Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 433 - Chương 433. Tu Hành (Thượng)

Chương 433. Tu Hành (Thượng) Chương 433. Tu Hành (Thượng)


Người dịch: Whistle

Mặc dù tu vi của người này không cao, nhưng thực lực bất phàm, chính là cao thủ kiếm đạo có thể thi triển Kiếm Khí Lôi Âm.

Còn tinh thông thuật luyện đan. . .

Lại thông hiểu trận pháp, dường như ngay cả Yển sư khôi lỗi và luyện khí cũng có sự hiểu biết nhất định.

Hầu như học phú ngũ xa.

Đặc biệt là phẩm tính càng khiến cho người ta bội phục.

Gặp nguy không loạn, trầm ổn rộng lượng, không kiêu ngạo không tự ti, trọng nghĩa khinh tài, có can đảm đảm đương. . .

Sư tỷ nói không sai, là một vị lương phối.

Càng suy nghĩ thì gương mặt của nàng không khỏi đỏ lên, vội vàng chuyển người mở miệng nói sang chuyện khác.

Đồ vật trong này không ít, hai nữ còn nhiều phiên chối từ, đại đa số đều vào trong túi Mạc Cầu.

Hai nữ cũng thu hoạch được rất nhiều.

Sau khi tiến giai Đạo cơ thì muốn thu hoạch được vật tư sẽ càng gian nan, lại thêm các nàng cũng không phải nhóm đệ tử xuất sắc.

Nhiều năm tích lũy, kỳ thực cũng không nhiều.

Bây giờ.

Cũng đã mười phần thỏa mãn.

. . .

"Sư tôn!"

"Văn tiền bối!"

"Tiền bối!"

Sau khi đưa tin, Thái Ất tông phản ứng rất nhanh, cũng không lâu lắm liền có một vệt độn quang màu xanh tím vượt ngang chân trời, đáp xuống đỉnh núi Minh Đình sơn.

"Ừm." Kim Đan Tông sư của Ất Mộc cung Văn Chử, người này nhân cao mã đại, dáng người cường tráng, nghe tiếng sau liền gật đầu mở miệng:

"Làm không tệ!"

Nói xong liền nhìn về phía Mạc Cầu:

"Ta nghe nói qua tên của ngươi, một vị cao thủ Luyện đan của Thuần Dương cung mới xuất hiện trong mấy năm gần đây, không ngờ lại còn thông hiểu trận pháp, hậu sinh khả uý."

Thân hình người này khôi ngô, nhưng giọng nói lại nhu hòa thư giãn, giống như một luồng gió mát thổi qua núi rừng, cây cối sào sạt, hình như đây là một môn thần thông đặc biệt của Ất Mộc cung.

"Không dám." Mạc Cầu khom người:

"Chẳng qua là có biết một chút, cũng may mắn là người của Vương gia bất thiện trận pháp, cho nên mới để cho Mạc mỗ chiếm được tiện nghi."

"Ừm."

Văn Chử gật đầu, vẻ mặt cười khẽ.

Ông ta lại không cho rằng như vậy, cho dù người của Vương gia không hiểu trận pháp thì cũng phải hiểu đại trận của gia tộc mình.

Dưới loại tình huống này mà vẫn bị người ta cướp đi quyền chưởng khống, đây không là chuyện có thể giải thích trong một hai câu được, chẳng qua ông ta cũng không nhiều lời, càng vô tâm truy vấn.

"Vương gia huyết tế toàn thành, hành động này có thể nói là phát rồ, mặc dù các ngươi không thể cứu được bách tính toàn thành, nhưng cũng không để cho kẻ ác có kết thúc tốt lành, làm không tệ."

Văn Chử lại khen một câu, sau đó giơ một miếng ngọc giản trong tay lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

"Không ngờ là người của Vương gia lại có quan hệ với Diêm La tông, còn luyện Vạn Quỷ Phiên, sớm biết như vậy phải giết chết lúc trước mới phải."

"Tiền bối." Trong lòng Mạc Cầu nhảy một cái, không nhịn được mở miệng hỏi:

"Diêm La tông này có lai lịch ra sao?"

"Ngô. . ." Văn Chử ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Cầu, Linh quang trong mắt như có thực chất, chậm rãi nói:

"Chuyện của Diêm La tông dính bí văn tu hành cách trước đây rất lâu rồi, ta cũng không rõ ràng."

"Nhưng rất nhiều tông môn đều có môn quy, người tu hành pháp môn của Diêm La tông, giết không tha!"

". . ."

Đôi mắt Mạc Cầu co rụt lại.

"Ha ha. . ." Văn Chử thấy thế bèn cười khẽ, dường như nhìn ra nỗi lo âu trong lòng Mạc Cầu, cười nói:

"Không cần phải lo lắng, theo ta được biết thì truyền thừa chân chính của Diêm La tông sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, Vạn Quỷ Phiên không tính là gì, Diêm La Phiên mới thật sự là phiền phức."

"Công pháp trên tay Vương gia có liên quan đến việc tu hành Thần hồn, cũng không được coi là chân chính chân truyền của Diêm La tông."

"Vạn Tượng Phù Đồ còn được lưu truyền rất nhiều trên phố."

"Đương nhiên."

Văn Chử giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Mạc Cầu:

"Nếu như quả thật đã tu hành pháp môn của Diêm La tông thì vẫn là cẩn thận một chút cho thỏa đáng, nhất là khi gặp được tu sĩ Chân Tiên đạo, bọn họ hận những người lấy được truyền thừa của Diêm La tông đến thấu xương."

"Vâng." Thần sắc Mạc Cầu nghiêm lại, yên lặng đảo qua cây Diêm La Phiên đang được uẩn dưỡng trong đan điền, nói:

"Vãn bối minh bạch."

"Ừm." Văn Chử gật đầu:

"Các ngươi theo ta trở về đi, chuyện của Vương gia thì tông môn sẽ tự có thưởng phạt."

"Vâng!"

Dứt lời, một làn thanh phong cuốn qua, đỉnh núi lẻ loi trơ trọi, không có một bóng người.

Chân núi.

Bão cát thổi qua, phòng ốc sụp đổ, vạn vật tĩnh mịch.

Lương sơn động phủ.

Liễu Vô Thương mở cửa lớn ra, dẫn Mạc Cầu vào trong, giống như chủ nhân đang giới thiệu tình huống ở nơi này.

"Đa số đệ tử của Thuần Dương cung chúng ta đều ở xuôi theo địa hỏa mạch lạc, mở động phủ, định lập trận pháp, nơi này chính là một chỗ như vậy."

"Nơi này tràn đầy lực lượng hệ hỏa, trận pháp hoàn thiện, diện tích bao la, càng có đủ các loại công trình."

"Toà động phủ này vốn là nơi tiềm tu của Vương tiền bối khi ngài chưa thành Kim Đan, hai năm trước mới thả ra."

"Hiện giờ nó thuộc về Mạc sư đệ!"

Vương tiền bối đã tạ thế trăm năm, dựa theo quy củ, nếu như không có hậu nhân kế thừa thì đồ vật mà ông ta để lại sẽ bị tông môn thu hồi.

Trong mắt của người phàm thì phủ đệ mà người chết từng đã dùng sẽ là vật cực kỳ bất tường.

Nhưng nếu như người ở nơi này là một vị Tông sư Kim Đan, lây dính Tiên khí, sợ là không ai sẽ cảm thấy ngại.

"Ừm."

Mạc Cầu gật đầu, quan sát một hồi, vẻ mặt hài lòng.

"Nói đến, động phủ này vừa bỏ ra liền có không ít sư huynh đệ tranh đoạt, nếu như không phải Đại sư huynh mở miệng thì sợ là sẽ không rơi xuống người Mạc sư đệ." Liễu Vô Thương cười ha ha một tiếng:

"Đương nhiên, sư đệ thông hiểu luyện đan, trận pháp, kiếm thuật kinh người, không ai không phục."

Mạc Cầu là do y giới thiệu vào trong tông môn, hiển lộ ra năng lực càng nhiều thì y đương nhiên sẽ càng cao hứng.

Vả lại.

Luyện đan, trận pháp đều là tài năng mà rất ít người thông hiểu, không ít người chạy tới đây để làm quen với Mạc Cầu.

Liên đới, trong khoảng thời gian này, đãi ngộ của hắn cũng đề cao không ít.

"Thay đệ cám ơn đại sư huynh." Mạc Cầu chắp tay, hỏi:

"Khi nào thì đệ mới có thể chuyển vào?"

"Tùy thời đều có thể!" Liễu Vô Thương gật đầu, nghĩ tới một chuyện, sắc mặt nghiêm lại nói:

"Còn có một chuyện, tuy nói tên Hà Thừa Nghiệp kia chết là trừng phạt đúng tội, chẳng qua dù sao cũng có chút phiền phức."

"Thiên Cơ nhất mạch chất vấn, đại sư huynh sẽ giúp đệ chống đỡ, nhưng gần đây sư đệ vẫn là tận lực ít đi ra ngoài."

"Như thế nào?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Chẳng nhẽ Hà gia sẽ không cố kỵ quy củ của tông môn? Còn phải vì tên Hà Thừa Nghiệp kia báo thù hay sao?"

"Chuyện này thì không có." Liễu Vô Thương lắc đầu:

"Dù gì thì Thái Ất tông cũng là Danh môn chính tông, sẽ không làm những chuyện mất mặt như vậy, chẳng qua sư đệ cũng biết đó, có lúc, nếu như có người muốn gây chuyện thì vẫn sẽ tìm được cớ."

"Cho dù là không động tay, nhưng hao tổn mặt mũi cũng là chuyện không đáng."

"Không cần thiết!"

"Ừm." Mạc Cầu chậm rãi gật đầu, nói:

"Tang sư muội thì sao?"

"Tang sư muội có Bạch sư tỷ che chở, không có việc gì, còn nha đầu họ Trác kia thì có thể sẽ có chút phiền phức." Liễu Vô Thương lộ vẻ trầm ngâm, nói:

"Bất quá sư đệ cũng không cần phải lo, Hà gia sẽ không làm quá phận, vả lại khi dễ một tiểu nha đầu thì cũng chẳng phải chuyện đẹp mặt gì, chắc là Hà Vong Cơ sẽ không làm chuyện mất mặt tới vậy."

Hà Vong Cơ, người thân núi dựa của gã Hà Thừa Nghiệp, đại sư huynh của Thiên Cơ nhất mạch trong Bắc Đấu cung, người có hi vọng thành tựu Kim Đan.

"Như vậy à." Mạc Cầu thu liễm tâm tư, hỏi ngược lại:

"Sư huynh có biết là môn Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân mà đại sư huynh đã từng đề cập đến kia có tin tức gì không?"

"Sư đệ còn nhớ rõ việc này à?" Liễu Vô Thương nâng trán, vẻ mặt im lặng.

Năm đó, Tạ Lưu Vân chỉ là thuận miệng nói một câu, không ngowf Mạc Cầu lại thật sự ghi tạc trong lòng.

Y cũng nói ngay:

"Kỳ thực mấy năm trước đại sư huynh đã đích thân đi hỏi, chẳng qua vị tiền bối kia chỉ xem như đây là một trò đùa."

"Dù sao làm gì có chuyện tu sĩ thông thạo luyện đan sẽ đi nghiên cứu pháp môn luyện thể."

"Vả lại, mặc dù môn công này là pháp môn ngoại truyền, nhưng dù sao nó cũng rất bất phàm, cho dù muốn truyền xuống thì cũng phải trải qua khảo nghiệm."

Nói xong liền nhìn Mạc Cầu một cái.

Mặc dù y không nói gì, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, trước mắt thì Mạc Cầu đã hi vọng xa vời.

"Nói cách khác, không có cơ hội." Mạc Cầu nghe vậy liền than nhẹ, trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.

Trong luyện thể chi đạo thì Mạc Cầu cũng có chút thiên phú.

Nhất là sau khi trải qua Vạn Thú Dung Huyết Công thì nhục thân cường hãn, miễn cưỡng xem như thiên phú dị bẩm.

Mà công pháp luyện thể ở trong Thái Ất tông có thể phù hợp với yêu cầu của Mạc Cầu lại là lác đác không có mấy.

Trong đó, Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân là môn phù hợp nhất, vả lại sau khi đại thành thì uy lực sẽ càng kinh người, năng lực đè ép cùng giai.

Nhưng mà. . .

Bất quá, bây giờ trên tay hắn cũng có một đường ra khác có thể thử một lần.

"Sư đệ cũng đừng nản chí." Liễu Vô Thương mở miệng an ủi:

"Lấy phân lượng của sư đệ trong lòng đại sư huynh, chỉ cần lại đi cầu thêm một lần thì chắc là sẽ không thành vấn đề."

"Chẳng qua vị tiền bối kia đã bế quan cách đây ít năm rồi, đến nay cũng còn chưa xuất quan, cần phải chờ một chút."

"Ừm. . ."

"Đoán chừng là tám năm mười năm liền sẽ xuất quan."

Mạc Cầu lắc đầu, tạm thời không nghĩ về môn công pháp này nữa:

"Chuyện công pháp thì không vội, thật ra thì đệ có một chuyện muốn nhờ, không biết sư huynh có thể giúp đỡ một chút hay không?"

"Nói nghe một chút."

Bình Luận (0)
Comment