Người dịch: Whistle
Chính là tìm được gần một trăm viên Thần thạch có kích thước khác nhau ở trong bảo khố của hoàng cung, đã bị hắn nhét vào trong túi.
Mỗi khi tách một viên Thần thạch ra thì đều có Thần lực, nhưng khi nhét chung lại một chỗ thì nó sẽ trở thành phàm vật.
Về phần phải làm cách nào để tinh luyện lực lượng huyền diệu trong đó thì Mạc Cầu lại không nghĩ ra.
Cũng không chỉ có tin tức xấu.
Bên Nhược thủy có chuyện kỳ lạ, có một tảng đá đã trải qua hơn vạn năm bị thiên lôi bổ vào mà lại không vỡ.
Nơi đây trùng hợp trở thành địa phương tiếng giai của Thiên Lôi Kiếm.
. . .
Mấy năm sau.
Từ khi Mạc Cầu vào trong Động thiên này đã qua 60 năm.
Trong hư không có sấm rền cuồn cuộn, Mạc Cầu chân đạp hỏa diễm, mắt hiện Linh quang, quét ngang bốn phương tám hướng.
Hồi lâu sau.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, mặt trăng lặn, mặt trời mọc.
Nháy mắt đã ba ngày.
Giữa thiên địa, không có dị dạng gì.
Cho dù hắn có thể phi độn vạn dặm, Thần niệm càn quét bốn phương, nhưng lại không phát hiện ra có người vượt giới.
Mưa phùn rơi xuống.
Mạc Cầu ngửa mặt lên trời nhìn về phía xa, tầm mắt lướt qua mây đen, nhìn thẳng thiên khung.
Xem ra.
Trong thời gian ngắn mình sẽ không thể trở về.
Chỉ là không biết đợi khi trận pháp hoàn thành thì tọa độ có thể liên thông được với Thái Ất tông không?
Sợ là quá sức!
Dù sao thế giới này cũng đã đi chệch hướng.
May mà ngoài tọa độ của Thái Ất tông ra thì trên tay hắn còn có tọa độ của Yển tông.
So sánh hai cái với nhau thì cũng chưa hẳn không thể tìm được một con đường ra.
Mạc Cầu trầm tư một lát, thân hình thoắt một cái, bay thẳng đến kinh thành.
Đại Chu năm 279, tân đế đăng cơ, cải hào thành Toàn Hữu, phong Thái Ất tông Toàn Chân giáo làm quốc giáo.
Tôn phong Mạc Cầu vì Thông Vi Truyền Pháp Chân Tiên.
Năm sau, gia phong Cửu Thiên Hỏa Linh Hiển Hóa Tế Thế Chân Quân, mấy năm sau lại gia phong Phổ Độ Nguyên Quân.
Tân đế, bản danh là Doanh Thái Chân.
Năm Nguyên Hữu thứ ba mươi mốt, Giáo chủ đầu tiên của Toàn Chân giáo - Quách Tử Dung vũ hóa thành tiên, truyền cho đệ tử Diệp Toàn Chân chấp chưởng.
Bệ hạ hạ chỉ tôn phong làm Thanh Hư Đạo Nhân.
Cũng ban danh Thiên sư.
Ba năm sau.
Phổ Độ Nguyên Quân hiện thế, điểm hóa Thanh Hư đạo nhân, ngày đó hào quang đầy trời, chúc mừng vinh đăng Đạo cơ.
Mới thoáng chốc.
Mạc Cầu đã vào Động thiên được chừng trăm năm.
. . .
Mây đen dày đặc phía chân trời, lôi đình cuồn cuộn, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang rền ngàn dặm.
Nơi này là Âm Uyên Lôi Vực.
Cũng là một trong tam đại cấm địa của Động thiên Thượng Thanh Huyền U, Lôi đình vang quanh năm, sinh linh khó nhập.
Hai cấm địa còn lại, một là Nhược thủy.
Nhược thủy rất sâu, được xưng là nối thẳng U Minh, bên dưới lại cực hạn lạnh lẽo, không có sinh linh có thể sống sót.
Hai là U ngục.
Cấm địa này tọa lạc ở nơi cực tây, quanh năm đều có Phệ Hồn Tiêu Cốt Phong thổi qua, còn có vô tận u hồn đang tàn phá ở nơi này.
Thiên địa chi uy, mênh mông vô biên.
Quy tắc trong những cấm địa kỳ dị này đều khác xa những nơi khác trong Động thiên, cho dù là lấy thực lực hiện giờ của Mạc Cầu thì cũng không thể dò xét toàn bộ.
Hắn đã từng đi qua Hắc ngục và Nhược thủy.
Mặc dù chỉ đi được nửa đường liền quay về, chưa thăm dò rõ ràng, nhưng đó cũng là nơi sâu nhất của thế giới này mà người tu hành có thể vào được.
Mạc Cầu tuyệt đối không tin đám người Trác Bạch Phượng có thể thâm nhập sâu hơn mình!
Nhưng mà.
Hắn vẫn không thể được cái bí địa thần bí kia.
Nơi này là chỗ cuối cùng.
Một ngày qua một ngày, một tháng lại một tháng.
Hai năm sau.
Mạc Cầu từ trong lôi đình đầy trời bước ra Âm Uyên Lôi Vực với vẻ mặt mệt mỏi, hắn bất đắc dĩ than nhẹ.
Không có!
"Tiền bối."
Tóc của Điền Ỷ đã bạc trắng, nàng đứng ở trên đỉnh núi nhìn thấy bóng người liền vội vàng chạy tới, mở miệng hỏi:
"Vẫn không có manh mối gì sao?"
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu, cho dù là tâm tính cứng cỏi, nhưng lúc này trong mắt hắn cũng phải hiện ra vẻ tiếc nuối:
"Xem ra bí cảnh không có duyên với ta."
"Không sao." Thời gian trôi qua, giọng nói của Điền Ỷ cũng trở nên có chút khàn khàn:
"Không tìm được cũng không sao, tiền bối đã là thiên hạ đệ nhất nhân, không có người nào là đối thủ của ngài."
Mạc Cầu lắc đầu, không nói thêm gì.
Từ trước tới giờ, thứ mà hắn muốn không phải là thiên hạ vô địch, mà là thời cơ hoặc là khả năng để tiến thêm một bước.
Nếu chỉ dựa vào tu hành, ở trong động thiên này, hắn đã khó có thể tiến thêm.
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng Pháp lực bên trong cơ thể hắn vẫn không thể đột phá Đạo cơ hậu kỳ, tiến bộ một tia đều cực kỳ gian nan.
Mà Doanh Dao lại có thể dựa vào lực lượng Thần thạch, mượn nhờ Linh tài đê giai, có khả năng tiến vào Đạo cơ hậu kỳ.
"Đúng rồi." Điền Ỷ đưa tay gỡ một cái túi từ bên hông xuống rồi đưa tới:
"Đây là Thần thạch thu thập được trong mấy năm gần đây, bệ hạ nói, thứ này đã càng ngày càng ít."
"Ừm." Mạc Cầu thu hồi ý niệm, nhận lấy cái túi:
"Thần thạch trong thiên hạ vốn có hạn lượng, cho tới bây giờ mà vẫn có thể tìm được đã vượt ngoài dự liệu của ta."
Nói xong, Mạc Cầu nhẹ nhàng gật đầu với Điền Ỷ rồi mang theo nàng độn ra ngoài lôi đình.
. . .
Mấy ngày sau.
Trên một đỉnh núi.
Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên đá, trước người có ba trăm viên Thần thạch to to nhỏ nhỏ đang lơ lửng.
Dưới sự khống chế của hắn, thần thạch lượn vòng theo thứ tự, dần dần dung hợp lại, muốn ghép thành một thể.
Nhưng mà.
Giữa những viên Thần thạch tồn tại một lực đẩy cực kỳ lớn, càng đến gần lực đẩy này càng lớn.
Chỉ có mấy viên thì cũng không sao.
Nhưng số lượng càng nhiều thì lực đẩy này sẽ tăng lên theo cấp số nhân, ngay cả hắn cũng cảm thấy cực kỳ phí sức.
Không biết đã qua bao lâu.
Một tấm bia đá tàn tạ cao hơn một trượng xuất hiện giữa không trung.
Bia đá tràn đầy vết rách, lại không hoàn chỉnh, chắc là một góc nào đó của một tấm bia đá.
Mơ hồ còn có thể phân biệt ra một cái văn tự thời cổ.
"Minh. . ."
"Bành!"
Còn chưa chờ Mạc Cầu nhìn rõ, lực đẩy đã tăng vọt, rất nhiều Thần thạch gào thét bay tứ tung.
"Bạch!"
Bóng người lắc lư.
Đợi khi Mạc Cầu hiện thân lần nữa, rất nhiều Thần thạch đều đã được hắn bỏ vào trong Túi Trữ vật.
"Minh?"
"Cái gì minh?"
"U Minh?"
Mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng hắn lại có một cảm giác mơ hồ là cái chữ kia sẽ có huyền diệu khác.
Nếu như có thể nhìn thêm vài lần thì sẽ có không ít chỗ tốt.
Nhưng mà. . .
Mạc Cầu lắc đầu thu liễm tâm tư, ngẩng đầu nhìn về chân trời cách xa mấy chục.
Ở nơi đó, lôi đình như rắn cuồng vũ, có một vật đang đứng sừng sững giữa không trung.
Thiên Lôi Kiếm!
Sau khi vơ vét tất cả Linh vật của Doanh Dao, Thi hoàng, và cả triều đình thì Thiên Lôi kiếm đã có thể tiến giai.
Hiện giờ đã tới thời điểm then chốt.
Không bao lâu sau.
"Đôm đốp!"
Nương theo một tiếng vang xé rách hư không, chợt xuất hiện một đạo lôi đình nối liền đất trời.
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, không lùi mà còn tiến tới, hóa thành một vệt lưu quang bay thẳng tới lôi đình.
Thân ở giữa không trung đã toàn lực vận chuyển Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết.
Thanh Thiên Lôi Kiếm ở chính giữa lôi đình giống như sống lại, không ngừng luyện hóa lôi quang xung quanh.
Từng tia điện quang màu xanh thẳm dần dần ngưng tụ.
"Oanh!"
Một lúc nào đó.
Một đạo Cửu Tiêu Lôi Đình làm xương, ngàn vạn lôi điện làm mũi, Thiên Lôi Kiếm đứng sừng sững ở trong hư không.
Kiếm này giống như vạn lôi chi tôn.
Chỉ đứng lẳng lặng ở nơi đó đã làm cho lôi đình bạo động hỗn loạn ở xung quanh trở nên tĩnh lặng.
Mạc Cầu độn tới gần, dừng lại.
Thanh Thiên Lôi Kiếm ở trước mắt đã đại biến.
Ngàn vạn lôi điện đang chạy trên thân kiếm, không ngừng phun trào, thời thời khắc khắc đều đang toả ra uy lực làm cho người ta phải sợ hãi.
Nó chỉ lặng lẽ đứng đó, hư không dường như cũng có chút lõm vào.
Pháp bảo!
Thiên Lôi Kiếm đã thành công tiến giai, hóa thân Pháp bảo.
Nhưng mà có lẽ là vì lôi đình trên thế giới này nên lôi quang trên thân kiếm lại không tạo ra cho người ta cảm giác chí cương chí dương.
Lôi đình u lãnh, cuồng bạo giống như đến từ Cửu U, lóe lên những vầng sáng làm cho người ta cảm thấy rùng mình.
Cửu U Thần Lôi!
Mạc Cầu vừa vươn tay chạm vào đạo lôi đình kia thì da thịt trên tay đã lập tức nứt ra, máu tươi bắn tung tóe.
Dường như Giáp Binh Thối Thể Đại Pháp và Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân đã hoàn toàn vô dụng.
Chẳng qua trên mặt hắn lại không có biểu tình gì, động tác cũng không thay đổi, bàn tay chỉ còn sót lại bạch cốt này đột nhiên nắm chặt.
"Đôm đốp. . ."
Lôi đình đột nhiên tụ lại thành một thanh Phi kiếm trong suốt dài hơn một xích, phi kiếm đang nằm trong lòng bàn tay Mạc Cầu.
Nhìn thật kỹ, thanh Phi kiếm này giống như do vô số dòng điện hội tụ tạo thành, nhưng lại hiện ra một loại cân bằng huyền diệu nào đó.
Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết!
Phi kiếm đang nằm trong lòng bàn tay Mạc Cầu run lên, Thần niệm cũng run theo, hai thứ giống như hòa làm một thể.
Trong cảm nhận của Thiên Lôi Kiếm, thế giới này tràn ngập âm khí, Lôi đình chập trùng ở xung quanh, không thấy sinh linh vật sống.
Ý niệm khẽ động.
"Bạch!"
Phi kiếm trong lòng bàn tay đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, một ngọn núi ở bên ngoài ba mươi dặm đột nhiên nứt vỡ.
Mạc Cầu lại đưa tay ra, Thiên Lôi Kiếm đã trở về trong lòng bàn tay.
"Không sai!"
Ánh mắt Mạc Cầu chớp động:
"Mặc dù chỉ vừa tiến giai, nhưng luận về lực sát thương thì thanh phi kiếm này đã không thua gì Phá Pháp như ý."
Đương nhiên.
Đó là bởi vì Phá Pháp như ý vốn đã không thiện đấu pháp.
Phá cấm, diệt pháp, mới là cường hạng của nó.