Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 404 - Chương 404. Phi Trùng

Chương 404. Phi Trùng Chương 404. Phi Trùng


Người dịch: Whistle

Mạc Cầu nhìn mấy tên nô bộc đang run rẩy đứng ở sau lưng Điền Hoàng một hồi rồi nói:

"Chuyện này để sau hẵng nói, tình hình của linh thụ ra sao rồi?"

"Vâng!"

Sắc mặt Điền Hoàng trắng bệch, cẩn thận từng li từng tí nhường đường, nói:

"Vào nửa tháng trước, chúng tôi đã phát hiện ra Linh thụ bất thường, cành lá trên cây đều khô héo."

"Chẳng qua khi đó chúng tôi chỉ cho rằng là bị nhiễm hoàng ban, là bệnh nhỏ, theo lệ thi triển Khô Mộc Hồi Xuân Chú."

"Ai mà ngờ rằng. . ."

Nói đến chỗ này, giọng nói của Điền Hoàng lộ ra vẻ đắng chát, tiếp tục nói:

"Tình hình của Linh thụ không chỉ không tốt hơn, mà ngược lại còn ngày càng sa sút tinh thần, hiện giờ đã liên tục rụng lá mấy ngày rồi, chúng tôi đã sử dụng muôn phương ngàn kế nhưng đều vô hiệu, bất đắc dĩ lắm mới phải mời tiền bối xuất thủ chẩn trị."

Trong lúc Điền Hoàng đang nói chuyện thì Mạc Cầu đã cất bước đi tới trước mặt một cây quả thụ cao khoảng một trượng.

Thiên Linh Quả Thụ không cao to lắm, nhìn qua thường thường không có gì lạ, có chút giống với cây đào trong trí nhớ của hắn.

Nhưng trong cảm giác của Mạc Cầu thì thiên địa linh khí ở xung quanh khe núi vài dặm đều bị nó thôn phệ.

Còn có vô số sợi rễ mà mắt thường khó phân biệt đang tràn lan khắp nơi, cướp đoạt nguyên khí ở trong địa mạch.

Không thể nghi ngờ, đây là một cây Linh thụ cực kỳ bá đạo.

Trong khe núi này, ngoài Thiên Linh Quả Thụ ra thì chỉ có một ít Linh thảo có thể may mắn sống sót.

Những linh thảo này đều là vật phi phàm, có công dụng tẩy cân phạt tủy, đối với Võ giả phàm nhân có tác dụng rất lớn.

Quan trọng hơn chính là.

Những Linh thảo này sẽ phóng thích một loại chướng khí có thể gây ra ảo giác cho người khác, nhờ vào đó để bảo hộ Thiên Linh Quả Thụ.

"Tiền bối." Trác Bạch Phượng tiến lên một bước, nhỏ giọng mở miệng:

"Chúng tôi đã lật hết toàn bộ điển tịch trong dược viên rồi cũng không tìm được tiền lệ, dùng Minh Quang Kính chiếu một ngày cũng không phát hiện được gì."

"Dường như cây Linh thụ này đã hao hết thọ nguyên, bản nguyên khô kiệt, Linh khí trong cơ thể tự động tiêu tán."

"Không phải." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu:

"Tuổi thọ của Thiên Linh Quả Thụ được tính bằng ngàn năm, vạn năm, cho dù là sắp hết thọ nguyên thì vậy không thể xuất hiện dị dạng nhanh như vậy được."

Thượng Quan Ngọc Bác cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói:

"Tiền bối có nhìn ra vấn đề gì không?"

Linh thụ bị hao tổn không phải là chuyện nhỏ, nếu như thật sự không thể vãn hồi thì ngay cả bọn họ cũng sẽ bị trọng phạt.

Dù sao quả của cây Linh thụ này cũng có tác dụng lớn với Kim Đan Tông sư.

Bọn họ không thể không coi trọng được.

"Ta xem kỹ một chút."

Mạc Cầu chậm rãi nói, đôi mắt dần dần hiện lên những tia sáng màu đỏ, giống như hai viên lưu ly bảo châu.

Bên trong bảo châu chiếu rọi hết thảy tình trạng của Linh thụ.

Linh Quan Pháp Nhãn!

Từ khi chứng được Đạo cơ, trải qua Chân hỏa rèn luyện, uy năng của môn Thần thông này cũng ngày càng mạnh mẽ.

Vỏ cây thô ráp cứng rắn, lớp bên trong vỏ cây trong suốt như ngọc, sợi mảnh như mạng nhện. . . , rõ mồn một trước mắt.

Còn có.

Một chút quả trứng nhỏ bé màu đỏ không thể nhận ra.

"Hả?"

Mạc Cầu nhăn mày, đưa tay đặt nhẹ lên thân cây Linh thụ, thúc giục Pháp lực, nhiếp ra một chút lớp bên trong.

Đồng thời bấm tay niệm pháp quyết, tay áo phẩy nhẹ.

Khoách Ảnh Viên Quang Chú!

"Ông. . ."

Linh quang hiện lên, lơ lửng giữa không trung giống như mặt gương, soi ra tình huống của lớp trong vỏ cây trên bàn tay.

Một thứ giống như những quả trứng màu đỏ dần dần hiển lộ ra.

Những vật này lít nha lít nhít kết dính lại với nhau, giống như là sợi ở bên trong thân cây, nhưng khi nhìn kỹ lại có một chút bất đồng.

"Đây là cái gì?"

Trác Bạch Phượng nhíu mày, trong mắt hiện ra vẻ chán ghét, nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu với mấy thứ giống như thế này.

"Không biết." Trên mặt Mạc Cầu lộ vẻ ngưng trọng, chậm rãi lắc đầu:

"Dường như là trứng của một loại côn trùng?"

Đang khi nói chuyện, trong lòng Mạc Cầu lại động niệm Xuân Phong Hóa Vũ Thuật và Khô Mộc Hồi Xuân Thuật.

Trong Viên Quang Kính, các loại Linh quang có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang tràn vào trong thân cây.

Nhưng mà Linh thụ còn chưa kịp thu nạp thì đã bị những quả trứng màu đỏ này điên cuồng thôn phệ hết Linh khí.

Linh khí căn bản không thể đến được trên thân Linh thụ thì đã bị những vật này hấp thu.

"Ba. . ."

Một lúc nào đó.

Dường như có một quả trứng đã ăn uống no đủ nên bắt đầu thành thục, vỏ trứng yên lặng vỡ ra, hai cây xúc giác từ bên trong nhô ra.

Một vật nhúc nhích chui ra.

"Đây là. . . , Phệ Hỏa Nghĩ?" Hai mắt Điền Hoàng sáng lên, nhưng lại lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc cùng không hiểu:

"Tại sao lại nhỏ như vậy?"

"Phệ Hỏa Nghĩ?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, trên mặt lập tức lộ ra vẻ bừng tỉnh:

"Hẳn là Phệ Hỏa Phi Nghĩ mới đúng, vật này mới sinh ra nên cánh ở trên lưng còn chưa mở ra."

"Ừm. . ."

Ánh mắt hắn chuyển động, nhìn xuống dưới chân, tuần sát bốn phía:

"Nếu nói như vậy thì bên cạnh chỗ này phải có một cái tổ kiến."

"Phệ Hỏa Phi Nghĩ, thân như phù du, nhỏ bé không thể nhận ra, có thể nuốt kim phệ hỏa, chính là linh vật trong thiên địa, phụ thuộc Linh mạch mà sinh ra." Tinh thần của Thượng Quan Ngọc Bác chấn động:

"Linh trùng này cũng rất hiếm thấy!"

"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:

"Tìm tổ kiến trước đã!"

Dứt lời, hắn khẽ vung tay áo dài, một làn âm phong lặng lẽ chui vào trong thân cây của Thiên Linh Quả Thụ.

Âm Phong Sắt Sắt, băng lãnh túc sát, giống như một chiếc lược đang giết chết những quả trứng ở bên trong mà không tổn thương đến Linh thụ.

Còn có ấu trùng của Phệ Hỏa Phi Nghĩ.

"Xào xạc. . ."

Những tiếng động rất yếu rớt truyền vào trong tai của mọi người, Linh thụ đung đưa chấn rớt rất nhiều tro bụi.

Nếu như phóng lớn lên xem thì có thể nhìn thấy những tro bụi này rõ ràng là vô số con ấu trùng nhỏ bé.

"Oanh. . ."

"Ầm ầm!"

Đột nhiên, mặt đất bắt đầu rung động, trên một ngọn núi cách đó không xa, bỗng dưng có vô số núi đá lăn xuống.

"Ở bên đó!"

Thượng Quan Ngọc Bác tinh thần chấn động, không đợi Mạc Cầu mở miệng đã tế ra kiếm quang bay lên trên cao.

"Sư huynh cẩn thận!"

Trác Bạch Phượng khẽ kêu một tiếng rồi cũng lao theo.

Hai người còn chưa tới trước ngọn núi kia trên núi đã toát ra rất nhiều lỗ thủng nhỏ bé.

"Ông. . ."

Những con chấn động ‘ầm ầm’ không dứt, vô số con phi trùng nhỏ bé màu đỏ sậm từ trong lỗ thủng bay ra, phô thiên cái địa.

Nhân nhất thượng vạn, vô biên vô duyên.

Tuy rằng cách nói có chút khuếch đại, nhưng cũng nói ra số lượng của đàn phi trùng này nhiều tới trình độ nhất định sẽ chất biến.

Mà lúc này, phi trùng đang bay đầy trời này đâu chỉ là hàng vạn?

Sợ là, trăm vạn, ngàn vạn cũng không chỉ!

Vô tận phi trùng tạo thành một mảnh hồng mông, che đậy mặt trời, chỉ có những âm thanh chói tai rung động truyền đến.

Trác Bạch Phượng vốn có chứng e ngại sâu bọ, thân hình vô thức trì trệ, cầm kiếm đứng giữa hư không.

Thượng Quan Ngọc Bác thì nở một nụ cười khinh thường, kiếm quyết vừa dâng lên, một luồng kiếm quang màu đỏ trắng lập tức quét ngang tới.

Khai Dương Kiếm Quyết!

Giống như mặt trời chói chang trên không trung, kiếm quyết quét ngang, kiếm quang chói mắt giống như vạn cây kim châm đâm ra.

"Rầm rầm. . ."

Chỉ một thoáng, đám phi nghĩ hồng vân này lập tức liền thiếu đi một mảnh, vô số phi nghĩ rào rào rơi xuống.

Nhưng sau một khắc.

"Xoạt!"

Hồng vân tản ra trên dưới trái phải, bốn phương tám hướng.

Khai Dương Kiếm Quyết tuy mạnh, nhưng cũng chỉ có thể chào hỏi một phương, trong lúc nhất thời đã bị phi nghĩ ép tới gần.

"Hừ!"

Thượng Quan Ngọc Bác hừ lạnh một tiếng, tế ra một cây ngọc xích, ngọc xích nhẹ nhàng lắc lư, trong phạm vi mấy trượng xung quanh y lập tức xuất hiện Linh quang trùng điệp.

Linh quang như tường, lại như vòng xoáy, một khi phi nghĩ tới gần liền bị cự lực vô tận cuốn vào trong đó, nghiền ép chí tử.

Không thể không nói, thực lực của Thượng Quan Ngọc Bác rất mạnh.

Kiếm quyết rõ ràng như đại nhật, mạnh mẽ đâm tới, những nơi đi qua, thây ngã khắp mặt đất, pháp khí hộ thân cũng rất bất phàm.

Nhưng mà. . .

Số lượng phi nghĩ thực sự là quá nhiều!

Chỉ trong nháy mắt, bên ngoài pháp khí của Thượng Quan Ngọc Bác đã bị phi nghĩ màu đỏ vô tận bao trùm, phát ra những tiếng 'Chi chi' rung động.

Loại linh trùng này có thể nuốt kim phệ hỏa, cho nên lực cắn cũng không phải hời hợt.

Nhất là hơn vạn con Linh trùng đồng thời phát lực, cho dù có pháp khí hộ thân thì cũng hiện ra vẻ không cầm cự nổi.

"Sư huynh!"

Trác Bạch Phượng hơi biến sắc, cắn răng một cái, đột nhiên ngự kiếm vội vàng xông lên.

Thiên Quyền Kiếm Quyết chủ sát, kiếm quang đen nhánh chói lọi, hồng vân phi nghĩ ở trước mặt liền vô thanh vô tức rơi xuống.

Chẳng qua đám phi nghĩ vô cùng vô tận trên không trung này kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên tấn công, kiếm quang của nàng cũng không khỏi trở nên u ám.

Trong chớp mắt, hai người đã bị đám phi nghĩ đầy trời này vây lại.

Mặc dù nhất thời nửa khắc sẽ không cần lo lắng về sinh mệnh, nhưng muốn tiêu diệt phi nghĩ thì cũng là chuyện vọng tưởng.

"Tiền bối!"

Ở bên dưới, trên mặt Điền Hoàng đã lộ ra vẻ kinh hoảng, nhìn về phía Mạc Cầu:

"Còn xin tiền bối xuất thủ!"

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, thân thể nhảy vọt lên, thân ở giữa không trung liền vung tay áo dài lên, chín con hỏa long gào thét bay ra, trong miệng phun liệt diễm vào trong hồng vân.

"Chi chi. . ."

"Ông!"

Uy thế của hỏa long rất kinh khủng, làm cho người run như cầy sấy.

Không ngờ những con phi nghĩ này gặp được hỏa long chẳng những không e ngại mà còn buông tha cho hai người Thượng Quan Ngọc Bác rồi điên cuồng nhào tới, giống như những kẻ tham ăn gặp được thức ăn ngon vậy.

Phệ Hỏa Phi Nghĩ vốn lấy hỏa mà sống, há lại e ngại liệt diễm?

Bình Luận (0)
Comment