Người dịch: Whistle
Nhục thân có pháp môn, lại không phải phát sầu.
Trong thần hồn có Diêm La Tâm Kinh, ngoài có Địa Ngục Đồ, phóng nhãn khắp Đạo cơ cảnh, Mạc Cầu cũng đã viễn siêu cùng giai.
Mà trong Thái Ất tông lại không có pháp môn tu hành Pháp lực nào thích hợp hơn Linh Cữu Bát Cảnh Công.
Chuyện này cũng rất đáng tiếc.
Còn về độn pháp.
Bởi vì pháp môn mà Mạc Cầu tu hành không phải đích truyền, cho nên hắn cũng khó tu thành Thái Ất Kim Quang Độn.
Mà sau khi Thuần Dương cung thận trọng cân nhắc mấy năm, vì khắc chế hoàn cảnh của Động thiên Thượng Thanh Huyền U nên đã truyền cho hắn một đường Kiếm quyết đỉnh tiêm.
Thái Ất Luyện Ma Kiếm Quyết!
Có thể mang theo hai chữ Thái Ất, môn kiếm quyết này chắc chắn là bất phàm, vượt qua tất cả những môn mà Mạc Cầu đã học.
Mặc dù uy năng không sánh bằng Bắc Đấu Thất Sát Kiếm, nhưng cảnh giới kiếm đạo lại không kém.
Có kiếm này rồi thì Mạc Cầu lại có thể tiếp tục tiến bộ trên con đường kiếm đạo.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, Kiếm Quang Phân Hóa đã chia ra làm chín, còn có thể kết thành Thái Ất Luyện Ma Kiếm Trận.
Hiện giờ.
Cho dù Hà Linh vào thời toàn thịnh thì Mạc Cầu cũng có tự tin có thể giao chiến trực diện với gã ta.
Nhoáng một cái.
Lại mấy năm trôi qua.
. . .
"Bạch!"
Mạc Cầu bay lên không trung, nhắm mắt trầm tư, quần áo bị gió thôi phần phật, hai lọn tóc mai màu trắng bay vù vù.
Một cỗ Kiếm ý ngút trời xuất hiện trên người hắn.
Kiếm ý nối liền đất trời, phong tỏa bát phương.
Chỉ đơn thuần là Kiếm ý đã làm cho phạm vi vài dặm xung quanh tràn ngập sát cơ.
Thái Ất Luyện Ma Kiếm Quyết đi theo con đường sát phạt, có đi không về, kiếm thức lăng lệ.
Mỗi một thức trong a mươi sáu thức kiếm pháp đều nội tàng huyền diệu.
Kết thành Thái Ất Luyện Ma Đại Trận thì còn có thể trảm thiên tuyệt địa, nếu có như Pháp bảo phi kiếm thì thậm chí còn có khả năng diệt sát Kim Đan.
Đạo cơ, Kim Đan, hai cảnh giới này có cách biệt một trời một vực.
Cho đến khi lấy được Thái Ất Luyện Ma Kiếm Quyết thì Mạc Cầu mới biết được trên đời này còn có pháp môn có thể vượt cấp mà chiến.
"Sư đệ!"
Giọng nói của Tạ Lưu Vân từ xa vang lên, giọng điệu tán thưởng:
"Sư đệ không hổ là đệ nhất thiên tài Kiếm đạo hơn ngàn năm nay của Thuần Dương cung, chỉ mới lấy được Thái Ất Luyện Ma Kiếm Quyết hơn một năm ngắn ngủi, không ngờ đã tu đến cảnh giới này."
"Vi huynh bội phục!"
"Đệ nhất thiên tài kiếm đạo hơn ngàn năm nay?" Mạc Cầu mở mắt, thu hồi kiếm ý, cười cười nhìn đối phương:
"Tại sao đệ lại không biết mình có danh hào vang dội như vậy?"
"Ha ha. . ." Tạ Lưu Vân vuốt râu cười to:
"Đó là vì trong những năm này sư đệ đều một lòng tu hành, không nghe ngoại sự, nếu không thì sẽ biết được có không ít người đã xem đệ là mục tiêu phấn đầu."
"Nếu như không phải sư đệ sắp đi xa, chỉ cần vi huynh làm mai mối thì sợ là sẽ có không ít người đăng môn cầu làm bạn lữ."
"Nói đùa." Mạc Cầu lắc đầu:
"Có phải là sắp bắt đầu rồi không?"
"Không sai!" Tạ Lưu Vân thu liễm ý cười, vẻ mặt nghiêm nghị, gật đầu nói:
"Đệ đã xử lý xong những vật phẩm trên tay mình chưa, có. . . Có lời gì cần bàn giao không?"
Mặc dù câu hỏi này có chút không ổn, nhưng lại là không thể thiếu.
"Xong rồi!" Mạc Cầu cười nói:
"Lần này, ngay cả động phủ mà Mạc mỗ cũng đã nhường lại cho người khác, toàn bộ gia sản đều ở trên người."
"Nếu như gặp nạn, không biết sẽ tiện nghi cho ai."
"Sư đệ nói gì vậy." Tạ Lưu Vân im lặng lắc đầu:
"Nghe nói trong mấy năm gần đây đệ vơ vét không ít Linh vật, chắc là thực lực tăng tiến không ít, như vậy thì càng tốt hơn."
"Đi thôi!"
Nói xong, Tạ Lưu Vân liền vung tay áo dài lên, dưới chân xuất hiện tường vân, mang theo hai người bay về nơi xa.
Mạc Cầu đạp trên tường vân, quay đầu nhìn thoáng qua.
Trên đỉnh núi phía xa, Vương Hổ đã trở lại thành hình người đang đứng sóng vai với Vương Thiền.
Họ đang vẫy tay từ xa.
Hai người bọn họ lại có thể xuất hiện cùng nhau một cách quang minh chính đại như vậy, chẳng lẽ Lý Vong Sinh đã đồng ý?
Bất quá mấy người nữ nhân ở bên cạnh Vương Hổ là sao vậy?
Mặc dù tướng mạo của tên tiểu đồ đệ này không ra sao, nhưng lại có số đào hoa.
Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu từ xa gật đầu ra hiệu.
. . .
Cung điện ở trong lòng núi, không thấy được ánh mặt trời, âm u, u lãnh, chỉ có vài ngọn Trường Minh đăng đang chập chờn theo gió.
Ở chính giữa đại điện đã có hơn mười người đang đợi.
Đám người này có đứng có ngồi, có xì xào bàn tán, đại đa số đang ngồi xếp bằng ở nơi hẻo lánh nhắm mắt dưỡng thần.
"Đát. . ."
Tiếng bước chân vang lên.
Lại có hai người bước vào đại điện, đợi khi thấy rõ người tới, mắt của không ít người đều sáng lên.
"Mạc Cầu?"
"Người đã chết giết Hà Linh Mạc Cầu. . ."
"Thiên tài kiếm đạo tuyệt đỉnh của Thuần Dương cung, hắn cũng đi sao!"
Âm thanh rất nhỏ, dù cho có ý định áp chế, nhưng cũng liên tiếp truyền vào trong tai.
"Tiền bối!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Mạc Cầu nghiêng đầu, chỉ thấy Trác Bạch Phượng mặc một bộ áo trắng đang nhìn về phía mình với ánh mắt kinh hỉ.
"Ngươi cũng đi sao?"
"Ngài cũng đi sao?"
Hai người đồng thời mở miệng.
Động thiên Thượng Thanh Huyền U liên quan đến bí ẩn của tông môn, trước khi tới đây sẽ bị cấm tiết lộ tin tức.
Cho nên đến hiện giờ mọi người mới biết đồng hành của mình gồm có những ai.
"Thiên Quyền Kiếm Quyết mà vãn bối tu luyện là chí âm chí hàn, tương xứng với hoàn cảnh trong Động thiên, cho nên được mời tới." Trác Bạch Phượng cất bước tới gần, nhỏ giọng nói:
"Lại thêm thiên phú của vãn bối có hạn, căn cơ cũng bị tổn hại, bây giờ cũng đã không nợ Diệp gia gì nữa, ở lại tông môn thì có khả năng sẽ làm cho Hà gia bộc phát."
"Chẳng bằng, liều một phen!"
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu.
Lấy tình hình của Trác Bạch Phượng, nếu như lần này lập xuống đại công, đúng có khả năng thay đổi tình huống của bản thân.
Đổi lại là hắn thì cũng sẽ lựa chọn như vậy.
"Tiền bối." Trác Bạch Phượng mở miệng lần nữa, ánh mắt ngưng trọng:
"Đa tạ!"
"Không cần khách khí."
Mạc Cầu khoát tay.
Hắn biết đối phương muốn cám ơn chuyện gì, bất luận là năm đó xuất thủ tương trợ, hay là chém giết Hà Linh cũng đều là ân tình.
"Đương . ."
Trong lúc đang nói chuyện, một tiếng chuông du dương vang lên.
Đám người đồng thời dừng lại, nhìn lên thủ vị trong đại điện.
"Ông. . ."
Một đoàn bạch quang bỗng dưng xuất hiện, vầng sáng tán đi, một tôn Pháp tướng ngồi xếp bằng hiện ra.
Pháp tướng cao chừng mấy trượng, bạch y trên thân đang tung bay, hai lọn tóc mai dài đang bay múa, quanh người có Linh quang vờn quanh.
Không phải là Tông chủ Tiết Ngưng Chân.
Mà là Cung chủ của Vô Lượng cung Tần Dương.
Tần Dương Chân Nhân chính là Nguyên Anh ‘tân tấn’ của sáu trăm năm trước, những năm này ông ta vẫn luôn bế quan tu hành.
Ngay cả lễ tế tuần sơn cũng không hề lộ mặt, cho đến khi Thiên Tà Minh phản kích thì mới xuất thủ.
Không ngờ là hôm nay lại hiện thân ở chỗ nào.
"Gặp qua Tần Dương Chân Nhân!"
"Gặp qua Cung chủ!"
Đám người thi lễ, nhao nhao cúi đầu.
"Ừm."
Một cỗ Thần niệm như có như không, nhưng lại mênh mông vô biên đảo qua toàn trường, hơi ngừng lại trên người Mạc Cầu một chút.
Sau đó, Pháp tướng chậm rãi mở miệng, tiếng chấn đại điện:
"Lần này vượt giới, can hệ trọng đại, mọi chuyện sẽ do Mộc Phổ của Vô Lượng cung dẫn đầu, Phong Tú Vân của Thái Hòa cung phụ trợ."
"Nếu như hai người không tại. . ."
"Nghe theo hiệu lệnh của Mạc Cầu Thuần Dương cung."
"Hả?"
Không ít người trong này đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Mặc dù tu vi của Mạc Cầu không bằng hai người phía trước, nhưng thực lực đủ mạnh, thực ra cũng có thể gánh được nhiệm vụ lần này, nhưng dù sao hiện giờ hắn vẫn còn là Trưởng lão Ngoại môn.
Vả lại còn là người cần lập công chuộc tội.
Theo lý mà nói thì chuyện này không hợp quy củ.
Ngay cả Tạ Lưu Vân cũng lộ ra ánh mắt dị dạng, hiển nhiên là trước đây cũng không có quyết định này.
Hẳn là Chân Nhân chỉ vừa mới đưa ra quyết định.
"Vâng!"
"Vâng!"
Mặc dù trong lòng có không hiểu, nhưng mà cũng không có người nào dám can đảm chất vấn quyết định của một vị Nguyên Anh Chân Nhân.
Mọi người nhao nhao đáp lời.
"Nghỉ ngơi ba ngày, sau ba ngày sẽ mở cửa thông đạo."
"Vâng!"
.......
Ba ngày sau.
Người đã đến đủ, tổng cộng là mười bảy người, trong đó Thuần Dương cung có ba người, bao gồm cả Mạc Cầu.
Hai người khác chủ động đi theo sau lưng Mạc Cầu, hẳn là đã được dặn dò từ trước.
Bắc Đẩu cung có bốn người.
Bất quá Trác Bạch Phượng và những người khác không hợp, cho nên nàng đang đứng chung một chỗ với người của Thuần Dương cung.
Nàng bị người bên cạnh Hà Linh tập kích phải băng phong bản thân, sớm đã không còn giao tình với Bắc Đẩu cung nữa.
Trong số 17 người này.
Ngoài một vị tu sĩ Luyện Khí thông hiểu trận pháp không gian ra thì những người còn lại đều là tu sĩ Đạo Cơ.
Trong đó, Mộc Phổ và Phong Tú Vân là Đạo cơ hậu kỳ.
Tuy rằng Mạc Cầu chỉ là Đạo cơ trung kỳ, nhưng theo những người khác thì thực lực của hắn còn mạnh hơn cả hai người này.
Thái Ất Lưỡng Nghi Thông Thiên Trận!
Trận này nằm ngay trong lòng núi của Vạn Bảo Các, trận thế giống như một tòa tế đàn, cũng chia làm chín tầng.
Mười bảy người đứng chung ở chỗ cao nhất.
Một vị Kim Đan tóc trắng sau khi kiểm tra xong trận pháp liền mở miệng căn dặn: "Khi trận pháp mở ra các ngươi sẽ cảm thấy khó chịu trong chốc lát, nhớ phải cẩn thận."
"Vâng!"
Đám người xác nhận.
"Ông. . ."
Hư không rung động, một vệt kim quang bỗng dưng xuất hiện, đợi khi kim quang tán đi liền lộ ra một người.
Tần Dương Chân Nhân!
Lần này, ông ta không phân Pháp tướng Nguyên Anh mà để chân thân trực tiếp đến đây.