Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 406 - Chương 406. Tiên Thiên Đạo Thể

Chương 406. Tiên Thiên Đạo Thể Chương 406. Tiên Thiên Đạo Thể


Người dịch: Whistle

Trên tường vân.

Mạc Cầu, Ti Hành đứng sóng vai, Thượng Quan Ngọc Bác, Trác Bạch Phượng thì tự giác nhường ra một bước.

Chẳng qua Ti Hành cũng không lãnh đạm với hai người, trong lúc nói chuyện, nàng còn tỏ ra có chút cực kỳ hâm mộ thiên phú của hai người.

Cũng từ trong miệng nàng mà Mạc Cầu biết rằng mặc dù Ti Hành may mắn chứng được Đạo cơ, nhưng lại bởi vì Công pháp nên khổ tu trăm năm vẫn là Đạo cơ sơ kỳ, đạo đồ vô vọng, lại đắc tội cừu gia, cho nên liền nhập Thái Ất tông tị nạn.

Trong Thái Ất tông cũng còn có không ít người như vậy.

Nhưng đều không ngoại lệ, không nhận được Chân truyền, chuyện này không phải Tạ Lưu Vân cố ý lừa gạt hắn.

"Ừm!"

Ngay lúc tường vân sắp bay ra khỏi dược viên thì những tiếng động ồn ào bên dưới đã hấp dẫn Mạc Cầu cúi đầu nhìn xuống:

"Xảy ra chuyện gì?"

"Hình như là có người muốn xông vào?" Trác Bạch Phượng nhíu mày, giọng điệu kinh ngạc:

"Thật to gan!"

"Lá gan xác thực không nhỏ." Ti Hành cười khẽ.

Dược viên chính là trọng địa của tông môn, đừng nói là ngoại nhân, cho dù là đệ tử tông môn, không nhận được sự đồng ý thì cũng bị cấm tiến vào.

Bây giờ vậy mà lại có người muốn xông vào.

Hơn nữa còn là hai kẻ phàm nhân!

"Các ngươi làm gì vậy?" Lối vào, một tên tiểu mập mạp có tướng ngũ đoản rống to:

"Lý Thuần tiên sư của Thuần Dương cung đã chính miệng nói, chỉ cần bọn ta có thể tới đây liền nhất định có thể bái sư, sẽ còn được tông môn hậu đãi, muốn cái gì liền có cái đó, đại đạo cũng có hi vọng."

"Không tin thì các ngươi có thể tìm người tới xem một chút."

"Tiểu tử." Một người trông giữ dược viên khoanh tay tức giận nói:

"Trước không nói chuyện hai người các ngươi chỉ là phàm nhân, toàn thân trọc khí, không có khả năng bái nhập Thái Ất tông."

"Cho dù có thể thì nơi này cũng không phải là địa phương thu đồ, các ngươi còn phải đi về hướng tây thêm mấy ngày nữa mới đến."

"Thế nhưng là. . ." Tiểu mập mạp dậm chân, nói:

"Tiên sư nói, chỉ cần đến địa giới của Thái Ất tông xác minh thân phận liền có thể bái sư!"

"A!" Đệ tử trông coi trợn trắng mắt:

"Tiểu tử, ta thấy ngươi đã bị người đó lừa rồi, tên Lý Thuần Dương kia, ta nghe đều chưa nghe qua."

"Muốn cái gì liền có cái đó, còn đại đạo có hi vọng, các ngươi cho rằng mình là cái gì?"

Nói xong liền nở một nụ cười khinh thường.

"Đừng có nói nhảm với bọn hắn." Mấy vị tạp dịch ở đây đã sớm không còn kiên nhẫn, lúc này liền có người nhíu mày vươn tay ra đẩy một cái:

"Tiểu tử, mau cút đi!"

"Lại dám giương oai ở chỗ này thì ta sẽ không tha cho ngươi!"

"Các ngươi. . ." Tiểu mập mạp cố gắng hết sức nhưng cũng chỉ đành lảo đảo lùi lại , tức giận đến dậm chân.

"Thiếu gia." Một vị tiểu nha hoàn khoảng chừng mười tuổi ở sau lưng tên mập này lập tức nhẹ nhàng nắm chặt ống tay áo của nó rồi nói:

"Bỏ đi."

"Sao có thể như vậy được!" Tiểu mập mạp tức giận phất tay áo:

"Chúng ta bị họ Lý kia cưỡng ép mang theo gia trạch cuốn đi, bôn ba hơn hai năm trời, bây giờ đã rơi vào cảnh không nhà để về mà bọn họ lại không chịu thu nhận?"

"Ta. . . Ta liều mạng với các ngươi!"

"Thiếu gia, thiếu gia đừng mà!"

Nha hoàn liều mạng chặn đường, tiểu mập mạp đang nổi trận lôi đình, nhưng lại không muốn thương tổn đến vị nha hoàn này, chỉ đành dậm chân tại chỗ.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc này, một giọng nói đạm mạc vang lên.

"Thượng Quan sư huynh, Trác sư tỷ!"

"Hai vị tiền bối!"

Đệ tử trông coi quay đầu, vẻ mặt lập tức thay đổi, chắp tay nói:

"Là hai tên phàm nhân này vô tình xông vào đây, nói là muốn bái sư, chúng tôi đang đuổi bọn họ đi."

"Toàn thân trọc khí, thần không linh quang." Ti Hành liếc nhìn hai người, nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí lạnh lùng:

"Không có thiên phú tu hành, đuổi ra đi."

"Không có khả năng!" Tiểu mập mạp cũng nhìn ra thân phận của mấy người này bất đồng, vốn có chút chờ mong, lúc này liền lập tức nhảy dựng lên:

"Lý tiên sư đã từng nói là ta thiên phú dị bẩm, không cần ra sức tu hành cũng có thể chứng Kim Đan đại đạo."

"A. . ."

Nghe vậy, ngay cả Thượng Quan Ngọc Bác và Trác Bạch Phượng cũng không khỏi trợn trắng mắt.

"Lý tiên sư." Mạc Cầu thuận miệng hỏi:

"Vị Lý tiên sư nào?"

"Lý Thuần của Thuần Dương cung!" Tiểu mập mạp mở miệng.

"Thuần Dương cung có người này sao?" Mạc Cầu quay đầu nhìn về phía hai người Thượng Quan Ngọc Bác.

"Cái này. . ." Hai người nhíu mày, lâm vào trầm tư.

Bọn họ là người của Bắc Đấu cung, không quen với người của Thuần Dương cung, cái tên này cũng không phải là đại nhân vật gì.

"Ta nhớ ra rồi." Trác Bạch Phượng nghĩ nghĩ, nói:

"Hình như Thuần Dương cung có một vị đệ tử Ngoại môn tên là Lý Thuần."

"Đúng, đúng." Hai mắt của tiểu mập mạp sáng lên, vội vàng nói:

"Lý tiên sư nói ông ấy chính là cái đệ tử Ngoại môn gì đó."

"Lời nói của một vị đệ tử Ngoại môn mà người cũng tin." Ti Hành im lặng lắc đầu:

"Tiểu tử, trên người ngươi tràn đầy trọc khí, còn có ứ sưng bệnh vặt, đặt ở trong phàm nhân cũng sống không lâu đâu."

"Mau cút đi!"

Nói xong bèn vung tay áo dài lên, cuốn theo một cơn gió lớn, đang định ném văng hai người đi xa.

"Chậm đã!"

Mạc Cầu đột nhiên vươn tay đè cuồng phong lại, đôi mắt giống như lưu ly màu đỏ nhìn lên người của vị tiểu nha hoàn kia.

"Đứa trẻ này dường như có chút cổ quái."

. . . . . .

Chỉ mới ba ngày ngắn ngủi mà một tin tức nặng ký đã truyền khắp toàn bộ Thái Ất tông.

Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể hiện thế!

Nếu như muốn tu hành thì bước đầu tiên là có thể cảm ứng được Linh khí mênh mông vô hình ở giữa thiên địa.

Phàm nhân tràn đầy trọc khí, khiếu huyệt bế tắc, trừ phi Võ đạo tu tới Tiên Thiên, trùng luyện tinh khí thần, lúc đó mới có cơ hội tu hành.

Ngươi mang Đạo thể thì khác, lúc mới sinh ra đã có thiên phú tu hành, có thể cảm ứng linh khí trong thiên địa.

Thiên phú khác nhau thì tốc độ tu hành cũng khác nhau.

Giống như đệ tử Chân truyền của các tông, thiên chi kiêu tử tu hành một ngày liền sánh bằng mấy ngày hoặc thậm chí là mười mấy ngày khổ tu của những người khác.

Ở trên đó thì có đủ loại Đạo thể cực kỳ hiếm thấy.

Được gọi là Tiên Thiên Đạo Thể!

Những người như vậy chỉ cần hít thở thôi cũng đã tương hợp với khí cơ ở giữa thiên địa rồi, thiên phú tu hành đáng sợ kinh người.

Đạo cơ, tiện tay liền có thể.

Cho dù là Kim Đan thì đại khái cũng có thể thành.

Thậm chí cũng có không ít Nguyên Anh Chân Nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi là Tiên Thiên đạo thể.

Giống như ba ngàn năm trước, Cung chủ của Thuần Dương cung chính là Tiên Thiên Duệ Kim Đạo Thể.

Còn có công pháp truyền thừa số một của Ất Mộc cung, nhất định phải có Tiên Thiên Ất Mộc Đạo Thể mới có thể tu thành.

Mà Tiểu Thiền.

Cũng chính là ả tiểu nha hoàn ở bên cạnh tên tiểu mập mạp kia, là ngươi có Tiên Thiên Thú Thổ Đạo Thể, thích hợp với truyền thừa của Thái Hòa cung.

Điều này có nghĩa.

Trăm năm sau, có lẽ Thái Ất tông sẽ sinh ra một vị Kim Đan Tông sư, thậm chí tương lai còn có thể sẽ có một vị Nguyên Anh Chân Nhân.

Đến nỗi tiểu mập mạp. . .

Nó chỉ là một kẻ phàm nhân, thậm chí ngay cả tư chất tập võ cũng chẳng có gì đặc biệt.

Mấy năm trước, Lý Thuần của Thuần Dương cung và một gã tà đạo đồng thời phát hiện ra thiên phú tu hành của Tiểu Thiền.

Sau một hồi tranh đoạt, cuối cùng Lý Thuần cưỡng ép bắt đi đôi chủ tớ này, nhưng cũng rơi vào hạ tràng tha hương mất mạng.

Trước khi chết, Lý Thuần lấy ra một món bảo vật đặc thù che giấu dị dạng trên người của nha hoàn Tiểu Thiền, lại sợ tên tiểu mập mạp này không cam lòng, cố ý lừa nó nói nó có thiên phú kinh người, để tên mập này mang theo Tiểu Thiền đến Thái Ất tông, bái sư tu tiên.

Chuyện là vậy đấy.

Chẳng qua, chờ sau khi chuyện này bị lộ ra, vẻ mặt của đôi chủ tớ này lại có biểu lộ khác nhau.

. . .

Mấy ngày sau.

Trác Bạch Phượng mang theo vẻ mặt mệt mỏi trở về Bắc Đấu cung, khống chế độn quang đáp xuống đình viện của mình.

Trong nội viện.

Đã có một người chờ sẵn.

Người có thể không nhìn Cấm pháp nơi đây mà tùy ý ra vào thì đương nhiên là người mà nàng tin được.

"Diệp tỷ tỷ." Nhìn thấy người tới, trên mặt của Trác Bạch Phượng không khỏi lộ ra ý cười:

"Sao tỷ lại tới đây?"

"Bạch Phượng." Người tới từ trong đình viện bước ra, nở nụ cười rồi đưa cho Trác Bạch Phượng một vật:

"Nghe nói muội đã tích lũy đủ nội ngoại công rồi, không lâu sau đó liền sẽ thử xung kích Đạo cơ cảnh?"

"Ta mua được viên Dung Nguyên đan nở trong phường thị, dùng cùng lúc với Trúc Cơ đan liền có thể tăng thêm một hai thành cơ hội thành công."

"Diệp tỷ tỷ. . ." Trác Bạch Phượng sững sờ, cúi đầu nhìn hộp gỗ, thật lâu sau mới gật đầu tiếp nhận:

"Đa tạ!"

"Tình cảm của chúng ta giống như tỷ muội, nói cảm ơn liền khách khí." Diệp Tử Quyên cười khoát tay, cảm khái nói:

"Nhớ năm đó, chúng ta đồng thời bái nhập Thái Ất tông, mấy năm ở chúng một phòng, tình cảnh vẫn còn rõ mồn một trước mắt."

"Hiện nay. . ."

"Ta đã vô vọng đạo đồ, vài ngày nữa thì muội liền Trúc Cơ, từ đó về sau sợ là tiên phàm khác biệt."

"Đừng nói như vậy." Trong mắt Trác Bạch Phượng lộ ra vẻ bi thương:

"Lúc trước nếu như không nhờ có Diệp tỷ tỷ cản dùm muội một lần tập kích, dẫn đến căn cơ bị hao tổn, thì cũng sẽ không trở nên như vậy."

"Tỷ yên tâm!"

Trác Bạch Phượng nghiêm mặt nói:

"Bất luận lần này Bạch Phượng có thể Trúc Cơ thành công hay không thì Diệp gia chính là nhà của muội, muội chắc chắn sẽ toàn lực che chở."

"Muội đó. . ." Diệp Tử Quyên nắm chặt tay của đối phương, nhẹ nhàng nói:

"Không cần phải canh cánh những chuyện đã xảy ra, lúc đó nếu đổi lại là muội thì muội cũng sẽ làm vậy thôi."

"Đối với muội mà nói, con đường tu hành vẫn còn rất sớm, ta chỉ cầu là sau trăm năm nữa hậu nhân không nghèo rớt mùng tơi liền đã thỏa mãn."

"Diệp tỷ tỷ. . ."

"Sao đang nói chuyện tu hành mà tỷ liền cảm khái rồi."

Bình Luận (0)
Comment