạch!"

Mấy đạo lưu quang rơi xuống, một vài tên tà đạo xuất hiện.

"Pháp môn của Xích Hỏa phong trong Thương Vũ phái." Một người nhìn tình huống trong sân rồi trầm trầm nói:

"Lại là tên cao thủ kia, xem ra phải tăng thêm nhân thủ mới được."

"Không sai!"

Một người khác gật đầu:

"Tu vi của người này hẳn là nằm giữa Luyện khí tầng mười và tầng mười một, thực lực không tính là quá mạnh, nhưng mà lại rất âm hiểm, vả lại có sở trường liễm tức, am hiểu tập kích, rất là khó chơi."

"Truyền tin tức này lên trên đi, dặn mấy vị Chân truyền ở gần đây chú ý một chút, thực sự không được thì cứ tạm thời mặc kệ hắn đi, chờ khi giải quyết được những người khác rồi thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ không còn trốn được nữa."

"Được!"

Ngay lúc đám người này đang thương nghị thì Mạc Cầu đã xuất hiện ở ngoài hơn mười dặm.

Hắn hóa thành một sợi khói xanh xuyên thẳng qua dãy núi, mặc dù xung quanh đều là hiểm cảnh, nhưng hắn lại xem như chuyện bình thường.

Một lúc nào đó.

Mạc Cầu nhíu mày, thân hình bỗng nhiên nhất biến.

. . .

"Bạch!"

Trong bóng tối, một luồng sáng đen nhanh chóng chém tới, sắc mặt Hoàng Mẫn tái nhợt, vội vàng ngự kiếm ngăn cản.

"Đinh đinh đang đang. . ."

Tiếng va chạm vang lên, nàng hô hấp dồn dập, trong mắt hiện ra vẻ kinh hoảng, mặc dù liều mạng kiên trì, nhưng lại không thể không liên tục lui về phía sau.

"Đốt!"

Một tiếng động vang lên, nàng dùng hết Pháp lực để ngăn chặn hắc quang, Thất Hà Đoạn bao bọc bản thân rồi lập tức phi độn.

Tu vi của người ở phía sau không cao, nhưng lại có một thanh Pháp khí tốt, nhất là giỏi về độn pháp.

Lại thêm bản thân nàng đang bị thương, cho nên mặc dù một đường phi nước đại, nhưng thủy chung vẫn không thoát được đối phương.

Vả lại, theo thời gian trôi qua, vết thương của nàng chưa được chữa trị nên tình huống càng ngày càng không ổn.

"Giết!"

Một lúc nào đó.

Người ở sau lưng hô lên một tiếng, nhân đao nhất hợp, trảm thẳng lao đến, uy thế cũng tăng lên.

"Đinh. . ."

Hoàng Mẫn dùng hết sức thi triển một kích, nhưng đao quang kia chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục chém tới.

Thất Hà Đoạn vừa mới bay ra liền bị đao quang chém rách, sát cơ lăng lệ phả thẳng vào mặt.

Thanh trường đao đen thui, gương mặt băng lãnh đập vào mắt, làm cho Hoàng Mẫn sinh ra một nỗi tuyệt vọng.

"Không!"

"XÌ.... . ."

Trong tầm mắt, một luồng kiếm quang âm lãnh xuất hiện nhanh như chớp, hai bên đầu của kẻ tấn công đột nhiên hiện ra huyết hoa.

"Phù phù!"

Người này đang ở trước mặt nàng 3 thước bỗng dưng lại cắm đầu ngã xuống đất, hoàn toàn không còn sinh cơ.

Trong mắt của Hoàng Mẫn hiện ra vẻ hoảng hốt, ngẩn người, sau khi hồi phục tinh thần liền nhìn về phía Mạc Cầu đang ở cách đó không xa.

"Mạc sư huynh!"

Mặc dù nàng e ngại Mạc Cầu, trên người cũng bị đối phương hạ cấm chế, nhưng lần này trong lòng nàng lại đang cuồng hỉ.

"Ừm." Mạc Cầu lạnh nhạt gật đầu:

"Tại sao ngươi lại ở đây có một mình, những người khác của Mê Nguyệt phong đâu? Sơ Dao không đi cùng với ngươi sao?"

"Ta. . ." Nghe vậy, hai mắt Hoàng Mẫn đỏ lên:

"Lúc tà tu xâm lấn thì muội đang đi theo mấy vị sư huynh sư tỷ chấp hành nhiệm vụ, không ở cùng với Sơ Dao."

"Đoàn người chúng tôi vừa bắt được Long Lý Thú, mới lấy được nội đan liền bị tà đạo vây quanh."

Nàng nức nở hai lần, nói:

"Sau đó chúng tôi vừa chiến vừa chạy, trước đó không lâu rốt cục không cầm cự được nữa liền bị phân tán, không biết tình huống của những người khác như thế nào rồi."

Nàng nói với giọng điệu đầy lo lắng, trong lòng Mạc Cầu hơi động:

"Long Lý Thú, là loại linh thú có công dụng gia tăng duyên thọ đó sao? Trong bí cảnh cũng có loại linh thú này à?"

"Ừm." Hoàng Mẫn gật đầu:

"Là Long Lý Thú, chúng tôi may mắn nên mới phát hiện ra, sau đó liền bị mấy vị sư huynh triệu tập nhân thủ vây giết."

"Nội đan ở đâu?" Mạc Cầu bỗng nhiên mở miệng:

"Những người khác ở đâu?"

"A!" Hoàng Mẫn sững sờ, chần chờ một chút mới nói:

"Lúc đó có rất nhiều người đuổi giết bọn họ, hẳn là. . ."

Nàng chỉ tay về phía xa rồi nói:

"Hướng này."

Lời còn chưa dứt, nàng bỗng cảm thấy cơ thể của mình nhẹ hơn một chút, sau đó liền bị độn quang mang theo xông thẳng tới chân trời.

Bình Luận (0)
Comment