Người dịch: Whistle
So với mười mấy năm trước thì đoàn hỏa diễm không chỉ không hiện nhiệt độ cao, ngược lại càng có vẻ hư mỏng.
Mà những con hỏa long trên đó càng càng sinh động như thật, còn xuất hiện một khí tức lăng lệ.
Trải qua nhiều năm tu hành, Mạc Cầu cũng đã thử cải tiến Pháp thuật trên đó.
Huyền Hỏa Đằng Long, ở cảnh giới Luyện Khí cũng được xem như là pháp thuật không sai, nhưng ở Đạo cơ sơ kỳ thì chỉ có thể xem như miễn cưỡng.
Nếu như đối mặt với đối thủ mạnh hơn thì sẽ đòn công kích này sẽ lộ ra không còn chút sức lực nào, vả lại lực sát thương quá phân tán.
Cho nên.
Hắn đem Cấm pháp của Lôi Trạch m Hỏa Kiếm dung nhập vào trong hỏa long.
Hiện giờ, chín con hỏa long đã phun ra liệt diễm, không phải là mảng lớn nữa, mà là thẳng tắp như tuyến.
Giống như những đạo hỏa kiếm, liên miên hỏa quang.
Uy lực cũng đã tăng lên.
Quan trộng nhất là sau khi trải qua nhiều năm rèn luyện, Luyện Sát Dung Hỏa chi thuật đã tiến giai Thất phẩm.
Bước kế tiếp chính là Luyện Sát Thành Cương, thủ đoạn của Kim Đan.
Từ khi Mạc Cầu tìm được pháp môn ở trong Thái Ất tông liền hiểu được lý do tại sao đến đây lại khó mà tiến thêm một bước.
Hỏa sát Thất phẩm đã có thể dung kim đốt thiết, diệt sát Pháp khí.
Tiến thêm một bước, Liệt Hỏa Chân Cương đủ để xuyên thủng hư vô, không phải thứ mà nhục thân và thần hồn của tu sĩ Đạo cơ có khả năng chống lại.
Nếu như cưỡng ép chống lại thì cũng chỉ rơi vào hạ tràng thân hồn câu phần mà thôi.
"Rống!"
Hỏa long gào thét, há to miệng rộng, đột nhiên phun liệt diễm về phía hộ thể binh giáp trên người Mạc Cầu.
"Bành!"
Hỏa quang, hào quang đụng vào nhau, vầng sáng bắn tung tóe, Linh quang băng tán, cả phòng rung chuyển.
Thật lâu sau.
Mạc Cầu thu hồi pháp quyết, nhăn mày lại.
"Pháp lực vẫn là quá yếu! Nếu là có thể tiến giai Đạo cơ trung kỳ thì sẽ tốt hơn rất nhiều."
Tuy rằng tu vi của hắn tiến triển rất chậm, nhưng cũng tiến giai Đạo cơ mấy chục năm rồi, động phủ còn là nơi hội tụ linh khí.
Vậy sắp tiến giai rồi.
. . .
Sau khi ra động phủ, Mạc Cầu tế lên Phi kiếm, đang muốn tiến về Thuần Dương cung, đột nhiên thân hình của hắn dừng lại.
Nghiêng đầu nhìn lại, một thanh Phi kiếm đang cắm trên ngọn núi, trên đó treo một tấm mộc bài.
"Bạch!"
Mạc Cầu đưa tay nhiếp lấy tấm lệnh bài, thần niệm quét qua, lông mày của hắn lập tức nhăn lại.
"Diệp gia. . ."
"Trác Bạch Phượng."
Từ mười năm trước, vì một lòng nghiên cứu Pháp thuật, hắn đã cự tuyệt tiếp tục cung phụng Diệp gia.
Không ngờ là Diệp gia lại tìm tới cửa.
Chuyện này còn có quan hệ với cả Trác Bạch Phượng.
Sau khi Diệp Tử Quyên chết thì Trác Bạch Phượng liền thay thế nàng gánh chịu trách nhiệm, gánh vác mọi chuyện của Diệp gia.
Bây giờ, hình như đã xảy ra chuyện.
Thành Tiệm Quan.
Là thành trì lớn nhất nằm ở biên cảnh của Thái Ất tông.
Trong thành thương nghiệp phồn hoa, tu sĩ, phàm nhân hỗn cư, Thương hội Diệp gia cũng ở chỗ này.
Mạc Cầu đáp xuống, mặc dù người đi đường sẽ lộ ra vẻ mặt kính sợ, nhưng lại không kinh ngạc lắm.
Hiển nhiên, bọn họ đã nhìn thấy chuyện này rất nhiều lần rồi.
"Nơi này đã là địa giới của Thái Ất tông rồi?" Trong tửu lâu, có một vị tiểu đồng hiếu kì mở miệng:
"Nhiều tu tiên giả như vậy, còn có cả cao nhân Đạo cơ."
"Đừng có nhìn trắng trợn như vậy." Một ông lão ngồi ở đối diện nói:
"Tiền bối có thể nhìn thấy rất rõ động tác của chúng ta, lỡ như chọc giận tiền bối thì không hay."
"Nha!" Tiểu đồng tử bèn thành thật ngồi xuống:
"Là vì con chưa từng thấy qua nhiều tu tiên giả tụ tập lại như vậy, hơn nữa còn ở chung với phàm nhân."
"Dĩ vãng thì sẽ không như vậy." Ông lão cười ha hả bưng chén rượu lên, nói:
"Chỉ là sắp sửa liền diễn ra lễ tế tuần sơn mỗi trăm năm một lần của Thái Ất tông nên mới náo nhiệt như vậy."
"Lễ tế tuần sơn?" Đồng tử chớp mắt hỏi:
"Đó là cái gì?"
"Một truyền thống lâu đời của Thái Ất tông." Ông lão giải thích nói:
"Từ khoảng ba ngàn năm trước, Nhạn Đãng sơn mạch xuất hiện một thế lực tên là Thiên Tà Minh, thể lực này không tự lượng sức muốn động thủ với Thái Ất tông, cho nên truyền thống tuần sơn này liền ra đời."
"Mỗi trăm năm, Thái Ất tông sẽ triệu tập đệ tử, tông môn phụ thuộc để càn quét toàn bộ Nhạn Đãng sơn mạch từ đông sang tây."
"Trên đường đi sẽ thu thập Linh dược, săn giết dị thú, tru sát Tà đạo, cho đến đến khi tới gần Thiên Tà sơn mới quay về, thời gian vừa dài cũng lại ngắn, nhưng nhanh nhất cũng phải mất một năm mới kết thúc."
"Ừm. . ."
Nói đến đây, ông lão hạ giọng nói:
"Đây cũng là dịp để Thái Ất tông thị uy với lão quái Thiên Tà Minh, để bọn hắn thành thật một chút, đồng thời thanh lý đám tà tu đang ẩn giấu trong Nhạn Đãng sơn mạch, thuận tiện thu thập một chút Linh vật tài nguyên cho đệ tử trong tông môn."
"Oa!" Đồng tử mở to hai mắt:
"Thái Ất tông, thật bá đạo."
"Nói cái gì vậy?" Một người trẻ tuổi ngồi trên bàn rượu cách đó không xa liền nhíu mày mở miệng:
"Nhạn Đãng sơn mạch vốn thuộc về Thái Ất tông ta, mỗi trăm năm đi vào thu thập một lần Linh dược là chuyện không thể bình thường hơn được."
"Còn thuận tay diệt sát những tên tu sĩ tà đạo tư chiếm Linh địa, tàn sát sinh linh kia để thay trời hành đạo."
"Đừng có ăn nói lung tung, nếu không phải thấy các ngươi một già một trẻ, sớm đã có người đuổi các ngươi ra khỏi thành rồi."
"Vâng, vâng." Ông lão liên tục gật đầu, vẻ mặt thấp thỏm:
"Là lão già này ăn nói lung tung, nên đánh, nên đánh."
Nói xong lão nhẹ nhàng vỗ mặt mình mấy cái rồi lôi tiểu đồng tử vội vàng bước xuống lầu.
"A. . ." Người ngồi cùng bàn với người tuổi trẻ kia thấy vậy liền nhẹ nhàng lắc đầu:
"Những người này đi theo chúng ta lên núi cũng là vì kiếm chỗ tốt, vậy mà còn không nể tình của Thái Ất tông chúng ta."
"Theo đệ thấy!"
"Vốn là không nên gọi những tên tán tu và đệ tử của tông môn phụ thuộc đi theo, vô duyên vô cớ để cho bọn hắn chiếm tiện nghi."
Lời này vừa ra, không ít người đang ngồi trong tửu lâu liền khẽ biến sắc, có mấy người còn tỏ vẻ không cam lòng.
"Sư đệ ăn nói cẩn thận." Một người đàn ông trung niên trầm giọng nói:
"Cùng nhau lên núi là quy củ mà tổ tiên của tông môn lập ra, chúng ta chỉ cần tuân thủ là được, há có thể nghi vấn?"
"Vâng." Người trẻ tuổi cúi đầu:
"Sư huynh nói đúng lắm."
Nam tử trung niên âm thầm lắc đầu, để rượu xuống rồi đứng lên, sau khi chào hỏi mấy người này liền rời đi.
Từ trước đến nay thì chuyện càn quét sơn mạch này đều là những tên tán tu và tông môn phụ thuộc đi ở đằng trước, có gì nguy hiểm thì cũng là bọn hắn chịu trước.
Nếu như không có những người này, sợ là phải để cho những đệ tử tông môn này tiến lên.
Huống chi.
Lễ tế tuần sơn này là dùng để thị uy với Thiên Tà Minh và diệt sát Tà đạo, nhưng cũng là đang thể lực vũ lực của bản thân cho các tông môn phụ thuộc xem.
Không đi?
Tất nhiên là không được.
Đương nhiên là cũng có người có thể không đi.
Giống như tiền bối Đạo cơ vừa đáp xuống trên đường hồi nãy, nghe nói vị tiền bối này không có ý định tham gia tuần sơn.
. . .
Hoàng hôn buông xuống.
Xuyên thấu qua khe hở tóc dài, lấp lóe những ánh sáng màu trắng bạc.
Mạc Cầu chắp tay chầm chậm bước đi ở bên đường, tóc trắng trên vầng thái dương bị gió thổi bay, thần sắc có chút tiều tụy lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Liếc nhìn tứ phương.
Trong khoảng thời gian này, tu sĩ đã tới chật ních cả tòa thành thị, cho nên trong thành khó tránh khỏi có phần hỗn loạn.
Nhất là ở trước cổng của thương hội Diệp gia, trên mặt của người Diệp gia đều lộ ra vẻ nôn nóng bất an.
"Mạc tiền bối!"
Năm nay Diệp Chấn Đông đã qua sáu mươi tuổi, bộ râu trắng bệch, khi nhìn thấy Mạc Cầu tới thì cũng không khỏi lộ vẻ động dung:
"Ngài đã tới rồi."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Haizz!" Diệp Chấn Đông than nhẹ một tiếng rồi đưa tay dẫn đường:
"Chuyện này nói ra rất dài dòng, mới tiền bối vào trong trước, còn có một vị tiền bối đang chạy tới."
"Có thể có được hai vị trợ giúp. . ."
Ông ta nghẹn ngào nói:
"Diệp gia chúng tôi cũng xem như thỏa mãn rồi!"
Những năm này, Diệp gia cũng không dễ chịu gì.
Mặc dù Trác Bạch Phượng có ý chiếu cố, nhưng bởi vì nàng đã đắc tội với Hà gia, tự thân còn khó bảo toàn.
Không giống với Mạc Cầu, Tang Thanh Hàn, bên trên bọn họ có người che chở, chuyện của Hà Thừa Nghiệp gần như không có ảnh hưởng gì.
Nhưng Trác Bạch Phượng thì khác.
Sư phụ của nàng chỉ là một vị Đạo cơ bình thường, tính cách lại quái gở, không có thân bằng hảo hữu gì.
Cho nên không có lực gì để mượn.
Mạc Cầu từng nghe nói, ở Bắc Đấu cung, Trác Bạch Phượng đã bị không ít người có ý xa lánh.
Ngay cả những người bạn cũ, trưởng bối trước đây cũng vì Hà gia mà tận lực kéo dài khoảng cách với nàng.
Đặc biệt là mấy năm trước, sau khi sư phụ của Trác Bạch Phượng hao hết thọ nguyên, cuộc sống của nàng càng không dễ chịu.
Từng có người khuyên Trác Bạch Phượng cúi đầu chịu thua với Hà gia.
Nhưng chẳng biết tại sao, người có tính tình mềm yếu như nàng lại là tính toán ngạnh kháng đến cùng.
Mà Hà gia thì lại làm việc ẩn nấp, mặt ngoài cũng chẳng có chứng cớ gì, cho dù cho có báo lên tông môn cũng vô dụng.
Lần này gặp nạn, Diệp gia đã gửi rất nhiều thư tín, nhưng cơ hồ đều là có đi không về, đã không ôm hi vọng.
Lại không ngờ rằng.
Người vốn cho rằng có quan hệ không tệ với Diệp gia thì lại không đến, người không có lui tới gì như Mạc Cầu lại tới đây.
Sau khi vào phòng khách, một vị nam tử mặc lam sam đang một mình thưởng trà, khi nhìn thấy Mạc Cầu liền lập tức đứng dậy:
"Mạc đạo hữu, tại hạ Bạch Thành, nghe đại danh đã lâu, hôm nay nhìn thấy, thật sự là may mắn!"
"Bạch Thành?" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:
"Có phải là Thiếu thành chủ của Bạch Thủy thành đấy không? Mạc mỗ thất lễ."