Mạc Cầu Tiên Duyên (Dịch Full)

Chương 547 - Chương 547. Xảy Ra Chuyện

Chương 547. Xảy Ra Chuyện Chương 547. Xảy Ra Chuyện


Người dịch: Whistle

Đang khi nói chuyện, bên ngoài có một cơn gió ập đến, một đạo hồng ảnh bọc lấy kình phong, bay vào trong tửu lâu.

"Băng Yến tỷ!"

"Cơ cô nương!"

"Thiếu đảo chủ!"

Đối mặt Cơ Băng Yến, xưng hô của mấy người đều không giống nhau.

"Các vị đều tới rồi à, xem ra là ta đến chậm." Cơ Băng Yến hào sảng cười một tiếng, phất tay ra hiệu:

"Mạc đạo hữu, chúc mừng chúc mừng!"

"Nghe nói trên đảo lại có thêm một vị Đạo cơ hậu kỳ, còn là một vị Luyện Đan đại sư, gia phụ gia mẫu đều có chút hân hỉ."

"Bất quá công vụ bề bộn, bọn họ không tiện tới đây, nhưng có chuẩn bị một chút quà tặng để cho ta chuyển giao."

"Mong rằng đạo hữu bỏ qua cho!"

Nói xong nàng liền đưa tới một cái Túi Trữ Vật.

"Cơ đảo chủ khách khí." Mạc Cầu uyển chuyển cư tuyệt, nhưng lại không chịu được đối phương nhiệt tình, chỉ đành thu lại.

Thần niệm quét qua, ánh mắt lập tức khẽ biến.

Thủ bút thật lớn!

Không hổ là Đảo chủ tọa trấn một phương tiên đảo, gia tư phong phú, vừa ra tay chính là đại thủ bút.

"Ngồi!"

"Chủ quán, mang thức ăn lên đi!"

"Tới liền. . ."

. . .

Cũng là Đăng Tiên cư.

Trong một phòng đơn cách nơi đám người Mạc Cầu ở không xa, một vầng sáng trong suốt bao phủ toàn trường.

Loại trận pháp phòng hộ này cực kỳ nhạy cảm, cho dù là thần niệm của Tông sư Kim Đan cũng sẽ bị phản ứng.

Trong phòng, có mấy người đang ngồi ngay ngắn.

Trong đó có một người đang nhìn một bóng người áo đỏ xinh đẹp qua cửa sổ đối diện, cặp mắt chớp động:

"Nàng chính là Thiếu đảo chủ sao?"

"Không sai."

Một vị nam tử khoác hắc bào ngồi ở đối diện khàn khàn nói:

"Mặc dù tu vi của Cơ Băng Yến không cao, nhưng trên người lại có vài vật bảo mệnh, muốn bắt được nàng cũng không dễ."

"Vả lại, nàng gần như không ra khỏi đảo, cho dù là phá lệ xuất đảo thì cũng sẽ có cao nhân đi cùng, làm việc vô cùng cẩn thận."

"Ngô. . ." Đối phương trầm ngâm:

"Lão độc vật, ngươi có nắm chắc hay không?"

"Đương nhiên là không thể mười phần chắc chắn rồi." Một ông lão cầm cây quải trượng xà hình trong tay chậm rãi tiếp lời:

"Nhưng nếu có thể để cho ta tới gần nàng trong vòng ba trượng thì có thể vô thanh vô tức hạ được Tỏa Tâm độc."

"Tỏa Tâm độc, loại độc mà ngay cả Tông sư Kim Đan cũng không thể giải được?" Người áo đen chất vấn.

"Ít nhất là trước mắt vẫn chưa có người có thể giải được!" Lão ta cười khẽ, vẻ mặt tự tin.

Trong tràng yên tĩnh.

"Cơ Trường Không già rồi mới có con, cho nên cực kỳ sủng ái đứa con gái duy nhất này, bắt được nàng liền có thể áp chế ông ta."

"Vả lại. . ."

"Nếu như họ Cơ không thành Kim Đan thì cũng thôi, nhưng nếu như chứng được Kim Đan thì nhất định sẽ là hai vợ chồng đồng thời thành tựu."

Sắc mặt của mấy người hơi thay đổi.

Hai vị Tông sư Kim Đan, vả lại còn là thông thạo hợp kích chi thuật, sẽ đáng sợ đến bực nào.

Người áo đen lại mở miệng: "Theo ta được biết thì Cơ đảo chủ đang tìm kiếm bảo dược uẩn dưỡng Thần hồn, nếm thử đột phá."

"Bất luận có như thế nào thì cũng muốn làm được chuyện này."

"Đúng rồi!"

Giọng của gã ta trầm xuống, nói:

"Ta vừa mới nhận được tin tức, vụ giao dịch lần trước có mấy cái cá lọt lưới, bọn chúng đang ở trên đảo."

"Cá lọt lưới?"

"Ai?"

"Vài tên Đạo binh, bây giờ còn không rõ bọn hắn đang giấu ở đâu, nhưng nếu như không giải quyết được, sợ là phiền phức sẽ không nhỏ!"

........

Mùi rượu không sợ ngõ nhỏ sâu!

Lời ấy dùng trên hiệu thuốc Thanh Nang liền rất thích hợp.

Mặc dù trong hiệu thuốc không bán nhiều loại linh dược, giá cả thì đắt đỏ, Luyện đan cũng thu rất nhiều thù lao.

Nhưng thuật luyện đan của Mạc Cầu lại cực kỳ tinh diệu, trải qua hơn một năm lên men, bây giờ đã dần dần dương danh.

Linh đan Thượng phẩm gần như không có độc đan.

Phẩm giai cực cao, xác suất thành công và tỷ lệ xuất đan cũng vượt xa người khác, tiếng lành đồn xa.

Những tu sĩ cấp thấp thì không rõ ràng cho lắm.

Nhưng trong hàng ngũ tu sĩ Đạo cơ, thanh danh của hiệu thuốc Thanh Nang đang ngày càng vang dội.

Thậm chí.

Bảy loại đan dược chỉ vừa được bày lên kệ hàng thì đã bị người mua sạch sành sanh.

Ở bên ngoài, tăng giá một thành cũng có người tranh mua.

Đương nhiên.

Người có thể mua được cũng không phải là người bình thường.

Về phần việc nhận luyện đan dùm của Mạc Cầu, lịch trình cũng đã được xếp đầy.

Nếu như hắn nguyện ý cởi bỏ giới hạn, sợ là không cần đến mấy chục năm liền đã có thể phú giáp một phương.

Nhưng mà, Mạc Cầu không chỉ không nhận nhiều, ngược lại còn cực kỳ bắt bẻ.

Thời gian luyện chế quá dài không tiếp, công hiệu cổ quái không tiếp, số lượng quá nhiều cũng không tiếp.

Số lượng đan dược được bán trong tiệm thuốc cũng không tăng lên, vẫn dựa theo lượng cung cấp lúc trước.

Tóm lại.

Chỉ cần là những chuyện làm chậm trễ việc tu hành thì hắn đều không làm!

Cùng với đó.

Danh hào luyện đan đại sư của Mạc Cầu cũng dần dần vang dội, người ở trên Đằng Tiên đảo đều biết đến.

Hắn còn trở thành thượng khách của các thế lực trên đảo, ngay cả vợ chồng đảo chủ cũng tự mình đăng môn bái phỏng.

Có thể nói:

Nói cười chỉ nho gia, qua lại chẳng kẻ phàm.

Mà thái độ của hắn thường là trong sự xa lánh lộ ra vẻ lãnh đạm, không tận lực kết giao quyền quý.

Được mời Luyện đan thì đa phần đều từ chối nhã nhặn.

Như thế đến nay, mặc dù hắn là một người cô đơn, nhưng địa vị lại có vẻ hơi siêu nhiên.

. . .

Động phủ của Mạc Cầu tọa lạc ở dưới chân của một ngọn núi vô danh, bên trong có hơn mười gian thạch thất, diện tích chừng vài mẫu, không tính là lớn.

Nhưng là tiết điểm linh khí, linh cơ sinh động, có ích rất nhiều cho việc tu luyện.

Trong tĩnh thất.

Mạc Cầu khoanh chân đả tọa, Thiên Lôi Kiếm đang chập trùng bên trái, Ngọc như ý đang run rẩy phía bên phải, liệt diễm quấn quanh người.

Tầng ngoài của làn da có một vầng hào quang dày ba tấc, Giáp Binh Phù văn lấp lóe, trông như một tôn Chân Tiên.

"Hô. . ."

"Hút. . ."

Phần bụng có chút chập trùng, Linh khí xung quanh liền hóa thành những luồng khí lưu chui vào trong cơ thể.

Mạc Cầu vận chuyển pháp quyết, Linh khí hóa thành Pháp lực với tốc độ kinh người, tư dưỡng nhục thân, hồn phách.

Còn có một viên đan dược đã sớm nhập ngũ tạng.

Lúc này, đan dược đang phát huy dược hiệu, một luồng năng lượng khổng lồ từ trong cơ thể tuôn ra, phóng ra khắp toàn thân.

Sau đó.

Nhục thân và pháp lực cùng nhau hành động, thôn phệ năng lượng, nhanh chóng luyện hóa.

Theo thời gian trôi qua, tu vi và thực lực của Mạc Cầu cũng từ từ tăng trưởng.

"Ông. . ."

Linh quang run lên, lập tức nội liễm.

Mạc Cầu mở mắt ra, thầm vận Pháp lực, trên mặt lộ ra ý cười hài lòng.

Quả nhiên!

Ngoại giới Linh khí tràn đầy, tốt hơn Động thiên Thượng Thanh Huyền U không biết bao nhiêu lần!

Có lẽ là hơn trăm năm chưa từng trải qua Linh khí tẩm bổ, cho nên khát vọng cực độ.

Có lẽ là vì Huyết đan đã cải tạo huyết mạch, trở nên càng thân thiết với Linh khí hơn.

Tóm lại.

Bây giờ, tốc độ luyện hóa thiên địa linh khí của hắn đã nhanh hơn trăm năm trước chừng mấy lần.

Tu vi cũng đang tăng trưởng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Cứ theo tốc độ này, tăng thêm Linh đan trợ giúp, ngày khác chưa chắc không có hi vọng dòm ngó Kim Đan.

Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, từ trên người lấy ra một miếng ngọc bài.

Ngọc bài đang lấp lóe những vầng sáng trong suốt, Thần niệm quét qua, một luồng tin tức từ bên trong trồi lên.

"Đấu Giá hội!"

Mạc Cầu lộ vẻ trầm tư.

Miếng ngọc bài là do Hàn Nghiệp tặng cho hắn, dùng để truyền một chút tin tức.

Lần này có một buổi đấu giá sắp tổ chức, ông ta hỏi Mạc Cầu có muốn đến đó không.

Theo lời Hàn Nghiệp thì thế lực đứng sau buổi đấu giá này chính là Thánh tông, một trong tam đại thế lực của Vân Mộng Xuyên, mấy năm mới tổ chức một lần, cơ hội khó được.

Mỗi lần đều có đồ tốt hiện thế, thậm chí trước đây còn từng xuất hiện một món Pháp bảo.

Có lẽ sẽ có thứ mà Mạc Cầu cần.

Chuyện phải lo lắng duy nhất chính là quan hệ của Thánh tông và Cửu Giang minh không được tốt lắm, đấu giá hội cũng được tổ chức ở bên ngoài.

"Hửm?"

Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu liền cúi đầu xem kỹ tin tức bên trong ngọc bài, hắn thình lình phát hiện tin này đã được truyền từ nửa tháng trước.

Hiện giờ sợ là đấu giá hội này đã bắt đầu rồi.

Nghĩ nghĩ, hắn bèn đứng lên, mở cửa động phủ ra, hóa thành một dải hỏa tuyến độn ra ngoài.

Cơ hội khó được.

Hắn không nguyện ý bỏ lỡ, vả lại cũng cách không xa, bối cảnh lại thâm hậu, chắc sẽ không có nguy hiểm gì.

"Đinh. . ."

Trong lúc phi độn, Túi Trữ Vật lại truyền đến dị hưởng.

Mạc Cầu nhíu mày, từ trong đó lấy ra một tấm Truyền Tấn phù, thần niệm đảo qua, độn quang lập tức trì trệ.

Sau một khắc.

Hỏa tuyến rẻ ngoặt lao thẳng tới phiên chợ trên đảo.

Không bao lâu sau.

"Thế nào?"

Mạc Cầu xuất hiện ở hiệu thuốc Thanh Nang, nhìn về phía Hàn gia tỷ muội:

"Vội vàng đưa tin cho ta như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Tiền bối." Hai nàng lộ ra vẻ hoảng loạn:

"Ngô hộ viện đã xảy ra chuyện!"

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, các ngươi đừng nóng vội, từ từ nói, hai người Hầu Triệu đi đâu rồi?" Mạc Cầu quét mắt nhìn hiệu thuốc to lớn nhưng lại trống rỗng của mình, ngoài hai tỷ muội trước mặt ra thì không có người nào khác.

Về phần Ngô hộ viện, là người mà Hầu Triệu giới thiệu tới, cũng từng là Đạo binh ở trên đảo.

"Vâng!" Tâm tính của Phái Văn tương đối trầm ổn, sau khi bình ổn cảm xúc, nàng liền nói nói:

"Hôm trước, chúng tôi đã nhận được Bí Nguyên tán mà tiền bối luyện chế, theo lý nên để cho Ngô hộ viện đưa cho Dương gia."

"Kết quả. . ."

Sắc mặt nàng khẽ biến, nói:

"Từ khi Ngô hộ viện rời đi đến giờ vẫn chưa trở về, ngay vừa rồi, bản mệnh hỏa diễm của Ngô hộ viện cũng đã dập tắt."

Nói xong, nàng liền đưa cho Mạc Cầu một miếng ngọc bài.

Bình Luận (0)
Comment