Người dịch: Whistle
Mặc dù Nam Tùng Thánh nữ còn chưa tiến giai Chân nhân, nhưng thực lực lại cực kỳ khủng bố.
Cho dù là lão ta cũng không dám khinh thường.
Bốn tên tiểu bối của phái Thiên Sơn lại dám trêu chọc ả?
Đang lúc nói chuyện.
Âm Sơn Quân liền biến sắc, phát hiện được tình huống ở phía khách sạn có biến, lão ta đã có chút không giữ được bình tĩnh, lập tức chắp tay với Nam Tùng Thánh nữ và nói:
"Xin Thánh nữ đợi một chút, ta đi một hồi rồi sẽ về ngay."
Nói xong, không đợi đối phương trả lời, cả người đã biến mất không thấy gì nữa, một làn quỷ yên bay về phía khách sạn.
Nam Tùng nở một nụ cười khẽ, dường như chuyện này đã nằm trong dự tính của vị Thánh nữ này, ả nghiêng đầu nhìn sang một vị nữ tử ở bên cạnh:
"Thanh Tuyền tỷ tỷ."
"Nghe nói tỷ và tiền bối đã giao hảo mấy chục năm, cho dù tiền bối buông bỏ nhục thân cải tu quỷ đạo thì tỷ cũng không rời không bỏ, ân ái như lúc ban đầu, thật sự là làm cho người ta cực kỳ hâm mộ."
"Không tính là gì." Nữ tử này có khí chất đoan trang, dung nhan tuyệt mỹ, thân mặc hoa phục, nghe vậy liền nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt phiền muộn:
"Nếu như có thể lựa chọn thì ta lại tình nguyện hợp táng với lão ta, ngủ một giấc ngàn thu trong lòng đất."
"Nam Tùng cô nương."
Nữ tử nhìn tòa huyện nha trống trải nói:
"Hoàn cảnh nơi này quá kiềm chế, ta không thích, không bằng chúng ta tới hậu viện ngồi nói chuyện đi."
"Cũng được!"
Nam Tùng cười gật đầu.
Trước huyện nha.
"Đát. . ."
Mạc Cầu dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển môn.
"Ai?"
Tiếng quát vang lên, hai vị nha dịch thần sắc băng lãnh từ sau cửa đi ra:
"Nơi đây chính là Âm Sơn huyện nha, ngoại nhân không được tự ý tiến vào!"
"Ngô. . ."
Mạc Cầu gật đầu, cất bước tiếp tục tiến lên:
"Xem ra không có đến sai."
"Thật can đảm!"
Âm Sơn Quân Tô Hồ có dáng người cao gầy, tướng mạo gầy gò, người mặc trường sam màu đen trông giống như một vị nho sinh trung niên.
Nhưng lại có khí chất của một người quân nhân.
Cuộc đời của lão ta cũng có chút truyền kỳ.
Trước thì tập võ, sau này có duyên chuyển tu thuật pháp, pháp võ song tu, tất cả đều bất phàm, còn từng thi văn, được phong làm Huyện úy.
Bốn mươi tuổi liền lấy được Âm Sơn truyền thừa, ngang nhiên bỏ qua nhục thân, chuyển tu quỷ đạo, tấn thăng Chân nhân.
Lão đã chiếm cứ Tề châu mấy chục năm nay, là một thập đại tán nhân.
Mặc dù lão ta là người tương đối điệu thấp trong thập đại tán nhân, không lấy đấu pháp xưng hùng, nhưng cũng là nhân vật uy chấn một phương.
"Rời đi đi!"
Âm Sơn Quân liếc nhìn bốn người trẻ tuổi rồi than nhẹ một tiếng:
"Ta và sư phụ Thiên Sơn Lão Mẫu của các ngươi cũng coi như có quen biết, đừng có Tô mỗ ra tay độc ác."
Dứt lời, trường sam trên người run run, giống như một mảnh mây đen từ sau lưng không ta khuếch trương ra.
Uy áp kinh khủng bao phủ phạm vi gần một mẫu.
Cho dù là đám người Thẩm Thu có Tử Tước Chu Lăng phòng hộ thì sắc mặt cũng đã tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy.
Trong mắt bọn họ, uy thế của Âm Sơn Quân Tô Hồ giống như hung hồn lệ quỷ, thậm chí là Quỷ Vương hùng cứ một phương trong truyền thuyết!
Thật ra thì cũng đúng như vậy!
Trong thập đại tán nhân Tề châu thì có bảy vị đều có thể xưng Quỷ Vương.
"Hừ!"
Bạch Y Kiếm Khách Hạ Hầu Nhân hừ lạnh một tiếng, chịu đựng uy áp nộ trừng đối phương:
"Họ Tô, ngươi thân là người mà lại xả thân hóa quỷ, còn lấy người làm thức ăn, khi còn sống là quan viên do triều đình xá phong, nhận được bổng lộc của một phương bách tính, mà nay lại cấu kết với La Giáo có ý định họa loạn triều cương."
"Hạng người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như ngươi."
"Đáng chém!"
Từng chữ mà Hạ Hầu Nhân nói ra đều đâm thẳng vào tim gan, cũng làm cho sắc mặt của Âm Sơn Quân trở nên âm trầm, trong lòng toát ra một cơn giận vô biên.
Vì nể tình cố nhân nên lão ta không thèm chắp nhặt với mấy tên tiểu bối này, vậy mà lại còn bị người khi nhục, há chẳng phải không coi uy danh mấy chục năm của Âm Sơn huyện úy ra gì sao?
"Thật can đảm!"
Tô Hồ tức giận trừng to mắt, tiếng quát chấn thiên.
Sóng âm như có thực chất, hòa vào uy thế của Chân nhân, giống trọng chùy đập xuống, không khí chợt xuất hiện gợn sóng, bốn người kêu rên thành tiếng.
"Tiểu bối, nếu các ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn cho các ngươi!"
Chưa nói xong thì đã có một bàn tay đen thùi đột nhiên vươn về bốn người rồi ngang nhiên rơi xuống.
Âm Phong Chưởng!
Môn chưởng pháp này chính là bí pháp của Âm Sơn truyền thừa, lại tăng thêm võ kỹ mà Tô Hồ đã học được trước, tinh diệu không phải phàm.
Chưởng lạc, cầm nã tứ phương.
"Uống!"
Hàn Giang Cô Kiếm Từ Vân Phượng cầm kiếm tiến lên, trong miệng quát khẽ, trường kiếm trong lòng bàn tay đâm ra nhanh điện thiểm.
Giống như một vầng loan nguyệt hiện lên, kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất.
Bàn tay đen thùi bên trên đột nhiên trì trệ, một vết rách vừa hẹp vừa dài xuất hiện trong lòng bàn tay.
Âm Phong chưởng, im ắng tiêu tán.
"Thiên Sơn Tam Thần Kiếm!"
Sắc mặt của Âm Sơn Quân trầm xuống, lão nheo măt lại:
"Thật là không nờ, một kẻ hậu bối như người lại nắm giữ được môn kiếm pháp này, quả thật là rất cao minh."
"Chẳng trách dám tới nơi này khiêu khích!"
"Đáng tiếc. . ."
"Chết!"
Chữ chết vừa ra, bóng người của lão ta đã xuất hiện ở trước mặt bốn người, tốc độ nhanh kinh người nhưng lại quỷ dị.
Thiên Sơn Tam Thần Kiếm không phải kiếm pháp bình thường, môn tuyệt học này đã dung hợp thuật pháp và võ kỹ, thậm chí là Tiên Thiên Thuật Số và Kỳ Môn Độn Giáp đặc biệt của phái Thiên Sơn phái tạo thành.
Một khi nắm giữ, thi triển, thì đã nói rõ đối phương đã lý giải đầy đủ về thiên địa chi đạo.
Người như vậy.
Không ngoài dự tính, ngày khác nhất định sẽ thành Chân nhân!
Vừa bắt đầu, Âm Sơn Quân còn định nể mặt cố nhân mặt nên chỉ giáo huấn một chầu rồi đuổi đi.
Nhưng khi lão ta bị Hạ Hầu Nhân kích thích, lại thấy được tiềm lực của Từ Vân Phượng thì trong lòng liền nổi lên sát cơ.
Tuyệt đối không thể lưu lại 4 người này được rồi!
Nếu không sau này nhất định sẽ trở thành mầm tai vạ!
Khác biệt lớn nhất giữa âm hồn quỷ vật và nhục thân chính là không có thực thể, cho nên khó mà đoán trước được hành động.
Âm Phong Độn thì càng là diệu pháp trong đó.
Pháp lực thúc giục, thân hình đã vượt qua phạm vi mấy trượng, năm ngón tay dò xét, U Minh Trảo bao phủ tứ phương.
Trảo ảnh trọng trọng, trong nháy mắt đã bao phủ bốn người.
"Kiếm trận!"
"Lên!"
Tiếng quát vang lên, bốn đạo kiếm quang nghịch thế mà lên, như Tuyết sơn đứng vững giữa thiên địa, ngạo nghễ không ngã.
Kiếm quang đã chém vỡ quỷ trảo, quét ngang giữa không trung, khí lưu cuốn lên bao phủ hơn phạm vi mười trượng.
"Tốt!"
Âm Sơn Quân quát khẽ, thân hình ở giữa không trung, không tránh không né, vỗ ra một chưởng.
Chưởng ra.
Âm phong lóe sáng.
Một cơn cuồng phong từ trong lòng bàn tay lão ta tuôn ra, xé rách mặt đất, ngang nhiên va chạm với kiếm quang.
"Oanh. . ."
Hai luồng kình lực kinh khủng va chạm giữa không trung, không khí giống như nước sôi, kình khí vô tận bắn tung tóe bốn phía.
Chỉ một thoáng.
Bùn đất lăn lộn trên mặt đất, phòng ốc xung quanh sụp đổ, đám người Thẩm Thu bị thổi lăn qua lăn lại bay ra ngoài.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vẫn còn đang vang vọng bên tai.
"Uống!"
Âm Sơn Quân đạp mạnh một cước, mặt đất vỡ ra, toàn bộ cơ thể hắn xông vào trong kiếm trận.
Vung tay áo, quyền, chưởng, trảo, chỉ tề xuất, chỉ trong chốc lát đã oanh ra hơn ba mươi sáu kích về phía bốn người.
Võ kỹ, thuật pháp của lão ta hòa làm một, kình khí kinh khủng giống như hắc long bão táp.
Uy lực của Chân nhân hiển thị rõ.
Kiếm trận.
Trong nháy mắt đã lộ ra vẻ cầm cự hết nổi.
"Tranh. . ."
Đột nhiên.
Tiếng kiếm tranh minh vang lên.
Thiên Sơn Tam Thần Kiếm!
Sắc mặt Từ Vân Phượng lạnh lẽo, trường kiếm trong lòng bàn tay như thiên ngoại phi tiên nhẹ nhàng lướt qua, đột kích kình lực.
Kiếm lạc, vạn pháp tịch diệt.
Thiên Vũ Kỳ Kiếm!
Đôi mắt của Hạ Hầu Nhân ngưng nhiên, kiếm như tiên cầm vỗ cánh, lông vũ cao phi, chiêu chiêu đều chém vào sơ hở.
Tuyết Sơn Phi Long Chú!
Không giống với những người khác, Mã Đình Đình bất thiện võ nghệ, nhưng lại là người có thuật pháp mạnh nhất trong số bốn người.
Lúc này nàng bèn bấm pháp quyết niệm chú, linh quang chợt hiện, giống như lưới dệt, kình khí của mấy người hòa làm một thể, tương hỗ bổ sung.
Nhật Nguyệt Luân!
Thiên phú của Tiểu Kiếm Ma Bạch Lương cực kỳ cao, võ kỹ mà y học chính là Nhật Nguyệt Kiếm Luân mà gần trăm năm qua không có người nào ở phái Thiên Sơn có thể tu thành.
Kiếm xuất thành vòng, xen lẫn trùng điệp.
Bốn người toàn lực ứng phó, kết thành Thiên sơn Kiếm Trận, nhất cử đè ép những người trong tràng.
"Hảo tiểu bối!"
Sắc mặt của Âm Sơn Quân băng lãnh, sát cơ trong lòng càng đậm.
Mấy tên hậu bối này đúng là không yếu, nhưng danh hào của Tô Hồ cũng không phải từ trên trời rớt xuống.
Thân hình chớp động, bấm tay làm đao, khẽ vung về phía trước, ống tay áo bị gió thổi đong đưa, Âm Phong Đao bạo trảm.
Âm Phong Đao tung hoành bay lượn, ngưng tụ không tan.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, bên trong kiếm trận đã có hơn mười làn Âm Phong Đao tàn phá bừa bãi, không ngừng khuếch trương ra bên ngoài.
Đao khí tung hoành, đột nhiên nhất thịnh.
"Phá cho ta!"
"Bành!"
Kiếm quang băng tán, đao khí rực rỡ.
Trong tiếng nổ rung trời, mặt đất vỡ toát bay loạn ra bốn phương tám hướng.
Thiên sơn tứ kiếm hiệp cũng kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng lùi lại.
Trên mặt Âm Sơn Quân nở một nụ cười lạnh, đang muốn thừa thắng xông lên, đột nhiên sắc mặt đại biến, trong lòng sinh ra báo động.
Một luồng hàn ý dâng lên trong lòng.
Không được!
"Bạch!"
"Ầm ầm. . ."
Hai luồng kình khí cương dương đột nhiên toát ra, một trái một phải giáp công về phía lão ta.
Chưởng chưa đến, nhưng tiếng nổ đã vang lên.