Người dịch: Whistle
Giữa rừng núi, hai vệt độn quang một xanh một trắng đang lao kề sát đất với tốc độ cực nhanh, xem con đường gập ghềnh giống như đất bằng vậy, chỉ qua một lát đã vượt qua một ngọn núi.
Mà sau lưng bọn hắn có một luồng khói đen theo đuổi.
Thỉnh thoảng, trong làn khói đen sẽ vươn ra một bàn tay to lớn che khuất cả bầu trời rồi hung hăng đập về phía hai người.
"Oanh. . ."
Đại thủ hạ xuống, đất rung núi chuyển.
Cho dù đập không trúng nhưng hai luồng độn quang ở phía trước cũng bị trì trệ, tán loạn.
"Vân Sơn song lữ, các ngươi trốn không thoát."
Một giọng nói âm trầm từ trong làn khói đen vang lên:
"Năm đó, Trấn Pháp ti các ngươi vây quét nhất mạch của bần đạo, giết mấy chục đệ tử và đồng môn của bần đạo, hôm nay ta muốn các ngươi nợ máu trả bằng máu!"
"Hắc Huyết lão quỷ." Một người ở phía trước gầm thét:
"Các ngươi giết tăng chiếm miếu, ở nơi đó gian dâm cướp bóc, việc ác bất tận, chúng ta chỉ là đang thay trời hành đạo!"
"Tốt cho câu thay trời hành đạo." Hắc Huyết lão quỷ cười lạnh:
"Các ngươi thay trời làm nhiều chuyện như vậy, chỉ là không biết hôm nay ông trời có cứu được các ngươi không?"
"Cẩn thận!"
Bỗng nhiên, hai vệt độn quang ở phía trước đột nhiên hợp nhất, tránh đi nơi nào đó, vội vàng lướt sang bên cạnh.
"Ngô. . ." Hắc Huyết lão quỷ cũng hạ thấp độn quang, híp mắt nhìn về phía trước, lập tức nở một nụ cười cười:
"Thì ra là Diệu tiên tử của Hợp Hoan tông, tiên tử tới thật đúng lúc, hai người này chính là Vân Sơn song lữ đại danh đỉnh đỉnh của Trấn Pháp ti, chắc là quý tông cũng có không ít người rơi vào trong tay bọn họ?"
"Hôm nay vừa vặn có thể nhất tuyệt ân oán!"
"Không sai."
Một vị nữ tử mặc áo dài trắng noãn bỗng dưng xuất hiện, khí chất thuần túy, toàn thân không nhuốm bụi trần, nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu.
Sau đó liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía vị nữ tử trong Vân Sơn song lữ, ung dung mở miệng:
"Hạ sư tỷ, chúng ta lại gặp mặt!"
Hai người này lại quen biết nhau!
"Diệu Tình, là muội à." Hạ Tầm Song lộ ra vẻ đắng chát:
"Nghe nói muội đã là đệ tử Nội môn Hạch Tâm của Hợp Hoan tông, có hi vọng Đạo cơ, ta. . . Sư tỷ cũng cảm thấy vui mừng cho muội."
"Diệu Tình có thể có thành tựu như ngày hôm nay đều nhờ sư tỷ dạy bảo năm đó." Diệu Tình than nhẹ, lắc đầu nói:
"Đáng tiếc, sư tỷ vì gã nam nhân này mà phản môn bỏ trốn, thật là làm cho người ta thất vọng."
Hắc Tuyết lão quỷ lộ vẻ bừng tỉnh:
"Thật sự là không ngờ, nữ hiệp Vân Sơn song lữ trước đây còn từng là đệ tử của Hợp Hoan tông?"
"Hắc hắc. . ."
Lão quỷ cười hắc hắc, nhìn về phía trượng phu của Hạ Tầm Song:
"Các hạ thật sự là rất rộng lượng, ngay cả như vậy mà cũng có thể nhịn được, tại hạ thật sự cực kỳ bội phục."
Nữ tu Hợp Hoan tông đều là những người 'thân kinh bách chiến'.
Muốn nói người này không biết chuyện này thì thật sự là không có khả năng.
"Hừ!" Sắc mặt nam tử trầm xuống, tức giận trừng mắt:
"Tầm Song không phải loại người như vậy."
"Phải hay không phải, chuyện đã tới nước này rồi, có quan hệ gì chứ?" Hắc Huyết lão quỷ cười lạnh liên tục:
"Phản môn bỏ trốn chính là tội ác tày trời, là tội chết ở Hợp Hoan tông, hôm nay các ngươi có thể làm một đôi uyên ương ân ái."
"Sư muội." Bên này, Hạ Tầm Song nhìn vị đã tiểu sư muội đã từng được mình chiếu cố với ánh mắt phức tạp, nói:
"Năm đó, ta mang thai."
"Thật sao?" Diệu Tình mặt không đổi sắc, khóe môi hơi nhếch lên:
"Cho nên sư tỷ không chỉ làm trái môn quy, tình căn thâm chủng, mà còn không tiếc hao phí tinh nguyên để mang thai huyết mạch cho gã đàn ông này."
"A. . ."
"Thật đúng là vĩ đại!"
Thứ mà người tu hành theo đuổi chính là đại đạo.
Đại đa số người đều tại lúc vô vọng đại đạo mới nghĩ đến chuyện để lại huyết mạch, suy nghĩ cho hậu bối.
Dù sao nếu như có huyết mạch quá sớm cũng sẽ ảnh hưởng đến chuyện tu hành, làm chậm trễ việc tu luyện, cuối cùng rõ ràng là người có hi vọng Đạo cơ nhưng lại phải bỏ dở nửa chừng.
Giống như Hạ Tầm Song.
Rõ ràng là đệ tử có thiên phú xuất chúng, được tông môn kỳ vọng rất cao, kết quả lại mang thai, sinh con, chăm sóc huyết mạch, làm trễ nãi mấy năm, còn bị hao tổn rất nhiều tinh nguyên, tu vi hiện giờ sớm đã không bằng sư muội Diệu Tình.
"Sư muội."
Hạ Tầm Song chớp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Muội không hiểu, vì chàng, ta có thể hi sinh tất cả mọi thứ."
"Đúng là muội không hiểu." Gương mặt xinh đẹp của Diệu Tình phát lạnh:
"Chẳng qua chỉ là một tên đàn ông thối, tỷ lại vì kẻ này mà bỏ qua tiền đồ của mình, không quan tâm đến tình cảm sư tỷ muội. . ."
"Sư tỷ, tỷ vẫn luôn niềm kiêu ngạo ở trong lòng ta, mọi chuyện cũng đều bởi vì gã đàn ông này."
"Muội sẽ giết chết người này!"
Dứt lời, kiếm xuất.
"Không được!"
Hạ Tầm Song kinh ngạc kêu to, không kịp suy nghĩ, thân thể lướt ngang ngăn ở trước mặt trượng phu.
"Bạch!"
Một thanh phi kiếm xuất hiện tại mi tâm của Hạ Tầm Song, một tia máu tươi trượt xuống gương mặt của nàng.
"Đừng. . ."
Giọng nói của Hạ Tầm Song có vẻ hơi run rẩy, hai mắt rưng rưng.
Đối diện.
Diệu Tình lâm vào trầm mặc.
"Diệu tiên tử." Hắc Huyết lão quỷ hợp thời mở miệng:
"Nếu như tiên tẻ cố kỵ tình nghĩa đồng môn thì ta có thể xuất thủ thay cho tiên tử."
"Thật sao?" Diệu Tình nghiêng đầu, đôi mắt đẹp chớp động, nghiêm túc nghĩ nghĩ, rồi lập tức nhẹ nhàng gật đầu:
"Cũng tốt, làm phiền các hạ rồi."
Nói xong liền ngự kiếm trở về.
"Không cần phải khách khí."
Hắc Huyết lão quỷ cười gằn, đang muốn ngự kiếm xuất thủ, thân thể bỗng nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy mấy chục cây phi châm đen thui sắc bén, được giấu phụ cận không biết từ lúc nào, đã xuyên qua thân thể của của lão chỉ trong chớp mắt.
"Vẫn phải có mấy lời khách khí."
Biểu lộ Diệu Tình lạnh lùng, vung tay lên, đem toàn bộ đồ vật trên thi thể đều bỏ vào trong túi.
Sau đó mới nhìn về phía Vân Sơn song lữ, trong ánh mắt lạnh như băng rốt cục lộ ra một chút nhu hòa, còn có rất nhiều không hiểu, nàng cảm khái:
"Các ngươi. . ."
"Tự giải quyết cho tốt!"
Nói xong liền phất tay áo rời đi.
Chỉ để lại hai người bốn mắt nhìn nhau, thần sắc đều hết sức phức tạp.
. . .
Một chỗ khác.
Hoàng Mẫn đang bị quản chế Pháp lực, nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ cuồng nhiệt, đôi mắt không nháy nhìn chằm chằm vào vị trí của Mạc Cầu.
Kiếm pháp mà Mạc Cầu vừa thi triển đã làm cho những người khác chấn kinh, riêng chỉ có nàng là tỏ ra cuồng hỉ.
Loại khí một người độc cản trăm vạn binh, một kiếm phá vạn pháp, xem quần tà như không này đã làm cho cảm xúc vốn không an tĩnh của nàng lại rung động.
"Động thủ!"
"Giết hắn!"
Nguyệt Trường Ca cắn răng gầm nhẹ.
Chỉ trong một cái chớp mắt, hơn hai mươi món Pháp khí mang theo các loại linh quang tiếp tụp ập tới vị trí của Mạc Cầu một lần nữa.
Uy thế của nó còn mạnh hơn vừa rồi gấp đôi?
Đúng là ngự kiếm pháp của Mạc Cầu thần hồ kỳ thần, nhưng đấu pháp lại không chỉ so đấu kiếm quyết.
Uy thế của lực lượng tuyệt đối đủ để nghiền ép hết thảy.
Giờ khắc này, trong phạm vi cho phép, thiên địa linh khí ầm vang lóe sáng giống như dầu được nấu ở nhiệt độ cao.
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, đối mặt với tình cảnh này, trong lòng không chỉ có không có e ngại, ngược lại còn đang rất phấn chấn.
Hắn cũng muốn biết là kiếm pháp hiện giờ của mình đã đạt đến mức nào.
Trước đây bị giới hạn Pháp lực không đủ, cảm ngộ của các loại kiếm chiêu tinh diệu đều không thể thi triển.
Hiện tại, chính là lúc.
"Coong!"
Phi kiếm run rẩy, giống như nó đã cảm nhận được sự bức thiết trong lòng chủ nhân, bỗng nhiên trảm phá hư không trước mặt.
Một vệt kiếm ý u ám băng lãnh dũng mãnh lao tới trước, va chạm với rất nhiều thế công đột kích.
"Oanh. . ."
Mặt đất rung chuyển.
Chỉ trong nháy mắt sau khi va chạm, kiếm quang liền hiện ra vẻ không cầm cự nổi, bắt đầu co vào bên trong.
Nhưng nó lại dẻo dai giống như lò xo, càng co lại thì lực bắn ngược càng mạnh, cũng càng khó công phá.
Thật mạnh!
Đây là cảm nhận trong lòng của tất cả mọi người.
Chỉ bằng một người nhất kiếm, độc kháng hơn hai mươi vị tu tiên giả toàn lực ứng phó, đơn giản là kinh khủng.
Gã nam tử đang đứng sóng vai với Nguyệt Trường Ca kia sắc mặt đã xanh xám, đột nhiên gầm thét:
"Đừng nương tay, toàn lực ứng phó!"
Dứt lời, trên thân của những người phía dưới đều tái khởi linh quang.
Có không ít người trong tràng đều sở hữu vài món pháp khí, lúc này cũng đồng thời lấy ra, quả nhiên, phòng ngự ở trước mặt Mạc Cầu lập tức áp sát người hắn, liên tiếp sụp đổ.
Nhưng vào lúc này, Nguyệt Trường Ca thân là Chân truyền của Hợp Hoan tông là người đầu tiên phát hiện được không đúng.
"Cẩn thận!"
Tiếng quát chưa dứt, một vệt đao mang hình quạt quét ngang ra chỉ trong nháy mắt.
Đao quang như luân quét dọc theo một mặt phẳng, tựa như một vị tăng nhân đang vung vẩy phất trần quét sạch bụi bặm trong lòng.
Thiền ý nhàn nhạt, làm cho con người ta vô thức sinh lòng hoảng hốt.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
"Phù phù!"
"Phù phù!"
Cơ thể của sáu người đã bị đao mang chém ra làm hai, thân, hồn, tất cả đều bị trảm diệt.
Trảm Niệm Đao!
Minh Vương Trảm!
Trong lúc bọn hắn toàn lực ứng phó thì sẽ vô thức không để ý đến khả năng phản kích của Mạc Cầu.
Có lẽ, theo bọn hắn nghĩ thì đối thủ đã bị áp chế thành bộ dáng như vậy rồi, làm gì còn có sức mà phản kích?
Cũng là bởi vì, cho nên có không ít người thậm chí còn chưa từng kích phát linh quang phòng ngự cơ bản nhất.
Mà kết quả. . .
Chính là như vậy.
Trong nháy mắt đã thiếu đi sáu người, thế công của đám tu sĩ tà đạo cũng vì vậy mà trở nên buông lỏng.
"Đáng chết!"
Chân mày của tên nam tử ở trên không trung giật liên hồi, gã cũng không còn đứng ngoài cuộc được nữa, cong tay búng ra một cây Tỏa Hồn Tiên.
Bóng roi trùng điệp hung hăng đập xuống phía dưới.
Trường tiên nhìn như nhu nhược nhưng kì thực lại nặng đến vạn cân, nhẹ nhàng rơi xuống liền có thể đánh nát tường thành.
Lập tức có trăm ngàn đạo cùng nhau oanh kích, uy thế cực mạnh, cũng làm cho tầng phòng ngự của Âm Phong Vô Ảnh Kiếm hiện lên gọn sóng.
"Đừng để hắn có cơ hội ngự kiếm, cận thân động thủ!"
Có người gầm thét, lập tức có ba đạo lưu quang vọt tới trước, ỷ vào hộ thân chi bảo, xông phá Âm Phong Vô Ảnh Kiếm, ép đến trước mặt Mạc Cầu.
"A. . ."
Mạc Cầu thấy thế bèn cười khẽ, im lặng lắc đầu.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
"Oanh!"
Trên người hắn chợt xuất hiện lực lượng cuồng bạo, toàn bộ cơ thể lập tức biến thành một cự nhân khôi ngô cao hơn một trượng, khí tức u ám thâm trầm, làm cho Mạc Cầu giống như Thần Ma từ trong chỗ sâu của Địa Ngục bước ra.
Những cục cơ bắp bành trướng kia, chỉ nhìn hình dạng thôi cũng đã làm cho người hãi hùng khiếp vía rồi.
Mạc Cầu lập tức duỗi tay rồi mở rộng năm ngón, đập một chưởng xuống đầu của ba người gần nhất.
Ma Bàn Đại Suất Bi!
Pháp thể viên mãn!
Bạo thể bí thuật!
"Oanh!"
Mặt đất và mặt nước ở trong phạm vi mười trượng đều đồng thời run chuyển giống như đang xảy ra một cơn động đất vậy, vô số núi đá vô thanh vô tức hóa thành bụi bặm.
Dưới một chưởng này, Pháp khí, linh quang và cả nhục thân đều bị vỡ nát.
Trong tràng lại trở nên yên tĩnh.
Lựa chọn cận thân chém giết với Mạc Cầu mà nói chính là một chuyện tiếu lâm, chỉ mới một chưởng, võ kỹ mà hắn hiển lộ ra lại tinh diệu không hề thua kém kiếm quyết.
"Ngăn chặn hắn, đừng để hắn động đậy!"
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Trường Ca sớm đã trắng bệch, ả cắn răng gầm nhẹ, đồng thời cong tay búng ra ba viên Bạch Cốt Xá Lợi.
Những người khác đều nhao nhao noi theo, lập tức không lo được giết địch, các loại mây khói chướng khí, mạng nhện lồng sáng, cùng nhau ập xuống.
Mạc Cầu ở trong đó chỉ hơi nhíu mày, thân thể lắc lư, cất bước đi ra bên ngoài giống như lúc bình thường.
"Bạch!"
"Hô. . ."
Thân thể của hắn giống như một mảnh hư ảnh, tựa như không ở trên thế giới này, mặc cho thế công đột kích lướt qua, nhưng lại không hề bị thương một chút nào.
U Minh pháp thể đại thành viên mãn.
Mặc dù không đến mức vạn pháp bất triêm, nhưng cũng đã có thể không thèm quan tâm đến rất nhiều công kích ở trước mắt.
Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Trường Ca.
Gặp!
Trong lòng Nguyệt Trường Ca phát lạnh, mặc dù không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng lại vô thức kích phát Bí pháp tùy thân.
Thân hình lóe lên, ả ta đã đổi vị trí với gã nam tử bên cạnh.
"Bạch!"
Một vệt kiếm quang hiện lên, nam tử ngửa cổ ra sau, bỗng nhiên trên mi tâm lại xuất hiện thêm một vết máu nhàn nhạt.
Lưu quang!
Nam tử gian nan nghiêng đầu, há to miệng, giống như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ, cắm đầu ngã xuống đất.
Nguyệt Trường Ca đứng bên cạnh trơ mắt nhìn gã nam tử mất đi sức sống, trong cảm giác của ả chỉ có một luồng lưu quang hiện lên, trong lòng liền lập tức trở nên lạnh lẽo.
Ả buông lỏng ta xuống, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Cầu, trong mắt không khỏi sinh ra một tia sợ hãi.