Người dịch: Whistle
Mạc Cầu bỗng nhiên mở miệng.
Dường như hắn đã quyết định chuyện gì đó, trong mắt lộ ra vẻ thoải mái, cười nhạt một tiếng, khẽ vung tay áo dài, Thiên Lôi Kiếm, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm lao ra nhanh như điện thiểm.
"Cái . . ."
Hà Linh chưa nói nên lời thì một đạo Lôi đình chói mắt, một sợi Cửu U Âm phong, đã xuất hiện trong cảm nhận của mọi người, nhào về phía Hà Linh.
"Ngươi. . ."
Hà Linh biến sắc, ngự kiếm muốn ngăn cản.
Bạch Tiểu Nhu ở bên cạnh thì vô cùng tức giận, thậm chí trong con ngươi đã toát ra sát cơ.
Lúc này mà còn động thủ, nàng cũng khó có thể lý giải.
Quả thực là. . .
Vô trí!
Có lẽ, hắn thực sự là người của Thiên Tà Minh?
Nghĩ nghĩ, biểu lộ của Bạch Tiểu Nhu bỗng nhiên trì trệ, trong cảm nhận của nàng xuất hiện một vệt lưu quang.
"Bạch!"
Thiên Cơ Kiếm vẫn chống chọi song kiếm giống như trước đây, mặc dù phí sức, nhưng lại có thể bảo về Hà Linh không chết.
Đúng lúc này.
Một vệt đao mang màu vàng óng xuất hiện.
Lưu quang!
Trong thức hải của Mạc Cầu, Diêm La hư tướng hiện lên, Thần hồn bổ nhào về phía trước, dung nhập Trảm Niệm Đao.
Lần này.
Hắn không giữ lại chút nào.
Thôi phát cả lực lượng thần hồn có thể so với được với tu sĩ Giả Đan, thậm chí làm cho nhục thân đều cảm thấy phiêu hốt trong lúc nhất thời.
Giống như Thần hồn cách khiếu, mất căn bản.
Chỉ có một vệt đao mang theo thiền ý lần theo khe hở của Thiên Lôi Kiếm đâm vào trong hỗn loạn.
Đao quang lóe lên một cái rồi biến mất, lướt qua hai bóng người.
Pháp khí Thượng phẩm Trảm Niệm Đao cũng khó có thể tiếp nhận lực lượng kinh khủng như vậy, lập tức vỡ vụn thành linh quang đầy trời.
Mà trên mi tâm của Hà Linh cũng xuất hiện thêm một cái lỗ máu.
Thần hồn Mạc Cầu trở về, thân thể bỗng nhiên hư thoát, hai mắt tối đen, cắm đầu ngã xuống đất.
"Ngươi điên rồi!"
Bên tai chỉ còn lại tiếng gào thét giận dữ.
.........
"Ầm. . ."
Cửa sắt nặng nề tràn đầy Phù Văn đang chậm rãi khép lại, tia sáng cũng biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại hắc ám vô biên.
Âm lãnh, u ám, tĩnh mịch đồng thời xông lên đầu.
Đây là nơi giam giữ trọng phạm của Thái Ất tông, chỉ có Tông sư Kim Đan mới được nhốt ở chỗ này.
Mà nay.
Lại xuất hiện một vị tu sĩ Đạo cơ.
Hơn nữa trên người còn mặc đạo sam của đệ tử Thái Ất tông.
"Rầm rầm. . ."
Mạc Cầu di chuyển thân thể, dây sắt trói quanh người cũng rung động theo.
Còn có một lực lượng kinh khủng xuôi theo dây sắt ập đến, làm cho hắn kêu lên một tiếng đau đớn, không thể không khoanh chân ngồi xuống.
Bệ đá băng lãnh giống như những cây gai nhọn đâm vào da thịt làm cho toàn thân đau nhức, gân cốt bất lực.
"Sư đệ!"
Một giọng nói quen thuộc từ bên trên truyền đến, trong giọng nói còn mang theo chút thở dài:
"Đệ quá vọng động rồi!"
"Liễu sư huynh."
Mạc Cầu ngẩng đầu, trong tầm mắt là một vùng tăm tối, một đạo Linh phù đã phong kín Thần hồn cảm giác của hắn:
"Huynh đến rồi."
"Haizz!" Liễu Vô Thương than nhẹ:
"Tại sao phải đến mức này?"
"Ta chỉ cảm thấy nếu như lúc đó không hạ sát thủ thì sợ là sau này sẽ không còn cơ hội nữa." Mạc Cầu mở miệng:
"Vả lại, cơ hội khó được."
Khi đó, trên người Hà Linh vốn đang bị thương, thực lực không hoàn hảo, lại bị Mạc Cầu chém trúng một kiếm.
Lại còn ở trong vòng vây của một đám người, gã ta tự cảm thấy là đã an toàn nên liền không lo lắng gì mà buông lỏng cảnh giác.
Đúng là cơ hội rất tốt.
Liễu Vô Thương im lặng.
Thật lâu sau, mới nói:
"Đã tìm được vài thứ ở trên người Hà Linh có thể chứng minh gã ta vẫn luôn âm thầm cấu kết với Thiên Tà Minh."
"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:
"Xem ra ta không giết nhầm người."
"Bây giờ không phải là chuyện đệ có giết nhầm người hay không." Liễu Vô Thương vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nói:
"Mạc sư đệ, dưới tình huống không có một chút chứng cứ rõ ràng nào mà đệ lại dám ra tay giết chết một vị đệ tử truyền thừa của tông môn."
"Cái này. . ."
"Mới là vấn đề!"
Đệ tử truyền thừa của tông môn có thân phận siêu nhiên, ở một trình độ nào đó có thể sánh vai với Tông sư Kim Đan.
Nhất là Hà Linh.
Thiên Cơ nhất mạch không có Tông sư Kim Đan, cho nên thân phận của gã ta càng đặc thù hơn.
Cho dù sau đó có chứng cớ chứng minh Hà Linh đúng là đáng chết, nhưng cũng không nên do một vị 'Trưởng lão Ngoại môn ' xuất thủ chế tài.
"Cho nên. . ." Mạc Cầu mở miệng:
"Tông môn chuẩn bị xử phạt ta như thế nào?"
Nếu đã không giết nhầm người thì hắn cũng yên lòng, ít nhất thì không cần phải dùng một mạng đổi một mạng.
"Còn chưa quyết định." Liễu Vô Thương lắc đầu:
"Đại sư huynh nghe tin nên đã xuất quan, huynh ấy đang cố gắng hết sức giúp đệ, nhưng đệ cũng biết. . ."
"Cho dù là đại sư huynh thì cũng không thể nào can thiệp vào chuyện này."
"Làm phiền." Mạc Cầu chậm rãi nói:
"Thay đệ cám ơn đại sư huynh."
Không khí giữa các đồng môn của Thuần Dương cung rất hòa thuận, rất ít chuyện ngươi lừa ta gạt, hoàn toàn khác biệt với Thương Vũ phái.
Đây đều là nhờ tài quản lý của Tạ Lưu Vân.
Danh xưng đại sư huynh cũng làm cho người tâm phục khẩu phục.
"Cám ơn thì không cần." Một giọng nói từ xa truyền đến, cao giọng mở miệng:
"Ngược lại là sư đệ ngươi, có thể chém giết Hà Linh, thật sự là hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của vi huynh."
"Đại sư huynh!"
"Đại sư huynh." Mạc Cầu có chút ngẩng đầu, nói:
"Nhất thời may mắn, lại thêm bản thân Hà Linh đang bị thương."
"Mặc dù gã đang bị thương, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường." Tạ Lưu Vân lắc đầu mở miệng:
"Cho dù là ta, muốn làm được đến trình độ này cũng không dễ dàng như vậy, sư đệ quả thật là cao minh."
"Bất quá. . ."
"Có mấy chuyện mặc dù tiền bối đã hiểu rõ, nhưng mà ta vẫn muốn tới đây hỏi một chút."
"Đại sư huynh cứ hỏi, tại hạ biết gì nói nấy."
"Tốt!"
. . .
Vân khuyết treo cao, hào quang ẩn ẩn.
Một mảnh quỳnh lâu ngọc vũ đang trôi nổi trong tường vân, lộng lẫy giống như Thiên Đình tại thế.
Bên trong đại điện, Linh quang rực rỡ.
Bởi vì một giới tu sĩ Đạo cơ mà hơn mười vị Kim Đan tề tụ tại đây, thậm chí ngay cả Tông chủ cũng hạ xuống pháp thân.
Đối với Thái Ất tông mà nói thì chuyện này xác thực cực kỳ hiếm thấy.
"Kết quả điều tra, năm đó Hà Linh chưa từng chém giết Hoàng Sơn Thập Quái, mà thu nhận bọn hắn ở bên cạnh mình."
"Bởi vì Mạc Cầu chém giết một người trong Hoàng Sơn Thập Quái cho nên sau này liên tiếp bị bọn hắn trả thù."
"Tên Tần Khuyết kia chính là một trong số Hoàng Sơn Thập Quái, cũng âm thầm đầu nhập vào Thiên Tà Minh, cho nên mới có chuyện này."
"Theo ta thấy."
Xung Hư đạo nhân Kim Đan của Thuần Dương cung đang cầm phất trần trong tay, chậm rãi mở miệng:
"Chuyện này không trách được Mạc Cầu, hắn không phải là loại người tranh cường hiếu thắng, nhiều lần nhường nhịn, lúc này không cần phải nhịn nữa."
"Ngược lại thì Hà Linh, tâm cơ khó lường, giấu tà tu ở bên người, không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện ác."
"Hiện giờ đã chứng minh được Hà Linh có quan hệ với Thiên Tà Minh, giết gã cũng coi như thanh lý môn hộ cho tông môn."
"Không phải vậy." Nữ tu Kim Đan của Ất Mộc cung Ngụy Hiền An đang ngồi xếp bằng, nghe vậy liền nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
"Không quy củ, bất thành phương viên."
(Con người nếu không được giáo dục một cách quy củ, lễ nghi thì chẳng nên người, chẳng làm nên điều gì trong đời.)
"Hà Linh chính là đệ tử truyền thừa của Thiên Cơ nhất mạch, cho dù có tội thì cũng không thể tùy ý chém giết như vậy được."
"Hả?" Xung Hư nhíu mày, nhìn về phía đối phương:
"Ngụy sư muội luôn luôn khiêm tốn, đối hậu bối vẫn luôn bảo hộ có thừa, tại sao lần này lại lạnh lùng như vậy?"
"Sư tỷ nói có lý." Lại có một người mở miệng:
"Thiên Cơ nhất mạch không có Kim Đan, chỉ có một mình Hà Linh tiếp thủ truyền thừa, nếu như truyền thừa đoạn tuyệt thì ai sẽ gánh chịu trách nhiệm này?"
Người nói chuyện có bộ dạng thiếu niên, trên mi tâm có một điểm chu sa, tóc mai bạc trắng, dung mạo tuấn mỹ.
Nhưng giọng nói của vị thiếu niên này lại giống như tháng chạp trời đông giá rét, băng lãnh túc sát, làm cho đại điện xuất hiện một cơn gió lạnh.
Người này chính là Triệu Tu của Vô Lượng cung.
Đồng thời cũng là Tông sư Kim Đan chủ chưởng Chấp Pháp điện, làm người khắc nghiệt, làm việc cẩn thận tỉ mỉ.
"Bắc Đấu Thất Sát Kiếm đoạn mất một đạo cũng tương đương với truyền thừa không hoàn toàn, hậu quả khó mà lường được."
"Không phải vậy." Lý Vong Sinh Thái Hòa cung chớp chớp mắt nói:
"Nếu như truyền thừa Bắc Đấu Thất Sát Kiếm chỉ vì một giới Đạo cơ mà bị tổn hại thì chuyện này không phải là trách nhiệm của người khác."
"Mà là phương pháp truyền thừa của tông môn có chỗ sơ suất."
Đừng nói là một vị Đạo cơ, cho dù là Kim Đan hoặc thậm chí là Nguyên Anh ngoài ý muốn gặp nạn thì cũng không thể đoạn tuyệt truyền thừa.
"Vậy Mạc Cầu. . . , làm sao làm được vậy?" Việc này có quan hệ tới truyền thừa của Bắc Đẩu cung, nhưng Nhạc Thủ Dương lại giống như không thèm để ý, ngược lại còn hiếu kì mở miệng:
"Tu vi của hắn không cao, thời gian tiến giai Đạo cơ cũng không dài, làm sao có thể chém giết được Hà Linh?"
Hà Linh tu vi cao thâm, trên người còn mang truyền thừa Thiên Cơ Kiếm, thực lực viễn siêu cùng giai, lại bị một người có tu vi kém xa gã ta chém giết.
Cho dù là Nhạc Thủ Dương cũng khó tránh khỏi hiếu kì.
"Bản thân Hà Linh đã bị thương, thực lực không hoàn hảo." mở miệng:
"Đến nỗi Mạc Cầu. . ."
Giọng nói hơi ngừng lại, Xung Hư nói:
"Thiên phú kiếm đạo của kẻ này là tuyệt hảo, đã lĩnh ngộ Kiếm Khí Lôi Âm, Kiếm Quang Phân Hóa."
"Thật sao?" Nhạc Thủ Dương nhíu mày:
"Dù là như vậy thì sợ là cũng không đủ nha?"
"Hắn còn nhận được truyền thừa của tiền nhân." Lý Vong Sinh tiếp lời, nói:
"Nếu như ta không đoán sai thì hẳn là Nguyên Thần Tâm Đao Quyết của Chuyển Luân Đao Thánh Tiêu Thiên Tuyệt."
Trong điện yên tĩnh.