Người dịch: Whistle
So với Mạc Cầu chạy khá nhanh và Thái Ất tông hoà hợp êm thấm thì nơi còn lại liền khác biệt.
Trên không trung một hạp cốc.
Hai nữ tử xinh đẹp có bộ dáng gần như giống nhau như đúc đang đứng giữa không trung, trên đầu có quấn một cái khăn gấm.
Khăn gấm tỏa ra vầng hào quang mờ mịt vây chung quanh hai nàng.
Còn có hai thanh Phi kiếm một xanh một trắng đang đan xen giữa trời, hung hăng chém về phía những người ở xung quanh.
"Lý cô nương, hai vị cần gì phải cố chấp như thế."
"Lấy tu vi Đạo cơ trung kỳ của hai vị, cho dù mượn lực lẫn nhau có thể so được với Đạo cơ hậu kỳ thì cũng không có khả năng giữ được Đan Châu, không bằng giao ra đi?" Có người từ xa mở miệng:
"Hai vị còn trẻ tuổi, còn có tiền đồ tốt đẹp mai sau, vì một ngoại vật như vậy thực sự đáng giá sao?"
"Hừ!"
Trong hai nàng, một người có ánh mắt lãnh ngạo, một người có khí chất mảnh mai, người tỷ tỷ nghe vậy liền cười lạnh:
"Họ Hồng, cho dù bọn ta có buông tha Đan Châu thì sợ là cũng không tới phiên các ngươi, ra sức gào to như vậy làm gì?"
"Huống hồ. . ."
"Ai nói bọn ta không giữ được?"
Hai nàng đồng thời quát lực rồi phát lực, hào quang trên khăn gấm đang bao phủ các nàng ngang nhiên xông về phía trước.
Bất luận là Pháp thuật hay là phi kiếm thì đều không thể ngăn cản được hào quang, dễ dàng sụp đổ.
"Cẩn thận!"
"Đây là Ngũ Vân Cẩm Mạt, nghe nói nó vốn là một món Pháp bảo, tuyệt đối đừng chống cự trực diện với nó."
"Đi!"
Hai nàng xông ra trùng vây, không dám lưu lại, đang định rời xa thì lại bị mấy chục đạo Pháp thuật ngăn lại.
"Muốn đi?"
"Mơ tưởng!"
"Muốn chết!"
Tiếng gầm thét, tiếng quát nối thành một mảnh.
. . .
Trong một khu rừng nào đó.
Hoặc là nói, đã từng là một khu rừng.
Lúc này, nơi đã từng là một khu rừng này đã trở thành một vùng phế tích, mặt đất lõm xuống, kéo dài vài dặm.
Đợi một khoảng thời gian, sợ là nơi này sẽ hình thành một cái hồ nước.
"Oanh!"
"Lốp bốp!"
Chỗ lõm xuống bắn ra hào quang bốn phía, lưu quang bay vút, chừng hơn mười người đang chém giết lẫn nhau.
Một viên Đan Châu bật lên vừa đi vừa về, mỗi lần rơi vào trong tay một người thì đều sẽ nghênh đón đám người cuồng oanh loạn tạc, cơ hồ chỉ sau một khắc liền sẽ trở thành thịt vụn.
Trong lúc nhất thời, tràng diện hỗn loạn tưng bừng.
Trên đỉnh núi nằm cách đó không xa.
Một nam một nữ đang đứng sóng vai, từ xa xem kỹ toàn trường.
Nữ tử chớp chớp đôi mắt đẹp, trường kiếm ở sau lưng tranh nhiên vang lên, nàng mở miệng nói: "Kỳ ca, chúng ta không động thủ sao?"
Lấy thực lực của hai người, cho dù là ở trong tình huống bên dưới thì cũng có cơ hội rất lớn đoạt được Đan châu.
"Không vội." Nam tử chậm rãi lắc đầu:
"Cho dù lúc này chúng ta có động thủ thì sợ là cũng sẽ bị vướng vào đó, khó đảm bảo nhất định sẽ lấy được Đan Châu."
"Để bọn hắn tiêu hao một khoảng thời gian trước đi."
"Thế nhưng là. . ." Nữ tử nhíu mày:
"Sợ là sẽ có càng nhiều người bị hấp dẫn tới đây."
"Không sao." Khóe miệng của nam tử hơi vểnh lên, nói:
"Người đến càng nhiều thì càng dễ dàng đục nước béo cò, chẳng nhẽ Thiến muội không phát hiện ra sao, mục tiêu của một ít người bên dưới vốn không phải là Đan Châu?"
"Hả?" Nữ tử sững sờ, nhìn chăm chú xuống bên dưới, trên mặt lập tức lộ ra vẻ chợt hiểu:
"Giết người đoạt bảo!"
"Không sai." Nam tử gật đầu:
"Như tu sĩ Đạo cơ như vậy, cho dù không thể lấy được Đan Châu, nhặt mấy bộ thi thể cũng tốt."
"Đan Châu tới tay thì sẽ gặp phải nhiều phiền phức hơn, nhưng lấy Túi Trữ Vật trên thi thể thì lại không người chú ý."
"Hắc. . ."
Nam tử cười lạnh:
"Không chừng còn lấy được chỗ tốt còn tốt hơn cả Đan Châu!"
"Cũng đúng."
Đôi mắt đẹp của nữ tử lấp lóe, chậm rãi gật đầu.
. . .
Ngoài ngàn dặm.
Kiếm quang của Mạc Cầu hạ xuống, thân hình lóe lên, giấu trong một nơi địa mạch nham tương dưới chỗ sâu.
Không bao lâu sau.
Chân trời có mấy luồng lưu quang bay lượn, còn có những luồng thần niệm liếc tới liếc lui.
Thật lâu sau.
Những người đang truy tung ở phía sau này mới lộ ra vẻ mặt không cam lòng, ném ra vài đạo Pháp thuật ở xung quanh rồi trở về đường cũ.
Mạc Cầu vẫn không nhúc nhích.
Quả nhiên.
Cũng không lâu lắm, lại có hai nhóm người quay lại, trong đó có một nhóm người rõ ràng là người của Thái Ất tông, chẳng qua cho dù là cùng tông thì cũng không có nghĩa là nhất định sẽ an toàn.
Hai ngày sau.
Mạc Cầu lặng lẽ ngoi đầu lên, thuận bóng râm lao vào trong hư không.
Đan Châu có công hiệu giống như nội đan, sau khi luyện hóa liền có thể tăng nhiều tu vi, hắn cần một chỗ an toàn để luyện hóa.
Bầu trời trong suốt, chợt có vài đám mây trắng bị gió nhẹ thổi chầm chậm trôi qua.
Tiếng quạ kêu chói tai khó nghe vang lên, làm cho người ta phiền lòng ý khô, càng đừng nói là ổn định tâm thần.
Lúc này, Vương Hổ đang trong tình trạng như vậy.
Y vò đầu bứt tai, vẻ mặt vội vàng xao động.
"Không chịu nổi rồi sao?"
Một người áo đen có dáng người cao gầy đang ngồi xếp bằng ở đối diện Vương Hổ thấy vậy bèn cười lạnh:
"Lúc này mới có mấy ngày mà ngươi đã gian nan như vậy rồi, cuộc sống sau này còn dài nha!"
"Tiền bối." Vương Hổ thở dài, quét mắt nhìn vô số cổ trùng lít nha lít nhít ở xung quanh mình, bất đắc dĩ mở miệng:
"Rốt cuột ngài muốn gì?"
"Ta cũng đã nói hết công pháp cho ngài nghe rồi mà."
"Không." Độc Cô Vô Minh chậm rãi lắc đầu:
"Công pháp mà ngươi giao ra cũng không hoàn chỉnh, dùng cái này để tu hành thì cũng không thể loại bỏ ảnh hưởng của huyết mạch dị loại đối với nhục thân."
"Thật sao?" Vương Hổ ngẩng đầu, cười ha hả:
"Nhưng mà ta đã tu luyện như vậy mà, chẳng phải là cũng không có việc gì sao, chắc là Công pháp này tùy từng người mà khác nhau . . ."
"A!"
Một cơn đau nhói làm cho Vương Hổ nhảy dựng lên.
Nhưng mà cơ thể lại bị quản chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem mấy con cổ trùng giơ cao vĩ châm hung hăng đâm vào chân mình.
Vương Hổ bị đau nên không nhịn được gầm thét với đối phương:
"Lão quái vật, ngươi muốn làm gì?"
"Ta khuyên ngươi thành thật một chút." Độc Cô Vô Minh mặt không đổi sắc, nói:
"Giao công pháp ra thì ngươi còn có thể ít chịu khổ một chút, chắc là ngươi cũng không muốn lại chịu thêm nỗi thống khổ vạn cổ phệ thân thêm một lần nữa, đúng không?"
Nghe vậy, cho dù là người vẫn luôn có một trái tim lớn như Vương Hổ cũng không nhịn được lộ ra vẻ sợ hãi.
"Tiền bối."
Thân thể y mềm nhũn, xin khoan dung nói:
"Những gì ta biết đều đã nói cho ngài nghe hết rồi, môn công pháp này vốn không hoàn chỉnh."
"Nha!" Độc Cô Vô Minh chau mày hỏi lại:
"Không hoàn chỉnh?"
"Đúng vậy nha." Vương Hổ gật đầu, nói:
"Sư phụ của vãn bối chỉ mới xem qua môn Vạn Linh Huyền Công kia một lần mà thôi, nhất thời hưng khởi nên mới cải tiến một chút."
"Đánh rắm!"
Tiếng gầm gừ giống như sấm rền lập tức bao phủ thiên địa, ngay cả những đám mây đen ở phía chân trời cũng trở nên cuồn cuộn.
Còn có tiếng sấm gầm vang lên, mưa gió nổi lên.
Khuôn mặt của Độc Cô Vô Minh trở nên vặn vẹo, hai mắt trừng to, trên trán nổi đầy gân xanh, như muốn hiện ra yêu thân:
"Vạn Linh Huyền Công chính là môn côn pháp mà lão phu lĩnh hội được từ trong bí pháp thượng, hơn nghìn năm nay ta đã nhiều lần sửa đổi, gần như không có thiếu hụt."
"Làm gì có người chỉ nhìn qua một lần liền có thể cải tiến được?"
"Ây. . ."
Cơn giận của Độc Cô Vô Minh giống như thực chất, cũng làm cho sắc mặt của Vương Hổ đang ở trực diện ông ta trở nên trắng bệch.
Y nuốt một ngụm nước miếng, không lưu loát nói:
"Nhưng mà sư phụ của ta thật sự đã cải tiến Vạn Linh Huyền Công, vả lại bản thân sư phu cũng không tu hành môn công pháp này."
"Thật sự là. . . , nhất thời hứng khởi."
Lời này làm cho hai mắt của Độc Cô Vô Minh co rụt lại, cắn chặt cương nha, thật lâu sau ông ta mới cười lạnh, nói:
"Tiểu bối, vị sư phụ kia của ngươi đã làm cho ta cảm thấy có chút hứng thú rồi đấy, hắn họ gì tên gì, lai lịch ra sao?"
Mặc dù Độc Cô Vô Minh không nguyện ý thừa nhận, nhưng sự thật đang ở trước mắt.
Vạn Linh Huyền Công của ông ta ở trên người của tên tiểu mập mạp này lại thật sự không có chút thiếu hụt nào.
Cũng không có dấu hiệu dị hóa.
Vương Hổ ra vẻ cảnh giác:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Không có gì." Độc Cô Vô Minh tỏ ra chân thành nói:
"Tại hạ rất bội phục nhân kiệt như vậy, cho nên muốn đăng môn bái phỏng một chút."
Khóe miệng Vương Hổ giật giật.
Mấy ngày nay, Vương Hổ cũng đã hiểu rõ người đàn ông này, mặc dù có những lúc ông ta rất bình thường.
Nhưng tinh thần của ông ta tuyệt đối không bình thường!
Một khi bị kích thích thì sẽ lập tức nổi giận, căn bản không giống như một người tu đạo có thành tựu.
Mấu chốt là.
Không ai biết rằng câu nào sẽ kích thích ông ta.
Hỉ nộ vô thường.
Hết lần này tới lần khác lại có thực lực kinh khủng!
Theo Vương Hổ, người như vậy mà lại có thể sống được đến hiện tại thì thật sự là một kỳ tích.
Nhưng chuyện này cũng đã chứng minh rằng thực lực của Độc Cô Vô Minh cực kỳ cường đại, cho nên mới có thể tồn tại đến ngày hôm nay.
Ý niệm chuyển động, Sắc mặt Vương Hổ bỗng nhiên nghiêm lại, nói:
"Độc Cô tiền bối, ngài nói là muốn đi bái phỏng sư phụ ta, sợ là không có hảo ý a?"
Độc Cô Vô Minh hừ nhẹ, không trả lời.
"Bất quá. . ." Vương Hổ nói tiếp:
"Ta khuyên ngươi vẫn là đừng nên có loại ý nghĩ này, sư phụ ta không phải là người bình thường."
"Thật sao?" Độc Cô Vô Minh lộ vẻ khinh thường.
"Ngài cũng đừng không tin." Vương Hổ nhướng mày, nói:
"Ta nhớ được ngài đã từng nói Vạn Linh Huyền Công chính là công pháp thượng cổ bí truyền của một tông môn nào đó, lai lịch bí ẩn."
"Vả lại tiền bối ngài đã trầm tư suy nghĩ hơn nghìn năm mới có ngày hôm nay."
"Nhưng sư phụ của vãn bối chỉ mới lấy được môn công này vài tháng đã có thể cải tiến được nó."
"Ngài cảm thấy. . ."
"Sư phụ của vãn bối sẽ là người bình thường sao?"