Người dịch: Whislte
"Vài ngày trước, một vị hảo hữu của tại hạ phát hiện ra di phủ của một vị tiền bối trong Hỗn Loạn vực, xem tình huống thì chưa bị người mở ra." Tần Minh Tạ truyền tin:
"Tòa di phủ này đã bị thủy pháp và độc chướng bao phủ, trùng hợp là đạo hữu lại thông thạo hỏa pháp và luyện đan, đạo hữu không ngại đồng hành chứ."
"Đợi khi phá vỡ cấm pháp thì đạo hữu sẽ được chọn trước một món đồ ở bên trong."
"Tiền nhân di phủ." Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, lập tức lắc đầu:
"Được rồi, tại hạ phúc duyên nông cạn, lại gặp phải nhiều tai kiếp, nên sẽ không tham dự chuyện này."
"Bất quá, đa tạ hảo ý của đạo hữu!"
Hỗn Loạn vực danh phù kỳ thực, thường xuyên có người vẫn lạc, cũng có người vì tiện làm việc mà thiết lập động phủ ở trong đó, sau này khi người đó gặp nạn thì động phủ sẽ trở thành di phủ, tiền nhân di phủ là cơ duyên thường thấy nhất trong Hỗn Loạn vực.
"Đạo hữu không suy nghĩ thêm một chút sao?" Tần Minh Tạ nhíu mày, y không ngờ là Mạc Cầu lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, bèn nói:
"Chủ nhân của tòa di phủ này là một vị Tông sư Kim Đan, lại thông thạo vu cổ chi thuật, đối với đạo hữu cũng có chỗ tốt."
"Quên đi." Mạc Cầu lắc đầu:
"Trên người Mạc mỗ còn có không ít đan dược cần phải luyện chế, không tiện đi xa, thật sự xin lỗi."
"Như vậy à. . ." Tần Minh Tạ lộ vẻ tiếc nuối.
Y là thật lòng tới mời Mạc Cầu.
Cho dù Mạc Cầu không am hiểu đấu pháp, nhưng tu vi Đạo cơ hậu kỳ lại là thật.
Nếu như có thể đồng hành, trên đường có gặp phải phiền toái gì thì cũng là một cánh tay đắc lực.
Huống chi, Mạc Cầu còn thông thạo thuật pháp hệ Hỏa, giải độc, cũng là nhân vật mấu chốt để giải cấm chế di phủ.
Nhưng Mạc Cầu thực sự là không có hứng thú.
Truyền thừa trên người hắn đa phần là của Thái Ất tông, tuyệt không thua kém một vị Tông sư Kim Đan.
Thậm chí ngay cả Pháp bảo cũng đều có hai món.
Di phủ của một vị Tông sư Kim Đan lại khả năng gặp được nguy hiểm, đối với Mạc Cầu cũng chẳng có lực hấp dẫn gì.
Tần Minh Tạ nghĩ nghĩ, nói:
"Mạc đạo hữu, không biết đạo hữu có nghiên cứu về cách giải độc chướng hoặc là có Linh đan giải độc không?"
Nếu người đã không đi, vậy chỉ đành tìm kiếm dược vật.
"Độc chướng thiên kì bách quái, nhiều vô số kể, cho dù Mạc mỗ có đan dược, nhưng cũng không thể tận chế." Mạc Cầu lắc đầu:
"Bất quá, nếu là có phương hướng nhất định thì cũng có thể thử một chút."
"Dạng này. . ." Ánh mắt Tần Minh Tạ khẽ nhúc nhích:
"Vừa vặn, vị hảo hữu kia của tại hạ cũng sắp trở về rồi, còn mang theo một sợi độc chướng, làm phiền Mạc Cầu xem thử?"
"Nếu như có thể giải quyết, chúng tôi sẽ có thâm tạ!"
"Chuyện này không thành vấn đề." Mạc Cầu gật đầu đáp ứng:
"Nhưng mà cho dù có thể phối chế ra giải dược thích hợp thì cũng không xong trong một sớm một chiều được, chuyện này có thể cần một khoảng thời gian."
"Đây là đương nhiên!" Tần Minh Tạ vui mừng trong lòng:
"Chúng tôi cũng cần chuẩn bị một số thứ, còn cần phải tập hợp thêm mấy người, năm nay cũng chưa chắc có thể khởi hành."
"Ừm."
Đang khi nói chuyện, hai người đã bước tới trước một đầm nước.
"Ông. . ."
Linh quang đảo qua, thân hình của hai người lập tức biến mất không thấy gì nữa.
. . .
Đấu giá hội được tổ chức trên một chiếc lâu thuyền.
Chiếc lâu thuyền này còn lớp hơn chiếc Độc Long Thần Chu của Thái Dật Tiên gấp mười có lần.
Tầng cao nhất chính là nơi tổ chức đấu giá.
Dưới một tầng được dùng làm nơi ở tạm thời cho những tu sĩ tới đây, cũng có một hội giao dịch nhỏ do các tu sĩ tự tổ chức.
Người có tư cách nhận lời mời đều không phải hạng hời hợt.
Liếc mắt nhìn quanh, chừng 5-6 thành đều là Đạo cơ, mấy người còn lại đều che đậy khí tức.
Đa số người đều đeo mặt nạ, những người không đeo mặt nạ giống như Mạc Cầu lại cực kỳ hiếm thấy.
Cũng vì vậy mà có không ít người tới chào hỏi.
"Mạc đạo hữu!"
"Mạc đại sư!"
"Mạc huynh."
Hàn Nghiệp mang theo một cái mặt nạ quỷ tiến đến phụ cận, vừa nghe được giọng nói quen thuộc này thì Mạc Cầu đã nhận ra thân phận.
"Ta còn tưởng rằng Mạc huynh không tới, bây giờ thì lại rất đúng lúc, đồ tốt của đấu giá hội vừa mới bắt đầu."
"Mạc mỗ không chú ý tin tức nên tới chậm một chút." Mạc Cầu gật đầu:
"Bất quá trong túi tại hạ rỗng tếch, lần này đến đây cũng chỉ là để thêm kiến thức, sợ là không mua được vật gì tốt."
"Mạc huynh nói đùa." Hàn Nghiệp khoát tay:
"Chỉ cần Mạc huynh đồng ý buông tay buông chân hành động, Linh thạch đối với huynh cũng chỉ là một con số mà thôi."
"Đáng tiếc!" Mạc Cầu than nhẹ:
"Trong tay tại hạ xác thực không hề dư dả."
"Đúng rồi."
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi:
"Có danh sách về vật phẩm đấu giá không, hoặc là có thể gặp mặt người chủ sự ở nơi này không?"
"Cái này. . ." Hàn Nghiệp lộ vẻ chần chờ, nghĩ nghĩ, vươn tay dẫn hắn lên tầng hai:
"Đạo huynh đi theo ta."
Khi đến một gian tĩnh thất nào đó, Hàn Nghiệp gỡ cái mặt trên đầu xuống, thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Tuy là cái mặt nạ này rất tốt, nhưng lại quá chật chội, làm cho người hít thở không thông, thật sự là không hề dễ chịu."
"Đạo huynh chờ một chút, ta gọi người tới."
Ông ta nói một tiếng xin lỗi rồi để một mình Mạc Cầu ở lại trong tĩnh thất, còn bản thân thì bước ra ngoài.
Không bao lâu sau.
Một bà lão tay cầm quải trượng đầu rồng tập tễnh đi tới tĩnh thất.
"Mạc đại sư?"
"Không dám." Mạc Cầu chắp tay:
"Làm phiền đạo hữu."
"Không sao." Bà lão khoát tay, kéo một cái ghế rồi ngồi xuống:
"Lão thân thụ mệnh quản lý mọi chuyện ở đây, không biết Mạc đại sư muốn mua thứ gì?"
"Nếu như không quá quan trọng, nể mặt Mạc đại sư, ta có thể bán trước thời hạn."
"Làm phiền!" Mạc Cầu mở miệng:
"Tại hạ muốn một phần Âm Tuyết Cao Cực phẩm."
" Âm Tuyết Cao Cực phẩm?" Lão ẩu liền giật mình, không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang, từ trên xuống dưới quan sát kỹ Mạc Cầu:
"Thật sự là vượt quá dự kiến của lão thân, Mạc đại sư đang bắt đầu chuẩn bị chuyện Kết Đan sao."
Âm Tuyết Cao là một loại Linh dược dùng để điều hòa Nguyên Thần, nhục thân và Pháp lực, cực kỳ hiếm thấy.
Bình thường sẽ không có người dùng đến.
Nhưng nếu như muốn tiến giai Kim Đan thì cần tam nguyên giao hòa, hợp lại làm một, vật này ắt không thể thiếu.
Vật tương tự thì cũng có.
Nhưng Công pháp Mạc Cầu mà tu hành lại là Linh Cữu Bát Cảnh Công, thuộc âm, cho nên vật này là thích hợp nhất.
"Âm Tuyết Cao vốn là khó được, huống chi đạo hữu còn cần Cực phẩm." Lão ẩu lắc đầu:
"Rất xin lỗi, lần đấu giá hội này không có vật này."
"Vả lại, theo lão thân biết được, những vị đạo hữu đến đây cũng không có vật này."
"Như vậy à. . ." Mặc dù cũng đã đoán trước, nhưng Mạc Cầu vẫn không nhịn được lộ vẻ tiếc nuối, lắc đầu nói:
"Nếu vậy thì quên đi!"
"Bất quá." Lão ẩu vuốt ve cây long đầu trượng trong tay, nói:
"Lão thân có thể lưu ý thay đạo hữu, nếu như có tin tức sẽ báo cho đạo hữu biết, như thế nào?"
"Chuyện này đương nhiên là rất tốt." Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
Lấy năng lực hùng cứ Vân Mộng Xuyên của Thánh tông, tìm Linh vật Kết Đan là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Ừm."
Lão ẩu chậm rãi gật đầu, nở một nụ cười nhạt.
Xem ra, nếu như có Âm Tuyết Cao trong tay, vị này sẽ không cự tuyệt yêu cầu của mình.
"Mạc đại sư có cần gì nữa không?"
"Ngô. . ." Mạc Cầu nghĩ nghĩ, nói:
"Có pháp môn hệ hỏa không? Không cần bí bản, bản sao cũng được."
Cái gọi là bí bản chính là pháp môn bí truyền, một khi bán trên đấu giá hội, dựa theo quy củ sẽ không thể lưu lại bí bản.
Mà bản sao thì lại tương đối rẻ, bởi vì có thể sao chép rất nhiều bản.
"Có!"
Lão ẩu gật đầu.
. . .
Trong hoa viên.
Trăm hoa đưa nở.
Lúc này, hoa cỏ bốn mùa đều đang thể hiện vẻ đẹp của mình cho mọi người thưởng thức.
Cảnh sắc như vậy, chỉ có tiên gia thi triển thủ đoạn điều tiết khống chế sự thay đổi của bốn mùa thì mới làm được.
Dùng trên những loài hoa cỏ phàm tục, đối với Tiên gia bình thường mà nói là cực vi xa xỉ.
Mà lúc này.
Trong vườn lại không có mấy người chú ý đến đám hoa cỏ này, bọn họ đều đang vây quanh một vị nữ tử.
Cơ Băng Yến!
Là con gái duy nhất của Đảo chủ, cho nên Cơ Băng Yến rất được ưu ái, bất luận là ở nơi nào, nàng cũng là tiêu điểm.
"Thiếu đảo chủ, để tại hạ giới thiệu cho ngài một vị đạo hữu." Một người trẻ tuổi có tướng mạo anh tuấn vẫy tay:
"Vị này là Ngũ Độc thượng nhân, y thuật cao minh, đạo pháp tinh xảo, vài ngày trước mới đến đây dạo chơi, chính là thượng khách của Liễu gia."
"Thượng nhân, vị này là Thiếu đảo chủ của chúng ta, thiên tư thông minh, sớm đã đúc thành Đạo cơ, tiền đồ vô lượng."
"Gặp qua Thiếu đảo chủ." Ngũ Độc thượng nhân hơi khom lưng, đầu đầy tóc bạc, trong tay cầm một cây xà trượng, lão ta bước tới gần, trên mặt nở một nụ cười quỷ dị, khom người thi lễ:
"Nghe danh của Thiếu đảo chủ, hôm nay nhìn thấy, quả thật dung mạo bất phàm, thiên nhân hóa phàm."
"Thượng nhân khách khí." Cơ Băng Yến khách khí khoát tay, thân thể bỗng nhiên lảo đảo một cái, một tay nâng trán:
"Ngô. . ."
"Xem ra vừa rồi đã uống nhiều Linh tửu nên có chút váng đầu."
"Uống nhiều rượu sẽ có hại cho cơ thể, cho dù là Linh tửu, uống nhiều quá cũng là không tốt." Ngũ Độc thượng nhân gật đầu, nói:
"Thiếu đảo chủ nên chú ý cơ thể, tại hạ đi tiền viện trước."
"Được." Cơ Băng Yến hoàn hồn, gật đầu xác nhận:
"Thượng nhân đi thong thả."
Đối phương không hề ẩn tàng khí tức trên người, lộ ra tu vi Đạo cơ hậu kỳ, cũng đáng được tôn trọng.
Đợi khi rời khỏi vườn hoa, Ngũ Độc thượng nhân bỗng nhiên cúi đầu cười lạnh.
"Sao rồi?" Một giọng nói nhẹ nhàng thanh âm không biết từ đâu vang lên trong tai của Ngũ Độc thượng nhân:
"Đã hạ rồi?"
"Không sai." Ngũ Độc thượng nhân không hề cảm thấy ngạc nhiên về giọng nói này, cũng không ngừng bước, trong miệng lẩm bẩm nói:
"Chẳng qua loại độc này không phải là thất bộ tuyệt sát, nó cần thời gian để nhập xương, nhập tủy, nhập huyết mạch."
"Cho đến, nhập Nguyên Thần!"
"Đến lúc đó, cho dù là nàng có thoát thai hoán cốt, thậm chí là chuyển thế đầu thai thì cũng không thể loại bỏ loại độc này của ta!"
"Cần bao lâu?" Giọng nói kia lại vang lên.
"Nhanh thì nửa năm một năm, chậm thì 3-5 năm." Ngũ Độc thượng nhân mở miệng:
"Không thể quá nhanh, nếu như quá nhanh sẽ khó nhập Nguyên Thần, cũng dễ dàng bại lộ thân phận của ta."