Người dịch: Whistle
"Có thể trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã tấn thăng Đạo cơ trung kỳ, sao lại nói là không có đồ tốt?" Cung Liên Đằng cười khẽ:
"Chẳng lẽ sư đệ lo lắng bọn ta sẽ nhớ nhung đồ vật trên tay đệ hay sao."
"Không có." Mạc Cầu nhíu mày, nói sang chuyện khác:
"Hà sư huynh không ở đây, nơi này là do vị sư huynh nào an bài?"
"Tần sư huynh." Có người chỉ về phía xa một cái:
"Tần sư huynh đang ở đó!"
Mạc Cầu nghiêng đầu, chỉ thấy vị Tần sư huynh kia đang cùng với một người vội vã đi tới bên này.
Là Vương Thiền.
"Mạc. . . Tiền bối." Vương Thiền chần chờ một chút, cuối cùng vẫn không thay đổi xưng hô khi xưa:
"Ngài có biết tung tích của Vương Hổ không?"
Trên mặt nàng tràn đầy lo lắng, ánh mắt hoảng loạn, không hề che giấu sự quan tâm của mình.
Ngày đó, sau khi trốn về đây thì Vương Thiền đã nhiều lần tìm hiểu tung tích của Vương Hổ, nhưng mà không có người nào quay về biết được tình trạng của Vương Hổ.
Thời gian càng lâu thì nàng lại càng tuyệt vọng.
Thậm chí Vương Thiền còn tự trách bản thân, nếu như lúc đó mình không vội mà đào tẩu thì đã có thể mang theo cả Vương Hổ.
Nghe nói Mạc Cầu trở về, nàng liền vội vàng chạy đến hỏi thăm.
"Vương Hổ?" Mạc Cầu nhíu mày:
"Y chưa về sao?"
"Chưa." Thân thể mềm mại của Vương Thiền khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch:
"Tiền bối cũng không biết được tình trạng của Vương Hổ sao?"
"Tình hình hôm đó rất hỗn loạn, Mạc mỗ không rảnh quan tâm chuyện khác." Mạc Cầu lắc đầu, nói:
"Bất quá ngươi cũng không cần phải lo, có lẽ Vương Hổ chỉ bị vây ở một địa phương nào đó nhất thời khó thoát thân thôi."
"Ít nhất thì y không chết!"
"Thật?" Hai mắt Vương Thiền sáng lên.
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:
"Vương Hổ từng để lại một giọi tinh huyết ở chỗ ta, nếu như y gặp nạn thì ta sẽ biết được."
Gánh nặng trong lòng Vương Thiền liền được cởi bỏ, nhịn không được thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ ngực:
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Nói xong nàng mới ý thức tới cái gì, ôm quyền chắp tay với Mạc Cầu:
"Nghe nói lần này tiền bối nhân họa đắc phúc, bây giờ tu vi đại tiến, thật sự là đáng mừng."
"Không tính là gì." Mạc Cầu lắc đầu:
"Ít nhất là khi so với Vương cô nương thì không tính là gì."
Mặc dù hiện giờ Mạc Cầu đã tiến giai Đạo cơ trung kỳ, nhưng Vương Thiền đã là Đạo cơ hậu kỳ thậm chí Đạo cơ viên mãn.
Đồng thời.
Trên người còn mang truyền thừa đỉnh tiêm của Thái Ất tông, còn có Pháp bảo hộ thân, đây mới là nhân vật thật sự làm cho người ta hâm mộ.
Ngoài việc bất thiện thực chiến, thiếu sót kinh nghiệm ra thì gần như không có nhược điểm.
Vương Thiền cười cười, cũng không nhiều lời.
Nàng sớm đã không còn trẻ người non dạ như lúc trước nữa, hiện giờ này hiểu rất rõ thân phận và thiên phú của bản thân.
Đối với chuyện người khác cực kỳ hâm mộ cũng đã thành thói quen.
Chẳng qua nàng cũng có thể cảm nhận được, thái độ của Mạc Cầu đối với mình không giống với những khác người.
Không phải là cảm giác cực kỳ hâm mộ.
Chỉ có sự ngạc nhiên, tán thưởng khi đối mặt với Đạo thể, thần sắc vẫn giống như xưa.
Vả lại. . .
Mạc Cầu có chút giống như sư phụ và những vị tiền bối Kim Đan trong tông môn.
Có lẽ là vì tâm tính của đối phương siêu nhiên, có lẽ là do có đủ lực lượng, hoặc là cả hai đều có.
Tóm lại, có phần siêu nhiên.
Khi đối mặt Mạc Cầu, Vương Thiền cũng có thể tự nhiên mà xưng hô trưởng bối, trong lòng cũng không cảm thấy khó chịu.
Tần Khuyết nhìn Vương Thiền rời đi, cho đến khi độn quang biến mất ở phía chân trời thì mới nở nụ cười nhìn về phía Mạc Cầu:
"Sư đệ thật là có bản lãnh."
"Liễu sư đệ của Bắc Đẩu cung, Bạch sư tỷ của Ất Mộc cung, lại còn có cả Vương tiên tử của Thái Hòa cung đăng môn bái phỏng."
"Thật không tầm thường!"
Nói xong liền chắp tay tán thưởng, vẻ mặt bội phục.
"Nói đùa." Mạc Cầu lắc đầu:
"Sư huynh, làm phiền an trí."
"Ừm." Tần Khuyết gật đầu, trầm tư một chút rồi nói:
"Sư đệ đã là Đạo cơ trung kỳ, trên người lại mang tuyệt kỹ Kiếm Khí Lôi Âm, thực lực hầu như viễn siêu cùng giai."
"Chúng ta tuần sát tứ phương, trong vòng trăm dặm sẽ an bài vài vị Đạo cơ thay phiên tìm kiếm, trong đó hai người, ba người đồng hành, chẳng qua lấy thực lực của sư đệ thì có thể một người độc hành tìm kiếm một phương."
"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, lập tức chậm rãi gật đầu:
"Cũng tốt."
. . .
Nhạn Đãng sơn mạch cực kỳ mênh mông.
Trong đó cũng sinh ra các loại địa thế kì lạ, như Liệt Diễm Hỏa Sơn, Băng Thiên Tuyết địa, thậm chí là giang hà liên phiến.
Cách trận tuyến của Thái Ất tông không xa liền có một nơi tràn đầy cát vàng, cuồng phong gầm thét.
"Bạch!"
Một luồng kiếm quang hỗn hoàng phá vỡ bão cát, hạ xuống một ngọn đồi cát, lộ ra thân hình của một người.
"Nhị ca."
Cát vàng nhúc nhích, một người từ dưới lòng đất chậm rãi lộ ra, lưu sa trượt dọc theo thân thể xuống dưới giống như mặt nước:
"Đệ đến rồi."
"Ừm." Người tới gật đầu:
"Đại ca đâu?"
Người từ trong cát vàng hiện ra có dáng người ngũ đoản.
Đầu trọc, điểm giới ba, trên cổ núng nính có treo một chuỗi phật châu đàn mộc, dường như là một vị tăng nhân.
Nghe vậy người này liền nắm phật châu đi lòng vòng, nói:
"Cũng sắp đến rồi."
"Ừm." Người tới thân mặc trường bào, lấy cái mũ đang đội trên đầu xuống, lộ ra vẻ mặt lãnh túc.
Người này rõ ràng là Tần Khuyết vừa mới tách khỏi đám người Mạc Cầu trước đó không lâu.
Không bao lâu sau.
Một sợi âm phong xuất hiện trong khu vực tràn đầy cát vàng này, âm phong rẽ ngoặt giữa không trung rồi hạ xuống trước mặt hai người.
Âm phong tán đi, hiện ra hai người.
Một người trong đó có dáng người cao gầy, vẻ mặt uy nghiêm, một người khác thì thân mặc hắc bào, cơ thể bị che kín mít.
"Đại ca!"
Tần Khuyết và tăng nhân đầu trọc chắp tay với nam tử cao gầy, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc nhìn về phía một người khác.
"Vị này là Vu đạo hữu, một vị bằng hữu của ta." Trên mặt của nam tử cao gầy có một vết kiếm, gã ta nhẹ nhang gật đầu với hai người rồi chìa tay về phía người áo đen:
"Tu vi của Vu đạo hữu không thua gì ta, tu hành Pháp thuật quỷ đạo, âm quyệt khó dò."
"Có thể giết nhân trong vô hình!"
"Thì ra là Vu đạo hữu." Hai người liếc nhau rồi gật đầu ra hiệu với người áo đen:
"Chúng tôi đã thất lễ rồi!"
"Không cần nói nhảm nhiều như vậy." Giọng nói của người áo đen này khàn khàn, khó phân biệt nam nữ, giống như tiếng quạ thét lên:
"Nói đi, mục tiêu là ai? Tình huống cụ thể ra sao?"
"Đạo hữu là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái." Tần Khuyết nghiêm mặt nói:
"Người này tên là Mạc Cầu, mấy tháng trước thực lực chỉ là Đạo cơ sơ kỳ, nhưng hiện giờ đã tăng lên Đạo cơ trung kỳ rồi."
"Trong nấy tháng này, hắn ta cơ duyên xảo hợp tiến vào một tòa động phủ tiền nhân, lấy được không ít chỗ tốt."
"Đạo cơ sơ kỳ, trung kỳ." Người áo đen khinh thường nói:
"Thế nào, chẳng lẽ các vị không thể xử lý người có tu vi như vậy sao? Còn phải chuyên tìm Vu mỗ xuất thủ?"
Lời này vừa ra, trong tràng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, ngay cả bão cát cũng dường như ngừng lại.
Thật lâu sau.
Nam tử cao gầy mới nói:
"Mặc dù tu vi của người này không cao, nhưng kiếm thuật cực kỳ kinh người, có thể thi Kiếm Khí Lôi Âm, vả lại. . ."
"Chắc là vẫn còn ẩn giấu thủ đoạn khác."
"Thật sao?" Người áo đen cũng phát hiện được thần sắc khác thường của mấy người này, giọng nói không khỏi nghiêm lại:
"Nói nghe một chút."
"Vu đạo hữu." Tần Khuyết chắp tay tiếp lời:
"Không được xem nhẹ người này, vào lúc tu vi của hắn ta còn ở Đạo cơ sơ kỳ đã giết chết ngũ đệ."
"Sau đó không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì, liên tiếp giết hại ba vị huynh đệ của chúng tôi."
"Trong đó còn có cả tứ muội. . ."
Tần Khuyết hít sâu một hơi, nói:
"Cách đây ít năm, tứ muội đạt được một tràng cơ duyên, tu vi đã tới Đạo cơ hậu kỳ, thực lực không thể khinh thường."
"Ngô. . ." Giọng của người áo đen trầm xuống.
"Đạo hữu, ngươi cũng không cần phải lo lắng quá mức." Nam tử cao gầy chậm rãi nói:
"Hắn có thể giết chết tứ muội chắc là do đã xếp đặt cạm bẫy, bày ra trận pháp, hoặc là mời giúp đỡ từ trước."
"Nếu không thì lấy tu vi chỉ là Đạo cơ sơ kỳ của hắn, cho dù có thêm Kiếm Khí Lôi Âm thì cũng tuyệt đối không có khả năng làm được."
"Lại nói." Nam tử cao gầy nhìn người áo đen một cái, nói:
"Luận về thủ đoạn âm quỷ, hắn ta há có thể so được với đạo hữu? Đạo hữu cũng không cần phải chém giết trực diện với hắn."
"Ừm." Người áo đen chậm rãi gật đầu, giọng nói hơi hòa hoãn:
"Bất quá, kẻ này là người của Thái Ất tông, Thái Ất tông gia đại nghiệp đại, sợ là không dễ xử lý."
"Yên tâm." Tần Khuyết mở miệng:
"Ta đã an bài lộ tuyến để hắn ta độc hành rồi, Vu đạo hữu có thể thiết lập mai phục từ trước."
"Về phần hậu sự. . ."
"Trong tông môn có một người tên là Cung Liên Đằng, người này có vài vị bạn tri kỉ gặp nạn trước đó, cho nên vẫn luôn có lòng đố kỵ Mạc Cầu."
"Có thể đem manh mối dẫn về phía người này."
"Ngô. . ." Người áo đen trầm ngâm:
"Được."
"Công pháp của người này tu luyện là gì, Pháp khí trên người ra sao? Có con át chủ bài gì?"
"Đạo hữu quả nhiên là người có kinh nghiệm." Tần Khuyết chắp tay, nói:
"Kiếm pháp của người này rất tinh xảo, có một thnh Pháp khí Cực phẩm Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm, kiếm này lăng lệ dị thường."
"Tu hành Vân Triện Độn pháp, hẳn là được Chân truyền, độn tốc bất phàm, dường như nhục thân cũng không yếu. . ."
"Thuật Khống Hỏa cũng cực kỳ bất phàm, còn có Cửu Hỏa Thần Long Tráo, U Minh pháp thể, nghe nói cũng đã đại thành."
"Hắc hắc. . ." Người áo đen nghe vậy liền cười lạnh liên tục:
"Không ngờ lại còn là một vị toàn tài, Luyện đan, Trận pháp, Kiếm thuật đều vô cùng cao minh."
"Độn pháp, nhục thân, pháp thuật cũng không phải hạng yếu, chỉ tiếc là hắn phân tâm quá nhiều, tu vi hơi yếu."
"Đúng vậy." Tần Khuyết gật đầu:
"Đạo hữu có chắc chắn không?"
"Tám chín thành đi." Người áo đen uể oải duỗi người ra:
"Để cho ta xem tướng mạo của hắn, tốt nhất là có thể lấy được một cỗ khí tức để Vu mỗ phân biệt, đừng để đến lúc đó lại giết nhầm người."
"Thật là khéo." Hai mắt Tần Khuyết sáng lên:
"Lần này mỗi một vị tuần sát đều phải để lại một đạo khí tức để đề phòng xuất hiện bất trắc."
"Ta cũng chuyên môn lấy ra một sợi."
Nói xong liền đưa cho đối phương một cái khăn tay.
Người áo đen tiếp nhận, dùng mười ngón tau khô quắt như củi nhẹ nhàng nắn, một sợi hắc mang từ trong khăn tay rơi xuống.
Hắc mang lập tức bay lên, khoanh chân ngồi giữa không trung, dần dần hóa thành một mũi tên.
"Ngô. . ."
Người áo đen thấp giọng mở miệng:
"Hắn tại. . ."
"Không đúng!"
Mũi tên này lại bỗng nhiên chỉ vào sau lưng của người áo đen.
Trong lòng người áo đen phát lạnh, thân hình lập tức biến hóa, nhưng mà vẫn là chậm một bước.
"Bạch!"
"Phốc!"
Một sợi kiếm quang màu đỏ trắng đột nhiên từ trong bão cát bay ra, lặng lẽ vô thanh tức xuyên thủng mi tâm của người áo đen.
Vào từ sau sọ, chui ra tự trán.
Thời gian giống như dừng lại vào giây phút này.
Kiếm quang màu đỏ trắng chậm rãi xuyên qua đầu lâu, từng tia điện mang từ trên kiếm hiện lên rồi khuếch trương.
"Oanh. . ."
Một đoàn lôi đình trải rộng phạm vi gần một mẫu xuất hiện, người áo đen đứng mũi chịu sào lập tức bị xé thành mảnh vỡ.
Lực lượng lôi đình chí cương chí dương đã triệt để càn quét âm tà.
Dưới đòn oanh kích của Thiên Lôi Kiếm, nhục thân, thần hồn, thậm chí là Pháp khí thuộc âm đều không còn sót lại chút gì.
Ba người khác cũng như gặp phải trọng kích, bị đụng bay ra ngoài.