Người dịch: Whistle
"A...!"
Doanh Họa gầm nhẹ, thân hình điên cuồng chớp động, mạnh mẽ bổ vào Phi kiếm, cắn răng liều mạng vọt tới trước.
Lúc này, khí tức trên người nàng đã không kém hơn Đạo cơ sơ kỳ Đỉnh phong.
Vả lại Đao pháp tinh diệu, một chiêu một thức đều có thể nói là hoàn mỹ, khi đối mặt với Phi kiếm lại không hề rơi xuống thế hạ phong.
"Làm sao có thể?"
Mạc Cầu chau mày, điên cuồng thôi động pháp lực trong cơ thể, kiếm quang trước người cũng trở nên chói lọi, trong nháy mắt đã bao phủ đối phương.
Hai mắt Doanh Họa co rụt lại, trên mặt rốt cục cũng biến sắc, thân thể nhanh chóng lùi lại, đao quang nở rộ trước người.
"Bát Hợp Ấn!"
"Vạn Nhận Quyết!"
"Đinh đinh đang đang. . ."
Trong nháy mắt nàng đã lùi lại hơn trăm trượng, tránh đi Phi kiếm.
"Ngươi học được môn công pháp này ở đâu?" Mạc Cầu cũng không thừa thắng xông lên, mà trầm giọng hỏi:
"Công pháp này thật sự là võ học của thế giới này sao?"
Thực sự là hắn khó mà tin được, một người chỉ có đẳng cấp Chân nhân mà lại có thể ép mình đến trình độ này.
Cho dù hắn thông hiểu chư pháp, nhưng nếu tu vi chỉ là Luyện khí viên mãn thì cũng tuyệt đối không thể nào làm được.
"Ngươi. . ." Sắc mặt Doanh Họa khẽ biến, trong nháy mắt hoàn hồn:
"Nghe nói Thái Ất tông đến từ phương ngoại, không ngờ các ngươi căn bản không phải là người của thế giới này."
"Khó trách!"
"Khó trách sẽ mạnh như vậy!"
"Như thế nào?" Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:
"Pháp môn này của ngươi cũng từ ngoại giới tới sao?"
"Không." Doanh Họa cầm đao trong tay, lạnh lùng lắc đầu:
"Thập Đại Hạn chính là Công pháp thượng cổ bí truyền của thế giới này, hoàn toàn khác với truyền thừa của các ngươi."
"Nếu đã là người của ngoại giới thì càng nên giết!"
Nàng cắn chặt hàm răng, trong mắt dâng lên sát cơ.
"Thập Đại Hạn?" Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, chậm rãi gật đầu:
"Cưỡng ép kết nối tam hồn thất phách để gia tăng tu vi, cái tên Thập Đại Hạn này lại là danh phù kỳ thực."
"Pháp môn mà ngươi tu hành có chút cao minh, nhưng lại cần tiêu hao thọ nguyên của bản thân, mệnh không còn dài."
"Lấy thiên phú của ngươi, thọ qua ba giáp cũng không thành vấn đề, mà nay, sợ là không còn sống được bao nhiêu năm nữa."
"Đáng tiếc!"
"Không có gì phải đáng tiếc." Vẻ mặt Doanh Họa đờ đẫn:
"Giết ngươi, đủ rồi!"
Dứt lời, nàng lại tiếp tục cầm đao vọt tới.
Trong chớp mắt, trên người nàng lại cởi bỏ mấy tầng phong ấn, khí tức cũng tiếp tục tăng vọt.
"Tinh phách, khai!"
"Khí phách, khai!"
"Thiên thông, khai!"
". . ."
"Thiên Hồn, khai!"
"Tru Tà Trảm "
Mỗi cởi bỏ một tầng thì thực lực của nàng sẽ tăng vọt một mảng lớn.
Đao mang chói mắt bao dung một phương thiên địa, thậm chí còn làm cho Mạc Cầu cảm thấy nhói nhói.
"Không tầm thường!" Hắn ung dung mở miệng:
"Đáng tiếc. . ."
"Bị giới hạn bởi cảnh giới của bản thân, Đạo cơ sơ kỳ chính là cực hạn của ngươi, dù rằng ta đang bị trận pháp áp chế, nhưng còn chưa đủ."
Đang khi nói chuyện, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm đã chém ra vô số kiếm mang, thậm chí làm cho trận pháp nơi này phải rung động.
"Bành!"
Đột nhiên, một sợi khói xanh xuất hiện trong sân.
Khói xanh điên cuồng khuếch trương, chỉ trong thời gian nháy mắt đã bao phủ phạm vi mấy trượng rồi lập tức ngưng kết.
Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm bị khói xanh bao phủ, đang muốn rút lui, đột nhiên thân kiếm lại bị khóa chặt lại.
"Đông!"
Một quả cầu màu nâu nặng nề rơi trên mặt đất.
Âm Bồ Đề!
La giáo chí bảo, lấy vật chí âm chí hàn luyện thành, danh xưng có thể phong ấn bất luận vật gì trong thiên hạ.
Từ khi vật này hiện thế đến nay, trong hơn ba mươi năm trước, chỉ có một lần thất thủ duy nhất.
Mà món đồ làm cho nó thất thủ lúc đó chính là Pháp bảo, mặc dù Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm không tệ, nhưng còn xa mới có thể so được với Pháp bảo.
Trong nháy mắt đã bị phong cấm.
"Chết!"
Hai mắt Doanh Họa sáng lên, thân hình xông tới nhanh như điện thiểm, mạnh mẽ chém một đao lên Mạc Cầu.
Mạc Cầu đã không còn Phi kiếm, Cửu Hỏa Thần Long Tráo đang ở phía trên chống cự trận pháp, lúc này hắn hầu như tay không tấc sắt.
Đối mặt với đao quang đột kích liền không có chút sức chống cự nào.
Nơi xa.
Bảy vị cao thủ Chân nhân của Vạn Pháp hội đều hiện ra vẻ kích động, đôi mắt sáng ngời nhìn sang.
Đao mang kinh thiên.
Phạm vi mười trượng với Doanh Họa chỉ giống như lấy vật trong túi.
"Bạch!"
Đao xuống, nhưng lại chém không trúng.
Mọi người không khỏi kinh ngạc.
Thân hình Mạc Cầu đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, trong mắt rọi ra bóng đao, bấm tay gảy nhẹ sống đao.
"Đinh. . ."
Nhẹ nhàng bắn ra, Doanh Họa lại giống như gặp phải rung mạnh, thân hình mượn lực nhoáng một cái, đao quang rực rỡ rơi xuống.
Ánh mắt Mạc Cầu không thay đổi, vung vẩy tay áo dài, một tay vươn về trước, năm ngón tay hoặc búng, hoặc điểm.
"Đinh. . ."
"Đang!"
Tay hắn xoay chuyển, năm ngón tay như núi, nhẹ nhàng nhấn một cái, cự lực bộc phát, Doanh Họa đã không chịu được nữa nên liền nhanh lùi lại trăm trượng.
"Làm sao có thể?" Doanh Họa vô cùng ngạc nhiên.
"Không có gì không thể."
Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu:
"Trước đây Mạc mỗ cũng xuất thân là người tập võ, luận về võ nghệ, ta nhiều hơn ngươi chừng trăm năm kinh nghiệm."
"Đơn thuần chỉ so chiêu thức, ngươi. . ."
"Không bằng ta!"
Hắn biết Doanh Họa đang tính toán điều gì, vật lộn cận chiến, không cho mình thi triển Pháp thuật.
Đồng thời khóa chặt Phi kiếm, lấy mạnh đánh yếu.
Nhưng mà. . .
Chỗ mà các nàng coi là nhược điểm thì lại là thứ mà Mạc Cầu vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Luận về Ngự kiếm pháp, Thái Ất tông nhân tài xuất hiện lớp lớp, Mạc Cầu cũng không dám xưng cùng giai đệ nhất.
Nhưng vật lộn cận chiến. . .
Cho dù là Tông sư Kim Đan ở đây, trong tình huống tu vi cảnh giới giống nhau, hắn cũng không sợ.
"Thu tay đi!"
Mạc Cầu than nhẹ:
"Thiên phú của ngươi không tồi, hiện nay thu tay, ta có thể thả ngươi rời đi."
Gò má Doanh Họa run run, con ngươi điên cuồng lấp lóe, sắc mặt lập tức cứng lại, vẻ mặt quyết tuyệt.
Mạc Cầu lắc đầu.
Xem ra đối phương đã quyết định chú ý.
Đáng tiếc!
Hắn còn có chút quý tài chi tâm.
"Mệnh hồn!"
"Khai!"
Doanh Họa cắn răng gầm nhẹ, trên trán nổi đầy gân xanh, trên da đột nhiên xuất hiện một mảnh đỏ bừng, khí tức cũng tăng vọt theo.
Mệnh hồn chính là gốc rễ của tuổi thọ.
Mệnh hồn vừa mở, mỗi hơi hô hấp đều cần tiêu hao một năm tuổi thọ của nàng.
Lúc này, Doanh Họa đã mở hết toàn bộ tam hồn thất phách, cơ thể của nàng giống như một cái lò luyện to lớn đang chuyển động, không ngừng phát tiết lực lượng ra bên ngoài.
So với cỗ lực lượng này, nhục thể của nàng nhu nhược giống như một đứa bé, lúc nào cũng có thể nứt vỡ.
"Huyền Thai!"
"Lên!"
Tiếng gào thét sắc nhọn làm cho không khí rung động.
Doanh Họa ngửa mặt lên trời gào thét, tóc dài tung bay, xung quanh người không gió nhưng lại rung động, không khí trong phạm vi mấy trượng đột nhiên bùng nổ.
Khí lãng kinh khủng xông thẳng lên vân tiêu, giống như một cây phong trụ, gầm thét, vũ động giữa không trung.
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.
Đạo cơ trung kỳ!
"Chết!"
Doanh Họa gầm nhẹ, mặt đất dưới chân lập tức vỡ nát, bùn đất bay thẳng lên hơn trăm trượng.
Chỉ trong chốc lát, đao mang đã vượt qua khoảng cách giữa hai người, xuất hiện trong mắt Mạc Cầu.
Tốc độ cực hạn làm cho không khí ma sát dấy lên liệt hỏa.
"Đương . ."
"Bát Hợp Trảm!"
Tám vệt đao mang lướt ngang phạm vi gần một mẫu, đao mang bao phủ giống như nước biển chập trùng.
Mạc Cầu duỗi tay ra, thân thể nhanh lùi lại.
Cánh tay rung động, cũng lộ ra vẻ phí sức khi ngăn cản một kích này.
"Tốt!"
"Ngược lại là Mạc mỗ đã khinh thường ngươi!"
Thân hình Mạc Cầu lắc lư, rơi thẳng xuống đất, ánh mắt phiếm hồng mang, chỉ trong nháy mắt quanh người hắn đã dấy lên liệt hỏa hừng hực.
"Thập Đại Hạn!"
"Ngươi cũng mở mang một chút Hỏa Thần Pháp Thể mà Mạc mỗ tự sáng tạo đi!"
"Oanh!"
Hư không chấn động.
Liệt diễm trên người Mạc Cầu đột nhiên lưu chuyển, hồng mang kinh thiên, Linh hỏa xen lẫn giữa trời, hóa thành một tôn hỏa diễm cự nhân cao hơn mười trượng.
"Rống!"
Cự nhân gào thét giữa không trung, tiếng chấn trăm dặm, đại thủ vung ra, cuốn theo không khí xung quanh nó, giống như năm ngón tay của thần sơn đang mạnh mẽ vỗ xuống.
Cự chưởng ngập trời, phạm vi gần một dặm đều bị nó bao trùm.
Bốn mươi chín năm!
Trong lúc bế quan dưỡng thương bốn mươi chín năm, dưới tình huống không thể động đậy, Mạc Cầu đã cảm ngộ lại toàn bộ võ học của mình một lần, thông hiểu thấu triệt.
Cho đến dung hội quán thông, sáng chế ra môn Hỏa Thần Pháp Thân này.
Môn công này cùng loại với biến thân dị thú của Trùng Ma và Vương Hổ, nhưng uy lực chỉ có hơn chứ không kém.
Nó lấy huyết mạch khống hỏa của Mạc Cầu làm cơ sở, Linh hỏa vì hình, Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân vì bản.
Ba thứ tương dung, lại thêm Thần thông Hỏa Thần Chú.
Hầu như dung hợp toàn bộ chỗ học cả đời của Mạc Cầu.
Một khi thi triển, huyết mạch hỏa diễm triệt để kích phát, Linh hỏa tương dung với bản thể, diễn hóa pháp thân, có thể bộc phát ra uy năng kinh khủng chỉ đứng sau Kim Đan cảnh.
Mà nay.
Luyện Sát thuật lại có đột phá, đột phá Thất phẩm, Luyện Sát Thành Cương, uy năng của Cương hỏa còn mạnh hơn trước đây.
Lúc này đã hóa thành Hỏa Thần Pháp Thể, giống như Thần linh thiên hàng, uy thế cực thịnh, áp đảo cả những dãy núi xung quanh. đao quang của Doanh Họa khi so với nó chỉ giống như một con giun con dế, bấm tay liền có thể diệt.
"Bành!"
Đao quang, hỏa diễm đụng vào nhau, một bóng người nghiêng nghiêng bay ra.
Chính là Doanh Họa.
"Âm Dương Cực Biến!"
"Khai!"
Doanh Họa rít gào trên không trung, toàn bộ làn da bị nứt ra, toàn thân chảy máu, khí tức lại tiếp tục tăng vọt, cơ thể hóa một vệt huyết sắc đao mang chém tới.
"Phiên Thiên Chưởng!"
Mạc Cầu nghiêm mặt lại, Hỏa Thần Pháp Thể xoay người, đại thủ lại va chạm với đao mang.
Hỏa diễm tiêu tán, vương vãi tứ phương, liệt diễm cuồn cuộn đã làm cho rừng rậm hóa thành biển lửa hừng hực chỉ trong nháy mắt, cũng làm cho sắc mặt của đám binh sĩ trở nên trắng bệch, nhanh chóng bỏ chạy.
"Bành!"
Một bóng người ngã ầm xuống đất.
Thân hình Mạc Cầu xuất hiện ở trước mặt Doanh Họa, khí tức của nàng cực kỳ yếu ớt, trong mắt hắn hiện ra vẻ thương hại.
"Đáng tiếc!"
Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu, Linh quang phun trào trong mắt:
"Sưu hồn!"