Người dịch: Whistle
Không biết từ khi nào, tòa Sơn Thành to lớn này bị một tầng huyền quang bao phủ.
Nếu như có người từ bên ngoài nhìn vào thì sẽ thấy tình huống trong nội thành Sơn Thành vẫn rất náo nhiệt phồn hoa, không có chút nào biến hóa, hoàn toàn giống như trước đây.
Nhưng bên trong đã sớm trở thành nhân gian luyện ngục.
Theo trận pháp vận chuyển, khói đen điên cuồng tàn phá bừa bãi, không ngừng thôn phệ tinh khí, hồn phách của người sống, thời gian dần trôi qua, giống như ăn quá no bụng, cho nên trận pháp cũng đã phát sinh biến hóa.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"A!"
"Cha! Mẹ!"
"Con của ta!"
Trong thành liên tục có người khôi phục thanh tỉnh, sau khi phát hiện được biến hóa của bản thân thì không khỏi sợ xanh cả mặt.
Thấy được sự biến hóa của phụ mẫu vợ con thì càng kêu rên không thôi, trong lúc nhất thời, toàn thành đều tràn đầy tiếng hoảng sợ và tiếng kêu khóc.
Âm thanh thê lương của nó làm cho người nghe phải rơi lệ.
Nhưng mà.
Hình như người của Vương gia có ý chí sắt đá, chưa chịu dừng trận pháp lại, mà thủy triều màu đen càng lúc càng nồng nặc kia tiếp tục lao tới.
Mặc dù thời gian càng ngày càng xa, nhưng uy lực thôn phệ khí huyết cũng càng lúc càng lớn.
Mỗi lần lướt qua đều sẽ mang đi rất nhiều nhân mạng.
Lão ấu phàm nhân hư nhược, thanh thiếu niên tráng kiện, Võ giả Luyện thể biết chút võ nghệ. . .
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gầm gừ, tiếng chửi rủa vẫn luôn không ngừng, nhưng cuối cùng lại đều im bặt.
Hiện nay.
Ngay cả võ giả Hậu Thiên luyện thành chân khí cũng đã bắt đầu không cầm cự được nữa, bị trận pháp cướp đi hết thảy, lần lượt hóa thành bộ xương khô.
Vô tận oán niệm, lệ khí, càng lúc càng nồng nặc.
Thời gian dần trôi qua.
Quỷ hỏa, lệ hồn, cũng bắt đầu xuất hiện, lập tức bị trận pháp thôn phệ lần nữa.
Một nơi nào đó trong thành trì.
Ba luồng Linh quang lặng lẽ lấp lóe, vầng sáng không lớn, nhưng vẫn luôn có thể bảo trì hoàn chỉnh trước sự xâm lấn của trận pháp.
Trác Bạch Phượng và Tang Thanh Hàn đang ngồi xếp bằng một trước một sau, thân hiện Linh quang, bảo hộ Mạc Cầu ở chính giữa.
Mặc dù các nàng cảm thấy không đành lòng với tiếng la hét của bách tính toàn thành nhưng lại đành bất lực.
Trong thức hải.
Rất nhiều tinh thần thỉnh thoảng lấp lóe, một màn sáng trôi nổi ở chính giữa.
Theo ý niệm chuyển động, từng văn tự hiện lên trên màn sáng.
« Trận pháp sơ giải »
« Bí Lục Tam Thập Lục trận »
« Thái Ất tông giáp tử Trận pháp tường thuật »
« Diêm La trận »
. . .
Những ghi chép có liên quan đến trận pháp đều được lần lượt khắc lên màn sáng, kèm theo đó là rất nhiều tinh thần trở nên ảm đạm.
Chỉ một thoáng.
Rất nhiều cảm ngộ không biết từ đâu lên trong thức hải.
Trận pháp nhất đạo, bác đại tinh thâm, nghiên cứu căn nguyên sẽ tìm được biến hóa giữa thiên địa.
Âm dương, Ngũ hành, Bát quái, Thiên cương, Địa sát. . .
Đều ở trong đó.
Nó bao hàm rất rộng, có thể xưng là số một trong tu chân bách nghệ, cũng là môn yêu cầu thiên phú cao nhất.
Số luọng tinh thần cần dùng để cảm ngộ cũng cực kỳ khủng bố.
Nếu như không phải trong mấy chục năm này Mạc Cầu rất ít tu tập pháp thuật, sợ là cũng không thể tích lũy đủ số lượng.
Không biết đã qua bao lâu.
Mạc Cầu mở mắt ra.
Lại nhìn hoàn cảnh ở xung quanh, rõ ràng là trước mắt vẫn không có biến hóa gì, nhưng cái nhìn của hắn cũng đã khác biệt như ngày và đêm.
Tang Thanh Hàn phát hiện được động tĩnh ở phía sau liền quay đầu nhìn lại:
"Sư huynh?"
Lúc này mới qua bao lâu nha, bế quan kết thúc rồi?
Mạc Cầu không có để ý vẻ nghi hoặc trong mắt nàng, nói:
"Trận pháp này chắc là do Vân quán chủ bày ra trước đó, sau này lại trải qua lão ta cải tiến, luận phẩm giai và uy năng của trận pháp này, muốn vây khốn tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ cũng dư xài."
"Chẳng qua trận có thể thôn phệ khí huyết, hồn phách của sinh linh, những vật này chắc chắn phải có chỗ đi."
Hai mắt Tang Thanh Hàn sáng lên:
"Trận nhãn?"
"Không sai!" Mạc Cầu gật đầu:
"Vị trí của trận nhãn chính là nơi có thể thôn phệ sinh linh, nhưng sau khi thôn phệ còn cần luyện hóa."
"Khi đó, chính là cơ hội của chúng ta!"
"Thế nhưng là. . ." Lúc này Trác Bạch Phượng cũng đã khôi phục một chút lý trí, nghe vậy bèn mở miệng hỏi:
"Trận pháp này đã che đậy cảm giác rồi, chúng ta phải làm thế nào mới có thể tìm được vị trí của trận nhãn đây?"
"Tiền bối có thể tìm được sao?"
"Ngô. . ." Mạc Cầu hé miệng, nói:
"Nếu như cho ta một khoảng thời gian thì chắc là có thể tìm được, chẳng qua chỉ sợ là không còn đủ thời gian nữa."
Dù sao thì hắn cũng chỉ vừa cảm ngộ trận pháp, mặc dù đã thông thấu, nhưng khi vận dụng thực tế thì lại không đủ.
Thiếu kinh nghiệm!
"Yên tâm."
Mạc Cầu nói tiếp:
"Mặc dù ta không biết trận nhãn của tòa trận pháp này nằm ở nơi nào, nhưng lại biết món pháp khí ở trong trận nhãn là cái gì."
"Bao biện làm thay, cũng có thể làm được."
Nói xong.
Mạc Cầu vọt lên, cánh tay nhẹ nhàng chấn động, mấy đạo lưu quang lặng lẽ chui vào trong hư không xung quanh.
Vạn Quỷ Phiên!
"Đinh!"
Trận pháp biến hóa vốn có thứ tự nay lại đột nhiên dừng lại, giống như trong trận pháp hoàn chỉnh này đột nhiên xuất hiện thêm vài nơi tiết điểm.
Trận pháp là tử vật.
Nó cũng không hiểu biết điều này đại biểu cho cái gì, phát hiện được có thêm những thứ đồ đồng nguyên đồng bản, lại không ảnh hưởng đến trận pháp, nó liền tiếp tục vận chuyển.
Mà Mạc Cầu cũng có thể lần theo biến hóa của trận pháp để cưỡng ép chen vào trong đội ngũ chưởng khống trận pháp.
Một khắc trước khi đám người Mạc Cầu và Hà Thừa Nghiệp động thủ thì người của Vương gia nhân đã sớm tập hợp lại, sẵn sàng đón địch.
Tứ phòng chi chủ Vương Lâm Xuyên ngồi xếp bằng ở chính giữa, hai tay khép hờ, nhất tấm thủy kính chiếu rọi tình cảnh ở rất xa.
Trong đám người, có người khẩn trương, có người thấp thỏm, có người lộ chần chờ, nhưng lại không ai cảm thấy sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.
Hà Thừa Nghiệp thì không cần nói.
Lấy quan hệ của gã và mấy người của Thái Ất tông, bỗng nhiên xuất thủ thì nhất định có thể giết cho ba nữ tu của Thái Ất tông trở tay không kịp.
Về phần Mạc Cầu, vô danh tiểu tốt.
Đương nhiên sẽ không thể nào là đối thủ của gia chủ đã chứng được Đạo cơ hơn một trăm năm trước được.
Huống chi, gia chủ còn tập kích.
Nào ngờ.
Biến cố phát sinh.
Trong thủy kính, một luồng kiếm quang âm lạnh băng hàn phá toái hư không, ở trên mặt kính xuất hiện một vết kiếm thẳng tắp như một đường kẻ.
Một kiếm này làm cho tất cả những người nhìn xem, dù đang cách nhau rất xa, đều cảm thấy phát lạnh trong lòng.
Một kiếm này không chỉ chém giết nhục thân của Vương Thủ, ngay cả thủy kính theo dõi từ xa cũng không có thể may mắn thoát khỏi.
"Soạt. . ."
Thủy kính toái liệt.
"Kiếm Khí Lôi Âm!"
Vương Lâm Xuyên cắn chặt hàm răng, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay đột nhiên vươn ra trước.
Trong miệng còn hét lớn:
"Khởi!"
"Ầm ầm. . ."
Chỉ một thoáng, Linh quang nổi lên, vô số đạo lưu quang mà mắt thường khó phân biệt được đang lan tràn tứ phương, đại trận mở ra.
"Không thể!" Cách làm của Vương Lâm Xuyên khiến cho mấy cụ già của Vương gia sắc mặt đại biến, vội vàng nói:
"Một khi khởi động trận pháp thì sẽ huyết tế người sống toàn thành, chúng ta cũng sẽ không còn đường lui nữa!"
"Hừ!"
Vương Lâm Xuyên hừ lạnh:
"Chuyện đã tới nước này rồi, các ngươi cho rằng Vương gia chúng ta còn có đường lui hay sao?"
"Tên họ Mạc kia đã dám ra tay với đại ca hạ thì chắc chắn đã phát hiện ra những hành động của chúng ta."
"Không bắt được bọn hắn, cho dù hôm nay chúng ta có thể sống sót thì vài ngày sau cũng phải bị Thái Ất tông diệt tộc thôi!"
Trong tràng yên tĩnh.
Mặc dù Vương Thủ là gia chủ Vương gia, nhưng người có tu vi cao nhất lại là Vương Lâm Xuyên sơ nhập Đạo cơ trung kỳ.
Từ trước đến này Vương Lâm Xuyên làm việc vẫn luôn rất quyết đoán, mặc dù tính cách không làm cho người ta thích, nhưng đều nói sự thật.
Đang khi nói chuyện.
"Bạch!"
Một đạo hắc quang xuyên thủng kết giới phía ngoài chui vào trong tràng.
Hắc quang tán đi, hiện ra một cây cờ đen dài gần một trượng, giọng nói của Vương Thủ từ trong cây cờ đen truyền ra:
"Tứ đệ, làm tốt lắm."
Giọng nói của ông ta trở nên dữ tợn, tức giận:
"Khởi động đại trận, giải quyết hết tất cả bọn hắn, việc đã đến nước này rồi thì cũng không cần phải cố kỵ gì nữa, tính luôn cả tên Hà Thừa Nghiệp kia, một người cũng không được buông tha!"
"Đại ca, không ổn." Vương Lâm Xuyên mặt không đổi sắc, nói:
"Chuyện này không vội."
"Không vội?" Cờ đen nhanh chóng run run, tiếng gào thét của Vương Thủ truyền đến:
"Ta bị họ Mạc hủy mất nhục thân, ngươi lại còn nói là không vội, ta nói, động thủ giết chết bọn hắn!"
"Đại ca, huynh đang quá nóng giận." Vương Lâm Xuyên lặng lẽ nhìn ông ta rồi lạnh nhạt nói:
"Huynh xem lại bản thân mình xem có phải là bị trúng pháp thuật của họ Mạc nên thần niệm bị ảnh hưởng rồi không?"
"Ta có trúng pháp thuật hay không thì chính ta biết, không cần ngươi phải lắm lời." Vương Thủ gầm nhẹ:
"Nhanh lên, động thủ giết chết bọn hắn!"
"Đại ca." Vương Lâm Xuyên nhướng mày, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng:
"Huynh đừng quên, dựa theo quy củ, người mất đi nhục thân cũng chỉ là một chủ hồn ở trên Vạn Quỷ Phiên, huynh đã không còn là gia chủ Vương gia."
"Chẳng lẽ. . ."
Vương Lâm Xuyên nhìn thoáng qua phía sau rồi nói:
"Huynh muốn biến thành giống như Hạ đạo hữu sao?"
Vương Thủ trì trệ, mặt cở rung nhẹ, giống như có một ánh mắt đang nhìn ra phía sau lưng của Vương Lâm Xuyên.
Ở nơi đó có một người đang ngồi xếp bằng.
Người này thân cao gần trượng, giống như một vị cự nhân khôi ngô, người mặc da thú, toàn thân cơ bắp gồ cao.
Lộ ra những phù văn huyền diệu lít nha lít nhít ở trên da thịt, ngay cả trên mặt và mí mắt cũng có.
Người này đang ngồi xếp bằng không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, chẳng hề quan tâm với chuyện xảy ra trong này.