Người dịch: Whistle
Bây giờ vị tiểu cô nương này vẫn còn không biết lời này của Mạc Cầu đại biểu cho cái gì, mở miệng hỏi:
"Ngài tên là gì?"
"Mạc Cầu, ngươi thì sao?"
"Con không có tên."
"Đát. . ."
Mạc Cầu hơi ngừng lại, nghĩ nghĩ rồi hỏi:
"Phụ thân ngươi họ gì?"
"Phụ thân con không có họ, mọi người đều gọi phụ thân là Nhị Lư Tử, mẫu thân của con họ Lý." Tiểu cô nương mở miệng.
Mạc Cầu sững sờ.
Lập tức lấy lại tinh thần, không khỏi cười khẽ.
Hắn lại quên mất người của thế giới này đều theo họ mẹ mà không theo họ cha.
"Sư phụ của ngươi họ Doanh, hay là ngươi lấy họ của sư phụ mình đi, ngươi chính là Tiên Thiên chi thể, liền gọi Thái Chân đi."
"Doanh Thái Chân, như thế nào?"
"Doanh Thái Chân, Doanh Thái Chân." Tiểu cô nương Doanh Thái Chân sáng mắt lên, lập tức gật đầu thật mạnh:
"Được, sau này con sẽ tên là Doanh Thái Chân!"
"Tiền bối." Tiết Thiên Thanh thận trọng mở miệng:
"Chúng ta đang muốn đi nơi nào?"
"Kinh thành." Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn về hướng kinh thành ở xa.
"Kinh thành?" Tiết Thiên Thanh nhíu mày:
"Chuyến đi kinh thành này xa chừng ngàn dặm, cho dù tiền bối không tiện thi triển Thần thông thì cũng nên mua mấy con ngựa chứ?"
"Nếu không cứ đi như vậy thì phải đi tới lúc nào?"
Mấy ngày nay, ba người vẫn luôn đi bộ, không chỉ đơn thuần là đi bộ, mà còn đi với tốc độ của người bình thường.
Giống như đang từ từ đo lường thế giới này vậy.
Cứ theo tốc độ này mà muốn đi đến kinh thành, đừng nói là mười ngày nửa tháng, sợ là một năm cũng chưa chắc đủ.
"Không vội." Mạc Cầu bình tĩnh nói:
"Thời cơ chưa đến."
. . .
Chạng vạng tối.
Trời chiều ngã về tây.
Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên một tảng đá nhắm mắt tu hành, tỷ muội Tiết gia thì đang bận nhóm lửa.
Doanh Thái Chân đang ở bên cạnh quan sát với ánh mắt hiếu kì.
"Hô. . ."
Nơi xa, tật phong chấn động, có hai bóng người mang theo một làn âm phong bay xuống phụ cận.
Âm phong tán đi, lộ ra hai người.
Tỷ muội Tiết gia ngừng lại, lặng lẽ nắm lấy thanh nhuyễn kiếm bên hông.
Mặc dù các nàng tự nhận mình bị ép đi theo Mạc Cầu, nhưng những người đánh lén trên đường đi cũng sẽ không bỏ qua cho các nàng.
Nào ngờ là người tới lại không có ý định động thủ, hắc bào đã che mất khuôn mặt, hai người cung kính nói:
"Trước mặt có phải là tiền bối truyền pháp của Thái Ất tông hay không?"
"Ừm." Mạc Cầu mở mắt:
"Có việc gì?"
"Nghe nói tiền bối thông hiểu vạn pháp, huynh đệ chúng tôi có một pháp môn muốn trình lên, cầu tiền bối chỉ điểm một hai." Một người trong đó mở miệng, nói xong liền quỳ một chân trên đất, một tay giơ lên một quyển sách.
Mạc Cầu gật đầu, một tay giơ lên rồi hút quyển sách tới, quyển sách bị gió thổi nhanh chóng lật từ đầu đến cuối, văn tự và hình vẽ trong đó đều đã được Mạc Cầu ghi nhớ.
Chỉ mới qua chốc lát, hắn liền đặt quyển sách xuống:
"Đúng là môn công pháp này có thể nhập Chân nhân truyền thừa, chẳng qua có chút tì vết nằm trong khâu vận chuyển."
"Một cái, tại Lâm Cù, làm công toàn tam chuyển, Minh Thông khiếu, sau đó mới có thể tiếp tục tu hành."
"Thứ hai, tại Tâm môn. . ."
Sau một khắc đồng hồ.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm!" Hai người quỳ xuống dập đầu, giọng nói hơi run, đồng thời lấy ra một vật trình lên:
"Vật này chính là Linh chi ngàn năm, là do huynh đệ vãn bối ngẫu nhiên lấy được, khó hưởng bảo vật, hiện giờ nguyện dâng lên cho tiền bối."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, thu hồi Linh chi.
"Vãn bối cáo từ!" Hai người lại cung kính thi lễ, sau khi đứng dậy liền chậm rãi rút đi.
Hai người vừa đi, lại có một bóng trắng bay tới:
"Tiểu nữ tử Liên Tuyết, khấu kiến tiền bối, tiểu nữ cũng có một môn Công pháp muốn mời tiền bối giải hoặc."
"Ngươi thân nhiễm lệ khí, sát cơ, oán niệm đầy người, không hợp môn quy của Thái Ất tông, không giải truyền thừa." Mạc Cầu vung tay áo:
"Đi đi!"
"Tiền bối!" Sắc mặt của nữ tử đại biến:
"Ta có Huyền thiết, có hai món quỷ khí. . ."
Ả ta còn chưa dứt lời thì trước người đã xuất hiện một cơn cuồng phong cuốn ả bay đi xa.
Bên tai chỉ có tiếng nói lượn lờ truyền đến:
"Nể tình ngươi còn lòng lương thiện, lúc này mới thả cho ngươi đi, chớ có nhiều lời."
Sau khi vị nữ tử này bị thổi bay, lại có ba nhóm người lần lượt quỳ xuống đất, dâng ra Công pháp bí tịch cầu Mạc Cầu giải hoặc.
Đồng thời trình lên bảo vật để trao đổi.
Cho đến lúc nửa đêm thì cảnh tượng này mới chấm dứt.
Tỷ muội Tiết gia ở bên cạnh xem đến ngẩn người, trong lúc nhất thời, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút xiêu lòng.
Bất quá vừa nghĩ tới cái chết của cô mẫu thì hai người lại nghiến răng nghiến lợi, kiềm chế ý định này.
. . .
Diêm La Tâm Kinh có tổng cộng mười ba tầng.
Luyện khí, Đạo cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, mỗi một cảnh giới đều có ba tầng, sau cùng là Hóa Thần tầng một.
Công này chủ tu Thần hồn.
Mà lực lượng thần hồn của Mạc Cầu vẫn luôn rất mạnh.
Trước khi vào trong tòa Động thiên này thì lực lượng thần hồn của hắn đã đạt tới Đạo cơ hậu kỳ, Tâm Kinh cũng luyện tới tầng sáu.
Trong bốn mươi chín năm ngồi dưỡng thương, mặc dù Nguyên Thần vẫn chưa khôi phục, nhưng nội tình căn cơ lại ngày càng vững chắc.
Mà nay.
Sau khi xem hết rất nhiều công pháp âm thần, thậm chí là cả Thập Đại Hạn của thế giới này, cảm ngộ về thần hồn của hắn lại tăng lên.
Lượng biến dẫn tới chất biến.
Trong cõi u minh, Mạc Cầu đột nhiên cảm thấy ngộ ra.
Không lâu sau đó liền sẽ đột phá Diêm La Tâm Kinh tầng thứ sáu.
Nếu như thành công, đến lúc đó Thần hồn của hắn có thể sánh ngang với Tông sư Kim Đan, có rất nhiều chỗ tốt với Mạc Cầu.
Cũng bởi vì vậy mà hắn mới không vội đến kinh thành.
Vả lại.
Ngưng Sát thuật cũng đã luyện thành Cương Hỏa, cũng cần có thời gian uẩn dưỡng, không thích hợp vọng động.
Tinh quang phun trào trong thức hải, ý niệm chập trùng, một môn Công pháp dâng lên trong lòng.
Thập Đại Hạn!
Thập là chỉ tam hồn thất phách.
Đối với người thường mà nói, tam hồn thất phách giấu trong thể xác, không thể đụng vào, nhưng lại có mặt ở khắp mọi nơi.
Cho dù là người tu hành, nếu không có bí pháp thì cũng khó có thể cảm nhận được.
Càng đừng đề cập đến việc dẫn động lực lượng trong đó.
Mà Thập Đại Hạn lại có thể kết nối với hồn phách, cũng mượn nhờ hồn phách đảo ngược cưỡng ép thôi thúc tiềm năng của nhục thân.
Môn công này chia tam hồn thất phách ra thành mười cái quan khiếu.
Mỗi mở ra một quan khiếu thì tương đương với mở ra tiềm năng của một bộ phận thân thể.
Khai Anh Phách thì tốc độ sẽ tăng lên gấp bội.
Khai Tinh Phách thì tinh nguyên mở rộng, sức khôi phục bạo tăng.
Lực Phách đại biểu cho lực lượng.
Khí Phách thì khí huyết như lang yên, có thể diệt yêu tà, có thể làm cho thực lực của người tu luyện tăng lên.
Trung Xu là lực bộc phát.
Thiên Xung Phách có thể khiến cho người ta tai thính mắt tinh, tâm tư bách chuyển, đồng thời còn có một pháp môn tương xứng là Vạn Nhận Quyết.
Vạn Nhận Quyết là một môn đao pháp cực kỳ phức tạp, phức tạp đến cực hạn, nếu như không có thần kinh phản ứng siêu phàm thì không thể thi triển.
Mà Thiên Xung lại mang ý nghĩa cực hạn phức tạp.
Linh Tuệ đại biểu cho trí tuệ, hóa phức tạp thành đơn giản, một câu liền hiểu, giống như khai Linh khiếu.
Thiên Xung, Linh Tuệ tương đối phức tạp.
Thiên Xung đại biểu cho tư tưởng, thế giới bên ngoài, sau khi mở ra liền có năng lực gặp qua là không quên được, có thể học được bất cứ pháp môn phát tạp gì trên thế gian.
Linh Tuệ đại biểu cho trí tuệ, nội quan nhân tâm, sau khi mở ra liền có thể học được những Công pháp yêu cầu ngộ tính cực hạn.
Mà tam hồn.
Một cái là thiên, một cái là địa và một cái là mệnh.
Thiên là dương, thiên nhân hợp nhất; địa là âm, âm hồn chi thuộc; mệnh là gốc, thọ nguyên chi cơ.
Mở hết toàn bộ Thập Đại Hạn cũng giống như kích phát hết toàn bộ tiềm năng của một người, không gì không làm được.
Cho dù là phàm nhân, nếu có thể mở ra Thập Đại Hạn thì cũng có thể sánh ngang với Chân nhân trong giây lát ngắn ngủi.
Đương nhiên.
Sau đó thì Thần hồn sẽ bị khô kiệt, nhục thân tiêu tịch mà chết.
Pháp này. . .
Tuyệt đối không phải Đạo cơ và Kim Đan có thể sáng tạo!
Chắc chắn là Nguyên Anh Chân nhân hoặc thậm chí là tồn tại cao hơn mới có thể hiểu rõ huyền diệu trong đó.
Mạc Cầu lẳng lặng cảm ngộ, không nhanh không chậm.
Diêm La Tâm Kinh tầng cuối cùng, một cái dựa vào tích lũy, một cái dựa vào cảm ngộ.
Âm hồn chi pháp trong thế giới này lại vừa vặn có thể cung cấp rất nhiều cơ hội cảm ngộ, thôi động Tâm Kinh đến tầng cuối cùng.
Đáng tiếc là Tâm Kinh tầng thứ bảy đã liên quan đến Kim Đan cảnh, tuy rằng pháp môn trong thế giới này rất nhiều, nhưng phẩm giai lại rất thấp.
Nếu như có đủ pháp môn để lĩnh ngộ thì có thể tiến giai nhanh hơn.
Ngô. . .
Mạc Cầu mở mắt ra, như có điều suy nghĩ.
Trên người hắn có một vật chính là tập hợp âm hồn đại thành, nếu có thể nhờ vào đó để cảm ngộ. . .
Hắn liền có thể xông mở toàn bộ cảnh giới hiện giờ!
Sau đó mới tu hành, những cảm ngộ này sẽ trở thành căn cơ lót đường.
. . .
Trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện mấy bóng người.
Ngụy Tồn Hoa chắp hai tay sau lưng, đón gió mà đứng, mặc cho tóc dài bị sơn phong thổi bay lên.
"Chủ thượng." Một con mãnh hổ có bộ lông màu đen tuyền gục đầu xuống, lặng lẽ mở miệng:
"Chúng ta đã đi sáu nhà tông môn rồi, thái độ của bốn nhà lập lờ nước đôi, một nhà trực tiếp đóng cửa không gặp."
"Chính có một nhà biểu thị có thể cung cấp trợ giúp."
"Hắc hắc. . ." Một đạo quỷ ảnh lơ lửng giữa không trung, trong miệng phát ra giọng nói trầm thấp:
"Xem ra những người này đã bị Thái Ất tông mua chuộc rồi, vậy mà quên luôn cả quy củ của triều đình."
"Không còn cách nào." Một người đầy lông, mặt như thương viên nghe vậy bèn lắc đầu nói:
"Trên đường tới đây, họ Mạc ban ngày giết địch hiển uy, ban đêm truyền pháp truyền nghề, hai bút cùng vẽ."
"Đương nhiên là cũng không có nhiều người có thể qua đó."
"Không sai." Ngụy Tồn Hoa gật đầu:
"Hiện giờ mới chỉ qua nửa năm thôi, thái độ của tu hành giới đối với Thái Ất tông đã như vậy rồi."
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi khi hắn đi tới kinh thành thì sợ là có thể xưng tông làm tổ, mang theo vô số môn nhân lao thẳng vào hoàng cung."
"Động thủ đi!"