Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 516 - Chương 516. Sóng Gió Ngập Trời (2)

Chương 516. Sóng Gió Ngập Trời (2) Chương 516. Sóng Gió Ngập Trời (2)


Người dịch: Whistle

Trong đầu nàng vẫn còn đang vang vọng câu nói vừa rồi của Mạc Cầu.

Thái Ất tông.

Thiên hạ chính tông!

Chân tiên truyền thừa. . .

Tại sao mình lại chưa từng nghe qua?

Từ thái độ của Mạc Cầu cũng có thể nhìn ra, hắn cực kỳ coi trọng thanh danh của Thái Ất tông.

Còn không dung được những tên tà ma ngoại đạo này mà trực tiếp hạ sát thủ.

Thái Ất tông.

Đệ tử truyền pháp của Thuần Dương cung. . .

Rốt cuộc thì Thái Ất tông này là một tông môn như thế nào?

Trên tường thành.

Úy Trì Tôn chau mày, lúc thì kinh ngạc với chuyện tên ma đầu kia lại cự tuyệt tam phương thế lực đầu nhập.

Nhưng lại cảm thấy hoảng sợ vì thủ đoạn của đối phương hơn.

Mấy chục người, không có một kẻ yếu, trong đó có mấy người càng khó phân trên dưới với Úy Trì Tôn.

Mà nay.

Lại không có chút lực phản kháng nào, mệnh tang tại chỗ.

Mắt thấy đội ngũ trên quan đạo cách thành trì càng ngày càng gần, đám người ở trên tường thành đã tràn đầy tuyệt vọng.

Ngay tại Úy Trì Tôn hít sâu một hơi, tay cầm chuôi kiếm, đang muốn phát ra di ngôn lâm chung, đột nhiên có một bóng người từ trong đội ngũ xuyên ra.

Thân hình Trần Minh Hà chớp động, nhảy vọt đến trước cửa thành, đứng từ xa chắp tay với đám người ở trên tường thành:

"Chư vị, Lão tổ nhà ta muốn mua sắm một vài thứ, mong rằng tạo thuận lợi, đây là danh sách."

Sau đó liền cong tay búng ra một tờ giấy.

Tờ gấy vừa mỏng vừa mềm, nhưng khi gia trì thêm kình lực của ông ta lại cắm sâu vào trong mái tường chắn giống như kình nỏ vậy.

"Giá tiền thương lượng là được, nhưng mà phải mau, nửa ngày là phải gom đủ, sau khi gom đủ thì chúng tôi sẽ rời đi."

Nói xong, không chờ người khác đáp lời, Trần Minh Hà đã quay người trở về đội ngũ.

"Đại nhân." Một người nhìn về phía Úy Trì Tôn với vẻ mặt ngạc nhiên:

"Hắn. . . Đang có ý gì?"

Úy Trì Tôn cũng nhíu mày, nhưng mà động tác lại không chần chờ, đưa tay hút tờ giấy nằm cách đó không xa tới.

Sau khi mở ra, trên giấy viết một vài thứ Linh vật, Âm khí.

Mặc dù đều không phải vật thường, nhưng tuyệt đại đa số đều có thể tập hợp đủ.

Càng quan trọng hơn là, sau những món đồ này còn có ghi giá tiền, hơn nữa còn là giá thị trường.

"Đi thu thập những thứ này!" Úy Trì Tôn chuyển động ý niệm, tiện tay đưa tờ giấy cho thuộc hạ:

"Nếu như thành phá, chúng ta thân tử, những thứ trong thành cũng sẽ không giữ được, không ngại thử một lần."

"Vâng!"

Thuộc hạ đáp lời, nhận lấy tờ giấy rồi vội vàng lui ra.

Chuyện này có quan hệ với việc sinh tử, bọn hắn không dụng tâm không được, chỉ mới qua một canh giờ đã kéo tới mấy xe vật tư.

Mạc Cầu cũng không nuốt lời.

Sau khi thu hồi đồ vật liền chuyển hướng sang địa phương khác, chỉ để lại đám tướng lĩnh đang ngây người ở trên tường thành.

Dường như cho tới giờ khắc này, bọn họ vẫn không tin là tên ma đầu giết người kia lại bỏ đi như vậy.

"Két. . . Két. . ."

Không biết từ khi nào, cỗ kiệu đã biến thành xe ngựa.

Bánh xe chuyển động tạo ra những âm thanh có thứ tựu, Mạc Cầu vén rèm xe lên, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt trầm tư của Trần Minh Hà.

"Đang suy nghĩ cái gì?"

"Lão tổ."

Trần Minh Hà hoàn hồn, vội vã chắp tay, nói:

"Vãn bối đang nghĩ, Thái Ất tông rốt cuộc là tông môn gì, tại sao trước đây lại chưa từng nghe nói."

"Thái Ất tông a. . ." Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Ngươi cũng xem như là đệ tử của Thái Ất tông, không biết cả chuyện này thì đúng là không nên."

Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

"Không có người nào trong thế giới này biết được vị trí của tông môn, nhưng ngươi cần phải nhớ kỹ, tông ta chính là tiên môn đại tông."

"Ngươi phải biết, ở trước mặt của Thái Ất tông, toàn bộ thế lực trong thế giới này là dạng có cũng được mà không có cũng không sao."

Khẩu khí này quá lớn, làm cho không có người nào dám gật đầu.

"Lão tổ." Trần Minh Hà chậm trì hoãn thần, chần chờ một lát, mới thận trọng hỏi:

"Tông ta thật sự là ma tông sao?"

"Ha ha. . ." Mạc Cầu cười khẽ:

"Ngươi xem phong cách làm việc của ta có giống người trong ma đạo không?"

"Không giống." Trần Minh Hà vội vàng lắc đầu:

"Mặc dù Lão tổ giết người vô số, hạ thủ vô tình, nhưng đều giết những người có ý đồ xấu."

"Hoặc là loại ác nhân như Hắc Sát bang."

"Không lạm sát kẻ vô tội, không tự ý xông vào thành trì, còn công bằng giao dịch, Lão tổ làm việc cũng hề lấy mạnh hiếp yếu."

"Há có thể là Ma đầu được?"

Trang Minh Nguyệt ở cách đó không xa chậm rãi gật đầu.

Nghĩ kỹ lại, bắt đầu từ lúc ở quận Linh, người chết trên tay Mạc Cầu đều là những kẻ đáng chết.

Tuy rằng giết rất nhiều nhiều, nhưng tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội.

So với ma đầu trong truyền thuyết thì khác nhau rất xa, thậm chí là cách làm việc còn làm cho người khác cảm thấy bội phục.

"Ta không được tính là người tốt, nhưng có lẽ cũng không được tính là kẻ ác." Mạc Cầu gật đầu:

"Thái Ất tông có bốn mươi chín điều giới luật, lạm sát, gian dâm, đạo đoạt. . . , đều là đại tội."

"Tông ta chính là tiên môn đại tông, truyền thừa cửu viễn, còn lâu đời hơn cả hoàng triều cổ xưa nhất được ghi chép lại trong thế giới này."

"Những chuyện này, sau này ngươi sẽ rõ."

Lời nói của hắn khiến cho người khác khó mà tin được, nhưng ngữ khí lại bình thản giống như đang nói một chuyện nhỏ không đáng chú ý.

Dường như khinh thường nói láo.

Trần Minh Hà cúi đầu, cảm xúc phun trào, trong lúc nhất thời không biết nên cảm tưởng gì.

"Nhào lạp lạp. . ."

Đúng lúc này.

Một con bồ câu đưa tin bay tới, đậu trên xe kiệu, Mạc Cầu gỡ phong thư xuống rồi mở ra, lập tức nhẹ nhàng gật đầu.

"Tiền bối." Trang Hận Ngọc nhìn hắn một chút rồi nhỏ giọng nói:

"Phía trước chính là Hắc Sơn giới vực, mặc dù Hắc Sơn lão yêu được xếp thứ ba trong thập đại tán nhân, nhưng khi ở trong Hắc Sơn giới vực thì thực lực của lão ta còn mạnh người xếp hạng thứ nhất là Trương Thanh Thu."

"Nghe nói, không kém gì Thiên sư."

"Lại thêm phong cách làm việc hung tàn, dưới trướng có rất nhiều Âm hồn Quỷ binh, cho nên Hắc Sơn giới vực chính là một khu cấm địa của Tề châu."

"Chúng ta. . ."

"Có cần phải đi đường vòng hay không?"

"Không cần." Mạc Cầu thu hồi phong thư, mặt không đổi sắc:

"Đi thẳng là được."

"Vâng."

. . .

Hoàng thành.

Hậu viện Hoàng cung.

Một vị nữ tử thân mặc hoàng bào đang cầm như ý trong tay nhắm mắt ngồi ngay ngắn.

Linh quang nhàn nhạt vờn quanh người nữ tử này.

"Ô. . ."

Âm phong cuốn lên, một con quạ đen thui xuất hiện ở trên dây leo nằm cách đó không xa.

Quạ đen há miệng, phát ra tiếng người:

"Bệ hạ, lại có người của Thái Ất tông hiện thế."

"Thì tính sao?" Nữ tử mở mắt, biểu lộ đạm mạc:

"Nhiều năm như vậy, năm năm đều có kẻ xưng là người của Thái Ất tông, kết quả lại như thế nào?"

"Họ Doanh, ngươi còn phải giấu diếm ta đến lúc nào?" Quạ đen đột nhiên vỗ cánh, giọng điệu phẫn nộ:

"Kẻ đó là tiền bối của Trác Bạch Phượng!"

"Tiền bối!"

"Ngươi đã nói, Trác Bạch Phượng chính là đệ tử truyền thừa của Thái Ất tông, ở phía trên sẽ không có trưởng bối, bây giờ ngươi giải thích thế nào?"

"Giả mà thôi." Biểu lộ của nữ tử không thay đổi.

"Đánh rắm!" Quạ đen gầm thét.

"Làm càn!"

Một giọng nói lạnh lùng từ cách đó không xa vang lên, lập tức có một vệt đao quang xẹt qua thân thể của quạ đen.

"A!"

"Thập Đại Hạn, là ngươi!" Quạ đen kêu lên sợ hãi, thân thể lập tức bạo tán:

"Họ Doanh, chuyện này sẽ không kết thúc như vậy đâu, ít ngày nữa Thi hoàng ở bên trong nhược thủy sẽ xuất sơn, tốt nhất thì ngươi nên cầu mong người đầu tiên mà nó tìm là người kia, mà không phải vị Hoàng đế ở trong hoàng cung là ngươi!"

"A. . ." Nữ tử cười khẽ, nhẹ nhàng gõ lên miếng Ngọc như ý trong tay, triệt để ma diệt tàn hồn trong tràng:

"Bây giờ không giống ngày xưa, cho dù người kia có thức tỉnh, nhưng ta có Pháp bảo trong tay thì cần gì phải sợ?"

"Về phần Thái Ất tông. . ."

Đôi mắt đẹp của nữ tử co rụt lại, sát cơ hiện lên:

"Doanh Họa!"

"Nhi thần tại!" Một người đáp lời.

"Ngươi đi một chuyến."

"Vâng!"

Người trả lời có vẻ mặt cứng ngắc, ánh mắt cô quạnh, trông giống như một cái xác không hồn, ngay cả khí tức trên người cũng giống như tĩnh mịch.

. . .

Có một ngọn núi được dựng ở nơi cực tây, đỉnh núi nguy nga, danh xưng Côn Luân.

Dưới núi có nước, viết nhược thủy.

Đáy nước có sóng ngầm cuồn cuộn, một cỗ hắc quan chập trùng lên xuống trong làn nước, thỉnh thoảng có những âm thanh quỷ dị vang lên.

"Thái Ất tông?"

"Bên ngoài lại có người vào sao?"

Tiếng nói trầm thấp vang lên, một bàn tay khô quắt từ trong hắc quan thò ra, một bộ thây khô ngồi dậy:

"Tại sao Thiên Thi tông lại còn chưa đến?"

"Ô. . ."

Tiếng rít gào vang lên, làm cho dòng nhược thủy cũng phải dập dờn theo, trong phạm vị hơn mười dặm đều rung động.

. . .

Hắc sơn.

Trên đại điện.

Hắc Sơn lão yêu bị khói đen bao phủ đang ngồi trên tấm da hổ, cặp mắt giống như híp mà không phải híp.

"Người của Thái Ất tông. . ."

"Vâng!" Dưới điện, một người chắp tay:

"Chủ thượng, triều đình ban thưởng có chút phong phú, người đã đến rồi, chúng ta có cần ra tay hay không?"

"Ra tay?" Hắc Sơn lão yêu cúi đầu, lặng lẽ đảo qua người kia, hừ nhẹ một tiếng:

"Tại sao phải ra tay, cứ cách mỗi mấy năm thì triều đình đều sẽ phát binh vây quét Hắc sơn, ta cần gì phải làm việc cho bọn hắn."

"Ngược lại là người của Thái Ất tông kia. . ."

"Không ngại kết giao."

"Thế nhưng là." Thuộc hạ ngẩng đầu, nói:

"Chủ thượng, thủ đoạn của người kia rất hung tàn, máu tươi đầy tay, vả lại cực vi chống đối 'Tà ma ngoại đạo', sợ là hắn sẽ không thích chúng ta."

"Thì tính sao?" Hắc Sơn lão yêu híp mắt:

"Ta không chọc hắn, tốt nhất là hắn cũng đừng chọc ta, nước giếng không phạm nước sông, nếu không. . ."

"Hả?"

Còn chưa dứt lời thì lão ta đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm dưới chân núi Hắc sơn:

"Thật can đảm!"

"Dám giết quỷ bộc của ta, còn tự ý xông vào Hắc sơn!"

"Muốn chết!"

Bình Luận (0)
Comment