Người dịch: Whistle
Chỉ trong một cái chớp mắt.
Kim quang lập tức bộc phát, bay thẳng lên vân tiêu, kim quang lập tức ảm đạm, đám người Vương Thiền đã biến mất không thấy gì nữa.
Vị Kim Đan này cứ như vậy liền đi.
"Hừ!"
Thẳng đến lúc này, Vương Hổ mới khinh thường bĩu môi:
"Một tên tiểu bạch kiểm, chẳng qua chỉ là sinh sớm hơn ta mấy năm mà thôi, sớm muộn gì lão tử cũng sẽ thành tựu Kim Đan."
Lời tuy như thế, nhưng trên mặt y cuối cùng vẫn có phần kinh sợ.
Ở trước mặt một vị Tông sư Kim Đan, chỉ cần đối phương không nguyện ý, y ngay cả lời cũng đều nói không ra hơi.
Mạc Cầu nghe vậy bèn im lặng lắc đầu:
"Trở về đi!"
"Vâng."
Vương Hổ vội vàng đáp lại.
Mấy ngày tiếp theo, phụ cận dược viên có thêm rất nhiều tu sĩ có biểu lộ lạnh lùng của Chấp Pháp điện.
Bọn họ điều tra manh mối, tìm kiếm tung tích tà đạo ở bốn phía.
Khu dược viên mà Mạc Cầu và Ti Hành trấn giữ thì càng là khu vực trọng điểm.
Không biết đã có bao nhiêu người bị mang vào Chấp pháp đường trong tông môn thụ thẩm, huyên náo đến lòng người bàng hoàng.
Về phần Mạc Cầu, dù sao hắn cũng có công trên người, cho nên sau khi hỏi thăm một chút liền cung cung kính kính tiễn ra.
Vương Hổ thì lại phải gặp ương.
Bị người thay phiên khảo vấn mấy ngày liền, còn tận lực nhằm vào, lúc đi ra thì cả người giống như mềm nhũn.
Mà Thái Hòa cung thì càng hỗn loạn hơn.
Nghe nói có một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ mưu phản tông môn, Cung chủ đương nhiệm của Thái Hòa cung lập tức nổi giận.
Một vòng điều tra càng nghiêm ngặt hơn đã bắt đầu.
Những chuyện này đều đã không có quan hệ gì với Mạc Cầu.
. . .
Trong động phủ.
Minh châu treo cao.
Linh quang chiếu rọi khắp bốn phía.
Mạc Cầu đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, có một bàn án ở trước mặt, trên bàn có một vài vật phẩm.
Những vật này đều là thứ mà hắn tìm được từ trong động phủ của Ti Hành.
Chắc là do trở ngại Mạc Cầu đã cứu được Vương Thiền, cho nên người của Chấp Pháp đường đều chưa từng hỏi đến những thu hoạch này.
Tạm thời được tính là chiến lợi phẩm của hắn.
Vật phẩm mà một vị tu sĩ Đạo cơ trung kỳ cất giữ há lại sẽ phàm vật?
Trong Túi Trữ vật, chỉ là một đống Linh thạch Hạ phẩm và Trung phẩm thôi cũng đã làm người ta thần mê.
Càng đừng đề cập không ít Pháp khí trong đó.
Mạc Cầu cũng cảm thấy kinh ngạc về độ giàu có của Ti Hành.
Chẳng qua nghĩ đến ả ta cũng không có nhiều cơ hội để ra tay, cho nên mới góp nhặt được nhiều vốn liếng như vậy.
Chỉ tiếc.
Ti Hành dùng Vu cổ chi thuật chứng đạo, mà những con cổ trùng mà ả ta nuôi nhốt đều đã bị diệt không sai biệt lắm.
Chỉ có lác đác vài loại Linh trùng có thể may mắn thoát khỏi.
Về phần Pháp khí Cực phẩm?
Bản thể của Ti Hành liền có thể so với Pháp khí Cực phẩm.
Bản thân ả không dùng được, cho nên cũng không phí tâm thu thập, tuy rằng thu hoạch rất nhiều, nhưng lại không có tác dụng gì lớn.
Mạc Cầu cầm lấy một cái lá cờ bằng vải, nhẹ nhàng lắc một cái, lá cờ vải liền đón gió mà lớn dần, biến thành cao hơn một trượng.
Trên mặt cờ có vẽ một loài dị thú dữ tợn.
Có sáu cánh, ngàn chân, mắt kép dữ tợn, toàn thân đều bị khói đen bao phủ, lệ khí nồng đậm xuyên thấu qua trường phiên tuôn ra.
Lục Dực Thiên Ngô?
Giữa thiên địa có rất nhiều dị loại, có người đã liệt kê ra một trăm linh tám loại dị thú linh trùng.
Dù cho là người đã liệt kê ra cái bảng danh sách này cũng không có khả năng nhận thức hết toàn bộ linh vật trong thiên hạ, nhưng những vật có thể lên bảng đều không phải tầm thường.
Con Lục Dực Thiên Ngô này chính là một trong số đó.
Được xếp trong ba mươi sáu loài đứng đầu, luận về trình độ trân quý thì nó còn hiếm thấy hơn cả Pháp khí Cực phẩm.
Vật này được xưng là có năng lực thôn thiên.
Phi độn cấp tốc, nhục thân không thể bị phá vỡ, sau khi trưởng thành liền có thể ăn sống tu sĩ Đạo cơ viên mãn.
Bất quá. . .
Mạc Cầu nhíu mày.
Mặc dù Lục Dực Thiên Ngô có tính thị sát trời sinh, nhưng cũng là Linh thú.
Khí tức mà vật này lộ ra lại tràn ngập ngang ngược, không nhìn thấy một chút linh tính nào.
Mà lại tương tự với cổ trùng.
Mạc Cầu lắc đầu, bỏ xuống không hiểu trong lòng, hắn cầm lấy một chiếc vòng ngọc ở bên cạnh.
Chiếc vòng tay này vật tùy thân của Ti Hành, nội có càn khôn, có thể phóng ra sinh linh vật sống.
Thần niệm quét qua, một chút Phệ Hỏa Phi Nghĩ, một chút Linh trùng không biết tên đang ánh vào cảm giác.
Trong đó, lại còn có mấy loại cổ trùng cổ quái.
Mạc Cầu trầm ngâm một lát liền đặt chiếc vòng ngọc, lại từ trong Túi Trữ Vật lấy ra một chút ngọc giản, thư tịch.
Những vật này mới là thứ mà Mạc Cầu chân chính cảm thấy có hứng thú.
« Trùng Ma Kinh »
« Huyễn Thần Bảo Điển »
« Vu Cổ Tạp Ký »
« Miêu Thị Vạn Cổ Thư »
« Vạn Linh Huyền Công »
« Huyền Tàng Thai Thể Tam Tư Diệu Pháp »
. . .
Rất nhiều bí pháp đều lọt vào trong tầm mắt, cũng làm cho Mạc Cầu hiện ra vẻ tươi vui, hài lòng nhẹ gật đầu.
Trong số này thì « Trùng Ma kinh », « Vu Cổ Tạp ký » « Miêu Thị Vạn Cổ thư » là thuật mà Ti Hành tu hành.
Bên trong có pháp môn bồi dưỡng cổ trùng, tu luyện cổ thuật.
Liên quan đến cổ trùng có chừng mấy trăm loại, cường giả thì có thể sánh vai với Kim Đan, kẻ yếu có thể nhằm vào phàm nhân.
Đối với những vật này, Mạc Cầu chỉ lướt xem một chút, toàn bộ xem như tích lũy, không có ý định tu hành.
Dù sao Vu cổ chi thuật bác đại tinh thâm, nếu như muốn truy đến cùng, sợ là cả một đời cũng không học hết.
Hắn không có thời gian, cũng không có hứng thú.
Ngược lại thì khống cổ chi pháp trong này có thể nếm thử tu tập, dùng để thao túng cổ trùng có sẵn.
Giống như con Lục Dực Thiên Ngô được thu trong Vu Thú Phiên, thực lực có thể so với một vị tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ.
Nếu như có thể khống chế thì chắc chắn sẽ là một trợ thủ đắc lực.
"Vạn Linh Huyền Công!"
Mạc Cầu vuốt ve miếng ngọc giản trong tay, vẻ mặt trầm tư.
Môn công pháp này có thể dung hợp huyết mạch của dị loại vào trong cơ thể, đem bản thân hóa thành Linh thú giữa thiên địa.
Giống như Ti Hành biến thành Lục Dực Thiên Ngô.
Cái này. . .
Ngược lại có chút giống với Vạn Thú Dung Huyết Công mà hắn đã từng tu tập.
Chẳng qua, so ra mà nói thì Vạn Linh Huyền Công càng huyền diệu hơn, cũng càng. . . Cực đoan hơn.
Lấy người hóa thú?
Mạc Cầu lắc đầu, đang muốn thả ngọc giản trong tay xuống, đột nhiên mấy câu nói phía sau ngọc giản lại khơi dậy hứng thú của hắn.
"Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, chúng sinh bình đẳng, không chia cao thấp."
"Dị loại thiên phú dị bẩm, linh trí lại suy, khó được đại đạo, hôm nay không ngại dung hợp linh tính của nhân loại vào thể xác của dị loại, cầu lấy con đường trường sinh?"
"Vu cổ chi thuật, đoạt thiên địa tạo hóa huyền cơ, tương hợp với nhau, chẳng lẽ không phải lại càng có thể tăng thêm sức mạnh sao?"
". . ."
Mạc Cầu ngẩng đầu, sắc mặt đã trở nên vô cùng lo lắng.
Thật lâu sau.
Mới than khẽ:
"Không tầm thường!"
"Lấy Vạn Linh Huyền Công, tìm một loại Linh vật rồi thôn phệ huyết mạch của nó, đem bản thân hóa thành người không phải người, thú không phải thú, trùng không phải trùng."
"Lại dùng luyện cổ chi pháp, cầm bản thân luyện cổ, dùng cách này để làm cho huyết mạch cường đại, phá vỡ cực hạn của dị loại."
"Pháp này. . ."
"Ý nghĩ hão huyền!"
Nhưng mạch suy nghĩ mà thông thì cũng không phải không có khả năng.
Nhất là sau khi hắn lật xem hết những ghi chép của Ti Hành, Mạc Cầu bỗng nhiên phát hiện, pháp này không chỉ có thể thành, vả lại chỗ tốt còn rất nhiều, thậm chí đã sớm có người tu hành, lại còn chứng được Kim Đan.
Đầu tiên.
Người tu hành pháp này thì tuổi thọ sẽ có được tăng lên trên phạm vi lớn.
Tuổi thọ của người tu hành, Đạo cơ thọ 300 năm, Kim Đan không cao hơn tám trăm, Nguyên Anh bất quá hơn nghìn năm.
Đối với phàm nhân mà nói thì đã là không ít.
Nhưng Linh thú dị loại giữa thiên địa, cho dù thực lực không mạnh, nhưng cũng có thể sống trăm ngàn năm.
Vạn năm chi thọ cũng không phải là không có khả năng.
Nếu như dùng phương pháp này tu hành, mặc dù thọ nguyên chắc chắn sẽ không bằng chân chính Linh thú, nhưng cũng viễn siêu tu sĩ bình thường.
Như Ti Hành.
Ả ta đã hơn ba trăm tuổi, nhưng mà chỉ cần không gặp tai kiếp khó thoát, sống thêm ngàn năm cũng không thành vấn đề.
Mà sư phụ của ả, Trùng Ma trong truyền thuyết.
Tu vi chẳng qua chỉ là Kim Đan, nhưng mà nghe nói thọ nguyên của lão ta lại chừng vạn năm!
Điểm này.
Sợ là Nguyên Anh Chân Nhân cũng phải cực kỳ hâm mộ.
Thứ yếu.
Khi chuyển tu pháp này, chỉ cần tìm được linh thú, dị loại hiếm thấy thì thực lực sẽ tăng lên nhiều.
Nếu như có thể tìm được Linh thú trong truyền thuyết, đoạt huyết mạch của nó thì thậm chí có thể sánh vai với Nguyên Anh Chân Nhân.
Đương nhiên.
Cũng không phải là không có thiếu hụt.
Tỉ như, Thần hồn sẽ dễ dàng bị mê thất.
Khi Ti Hành hiển lộ chân thân dị thú thì thần sắc liền trở nên điên cuồng, nhân tính mờ nhạt.
Điểm này không phải tu vi càng cao thì tình huống sẽ càng tốt.
Sư phụ Trùng Ma của ả chính là một ví dụ, cho dù tu vi đã đến Kim Đan, nhưng lại tàn nhẫn thị sát, thậm chí ăn sống đồ đệ.
Dù cho tu hành Phật môn « Huyền Tàng Thai Thể Tam Tư Diệu Pháp » cũng không thể áp chế thú tính trong huyết mạch.
Ngoài ra.
Sau khi tu hành pháp này thì tiến độ của tu vi sẽ thay đổi cực chậm, nuốt thiên địa linh khí cũng không thể tăng được bao nhiêu tu vi.
Chỉ có dùng luyện cổ chi pháp để cường hóa huyết mạch bản thân thì mới có thể gia tăng thực lực.
"Ngô. . ."
Mạc Cầu híp mắt, dường như nghĩ đến điều gì đó, mở quyển luyện cổ chi pháp ở trước mặt ra, tìm được mấy tờ đan phương.
"Dường như. . . Có thể thực hiện?"
Mạc Cầu đột nhiên nghĩ đến, nếu như dung hợp Vạn Thú Dung Huyết Công và quyển Vạn Linh Huyền Công này lại thì có thể lấy ưu điểm cả hai để loại bỏ khuyết điểm hay không?
Đối với người khác mà nói, muốn làm được chuyện này thì sẽ rất khó, nhưng hắn thì chưa hẳn không thể.
Chỉ cần. . .
Nếm thử nhiều lần.
Mạc Cầu lắc đầu, cầm lấy một miếng ngọc giản cuối cùng.
« Huyễn Thần Bảo Điển »
Mặc dù môn công này hoàn toàn khác biệt với pháp môn mà Ti Hành sở học, nhưng trong rất nhiều Công pháp thì nó cũng thuộc loại cao thâm khó lường nhất.
Nếu như muốn cảm ngộ thì cũng phải hao tổn hơn bốn mươi vạn tinh thần!
Có thể nói là pháp môn có phẩm giai cao nhất mà Mạc Cầu lấy được trong những năm này.
Đây là một môn Công pháp Huyễn thuật, chuyên công thần hồn, dính đến Mộng Trung thuật, Mê Thần pháp, Kinh Hồn quyết vân vân. . . , khi thi triển pháp thuật này với người có tu vi không mạnh thì có thể làm được hiệu quả dĩ giả loạn chân.
Nguồn gốc của nó cũng giống như quyển « Huyền Tàng Thai Thể Tam Tư Diệu Pháp », đều là do Trùng Ma diệt đi một tòa phật miếu lấy được.
Sau khi lật xem một hồi, Mạc Cầu liền nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.
Công pháp này quả thật không tệ, nhưng lại gần như không thể dùng để đối địch, hắn có học được cũng chẳng có tác dụng gì.
Bất quá pháp môn bên trong rất thú vị.
Truyền đạo trong mộng!
Một giấc chiêm bao ngàn năm!
Ví dụ như vậy, vân vân.
Người khác tập được pháp này liền có thể ở trong mộng tu luyện các loại pháp môn sở học, hiệu quả làm nhiều công ít.
Nhưng nếu như là Mạc Cầu muốn tu tập pháp thuật thì chỉ cần mượn nhờ tinh thần trong thức hải liền có thể một lần là xong, còn thuận tiện hơn pháp này rất nhiều, có thể nói là được không bù mất.