Người dịch: Whistle
"Không được!"
Sắc mặt Tần Khuyết đại biến:
"Sư huynh, không thể thả bọn hắn đi!"
Sắc mặt Hà Linh âm lãnh, Kiếm ý bộc phát, khóa chặt vị trí của ba người:
"Mạc sư đệ, trước không vội."
Hà Linh nhìn chằm chằm vào người Vương Hổ:
"Người này, người không ra người yêu không yêu, chắc là truyền nhân của Trùng Ma Độc Cô Vô Minh."
"Đệ nói Tần Khuyết cấu kết Thiên Tà Minh, không chứng không cứ, nhưng người này lại là chứng cứ sống sờ sờ."
"Hà sư huynh, huynh có ý gì?" Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống:
"Chẳng lẽ đúng như Vương Hổ nói, huynh đã âm thầm cấu kết với Thiên Tà Minh."
"Không phải."
Hà Linh lắc đầu:
"Hà mỗ chẳng qua là đang luận sự mà thôi."
"Thật sao?" Mạc Cầu mở miệng:
"Bất quá, chúng ta cũng tin không được các hạ, không bằng trở về tông môn để tiền bối phân xử."
Nói xong liền ra hiệu với Vương Hổ:
"Đi!"
"Chạy đi đâu!"
Hà Linh hừ nhẹ, kiếm quang thủy sắc cách không lướt đến.
Kiếm quang lên thực, sát cơ lăng lệ xuất hiện, chuyện đã tới nước này, Hà Linh cũng không cần phải ẩn giấu sát ý của mình nữa.
Trong mắt của y, mấy người phía trước này đã là người chết!
Mạc Cầu nheo mắt lại, trong lòng thở dài, kiếm quang ngoặt lại, nghịch thế vọt tới.
Pháp lực trong cơ thể bộc phát.
"Coong!"
Tiếng kiếm tranh minh.
"Rầm rầm. . ."
Già Phong Bào ở sau lưng điên cuồng run run, thiên địa nguyên khí trong phạm vi gần một dặm lập tức hội tụ.
"Bạch!"
Một đạo Lôi đình kiếm quang xẹt qua chân trời, chỉ trong chốc lát đã vọt tới kiếm quang thủy sắc.
Kiếm lên, tiếng sấm vang rền.
Kiếm Khí Lôi Âm!
"Cẩn thận!"
Sắc mặt Tần Khuyết thay đổi, vội vã hét lớn.
Gã ta mở miệng nhắc nhở không phải không tin thực lực của Hà Linh, mà là sợ Hà Linh chủ quan khinh địch.
Mặc dù tu vi của Mạc Cầu không cao, nhưng thực lực lại kinh khủng dị thường.
Lúc đầu Hà Linh cũng không hề coi Mạc Cầu ra gì, chẳng qua chỉ thoáng chốc thì sắc mặt liền đại biến.
Kiếm ý sinh ra báo động, không kịp nghĩ nhiều, kiếm quang thủy sắc đã bao phủ bản thân.
"Răng rắc. . ."
Kiếm quang toái liệt, giống như băng tinh nổ tung, khoảng cách giữa hai người đã không đủ trăm trượng.
Mạc Cầu thân kiếm tương dung, Thần niệm không ngừng càn quét giống như rađa, tìm thời cơ để lợi dụng.
So với vị nữ tu vừa rồi thì kiếm pháp của Hà Linh càng cao minh hơn.
Thiên Cơ Kiếm vừa ra, Kiếm ý giống như nối liền đất trời, hòa làm một thể với khu vực này.
Kiếm pháp, cơ hồ khó giải!
Kiếm ý không linh, kiếm pháp thì càng huyền diệu, một chiêu một thức đều diệu tới cực đỉnh, không có kẽ hở.
Kiếm ý của Thiên Cơ Kiếm lăng lệ, túc sát.
Nhưng ở trên không trung của khu rừng tràn đầy sinh cơ này lại không lộ ra vẻ đột ngột và dữ tợn gì.
Kiếm quang thủy sắc phun trào, Kiếm thế hạo đãng vô biên, khi biến hóa chuyển hướng thì càng là hoàn mỹ vô khuyết.
Dù là người đã lý giải Kiếm đạo tới cảnh giới siêu nhiên như Mạc Cầu cũng không thể không thán phục.
Hoàn mỹ!
Này.
Hẳn là không phải cảnh giới của bản thân Hà Linh.
Nếu không thì cũng quá khoa trương, Mạc Cầu tự hỏi khi mình toàn lực ứng phó thì cũng không làm được.
Chắc là Kiếm ý của bản thân Bắc Đấu Thất Sát Kiếm, chẳng qua thông qua chiêu thức bị Hà Linh chưởng khống mà thôi.
Khó trách. . .
Bắc Đẩu Thất Sát Kiếm chỉ là sát phạt chi đạo mà lại có thể trở thành truyền thừa căn bản của Bắc Đẩu cung.
Chỉ là một đường Thiên Cơ Kiếm mà đã cao minh như vậy rồi.
Nếu như nắm giữ toàn bộ Thất kiếm thì sẽ phát huy được uy lực kinh khủng như thế nào?
Quả nhiên là không thể xem thường người trong thiên hạ.
Mặc dù Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết rất cao minh, nhưng những môn Kiếm pháp nổi danh trong thiên hạ cũng chưa chắc gì đã yếu hơn nó.
Nghĩ vậy, động tác của Mạc Cầu cũng chưa chậm lại.
Kiếm Quang Phân Hóa!
Ánh mắt Hà Linh co rụt lại, Thiên Cơ Kiếm đã thi triển hết nên không tiếp tục khuếch trương nữa, mà đang co vào trong.
Hà Linh lựa chọn chủ động phòng ngự.
Là đại sư huynh của Thiên Cơ nhất mạch, y đưa ra quyết định này cũng vượt quá ý liệu của người khác.
"Bạch!"
Kiếm quang chia ra làm sáu.
Giờ khắc này.
Không chỉ người đứng xem, mà ngay cả Hà Linh cũng sợ hãi cả kinh.
Kiếm Khí Lôi Âm và Kiếm Quang Phân Hóa mặc dù cao minh, nhưng bản thân Hà Linh cũng đã nắm giữ chúng.
Chẳng qua chia ra làm sáu thì cũng quá khoa trương.
Sáu vệt kiếm quang khẽ quấn giữa không trung rồi chém vào Thiên Cơ Kiếm.
Trong kiếm quang, Mạc Cầu há miệng khẽ nhả.
"Hô. . ."
Bật hơi thành hà, hào quang nội quyển Tam Thập Lục Mai Chân Phù, chính là hạt giống của Vân Triện Độn pháp Chân Phù.
Chân Phù rơi vào trên Thiên Lôi Kiếm, kiếm quang dữ dằn lập tức xuất hiện thêm một phần hư ảo phiêu hốt.
"Bạch!"
Kiếm quang đột nhiên gia tốc.
Thiên Cơ Kiếm đúng là cực kỳ cao minh.
Kiếm ý như trời, vô biên vô hạn, vô cùng mênh mông, kiếm thức triền miên vô tận, khó mà nắm lấy.
Muốn phá giải thì chẳng khác gì thiên phương dạ đàm.
Chẳng qua. . .
Cũng không phải là không có cách nào!
Kiếm quang đột ngột tăng lên một bậc, trong phút chốc đã liên tục biến hóa không biết bao nhiêu lần.
Sáu vệt kiếm quang còn làm cho kiếm pháp phức tạp tăng lên gấp bội.
Cho dù kiếm pháp của Hà Linh có siêu phàm thì lúc này cũng có chút không theo kịp biến hóa, kiếm thế lập tức rối loạn.
"Coong!"
Lôi đình kiếm quang chói mắt đột nhiên thoáng hiện, kiếm quang thủy sắc trải rộng một phương cũng tùy theo vỡ vụn.
"Rầm rầm. . ."
Giống như mặt kính vỡ nát, hư không dừng lại, chỉ có một vệt Lôi đình kiếm quang không ngừng phụt ra hút vào tiến lên.
Điện quang điểm qua trán của Hà Linh.
"Ông. . ."
Đột nhiên.
Một vệt kiếm quang đen tuyền từ trong cơ thể hiện lên, nối liền đất trời, ngăn chặn kiếm này.
"Bành!"
Thiên Lôi Kiếm vừa mới chạm vào liền lập tức phát ra những tiếng tranh tranh rên rỉ, mang theo Mạc Cầu nhanh chóng lùi lại vài dặm.
"Kim Đan thủ bút!"
Ánh mắt Mạc Cầu co rụt lại, không những không sợ mà còn lấy làm mừng:
"Trên người Hà Linh đang bị thương!"
Nếu như thực lực của Hà Linh hoàn hảo không chút tổn hại, dựa vào tu vi Đạo cơ viên mãn thì sẽ không đến mức như thế này.
Cho dù không sánh kịp Mạc Cầu thì cũng không thể nhanh như vậy liền cầm cự hết nổi.
Chẳng trách vừa rồi Hà Linh lại chủ động phòng thủ, sợ là vết thương trên người đã làm cho Hà Linh vô thức cảm thấy không ổn.
Nghĩ vậy, Mạc Cầu khẽ vung tay áo dài.
Cửu Hỏa Thần Long Tráo!
Lôi Trạch Âm Hỏa Kiếm!
Cũng lấy ra con tiên hạc vừa tế luyện được, còn có Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm đang được uẩn dưỡng đan điền.
Thừa dịp ngươi bệnh, đòi mạng ngươi.
Sát tâm nổi lên, Mạc Cầu không cố kỵ gì nữa, trong miệng hét dài một tiếng rồi nhào tới hai người Hà Linh.
"Nhận lấy cái chết!"
Chỉ một thoáng.
Thiên Lôi cuồn cuộn, nộ lôi nở rộ, còn có Âm phong gào thét, minh đăng xoay tròn, chiếu rọi một phương.
"Ầm ầm. . ."
Tiếng nổ nối liền không dứt.
........
Hơn mười vệt độn quang xếp thành một hàng phi độn ở chân trời, nhìn từ xa sẽ thấy giống như một đàn nhạn.
Trải qua trận pháp gia trì, khí tức của hơn 10 người này nối liền thành một khối.
Thần niệm cũng từ một người chưởng khống, phúc xạ hơn mười dặm, không buông tha cho bất cứ dị thường nào.
Đây là đội tuần sát của Thái Ất tông.
Người cầm đầu đã bị mất hai tay, chính là đại sư tỷ của Ất Mộc cung Bạch Tiểu Nhu.
Mất đi hai tay đối với tu sĩ Đạo cơ cũng không tính là gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc đi đứng ngồi nằm.
Thậm chí.
Có phần Linh dược có thể làm cho tay cụt tái sinh.
Mặc dù loại Linh dược này rất hiếm thấy, nhưng với thân phận của Bạch Tiểu Nhu thì việc lấy được nó cũng không phải chuyện khó gì.
Nhưng hai cánh tay của nàng lại là bị bí pháp phế bỏ.
Thứ bị tổn thương không chỉ là hai cánh tay, mà ngay cả tiềm lực tu hành cũng đã bị gián đoạn.
Đời này, vô vọng đại đạo!
Chuyện này đối với một vị tu sĩ có hi vọng Kim Đan là một đả kích rất lớn.
Bạch Tiểu Nhu có thể gắng gượng được, có thể thấy được tâm tính cứng cỏi cỡ nào.
Nhưng nàng khăng khăng không nguyện lui ra tiền tuyến, thậm chí tự mình dẫn người tuần sát tứ phương, nhiều lần xông lên phía trước chém giết với tu sĩ của Thiên Tà Minh, hiển nhiên là cũng bị kích thích nhất định.
Có Bạch Tiểu Nhu ở đây nên đoàn người này cũng không dám nhiều lời, thành thành thật thật tuần tra theo lộ tuyến đã được quy hoạch sẵn.
"Hả?"
Đột nhiên.
Bạch Tiểu Nhu nhướng mày, mắt hiện Linh quang, nàng nhìn xuống bên dưới một nơi nào đó với ánh mắt nghi ngờ.
Thần niệm của hơn mười người tập hợp lại, mặc dù không đến mức đột phá Đạo cơ cực hạn, nhưng cũng đủ để nàng phát hiện ra rất nhiều manh mối mà khi một mình khó mà phát hiện.
Trước đó không lâu, có người đã động thủ ở phía dưới!
Còn là lấy một địch nhiều, bên thắng là phe một người, chỉ không biết là vị đạo hữu nào trong tông môn?
Phe nhiều người có khí tức rất tạp, hiển nhiên là thuộc về Thiên Tà Minh.
Từ những khí tức còn lưu lại đến xem thì chắc là có không ít hảo thủ, như vậy mà cũng có thể lấy một địch nhiều.
Thực lực và khí tức đều cực vi lạ lẫm.
Lôi đình. . .
"Đi!"
Bạch Tiểu Nhu chớp chớp đôi mắt đẹp, tay áo dài run run, lần theo tung tích bên dưới độn về nơi xa.
Sau khi động thủ thì có người bỏ chạy, nên có người truy sát.
Dường như song phương đều đã dùng toàn lực, không hề che lấp hành tung, muốn bám theo cũng không khó.
Một lát sau.
"Bạch!"
Mấy đạo lưu quang từ chân trời phía xa lướt đến, đám người Vương Thiền xuất hiện ở trước trước.
"Bạch sư tỷ?"
"Vương sư muội!" Bạch Tiểu Nhu nhăn mày lại, giọng điệu nghiêm khắt nói:
"Tại sao muội lại tới đây?"
Khác với những người khác, Vương Thiền thành tựu Tông sư Kim Đan là chuyện ván đã đóng thuyền, thân phận siêu nhiên.
Từ sau vụ gặp nạn lần trước, Lý Vong Sinh đã ra lệnh cấm Vương Thiền xuất hiện ở tiền tuyến.
"Muội. . ." Trên mặt Vương Thiền hiện ra vẻ hoảng hốt, vội vàng nói:
"Muội nhận được tin của thiếu gia. . . Vương Hổ, cho nên liền chạy tới."
"Bạch sư tỷ yên tâm, lúc ra đây muội cũng đã tìm vài vị sư huynh sư tỷ đi cùng, không có việc gì đâu."
Vương Thiền và Vương Hổ có một mối liên hệ đặc biệt nào đó, một khi tới gần sẽ sinh ra cảm ứng.
Lời tuy như thế, nhưng Bạch Tiểu Nhu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lẽo.