Người dịch: Whistle
Câu nói chờ một hồi của Liễu Vô Thương đã làm cho Mạc Cầu mở rộng tầm mắt, phải mất một tháng sau thì y mới lại xuất hiện.
"Xin lỗi, xin lỗi, bởi vì có một số việc phải bận rộn cho nên đã để cho đạo hữu đợi lâu." Liễu Vô Thương liên tục chắp tay, vẻ mặt áy náy.
"Không sao." Đối với chuyện này, Mạc Cầu cũng không tốt chỉ trích cái gì.
"Đại sư huynh muốn gặp ngươi, đi theo ta một chuyến đi."
"Tốt!"
Đại sư huynh trong miệng Liễu Vô Thương chính là Tạ Lưu Vân của Thuần Dương cung.
Tu sĩ Đạo cơ viên mãn, là hạng người kinh tài tuyệt diễm, thành danh hơn trăm năm trước, Mạc Cầu cũng có nghe thấy.
Địa điểm gặp mặt là ở đan phòng.
Tạ Lưu Vân là một vị nam tử trung niên có khuôn mặt gầy gò, dáng người cao gầy, mặc một bộ đạo sam màu xanh tím.
Ở bên cạnh Tạ Lưu Vân còn có một ông lão có bộ râu trắng bệch.
"Mạc đạo hữu." Tạ Lưu Vân nhìn Mạc Cầu rồi cười nhạt một tiếng:
"Bởi vì thân kiêm chức vị quan trọng, cho nên phải qua lâu như vậy mới gặp mặt, mong rằng đạo hữu chớ nên trách tội."
"Không dám!"
Tạ Lưu Vân gật đầu, hỏi:
"Nghe nói đạo hữu và Vương Kiều Tịch Vương tiên tử của quý tông bị nhốt ở một góc nào đó, hai năm trước mới thoát khốn?"
"Không sai." Mạc Cầu ngẩng đầu, ánh mắt khẽ nhúc nhích:
"Cũng nhờ chuyện này mà Mạc mỗ mới có thể bình tĩnh khổ tu, may mắn thành tựu Đạo cơ."
"Đạo hữu quá khiêm tốn." Tạ Lưu Vân cười khoát tay:
"Có thể dùng thân phận đệ tử Ngoại môn chứng được Đạo cơ, thiên phú và tài nghệ của đạo hữu thật là làm cho người ta bội phục."
"Vả lại, ta chỉ nghe nói kiếm pháp của đạo hữu vô cùng cao minh, viễn siêu cùng giai, không ngờ là đạo hữu lại còn thông thạo Luyện Đan thuật?"
"Đạo hữu quá khen." Mạc Cầu chắp tay, nói:
"Khi Mạc mỗ còn là phàm nhân liền dùng y dược để kiếm sống, Luyện đan thì việc trước khi tu pháp."
"Đương nhiên, không dám xưng là thông thạo, chỉ là hiểu sơ mà thôi."
"Đúng rồi." Tạ Lưu Vân bừng tỉnh:
"Ta ngược lại là quên, đạo hữu chính là người dùng võ chứng đạo, tâm tính như vậy thì càng cao minh hơn."
Mạc Cầu cúi đầu, ý niệm trong lòng chuyển động.
Xem ra, trong một tháng này đối phương đang nghiệm chứng thân phận của mình, khó trách lại kéo dài lâu như vậy.
Chẳng qua đây cũng là việc hợp tình hợp lý.
Dù sao thì tu sĩ Đạo cơ ở trong Thái Ất tông cũng thuộc về nền tảng của tông môn, không có khả năng chủ quan.
"Đúng rồi." Tạ Lưu Vân sờ cằm, nói:
"Chắc là đạo hữu vẫn còn chưa biết tình huống của Thương Vũ phái phải không?"
"Đang muốn hỏi." Mạc Cầu lập tức mở miệng:
"Tại hạ chỉ nghe nói trụ sở của tông môn bị phá, đệ tử tứ tán, lại không biết tình huống cụ thể như thế nào?"
"Haizz!" Tạ Lưu Vân nghe vậy than nhẹ, nói:
"Năm đó, rất nhiều tà đạo tề công Thương Vũ phái, may mắn là có trận pháp thủ hộ, trong lúc nhất thời liền không có việc gì, nếu như có thể kiên trì đến khi chư tu Tiên đảo đến tương trợ liền có thể thoát được một kiếp."
"Nhưng mà. . ."
"Hắc ngục bộc phát náo động, một đám tu sĩ tà đạo chạy ra ngoài, thủ sơn trận pháp bị tan rã từ bên trong."
"Tông chủ của quý tông bỏ mình tại chỗ, mấy vị Đạo cơ đồng đạo người thì chết người thì bị thương, đệ tử thì càng tổn thất nặng nề."
Tạ Lưu Vân vừa kể vừa chú ý tới biểu lộ trên mặt Mạc Cầu, chỉ thấy vẻ mặt của đối phương cũng không quá nhiều cảm xúc.
Đối với chuyện này, Tạ Lưu Vân cũng đã đoán trước được.
Một vị đệ tử Ngoại môn không nhận được bao nhiêu truyền thừa, đối với tông môn không có bao nhiêu cảm tình cũng là chuyện đương nhiên.
"Đúng rồi."
"Vương tiên tử đã bái nhập Chân Tiên đạo, bởi vì thiên phú xuất chúng, được Hồng tiền bối thu làm môn hạ."
Tiền bối trong miệng của một vị tu sĩ Đạo cơ viên mãn thì đương nhiên là Tông sư đã chứng được Kim Đan.
"Nha!" Cho đến lúc này, sắc mặt Mạc Cầu mới có chút biến hóa, giọng điệu vui mừng nói:
"Thiên phú và phẩm tính của Vương sư tỷ đều cực kỳ bất phàm, có cơ duyên này cũng là phải."
"Ừm."
Tạ Lưu Vân gật đầu, lập tức lộ ra vẻ cổ quái, nói:
"Ta từ trong miệng của một vị bằng hữu ở Chân Tiên đạo nghe được một chuyện có liên quan đến đạo hữu, không biết là nên nói hay không."
"Chuyện gì?"
"Nghe nói khi Vương tiên vừa đến Chân Tiên đạo, bởi vì tướng mạo và thiên phú đều rất xuất chúng, hấp dẫn sự chú ý của không ít đồng đạo, có người còn thăm dò được nàng cùng đạo hữu đã ở chung hơn mười năm, dẫn tới không ít lưu ngôn phỉ ngữ, mà Vương tiên tử cũng không bác bỏ tin đồn, vô duyên vô cớ bỏ lỡ vài cuộc nhân duyên tốt."
Trong tràng yên tĩnh.
Liễu Vô Thương và ông lão kia đều nhìn về phía Mạc Cầu, trong mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, biểu lộ càng quỷ dị.
Xem ra, cho dù là tu sĩ Đạo cơ thì cũng khó tránh khỏi có lúc nhiều chuyện.
". . ."
Mạc Cầu há hốc mồm, lập tức than nhẹ một tiếng, nói:
"Mạc mỗ đã có thê tử, cũng không có ý niệm với Vương sư tỷ, chuyện này thật sự không có gì để nói."
"Thật sao?"
Đối với cái này, Tạ Lưu Vân từ chối đưa ra ý kiến.
Y nhìn về phía ông lão ở bên cạnh, nói:
"Ngôn lão, ngài có gì muốn nói không?"
"Luyện đan không phải trò đùa." Ngôn lão vuốt râu một cái rồi chậm rãi nói:
"Đan dược của phàm nhân thì cũng thôi, khắp nơi đều có thảo dược, nhưng linh đan diệu dược chỉ cần hỏng một lò thì tổn thất lớn biết bao?"
"Mạc đạo hữu chỉ luyện đan trong lúc còn là phàm nhân, Đan dược tu hành, sợ là không đủ lực a?"
Giọng điệu của ông lão mang theo vẻ nghi vấn, nhưng cũng là chuyện đương nhiên.
"Ngôn lão." Liễu Vô Thương tiến lên một bước, chắp tay nói:
"Sự thật thắng hùng biện, không bằng để cho Mạc đạo hữu nếm thử một chút? Mạc đạo hữu cảm thấy thế nào?"
Nói xong y bèn nhìn về phía Mạc Cầu.
Nơi đây chính là đan phòng, bọn họ chọn chỗ này để gặp mình, ý vị như thế nào, không nói cũng hiểu.
"Có thể!"
Mạc Cầu gật đầu, cong tay búng ra, một cái đan lô xoay tròn bay ra.
Đan lô thế chân vạc, cao chừng tám thước, màu sắc cổ đồng, bên trên có hỏa văn thụy thú sinh động như thật.
Dùng pháp lực thúc giục, đan lô chợt xuất hiện liệt diễm, tám cái lỗ trên nắp đan lô cũng phun ra từng làn khói trắng.
"Pháp khí Thượng phẩm?" Hai mắt Ngôn lão sáng lên.
"Đúng vậy."
Mạc Cầu gật đầu.
Vật này đến từ bí địa chỗ Truyền Tống trận, chính là một trong những món Pháp khí mà hắn lấy được, chuyên môn dùng để luyện chế đan dược.
Ở trong mắt của tu sĩ Đạo cơ thì Pháp khí Thượng phẩm cũng không tính là gì.
Nhưng Pháp khí Thượng phẩm dùng để luyện đan thì chung quy vẫn là hàng hiếm, một người tùy thân mang theo thì đại khái là cao thủ Luyện đan.
Dù sao chỉ có thầy thuốc mới mang theo ngân châm tùy thân, đạo lý cũng giống như vậy. . .
Mấy người thấy vậy thì trong lòng đã tán thành.
"Hô. . ."
Gió lốc quét ngang, cuốn lên một chút Linh tài trong tràng, y theo ý đã định tìm đến Luyện Đan lô.
Mạc Cầu khẽ duỗi năm ngón tay ra, nhẹ nhàng vỗ về phía trước, trên người lặng lẽ toát ra chín ngọn lửa hình rồng.
Cửu Hỏa Thần Long!
Hỏa long bổ nhào về phía đan lô, trong nháy mắt đã quấn quanh đan lô, miệng rồng còn phun ra liệt diễm cuồn cuộn.
Ngọn lửa cuồng bạo, dưới sự khống chế của Mạc Cầu, nhiệt độ cao không bị tán ra, tinh tế đốt vào trong lò.
"Đôm đốp. . ."
Những giòn vang liên tục phát ra, hỏa diễm cuồn cuộn trong lò luyện đan, dược dịch tung bay, chỉ trong thời gian uống cạn một chung trà liền có mùi thuốc thấm vào ruột gan truyền đến.
"Quy Nguyên đan." Ngôn lão nhẹ nhàng gật đầu, nói:
"Thuật khống hỏa của đạo hữu thật sự là bất phàm, cho dù là Ngôn mỗ cũng cảm thấy mặc cảm."
"Ngôn lão quá khiêm tốn." Liễu Vô Thương vội vàng mở miệng.
"Không." Ngôn lão lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng:
"Ta nói là sự thật, Quy Nguyên đan không khó luyện, nhưng có thể luyện nhanh như Mạc đạo hữu thì lại rất hiếm thấy."
"Chuyện này đòi hỏi trình độ chưởng khống dược lực và hỏa hầu đều cực kỳ cao thì mới có thể làm được."
"Bất quá. . ."
Giọng nói của ông ta hơi ngừng lại, nói:
"Thủ pháp của đạo hữu có chút lạnh nhạt, lúc tuyển chọn dược liệu cũng có chút do dự, xem ra cũng không thường xuyên luyện chế."
"Ngôn lão pháp nhãn." Mạc Cầu chắp tay:
"Bởi vì thiếu Linh dược nên những năm này Mạc mỗ cực ít luyện chế đan dược, thủ pháp đúng là không được thành thục."
Đang khi nói chuyện, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, nắp đan lô mở ra, chín viên đan dược tròn vo bay ra ngoài.
"Ba ba. . ."
Tạ Lưu Vân nhẹ nhàng vỗ tay, nói:
"Nước chảy mây trôi, xuất thần nhập hóa, trong mắt của ta thì chuyện không thành thục mà hai vị nói thật sự là quá gắt gao."
"Đạo hữu đã có kỹ nghệ này, thiên hạ tuy rộng lớn nhưng chỗ nào cũng có thể đi!"
"Đạo hữu quá khen." Mạc Cầu chắp tay, thi lễ.
Hắn đã cảm ngộ Hồ Công Bão Đan Kinh nhiều năm, trên ý thức sớm đã là Luyện Đan đại sư, chỉ có thiếu thực tiễn, nhưng thuật khống hỏa lại đền bù được sự thiếu hụt ở phương diện này.
Tạ Lưu Vân nghiêng đầu nhìn về phía Ngôn lão, đối phương nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị Mạc Cầu đã qua được khảo nghiệm của mình.
"Tốt!"
Trên mặt Tạ Lưu Vân hiện ra ý cười, nói:
"Mạc sư đệ, chúc mừng, từ hôm nay trở đi, đệ chính là người của Thuần Dương cung trong Thái Ất tông chúng ta."
Nói xong liền ném cho Mạc Cầu một tấm lệnh bài.
"Bởi vì thân phận của đệ là người bên ngoài cho nên tạm thời không thể vào Nội môn, chỉ có thể đảm nhiệm một chức trưởng lão Ngoại môn trước."
"Tạ. . . Sư huynh."
Mạc Cầu khom người, thu hồi lệnh bài, trong lòng cũng buông lỏng một hơi, chuyện này rốt cục cũng đã giải quyết xong.
"Đều là người mình, không cần khách khí, ngồi xuống nói chuyện." Tạ Lưu Vân vươn tay ra hiệu mọi người ngồi xuống, nói:
"Mạc sư đệ, nếu đệ đã bản lĩnh như vậy, đi xử lý một chút việc vặt vãnh ở Ngoại môn thì có chút đáng tiếc, ta sẽ tìm cho đệ một công việc nhàn hạ, khi rảnh rỗi cũng có thể luyện đan tu hành."