Người dịch: Whistle
Mưa.
Càng rơi càng lớn.
Trong rừng rậm hoang tàn vắng vẻ, một bóng người đang lao về hướng nào đó với tốc độ kinh người.
Dây leo mọc thành bụi, núi đá gập ghềnh ở trước mặt người này cũng chẳng khác nào đất bằng.
Không bao lâu sau.
Bóng người dừng lại ở một khu vực trống trải, hoàn thủ tứ phương, sau khi không thấy người nào theo sau mới từ trên người lấy ra một vật rồi ném xuống đất.
Vật này gặp nước liền tan, trong nháy mắt đã chui lọt xuống đất, một cơn chấn động mà mắt thường khó phân biệt đã lan ra bốn phía.
"Phi!"
Tổ Địch ngoái đầu ra sau nhìn lại, vẻ mặt nổi giận:
"Một đám hỗn trướng, các ngươi thật sự cho rằng chỉ cần đi nơi khác là sẽ có thể thoát được kiếp nạn này sao?"
"Nghĩ hay thật!"
Sau khi mắng xong, gã ta cười lạnh , mặc cho cơn mưa nặng hạt trên pháp y, nhắm mắt dưỡng thần.
Một lát sau.
Ở phía chân trời xa xôi xuất hiện một đám hồng vân, đám mây này rẻ ngoặt một cái giữa màn mưa rồi bay về phía bên này.
Ở giữa không trung, hồng vân tản ra, bốn người từ trên đó nhảy xuống trước mặt Tổ Địch, là người của Huyết Sát tông.
Vẻ mặt Tổ Địch thản nhiên, dường như không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, còn tiến lên một bước chắp tay mở miệng:
"Tổ Địch, gặp qua mấy vị sư huynh thượng tông."
"Ừm."
Một người trong đó mặc trường bào màu huyết hồng, mặt mày ẩn hàm phong mang, nhẹ nhàng gật đầu với gã ta:
"Ngươi xuống phi chu lúc nào vậy?"
Xem ra, bọn người này thật sự đã biết được hành trình của Tổ Địch.
Thậm chí có lẽ kẻ đã tiết lộ vị trí của phi chu Thương Vũ phái chính là Tổ Địch.
"Hồi sư huynh." Tổ Địch mở miệng:
"Hai canh giờ trước."
"Hai canh giờ?" Sắc mặt đối phương trầm xuống:
"Tại sao lâu như vậy mới thông báo cho bọn ta biết?"
"Hồi sư huynh." Tổ Địch hơi biến sắc, vội vàng nói:
"Lúc xuống phi chu thì nhiều người phức tạp, Tổ mỗ sợ là sẽ để lộ tin tức của thượng tông nên mới kéo tới bây giờ."
"Hừ!" Đối phương hừ lạnh, hiển nhiên là cũng không lĩnh tình:
"Hai canh giờ, lấy thủ đoạn của tu sĩ Đạo cơ, cho dù là mang theo người thì sợ là cũng đã vào trong Lăng Vân sơn mạch rồi."
"Không đâu, không đâu." Tổ Địch liên tục khoát tay:
"Mấy ngày nay, tốc độ của phi chu rất chậm, vả lại cũng chẳng đi theo phương hướng nào, chắc chắn là hai người Lý Si Mai đã e ngại tiền bối thượng tông, bây giờ chắc chắn bọn họ còn đang lẩn trốn ở một nơi nào đó gần đây."
"A. . ." Bốn người đối diện nghe vậy liền cười, một vị nữ tử trong đó nói:
"Không sao, cho dù bọn họ có chạy vào trong Lăng Vân sơn mạch, thậm chí trở lại tông môn thì cũng chẳng thay đổi được gì, Thương Vũ phái bị hủy diệt đã là định cục."
"Vâng, vâng." Tổ Địch liên tục gật đầu, gã ta bán những người đã từng là đồng môn sư huynh đệ của mình mà không bị chút áp lực nào:
"Đúng rồi, lần này còn có không ít người xuống phi chu, nói là dùng để hấp dẫn sự chú ý của thượng tông."
Nói xong, mặt gã hiện lên vẻ mỉa mai, nói:
"Hừ!"
"Ta thấy đây là ý nghĩ viễn vong của bọn họ, có Tổ mỗ ở đây, một người cũng đừng hòng trốn thoát."
"Ngô. . ."
Thái độ của gã cũng làm cho ánh mắt của bốn người đối diện khẽ thay đổi, dường như bọn hắn cũng không nghĩ rằng Tổ Địch lại có thể làm được đến trình độ này.
"Mấy vị sư huynh." Ánh mắt Tổ Địch chuyển động, nói:
"Tổ mỗ không cầu gì khác, nhưng trong những người đã xuống phi chu nhân lần này có một người mà Tổ mỗ hận thấu xương."
"Người này tên Mạc Cầu, nếu như sư huynh có thể bắt giết được người này, Tổ mỗ đã đủ hài lòng!"
"Thật sao?" Nữ tử kia thuận miệng gật đầu:
"Yên tâm, bọn ta sớm đã thiết lập mai phục ở gần đây, người của Thương Vũ phái, một tên cũng đừng hòng trốn thoát!"
"Ừm. . ."
Ả ta nghĩ tới chuyện gì đó, tiếp tục mở miệng:
"Bên tông môn vừa truyền tới tin tức của một người, cũng là đệ tử của Thương Vũ phái, ngươi xem thử xem có biết không?"
Nói xong liền lấy ra một bức họa rồi mở ra trong cơn mưa.
"Rầm rầm. . ."
Trên bức họa là một vị nam tử trung niên thân mặc trường bào, tướng mạo thường thường, mặt hiện tang thương, vầng thái dương có một chút tóc trắng.
Tổ Địch rất quen thuộc người này.
"Người mà Tổ mỗ nói chính là hắn!" Hai mắt Tổ Địch sáng lên, nói:
"Người này chính là Mạc Cầu!"
"Hắn chính là Mạc Cầu?" Bốn người ở đối diện sững sờ.
"Không sai." Trong mưa gió, có một người lên tiếng xác nhận:
"Ta chính là Mạc Cầu."
"Đát. . ."
Tiếng bước chân chầm chậm vang lên, lúc bắt đầu thì còn ở rất xa, nhưng chỉ trong một thoáng đã tới bên cạnh đám người này, tốc độ kinh người như thế, nhưng lại chưa từng tạo ra cơn chấn động nào trong không khí.
"Các ngươi đang tìm ta sao?"
Mạc Cầu nhìn mấy người, cuối cùng dừng lại trên người Tổ Địch:
"Tổ sư huynh, không ngờ là ngươi lại phản bội tông môn, người đã tiết lộ hành tung của chúng ta trong khoảng thời gian này chắc là ngươi rồi?"
"Nếu như ta không đoán sai, sở dĩ ngươi có thể từ trong bí cảnh đi ra chắc là nhờ vào thủ đoạn của tà đạo."
"Đát. . ."
Bị khí thế áp bách, Tổ Địch vô thức lui lại một bước.
Chẳng qua nghĩ đến bốn người bên cạnh đều là cao thủ Luyện khí, còn là người mình, gã ta lập tức trở nên tự tin hơn một chút.
Lập tức lên mặt, nói:
"Phải thì như thế nào?"
"Họ Mạc, chắc là ngươi đã đi theo ta tới đây đúng không, chẳng lẽ ngươi muốn giết người trả thù sao?"
"Đáng tiếc, ngươi đã chọn sai người!"
Tổ Địch vươn tay chỉ về phía sau, vẻ mặt ngạo nghễ:
"Nơi này có bốn vị sư huynh, sư tỷ của thượng tông, hôm nay, là tử kỳ của ngươi!"
"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày, nhìn về phía bốn người của Huyết Sát tông, biểu lộ trên mặt giống như cười mà không phải cười:
"Chỉ bằng bọn họ?"
"Khẩu khí thật lớn!" Tổ Địch tỏ ra giận dữ, vung tay áo dài lên, Tinh Hỏa Kiếm lập tức lơ lửng ở trước người:
"Họ Mạc, để ta xem đến khi chết rồi thì ngươi có còn mạnh miệng như thế nữa không."
Tổ Địch nói bằng giọng điệu đầy phách lối, nhưng gã lại không phát hiện ra bốn người Huyết Sát tông ở sau lưng đang từ từ lui về sau.
Trong mắt chứa đầy vẻ sợ hãi.
"Đi!"
Đột nhiên, người khoác trường bào màu đỏ hét lớn một tiếng, hồng vân cuốn lên, định độn không mà chạy, thậm chí ngay cả ý định động thủ thăm dò cũng không có.
"Trốn?"
Mạc Cầu cười lạnh:
"Trốn được sao?"
Dứt lời, một đao một kiếm lao ra nhanh như điện thiểm.
Đao quang hạo đãng, vô úy, mang theo thiền ý nhàn nhạt, tựa như sát na sinh diệt, chúng sinh vô thường.
Kiếm quang âm lãnh, túc sát, giống như U Minh quỷ phong đến từ Địa Phủ, đã ra liền sẽ cướp đoạt sinh cơ của vạn vật.
Đao kiếm đan xen, giống như một cây kéo, chẳng qua chỉ là cắt một phát, huyết vân liền lập tức vỡ nát.
Vầng sáng du tẩu giống như cá bơi linh động, trong chốc lát đã chớp liên tục, vầng sáng đao kiếm nhiều như mạng nhện, nhanh như thiểm điện, lóe lên một cái rồi biến mất, tất cả mọi thứ đều băng diệt.
Minh Vương Trảm!
Âm Sát Thập Nhị Kiếm!
"Ba!"
"Phù phù. . ."
Ba bộ tàn thi rơi xuống mặt đất.
Chỉ có vị nữ tử duy nhất dựa vào một tấm Linh phù trên người trong nháy mắt gia tốc nên mới may mắn thoát khỏi cái chết.
Nhưng cũng đa bị trọng thương, tim mật đều vỡ.
Trong cơn mưa nặng hạt xuất hiện thêm nhiều vệt đỏ tươi, còn có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ra.
Thân thể Tổ Địch cứng đờ.
Tinh Hỏa Kiếm vốn đã lao ra nay cũng dừng ở giữa hai người, thân kiếm còn không chịu được run nhè nhẹ.
"Xem ra, núi dựa mà sư huynh tìm được cũng chẳng ra sao cả." Mạc Cầu cười lạnh, trong nháy mắt đã lao tới gần.
"A!"
Tổ Địch sợ hãi thét lên:
"Ta liều mạng với ngươi!"
Trong tiếng rống giận dữ, Tổ Địch biết rằng đối phương tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình, cho nên chỉ đành toàn lực ứng phó, Tinh Hỏa Kiếm hóa thành một dải kiếm quang, trong phạm vi hơn một xích này nhấc lên biển lửa trùng điệp.
Hỏa Thiêu Liên Doanh!
Liệt hỏa bừng bừng, còn có một cỗ ý sát phạt tràn ngập, nhưng lại chứa đầy tuyệt vọng.
Tổ Địch là cao thủ Luyện khí có thành tựu, gã ta đương nhiên không phải kẻ yếu.
Thế nhưng!
"Hoa. . ."
Trong liệt diễm, một bàn tay to lớn nhô ra, mặc cho kiếm quang chém vào, nắm lấy ót của Tổ Địch đang định quay người đào tẩu.
Sau đó.
Đại thủ đột nhiên phát lực.
"Cạ. . ."
Cổ bị gãy, còn có một cỗ liệt diễm cuồng bạo chui vào trong da thịt, xâm nhập kinh mạch.
Mạc Cầu vứt xuống thi thể bị cháy khét của Tổ Địch xuống, cuốn Túi Trữ Vật lên bên hông của gã ta lên rồi bước về phía nữ tử ở cách đó không xa.
"Ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tới đây!"
Nữ tử rống to, vẻ mặt kinh sợ, trong miệng không ngừng quát lớn, dùng hai tay hai chân nhanh chóng thối lui.
Quần áo trên người ả đã bị kiếm khí xé rách, sớm đã tơi tả không chịu nổi.
Hành động lúc này càng để lộ nhục thể trắng bóng dưới lớp quần áo, làm cho lòng người khô nóng, không kìm lòng được mà dâng lên một cảm giác muốn phóng túng, tàn phá.
"Đừng vọng tưởng kéo dài thời gian." Mạc Cầu mặt không đổi sắc:
"Cho dù các ngươi có báo tin ngay tức khắc sau khi nhìn thấy ta thì cũng không có người nào có thể chạy tới đây nhanh như vậy được."
"Mà ta lại đang rất hiếu kì về tình hình hiện giờ của Thương Vũ phái, còn phải làm phiền các hạ tiết lộ một chút."
Dứt lời, hắn đã nhào tới.
Đổi lại là trước đây thì việc khảo vấn người khác chắc chắn sẽ rất phiền phức, nhưng hiện giờ đã có Lục Nhâm Thần Binh của Bách Quỷ Tẩu, trong đó có thủ đoạn làm cho thần chí của người ta sụp đổ.
...
Một khắc đồng hồ sau.
"Bạch!"
Một luồng kinh thiên huyết quang từ trên trời giáng xuống, sau khi đáp xuống mặt đất, lập tức có một cơn chấn động vô hình quét ngang phạm vi xung quanh hơn mười dặm, thần niệm khổng lồ giống như rađa quét sạch mà đi.
Tất cả vật sống ở trong phạm vi mười dặm đều cảm thấy kinh hãi mà chẳng biết tại sao.
Huyết quang tản ra, lộ ra một gã đại hán đầu trọc, mặt mũi đầy râu quai nón, Bạch Cốt Châu trùm đầu, người khoác cà sa màu vàng nhạt nhìn qua có phần cũ nát.
Đại hán đi chân trần, chắp tay trước ngực, phong cách ăn mặc giống như tăng nhân, nhưng trên thân lại tràn đầy huyết sát chi khí làm cho người ta kinh ngạc lạnh mình.
Đôi mắt của gã hiện ra huyết quang, liếc nhìn thi thể trên mặt đất, sắc mặt dần dần trở nên có phần ngưng trọng:
"Xuất thủ gọn gàng linh hoạt, hạ thủ không chút lưu tình, còn có năng lực sưu hồn đoạt phách, khi giết người cũng không dùng đến chiêu thứ hai."
"Hơn nữa người này lại còn là tu sĩ Luyện khí?"
Gã trầm ngâm một chút, chậm rãi gật đầu:
"Mạc Cầu, Cừu mỗ nhớ kỹ!"
Dứt lời, đại hán khẽ vung tay áo dài, một luồng huyết quang lập tức lan khắp toàn trường, trong chớp mắt đã thôn phệ sạch sẽ mấy bộ thi thể, không để lại một chút cặn bã.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Huyết quang phóng lên tận trời, lập tức xuyên thủng màn mưa trùng điệp, thậm chí vượt qua tầng mây dầy cộm, biến mất không thấy gì nữa.
Ở ngoài mấy chục dặm.
Mạc Cầu ẩn thân dưới lòng đất, không hề nhúc nhích, khí tức trên người gần như không có.
Có một hỏa quật ở dưới lòng đất nằm cách chỗ hắn đang ẩn thân không xa.
Ở loại địa phương này, cộng thêm thiên phú khống hỏa và liễm tức pháp, hắn có thể bảo đảm dù có là thần niệm của tu sĩ Đạo cơ thì cũng không phát hiện được bản thân mình.
Thật lâu sau.
Dường như đã phát hiện ra cái gì đó, Mạc Cầu mới xê dịch thân thể một chút, lấy lại bình tĩnh, mở cái Túi Trữ Vật vừa mới lấy được ra.
Vật ở trên người Tổ Địch cũng không nhiều, nhưng trong này có một thứ hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn.
"Đát. . ."
Hộp gỗ mở ra, một viên đan dược giống như xán tinh hội tụ đập vào mi mắt.
Một mùi thơm từ trong nắp hộp chui vào lỗ mũi, Pháp lực trong cơ thể cũng rung động theo.
Trúc Cơ đan!
Trên người của Tổ Địch lại có một viên Trúc Cơ đan?
Chỉ là không biết của tiền bối Thương Vũ phái âm thầm đưa cho hay là quà báo đáo mà tà đạo đưa trước thời hạn.
Chẳng qua. . .
Hiện giờ nó đã rơi vào tay Mạc Cầu, cũng xem như một niềm vui ngoài ý muốn.
Kinh hỉ qua đi, nét mặt của hắn lại từ từ trở nên âm trầm, ánh mắt cũng toát ra vẻ ngưng trọng.
Mạc Cầu từ trong miệng của nữ tu tà đạo kia biết được tình hình hiện giờ của Thương Vũ phái đang cực kỳ bất ổn.
Hoặc là nói, cực kỳ hỏng bét!
Mấy ngày trước, rất nhiều cao thủ tà đạo tề công Thương Vũ phái.
Huyết Sát tông, Hợp Hoan phái, Cửu Sát điện, thậm chí là cả mấy vị tán tu Đạo cơ ẩn cư trong Lăng Vân sơn mạch nữa, bọn họ lại liên thủ với nhau, đồng thời khởi xướng tiến công.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Xích Hỏa phong, Thiên Vân phong đã lần lượt bị chiếm, tình huống hiện giờ như thế nào thì còn không biết được, nhưng chắc alf sẽ không tốt như vậy.
Nói tóm lại.
Giờ này khắc này, tình huống của Thương Vũ phái không chỉ không khá hơn triều Ngụy mà thậm chí còn kém hơn.
Lúc này trở về tông môn thì chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Mạc Cầu vuốt nhẹ viên Trúc Cơ đan trong tay, trong lòng đã quyết định.