Người dịch: Whistle
Phủ quận thủ.
Trang Hận Ngọc dung nhan diễm lệ mặc tiện trang, một tay mài mực, một tay nhẹ nhàng lật trang giấy ra.
Trong miệng chậm tiếng nói:
"Thuần Dương Kiếm Quyết?"
"Vâng."
Trong phòng, một vị nam tử có dáng người khô gầy đang co rụt cơ thể, sợ hãi rụt rè gật đầu hồi bẩm:
"Thuần Dương Kiếm Quyết chính là. . . Kiếm pháp truyền thừa của Thái Ất tông, năm đó có một gia đình ở quận Linh đã bị diệt môn vì môn kiếm pháp này."
"Lúc đó tiểu nhân còn chưa ra, nhưng từng nghe bậc cha chú nhắc qua, cơ hồ là y chang kiếm pháp đêm qua."
"Tên Minh hộ vệ kia chắc chắn là ma đạo yêu nhân!"
"Biết rồi." Trang Hận Ngọc khoát tay áo:
"Ngươi đi xuống đi!"
"Vâng." Nam tử khom người:
"Tiểu nhân cáo lui."
Từng bước lui ra ngoài, đợi khi không nhìn thấy bóng người thì gã mới quay người bước ra ngoài viện.
"Hừ!"
Trong phòng.
Trang Hận Ngọc khinh thường hừ nhẹ:
"Thái Ất tông, sợ là tên này căn bản cũng không biết ba chữ này có ý gì."
"Người này tên là Tần Cừu, tổ tiên của gã đúng là một trong mấy người đã đến vây quét Trần gia năm đó." Một giọng nói thâm trầm vang lên:
"Đêm qua phu nhân của kẻ này đã mất mạng, sợ là vì chuyện này mà gã đã ghi hận tỷ đệ Điền thị, nên liền gán bừa cho tội danh đại nghịch bất đạo này."
"Vài chục năm trước. . ." Trang Hận Ngọc dừng một chút rồi hỏi:
"Rốt cuộc là năm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Trong điện yên tĩnh.
Dừng một chút, giọng nói kia mới vang lên:
"Cái khác thì thuộc hạ không biết, bất quá năm đó bọn thuộc hạ nhận mệnh đến đây nơi đây vây quét một gia đình."
"Gia đình kia họ Trần, Gia chủ tên là Trần Tử Duệ, vốn cho là một hạng người vô danh. . ."
"Kết quả thì sao?" Trang Hận Ngọc có chút hăng hái hỏi.
"Kết quả." Giọng nói kia than nhẹ:
"Hai vị Chân nhân mất mạng, mấy trăm tinh nhuệ khoác giáp gặp nạn, toàn bộ quận thành gần như bị lật sấp."
"Thuộc hạ. . ."
"May mắn thoát được một kiếp!"
"Hả?" Sắc mặt Trang Hận Ngọc nghiêm lại, không nhịn được nói:
"Năm đó, Thái Ất tông lợi hại như vậy sao?"
Nàng biết rõ lai lịch của người đang nói chuyện, tu vi không thấp, còn là đích truyền của một tông môn thần bí.
Nhưng khi nhắc lại chuyện năm đó, dù cho đã vật đổi sao dời, vẫn có thể nghe ra sự sợ hãi trong giọng nói.
"Chủ thượng chưa từng trải qua chuyện năm đó cho nên không biết tình cảnh khi Thái Ất tông cường thịnh." Thanh âm than nhẹ:
"Vài chục năm đó, toàn bộ thiên hạ đều bị âm ảnh của Thái Ất tông bao phủ, đều không có ngoại lệ."
"Thậm chí. . ."
"Nếu như không phải người kia gặp nạn, không có người dám can đảm nói ra một chữ không, càng đừng đề cập đến chuyện thanh toán Thái Ất tông."
"Bất quá sau đó chúng tôi cũng cẩn thận nghĩ lại, Thái Ất tông tuy mạnh, nhưng cũng không phải Chân nhân mà người người đều có thể giết, chắc là Thái Ất tông cố ý giấu diếm thân phận của tên Trần Tử Duệ kia."
"Về phần nguyên nhân gì thì lại không rõ ràng."
Ánh mắt Trang Hận Ngọc lấp lóe, không có tiếp tục truy vấn.
Chuyện vài chục năm trước vẫn là điều cấm kỵ trong lòng của rất nhiều người, thậm chí dù là nhắc tới một câu cũng đã là sai lầm.
Là một vị chính khách thành thục, nàng rất rõ ràng chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi.
"Nếu đã vậy thì cứ giết đi!"
Nàng cúi đầu, vung bút viết xuống mấy chữ, chậm rãi nói:
"Tỷ đệ Điền thị, họ Minh cấu kết với ma tông, tội không thể xá, cho dù là Điền Xảo Vân trở về chất vấn thì ta cũng có lý do để nói."
"Vâng!"
Âm thanh kia đáp lại một tiếng.
"Nhào lạp lạp. . ."
Lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên có một con chim với bộ lông vũ màu vang bay tới, đậu trên bàn.
"Kim Lân Chuẩn." Trang Hận Ngọc nhướng mày một cái:
"Lại dùng loài chim này để đưa tin, có việc gấp gì vậy?"
Đang lúc nói chuyện, nàng đã vươn tay từ trên chân phi điểu gỡ xuống một phong thư, sau đó liền mở ra.
Sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
"Chủ thượng?" Giọng nói lại vang lên, mang theo vẻ nghi hoặc.
"Thái Ất tông."
Trang Hận Ngọc âm trầm nói:
"Thật sự xuất hiện rồi!"
"Cái gì?" Âm thanh trong phòng đột nhiên hơi loạn, một người có cách ăn mặc như văn sĩ xuất hiện ở phụ cận.
"Xem đi." Trang Hận Ngọc đưa trang giấy cho người này, vẻ mặt trầm tư:
"Âm Sơn Quân, Vân Sơn Nhị Lão, ba vị Chân nhân đã bị bắt, vả lại còn không hề có lực hoàn thủ."
"Thực lực của người này. . ."
"Không." Văn sĩ nhẹ nhàng lắc đầu:
"Trước đó, ba người bọn họ đã đấu pháp, đều bị trọng thương, nếu không thì sẽ không đến nỗi này."
"Bất quá. . ."
"Âm Sơn Quân."
Hai người liếc nhau, sắc mặt đều trầm xuống.
"Người mà Tỷ đệ Điền thị trêu chọc chính là Âm Sơn Quân, hộ vệ của bọn họ lại thi triển Kiếm pháp của Thái Ất tông, mà nay Âm Sơn Quân lại bị người bắt." Trang Hận Ngọc hít sâu một hơi, nói:
"Thật đúng là trùng hợp."
"Sợ là chuyện này không phải trùng hợp." Văn sĩ nghiêm mặt chậm rãi lắc đầu:
"Chủ thượng, tin tức này từ đâu truyền đến? Bên phía châu phủ có biết được chuyện này không?"
"Là bằng hữu Thiên sơn đưa tin, hẳn là còn chưa biết." Trang Hận Ngọc cúi đầu, nhấc trang giấy lên:
"Nếu như chuyện này là thật thì sẽ không thể nào giấu được, ta viết một phong thư, ngươi mang đến Châu phủ đi."
"Vâng!" Văn sĩ gật đầu.
Sau khi viết xong, Trang Hận Ngọc xếp lại giao cho văn sĩ:
"Sau khi gặp được Phủ chủ đại nhân thì ngươi đi tìm nghĩa tỷ Nhạc Kha ta, để vợ chồng hai người họ tới đây một chuyến."
"Còn có. . ."
"Mời luôn tiền bối tông môn của ngươi tới đây một chuyến, không cần phải keo kiệt tạ lễ, ta bỏ ra."
"Vâng."
Văn sĩ nghiêm trang đáp, trong lòng hơi buông lỏng.
Nghĩa tỷ của chủ thượng không phải người thường, hai vợ chồng đều là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy ở Khang châu, danh hào Tinh Vũ Song Kiếm.
Thực lực còn mạnh hơn Vân Sơn Nhị Lão một bậc.
Lại thêm bản thân mình đi mời tiền bối Chân nhân trong tông môn ra mặt, trong thiên hạ ít có người có thể địch lại.
Văn sĩ lập tức cất kỹ thư tín, chắp tay cáo từ, vừa mới quay người thì thân hình đột nhiên trì trệ.
Không biết từ khi nào mà trước cửa đã có thêm một người.
Người tới có tóc mai màu trắng, thân mặc trường sam vải xám, tướng mạo thường thường không có gì lạ, thân hình có chút gầy gò.
Khí tức giống như người thường.
Nhưng chuyện này căn bản không có khả năng!
Một người bình thường há có thể bỏ qua rất nhiều hộ vệ bên ngoài, giấu diếm được cảm nhận của người mà xuất hiện ở đây được?
Người này là ai?
Hắn đến đây lúc nào?
Văn sĩ toát đầy mồ hôi, một tay khẽ bóp ấn quyết, nhưng không biết tại sao lại chậm chạp không dám kích phát.
Một loại báo động đến từ tận đáy lòng đang nhắc nhở văn sĩ là đừng nên động thủ!
Động, sẽ chết!
"Trang đại nhân." Mạc Cầu chắp tay với người nữ tử trong phòng, nói:
"Không mời mà tới, mong rằng thứ tội."
Thẳng đến lúc này, Trang Hận Ngọc mới phát hiện ra có thêm một người, ánh mắt nhìn về phía văn sĩ, trong lòng bỗng nhiên phát lạnh.
Bản thân nàng chính là một vị cao thủ võ đạo, luyện thành Chân khí, tai thính mắt tinh, có thể biện bát phương.
Văn sĩ còn là cao thủ ẩn nấp tàng hình, truy tung vấn tích, vả lại thực lực cực kỳ bất phàm.
Nhưng mà bây giờ bỗng nhiên có thêm một người xuất hiện, biết rõ là tình huống không đúng mà văn sĩ lại không động thủ.
Sợ ném chuột vỡ bình?
Hay là không dám?
Nàng hít sâu một hơi, nhìn Mạc Cầu, trong tay lặng lẽ đè lại một vật, chậm rãi mở miệng:
"Các hạ là ai?"
"Đệ tử truyền pháp của Thuần Dương cung Thái Ất tông Mạc Cầu, gặp qua đại nhân." Mạc Cầu lại thi lễ lần nữa, nói:
"Nghe nói vài vị hậu bối của Mạc mỗ đang bị giam giữ ở đây, chắc đây chỉ là chuyện hiểu lầm, cho nên Mạc mỗ tới đây để hỏi."
"Thái Ất tông. . ."
Trang Hận Ngọc trầm mặc.
Hiển lộ danh hào một cách trắng trợn như vậy, không phải ngu xuẩn vô tri thì chính là có đủ lực lượng.
Hiển nhiên đối phương không phải là người trước.
Trong đầu nàng nhanh chóng suy nghĩ, chậm rãi gật đầu, nói:
"Đạo trưởng nói không sai, tỷ đệ Điền thị diệt sát yêu đạo, không sợ Âm Sơn Quân, há lại là ác nhân."
"Đúng rồi. . ."
"Nghe nói tiền bối đã để cho Âm Sơn Quân đền tội?"
Lời nói này là đang thăm dò.
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu:
"Từ hôm nay trở đi, chắc là sẽ không còn sự xuất hiện của huyện Âm Sơn nữa."
Trong lòng Trang Hận Ngọc xiết chặt, xem ra là không sai, người xuất hiện ở huyện Âm Sơn chính là người này.
Khiến cho ba vị Chân nhân không có chút sức chống cự, cho dù ba người vốn đã bị thương, nhưng cũng đủ để chứng minh thực lực mạnh mẽ của người này.
"Ngươi!"
Nghĩ nghĩ, Trang Hận Ngọc lại mặt không đổi sắc khoát tay với văn sĩ:
"Còn sững sờ ở đó làm gì, còn không tranh thủ thời gian xuống nhà tù thả người ra?"
"Vâng, vâng!" Văn sĩ sững sờ, sau đó liền vội vàng gật đầu, cất bước đi ra ngoài.
Đợi khi đi ngang qua bên cạnh Mạc Cầu, thân thể văn sĩ kéo căng, pháp chú bí truyền đã tới cổ họng.
Mạc Cầu chỉ quét mắt nhìn văn sĩ này rồi cười nhạt một tiếng, gật đầu ra hiệu.
Đợi khi văn sĩ rời đi thì Trang Hận Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.
Không bao lâu sau.
Ngoài viện nhấc lên những âm thanh xao động, khi thì có tiếng vũ khí va chạm, nhưng lại không có người dám can đảm xâm nhập.
Cho đến.
"Quận chủ đại nhân."
Hai vị phụ nhân đẩy cửa bước vào, mang tỷ đệ Điền thị và Minh hộ vệ bước vào:
"Người đã được đưa đến."
"Mạc đại phu!"
"Tiền bối!"
Đêm qua ba người bị đại quân vây quanh, mơ mơ màng màng bị áp giải vào đại lao, đang thấp thỏm thì lại bị mang ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy Mạc Cầu.
Trong lúc nhất thời, trên mặt của ba người đều tràn đầy vẻ mê mang.
"Tiền bối." Minh hộ vệ là người định thần nhanh nhất, hít sâu một hơi, đưa ngọc bội tới:
"Đa tạ tiền bối thưởng bảo."
Mạc Cầu cúi đầu, quét mắt nhìn ngọc bội, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu:
"Cầm đi, xem như ta thiếu Trần gia các ngươi."