Người Dịch: Whistle
"Người đâu!"
"Có người tự ý xông huyện nha!"
"Bắt hắn ta lại!"
Hậu phương, toàn bộ huyện nha đều trở nên xao động, những tiếng hô hoán rung trời vang lên.
Hiển nhiên, quỷ sai ở nơi này đều đã bị kinh động.
"Đát. . ."
Mạc Cầu nhíu mày, dừng lại.
Lập tức lắc đầu, dường như có chút không kiên nhẫn, sau đó bấm tay bắn ra phía sau.
"Bạch!"
Diêm La Phiên hóa thành một vệt hắc mang lao đi nhanh như điện thiểm, trong nháy mắt đã xuyên thủng vách tường, lướt qua toàn bộ huyện nha.
Những nơi đi qua, giống như rồng hút nước, gió cuốn cát, từng con âm hồn đều bị cuốn vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
"Rầm rầm. . ."
Mặt cờ bị gió thổi run run, nhoáng một cái giữa không trung, lại hóa thành một vệt lưu quang chui vào sau lưng Mạc Cầu.
Hơn trăm con quỷ vật đã bị quét sạch sành sanh chỉ trong khoảnh khắc.
Bất luận là âm hồn đê giai hay là Lệ quỷ cường hãn, ở trước mặt Diêm La Phiên đều trở thành lương thực.
Trong viện yên tĩnh.
Sắc mặt hai nữ tái nhợt, không nhúc nhích.
Toàn bộ Âm Sơn huyện nha đã không còn một chút tiếng động nào, giống như đã thật sự biến thành một phương Quỷ vực.
Mạc Cầu còn chưa tiếp tục tiến lên, mà lại nghiêng đầu nhìn về một phía, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò:
"Thú vị, lại có quỷ vật có thể trốn được."
Nhưng con quỷ vật này chỉ tránh được cảm nhận của Diêm La Phiên chứ không hề thoát được Linh Quan Pháp Nhãn của hắn.
"Hô. . ."
Ở nơi hẻo lánh, âm phong quét qua, lộ ra một người.
Âm Xà!
Dưới trướng của Âm Sơn Quân có tứ đại quỷ sai, Hổ Đao, Long Thương, Âm Xà, Hàn Nha, thực lực đều bất phàm.
Kẻ này có dáng người cao gầy, con ngươi thẳng đứng, trong tay cầm một thanh loan đao, chính là Âm Xà am hiểu liễm tức.
"Tê tê. . ."
Âm Xà há miệng thổ tín, giọng nói sợ hãi:
"Các hạ là người nào, vì sao lại tự ý xông vào huyện Âm Sơn?"
"Có một phần nhân quả cần ta tới kết." Mạc Cầu chậm rãi nói:
"Vả lại tại hạ cũng có một số việc muốn thỉnh giáo Âm Sơn Quân một chút, bất quá xem ra ta tới không đúng lúc."
Đang lúc nói chuyện, hắn quay đầu nhìn thoáng qua hướng khách sạn, một vài tiếng lộn xộn từ nơi xa truyền đến.
Hiển nhiên là những ngươi kia đang đấu pháp rất kịch liệt.
"Có lẽ. . ."
"Tới rất đúng lúc."
"Thì ra là tới gây chuyện!" Âm Xà thổ tín, ánh mắt hiện vẻ ngoan lệ, thân hình đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
"Ngô. . ."
Mạc Cầu nhíu mày:
"Thú vị!"
Hắn nhìn ra được, tên âm sai này cũng không phải là quỷ thể thuần túy, còn có một phần nhục thân nhất định.
Cũng bởi vì vậy nên kẻ này mới có thể thoát được cảm nhận của Diêm La Phiên.
Nhưng tên này rõ ràng là có nhục thân, vậy mà lại có thể hóa thân hư vô, loại thủ đoạn này cũng có chút kỳ diệu.
Giống với U Minh Bộ, nhưng lại có phần nhỉnh hơn, dù sao thì U Minh Bộ cũng không thể kiên trì được thời gian dài như vậy.
"Bạch!"
Một vệt hàn mang xuất hiện ở phía sau đầu, góc độ xảo trá, lực đạo kinh người.
Âm Xà vặn vẹo thân thể, rõ ràng là cái tay cầm đao đang ở sau lưng Mạc Cầu, nhưng cái cổ của gã lại xoay ra phía trước.
Hai con ngươi sáng lên, hiện ra một đám lửa.
Bích Lân Quỷ Hỏa!
Ngọn lửa này cũng là một loại Linh hỏa, có thể đốt cháy Thần hồn, khắc chế sinh linh vật sống, uy năng chỉ đứng sau Cửu U Quỷ Hỏa.
Cho dù là Chân nhân cũng không dám sờ vào.
Trong tứ đại quỷ sai Âm Sơn thì thực lực của Âm Xà không được tính là mạnh nhất, nhưng nhờ vào ngọn lửa này, gã đã trở thành kẻ khó dây dưa nhất.
"Đinh. . ."
Loan đao chém vào một tầng liệt diễm mong manh, phát ra một tiếng vang lanh lảnh, không công mà lui.
Bích Lân Quỷ Hỏa nhào tới mặt của đối phương thì đột nhiên trì trệ, lập tức hóa thành hai sợi hỏa tuyến chui vào trong mắt Mạc Cầu.
"Cái gì?"
Âm Xà kêu lên một tiếng sợ hãi.
Bích Lân Quỷ Hỏa này chính là Linh vật mà gã ta đã dung hợp, rèn luyện mấy chục năm, đã sớm có thể điều khiển giống như cánh tay.
Cho dù là Âm Sơn Quân cũng không thể đoạt đi.
Mà nay.
Nó lại bỗng nhiên mất đi liên hệ, bị người tay không động, vai không nhấc này đoạt đi.
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Không ngờ là còn có niềm vui ngoài ý muốn."
Đối với Mạc Cầu mà nói, đoàn Bích Lân Quỷ Hỏa này chính là vật đại bổ, có thể tiết kiệm không ít thời gian khổ tu.
"Đến mà không trả lễ thì không hay, ngươi cũng tiếp ta một chiêu đi."
Dứt lời, hai mắt sáng lên, hai đạo hỏa tuyến màu đỏ lao ra nhanh như điện thiểm, xẹt qua cơ thể của Âm Xà.
"XÌ.... . ."
Âm Xà ra sức vặn vẹo, muốn hóa thân hư vô, kết quả lại phát hiện ngọn lửa này lại có thể đốt cháy cả hư thể.
"Không!"
"Hoa. . ."
Hỏa tuyến đột nhiên chói lọi, cơ thể của Âm Xà lập tức hóa thành một cây hỏa trụ, chớp mắt đã dập tắt.
"Bạch!"
Tro tàn chưa tán, trước mắt bỗng nhiên u ám.
Một bóng người đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, mấy chục cây gai nhọn từ bốn phương tám hướng đâm tới.
Thiên La Bí Chú!
Trước khi La Giáo Thánh nữ còn chưa chân chính trưởng thành thì bên người sẽ có một hộ pháp thần bí đi theo bảo vệ.
Lúc này, vị hộ pháp này cũng ra tay.
Gai nhọn như tật tiễn, lực đạo kinh người, còn có bí pháp gia trì, có thể phá hủy rất nhiều thuật pháp phòng ngự.
Mấy chục cây gai nhọn giống như hơn mười vị cao thủ thông thạo thuật pháp võ đạo đồng thời phát động tiến công.
Bất ngờ đánh lén, cho dù là Âm Sơn Quân thì cũng không chịu nổi.
Nhưng mà. . .
"Bành!"
Một tầng hỏa diễm mong manh xuất hiện ở trước gai nhọn.
Sau khi chặn được gai nhọn đâm tới thì có mấy chục sợi hỏa diễm nghịch thế lao về phía bóng người đột kích.
Chỉ trong một cái chớp mắt.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết không khác gì lúc Âm Xà tử trận vang lên, trong viện lại dâng lên một đoàn hỏa trụ đang cháy hừng hực.
Mạc Cầu đạp lên hai đoàn tro tàn chậm rãi bước đi.
Đối với hắn thì Âm sai, Quỷ Tướng, Âm Xà, hộ pháp La giáo cũng đều giống nhau cả thôi.
Đều có thể nghiền ép hết thảy.
Đối với một vị tu sĩ Đạo cơ thì Luyện khí tầng hai tầng ba, Luyện khí tầng năm tầng sáu cũng chẳng có gì khác nhau.
Trong lòng Nam Tùng Thánh nữ cuồng loạn, trơ mắt nhìn xem vị 'Liễu bà bà' đi theo bên mình hóa thành tro tàn.
Thực lực của Âm Xà thì nàng không rõ.
Nhưng vị 'Liễu bà bà' này lại thật sự là nhân vật đỉnh tiêm ở dưới Chân nhân, có thể xếp trước hai mươi trong La Giáo.
Còn có một thân bí pháp.
Mà nay. . .
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Thanh Tuyền cắn răng gầm thét:
"Tới đây muốn làm gì?"
"Thân ở quỷ vực nhưng lại không nhiễm lệ khí." Mạc Cầu quan sát Thanh Tuyền, sát ý trong mắt chậm rãi tiêu tán:
"Xem ra trong lúc nhất thời nửa khắc thì Âm Sơn Quân sẽ không thể trở về, mang ta đi dạo bốn phía đi."
"Ngươi. . ." Thanh Tuyền còn muốn mở miệng nhưng lại bị Nam Tùng Thánh nữ ở bên cạnh kéo lại.
"Tiền bối." Nam Tùng Thánh nữ đôi lộ ra vẻ kính cẩn, liều mạng ngăn chặn nỗi sợ hãi trong lòng, lặng lẽ thu hồi thứ đang cầm trong tay:
"Ngài muốn xem cái gì?"
Mạc Cầu mở miệng: "Nghe nói trong huyện Âm Sơn có một viên Thần thạch, chính là căn cơ của huyện vực, mang ta qua đó trước đi."
"Cái này. . ." Nam Tùng Thánh nữ nghiêng đầu nhìn Thanh Tuyền, nhỏ giọng nói:
"Tiền bối có chỗ không biết, chỗ đó có Cấm pháp, ngoài Âm Sơn Quân ra sẽ không có người nào có thể tới gần."
"Thật sao?" Vẻ mặt của Mạc Cầu vẫn không thay đổi:
"Không sao."
"Đi xem một chút."
"Vâng." Nam Tùng Thánh nữ gật đầu, kéo theo Thanh Tuyền khom người dẫn đường.
Cũng không biết là Thanh Tuyền đã nghĩ tới điều gì, vẻ mặt vốn đang phẫn hận, tức giận nay lại bình tĩnh lại.
Ba người hai trước một sau đi tới một tòa đình viện tràn đầy cỏ khô.
"Tiền bối." Thanh Tuyền hít sâu một hơi, nói:
"Nơi này chính là địa phương mà ngoại tử tĩnh tu, Thần thạch đang ở bên trong, ngoại trừ phu quân ra thì không có người nào có thể vào trong."
Thực ra nàng có thể vào được.
Nhưng nàng lại không thích tu hành, không có hứng thú với chỗ này, cho nên cũng không yêu cầu tiến vào trong.
"Ừm."
Mạc Cầu gật đầu, cất bước tới gần, một tay nhẹ nhàng nhấn xuống.
"Ông. . ."
Một tầng Linh quang xuất hiện ở trước mắt, bao phủ cả tòa đình viện vào trong.
Nam Tùng là La giáo Thánh nữ, kiến thức rộng rãi, liếc mắt liền có thể nhìn ra Cấm pháp trước mắt huyền diệu cỡ nào.
Sợ là còn mạnh hơn Mật Đàm Liên Hoa Cấm trong giáo một bậc, chỉ đứng sau Cấm pháp chí cao.
Không hổ là Âm Sơn truyền thừa có lai lịch bí ẩn, một huyện nha nhỏ nhoi mà cũng có được cấm. . .
"Ba!"
Linh quang đột nhiên hiện ra vô số vết rách giống như tấm gương.
Vết rách khuếch trương, Cấm pháp lập tức băng tán, hóa thành lưu quang đầy trời rơi xuống đất.
Mạc Cầu thu tay lại, chậm rãi gật đầu, tán thưởng nói:
"Trận pháp không sai."
". . ."
Vẻ mặt của Nam Tùng Thánh nữ ngốc trệ, há to miệng, á khẩu không trả lời được.
Linh quang tán đi, đình viện cũng lộ ra ở trước mắt.
Trong đình viện tràn đầy cỏ khô, hiển nhiên là không được quét dọn thường xuyên, ở chính giữa một tòa nhà giống như miếu thờ.
Trên nóc nhà có một tấm bảng hiệu, trên bảng hiệu có khắc ba chữ cổ triện.
Huyện Âm Sơn!
"Huyện Âm Sơn?" Hoàn cảnh trước mắt làm cho Mạc Cầu lộ vẻ trầm ngâm, mở miệng hỏi hai nàng:
"Trên đời này thật sự có nơi tên huyện Âm Sơn sao?"
Trên đường tới đây hắn đã nhìn rất rõ ràng, tuy rằng huyện Âm Sơn chỉ là hư ảo, nhưng lại cực kỳ chân thực.
Ngoài việc không có người sống ra thì nó giống như một tòa huyện thành thật sự tồn tại vậy.
"Hồi tiền bối." Nam Tùng Thánh nữ vội vàng mở miệng:
"Vãn bối cũng từng nghe nói về chuyện này."
"Ngàn năm qua, thiên hạ trải qua bốn triều đại là Ngụy, Nguyên, Lương, Chu, trong đó đều chưa từng xuất hiện qua huyện Âm Sơn."
"Ngược lại thì trong mấy quyển cổ tịch không rõ lai lịch lại có ghi chép, thời cổ có một tòa Âm Sơn huyện nha."
"Những miêu ta trong cổ tịch cũng giống với huyện Âm Sơn này, thậm chí còn có một khách sạn tên là Ngọc Điệp Xuân."
"Thật sao?" Mạc Cầu như có điều suy nghĩ:
"Ngược lại là kỳ quái."
"Đúng vậy."
Nam Tùng Thánh nữ gật đầu.