Người dịch: Whistle
Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, nghiêng đầu nhìn về phía vách tường đá khác.
Trên vách tường đá này cũng được khắc văn tự, hơn nữa số chữ còn nhiều còn nhiều hơn bức tường đầu tiên.
"Cả đời này của ta đều dùng đao đạo khinh thường thiên hạ, các ngươi tới tòa di phủ này cũng xem như hữu duyên, ta đặc biệt để lại một số đao pháp làm quà tặng."
"Phàm nhân Luyện thể, ta tu Như Ý đao!"
"Đao pháp yếu quyết, chân đạp Bắc Đẩu, đao chỉ Thất Tinh, khảm càn vị, nhâm khôn vị, ý tại đao tiền. . ."
"Võ đạo Tiên Thiên, ta tu Tam Chuyển Minh Tâm Đao!"
"Đao quyết như sau. . ."
"Luyện khí có thành tựu, ta tu Ngự Không Phi Tiên Đao Quyết, tâm pháp như sau. . ."
"Đạo cơ cảnh, Tiêu mỗ được truyền Thiên Cầm Thất Tường Đao Quyết, cũng chia làm bảy đường, mỗi đường đều có huyền diệu, hiện giờ được điêu khắc tại đây. . ."
Mạc Cầu nhìn một đám pháp môn trên vách tường, lông mày không nhịn được nhăn lại.
Không thể không nói, cho dù là với ánh mắt hiện giờ thì Mạc Cầu cũng có thể nhìn ra được những môn đao pháp này không sai.
Nhưng cũng chỉ là không sai mà thôi.
Không được xem là tuyệt hảo.
Đối một vị Tông sư Kim Đan thì càng không tính là gì, sợ rằng căn bản không đáng giá nhắc tới.
Cho dù môn có phẩm giai cao nhất là Thiên Cầm Thất Tường Đao Quyết chỉ cũng ngang ngửa với Âm Sát Thập Nhị Kiếm, tại Đạo cơ cảnh cũng không nằm trong hàng ngũ đứng đầu.
Mà đao pháp thành danh của Tiêu Thiên Tuyệt là Luân Chuyển Đao Quyết lại không nằm ở chỗ này.
Cũng không có công pháp truyền thừa.
Khó trách. . .
Vị nữ tu kia chỉ nói nơi này là một tòa động phủ trống trải, không có tốt chỗ gì, bây giờ xem ra đúng là như thế.
Mạc Cầu trầm ngâm một hồi.
Năm đó, khi Tiêu Thiên Tuyệt sắp hao hết thọ nguyên đã quyết định khiêu chiến Phá Thiên Kiếm, cầu một đường đạo đồ.
Nơi này hẳn là chỗ cuối cùng mà người này ở lại trong Nhạn Đãng sơn mạch, cũng là nơi lưu lại tuyệt bút.
Ngoài những văn tự này ra thì không còn để lại cái khác, cũng không lưu lại truyền thừa của mình, điều này hình như có chút không hợp lý.
Với Mạc Cầu thì mấy môn đao pháp trên được khắc trên vách tường đá này còn không hữu dụng bằng những dòng tuyệt bút được khắc trên vách tường kia.
Ít nhất thì đó cũng là đao ý của Tông sư Kim Đan.
"Ngô. . ."
Ý niệm khẽ động, Mạc Cầu bỗng nhiên nhăn mày lại.
Hắn đứng yên ở đó, đôi mắt sáng ngời nhìn kỹ văn tự trên đó, sau đó lại nhìn sang một vách tường trước.
Hắn cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Thật lâu sau.
Khuôn mặt mới giãn ra, ánh mắt lộ ý cười.
"Thì ra là như vậy!"
Một người, lòng có quyết tuyệt, vào thời khắc cửu tử nhất sinh, nếu như muốn để lại thứ gì đó.
Theo lý mà nói, không thể nào chỉ để lại những này thứ 'vô dụng' này.
Truyền thừa chân chính cũng nên lưu lại nơi này mới đúng.
Như vậy mới xem như không lãng phí nhiều tinh thần để khắc xuống nhiều văn tự như vậy.
Thật ra.
Cũng đúng là như vậy.
Thực ra truyền thừa quan trọng nhất mà Tiêu Thiên Tuyệt lưu lại đang nằm trong những văn tự này.
Chẳng qua là vì Tiêu Thiên Tuyệt giấu rất sâu, nếu như không phải người có đầy đủ tạo nghệ thì cũng không thể phát hiện ra.
Nếu như Mạc Cầu không lĩnh ngộ được Kiếm Khí Lôi Âm và Kiếm Quang Phân Hóa thì sợ là cũng không nhìn ra được.
Nguyên Thần Tâm Đao QQuyết!
Đây chính là công pháp năm đó mà Chuyển Luân đao thánh Tiêu Thiên Tuyệt dựa vào.
Pháp quyết này được giấu trong đao ý, hoà vào trong di ngôn.
Nếu như không phải cao thủ đao đạo chân chính, còn phải thông thạo thư pháp, thì sẽ khó mà phát hiện ra chỗ không đúng.
Một cái màn sáng xuất hiện bên trong thức hải.
Một chút cảm ngộ, ý niệm đang bồi hồi trên đó, cuối cùng hóa thành một luồng đao mang khắc lên đó.
Một cỗ cảm ngộ không hiểu lập tức nổi lên trong lòng.
Bốn mươi bảy vạn tinh thần!
Mạc Cầu giật mình trong lòng, màn sáng gần như sụp đổ ngay lập tức.
Đây chẳng qua là một pháp môn cùng loại với Cấm pháp, vậy mà lại cần tiêu hao nhiều tinh thần như vậy?
Nên biết.
Ngay cả công pháp Linh Cữu Bát Cảnh Công có thể chứng được Kim Đan đỉnh phong thì cũng không cần nhiều như vậy.
Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu không khỏi thở dài bất đắc dĩ.
. . .
Nguyên Thần Tâm Đao Quyết.
Hiện giờ.
Đã được Mạc Cầu xưng là Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết!
Ngự kiếm pháp thì cần Pháp lực, thần niệm, Pháp khí tương dung lẫn nhau mới có thể điều khiển giống như cánh tay.
Trong truyền thuyết, nguyên thần của Nguyên Anh Chân Nhân có thể hóa thành thần binh, công phạt không ngại.
Hoặc là dùng nguyên thần để ngự kiếm, có thể đi khắp bát hoang lục cực, trảm thần tru phật chỉ trong nháy mắt.
Nguyên thần.
Thần bí khó lường, siêu thoát hết thảy tồn tại, là bản tính chân linh của con người.
Trừ phi tu thành Kim Đan, tinh khí thần hoà vào một thể, mới có đủ tư cách đụng vào.
Nhưng đó cũng chỉ là có tư cách.
Không thành Nguyên Anh, khó dòm nguyên thần, đây là một câu nói kinh điển.
Chuyện này có dính dáng đến hồn phách.
Mà Nguyên Thần Tâm Đao Quyết của Chuyển Luân Đao Thánh lại có thể cưỡng ép lĩnh hội nguyên thần dưới tình huống không đủ cảnh giới.
Nguyên thần và Pháp khí tương dung, khi điều khiển sẽ mạnh hơn ngự kiếm pháp bình thường rất nhiều.
Mà cảm ngộ nguyên thần trước thời hạn còn có chỗ tốt cực lớn đối với đột phá cảnh giới.
Tiêu Thiên Tuyệt có tu vi Kim Đan hậu kỳ, thọ nguyên không nhiều, muốn dùng đao phá cảnh cũng là bởi vì môn công pháp này.
Chỉ cần có thể khiến cho nguyên thần hiển hiện liền có thể tự Đan toái Anh thành.
Mà Tiêu Thiên Tuyệt có thể dùng nguyên thần ngự sử Pháp bảo, trên lý luận mà nói thì uy năng đã không hề kém hơn tu sĩ Nguyên Anh.
Đây cũng chính là chỗ dựa mà người này có thể khinh thường một đám Kim Đan, thậm chí là khiêu chiến Phá Thiên Kiếm.
Tuy rằng trong Nguyên Thần Tâm Đao Quyết có một chữ đao, nhưng lại không nhất định phải dùng đao.
Kiếm cũng có thể.
Mạc Cầu liền sử môn công pháp này thành Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết.
Lấy tu vi cảnh giới hiện giờ của hắn mà muốn đụng vào nguyên thần thì còn sớm quá, nhưng cũng thu hoạch được rất nhiều.
"Ông!"
Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm đang hơi rung động giữa không trung.
Mạc Cầu nhắm mắt lại, thần niệm như tơ quấn về phía phi kiếm, từ từ đánh vào ấn ký.
Không biết đã qua bao lâu.
Một loại cảm giác huyết nhục tương liên dâng lên trong lòng.
Ý niệm khẽ động, phi kiếm đã quấn tới, lấp lóe vài cái, xuyên qua bên hông và khuỷu tay.
Tốc độ cực nhanh, biến hóa linh động, đều viễn siêu dĩ vãng.
Vả lại.
Khi ngự sử phi kiếm thì cũng ít tiêu hao pháp lực hơn trước đây gần như gấp đôi.
"Hô. . ."
Mạc Cầu khẽ nhả một ngụm trọc khí.
Một tay khẽ bóp kiếm quyết.
"Ông. . ."
Phi kiếm run rẩy, lập tức phân thành hai, lại chia làm bốn, hóa thành bốn đạo kiếm quang xoay tròn xung quanh người.
Kiếm Quang Phân Hóa!
Trước đây.
Mạc Cầu chia ra làm ba thì cũng đã dốc hết toàn lực rồi.
Mà nay.
Chia ra làm bốn lại vẫn nhẹ nhàng như thường, trong phạm vi một xích có thể xê dịch di chuyển bình thường.
"Oanh!"
Tiếng nổ vang lên.
Không cần phát lực quá mạnh, chỉ cần khẽ động niệm thì Kiếm Khí Lôi Âm đã có thể bộc phát.
So với việc phải chuẩn bị từ sớm như trước đây thì thuận tiện hơn quá nhiều.
Ở khoảng cách gần.
Vội vàng không kịp chuẩn bị liền có thể chém ra, càng làm cho người khác khó lòng phòng bị.
Mạc Cầu thu hồi Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm, lại vung tay áo lên, Thiên Lôi Kiếm liền xuất hiện tại chỗ, nhẹ nhàng trôi nổi.
Cũng là hành động, nhưng tiến triển lại chậm hơn rất nhiều.
Lực lượng thiên lôi đang ẩn trong Thiên Lôi Kiếm có thể làm hao mòn ý niệm thần hồn, muốn tế luyện cũng không phải là chuyện đơn giản.
Nhưng một khi thành công thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Ví như thần hồn trải qua lôi đình ma luyện sẽ được lợi ích, Thiên Lôi kiếm cũng sẽ làm hao mòn lệ khí trên đó.
Ngày khác.
Không cần phong cấm thì hắn cũng có thể cầm trên người, ngự sử tùy tâm.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Thiên Tà Minh đã dám hạ thủ với Tông sư Kim Đan thì lễ tế tuần sơn lần này đã không còn an toàn nữa.
Sợ là trận đại chiến này sẽ lan đến rất rộng.
Hiện giờ trên người Mạc Cầu đang bị thương, lại đúng lúc gặp được tiền nhân truyền thừa, cho nên không vội ra ngoài.
Mà chọn ở lại chỗ này tĩnh tâm tu hành, đồng thời tu hành Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết để tăng cường thực lực.
Không biết đã qua bao lâu.
Một tiếng nổ kịch liệt lôi Mạc Cầu từ trong tu hành bừng tỉnh, trong lòng phát sinh một cảm giác đè nén.
Loại cảm giác này. . .
Có Tông sư Kim Đan ở bên ngoài chém giết!
Ý niệm chuyển động, Mạc Cầu hợp hai tay lại, một tấm thủy kính xuất hiện ở phía trước.
Trong kính hiện ra tình huống bên ngoài.
Bóng người xuất hiện trên thủy kính làm cho hai mắt của Mạc Cầu co rụt lại, trong lòng vô thức dâng lên một cỗ hàn ý.
Trùng Ma Độc Cô Vô Minh!
Người này đã tạo ra cho Mạc Cầu một cảm giác sinh tử mà từ trước tới giờ thế hắn chưa từng trải qua.
Bất quá.
Chỉ một thoáng thì hắn liền thấy rõ, người xuất hiện trên mặt kính kia chỉ là giống như Trùng Ma mà thôi, không phải bản tôn.
Chỉ thấy ở trong hư không có một con Thiên Túc Ngô Công dài hơn mười trượng đang bổ nhào về phía một bóng người.
Ngàn chân của Thiên Túc Ngô Công đang vung vẩy như dao, cuồng quyển tật phong, tiếng gió rít gào, khuấy động phạm vi trăm dặm.
Mặc dù uy thế cực thịnh, nhưng còn xa mới cô động bằng Trùng Ma.
Nghe nói dưới trướng của Độc Cô Vô Minh có vài vị đệ tử, đại đệ tử của ông ta chính là một con Thiên Túc Ngô Công.
Tu vi cũng là Kim Đan.
Chắc hẳn là người này.
Đối thủ của con Thiên Túc Ngô Công này có dáng người khôi ngô, hình thể cường tráng, thân cao chừng hơn một trượng, giống như một tôn cự nhân.
Chính là Nhạc Thủ Dương, Kim Đan của Bắc Đẩu cung!