Người dịch: Whistle
"Ngô. . ."
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn phương xa, trong cảm nhận xuất hiện một vật làm cho vẻ mặt ẩn dưới lớp hắc bào lộ ra sự vui mừng.
"Cuối cùng cũng xuất hiện!"
Hắn lập tức thay đổi pháp quyết, dị hương quanh quẩn trong tràng đột nhiên tụ lại, nhanh chóng lan ra xa.
Dị thú ở xung quanh lập tức sững sờ, nhao nhao giải tán.
"Tê ngang!"
Tiếng gầm rú quái dị chấn động tứ phương, một con giao long màu đỏ xuyên thủng đầm lầy nhào tới.
Trọng Minh Hỏa Mãng!
Khắp người của con giao long tràn đầy lân giáp, trên người bị nham tương nồng đậm bao phủ, hai con mắt trên đầu đang nhìn miếng huyết nhục ở cách đó không xa.
Tròng mắt của nó giống như hai ngọn đèn lớn, cách xa hơn mười dặm bao phủ đầm lầy.
Khí cơ biến hóa, Linh khí chập trùng, tận cùng hiển hiện.
Mạc Cầu đang ẩn thân trong tầng mây, thấy vậy liền không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
May mắn là không mình không bày trận pháp quá tốt.
Nếu không sợ là khó thoát được Pháp Nhãn của con Linh thú này, có lẽ cũng sẽ không dụ được con Trọng Minh Hỏa Mãng này.
Linh thú trong truyền thuyết quả nhiên bất phàm!
"Rống!"
Tiếng rống lại vang lên.
Ánh lửa xuyên qua dòng nước, mang theo từng tầng khí lãng có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhào tới huyết nhục.
"Răng rắc!"
Miệng lớn khẽ cắn, huyết nhục vào trong bụng.
"Tốt!"
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, đột nhiên bấm niệm pháp quyết.
"Xuất!"
"Hoa. . ."
Vô số sợi tơ đen thui từ trong huyết nhục toát ra, giống như ong vỡ trói buộc con giao long này.
Đồng thời đang lan tràn ra quanh người của con Trọng Minh Hỏa Mãng này với tốc độ kinh người.
Âm Hồn Ti!
Vật này lấy Thần hồn và Âm khí dùng bí pháp cô đọng mà thành, nhìn như tinh tế, nhưng lại cực kỳ cứng rắn.
Gọt kim đoạn ngọc dễ như trở bàn tay.
Nhất là sau khi trải qua Mạc Cầu luyện chế, dung nhập Cửu U Minh Hỏa, thậm chí nó còn không bị hỏa diễm khắc chế.
Mặc dù hiện giờ không phá được lân giáp của Trọng Minh Hỏa Mãng, nhưng cũng có thể làm cho nó không chạy thoát được.
"Tê ngang. . ."
"Rống!"
Chỉ một thoáng.
Trọng Minh Hỏa Mãng ngửa mặt lên trời gào thét, liệt diễm bôn dũng toàn thân, nước bùn xung quanh tung tóe tứ phương.
Nhưng mà.
Nó có ra sức giãy dụa đến mấy cũng không thoát được cái bẫy mà Mạc Cầu chuẩn bị cho nó.
Bên trong huyết nhục không chỉ ẩn giấu vô tận Âm Hồn Ti, mà còn hạ rất nhiều loại kỳ độc, mỗi giờ mỗi khắc đều đang hao mòn lực lượng của nó.
Ngay lúc Trọng Minh Hỏa Mãng đang ngày càng yếu dần, mắt thấy đã sắp không cầm cự được nữa, đột nhiên một có tiếng rống to từ phương xa vang lên:
"Ngừng tay!"
Âm như sấm rền, chấn động bát phương.
Trong tiếng rống này còn có một lực lượng chí dương chí cương, âm thanh vừa chạm vào thì Âm Hồn Ti lập tức nổ tung.
Chừng ba thành Âm Hồn Ti đã bị rách, hóa thành khói xanh lượn lờ tán đi.
Con Trọng Minh Hỏa Mãng sắp không cầm cự nỗi cũng mượn cơ hội này ra sức giãy dụa, như muốn đào thoát ra ngoài.
"Ai?"
Sắc mặt Mạc Cầu đại biến, thân hình thoắt một cái đã xuất hiện bên cạnh Trọng Minh Hỏa Mãng, nhìn về phương xa:
"Người là ai, tại sao lại làm hỏng chuyện tốt của ta?"
"Làm hỏng chuyện tốt của ngươi?" Tề Nguyên Hóa khó thở cả giận nói:
"Vì canh con vật này mà ta đã chờ đợi ba năm trời, còn thiết pháp để nó không thể ngủ được."
"Ngược lại là ngươi, nửa đường cướp mất là đạo lý gì?"
Không trách lão ta tức giận như vậy.
Trọng Minh Hỏa Mãng là một loại linh thú có tính cách ngày tết, sinh động một khoảng thời gian liền sẽ ngủ say mấy chục năm.
Trong lúc ngủ say thì một bộ phận lân giáp sẽ thuế biến.
Vì tìm được con thú này, Tề Nguyên Hóa đã tiêu rất nhiều sức lực thay đổi khí cơ xung quanh, thúc đẩy Linh thú thức tỉnh trước thời hạn.
Lại không ngờ rằng.
Vừa mới tỉnh lại thì Trọng Minh Hỏa Mãng lại không rơi vào cạm bẫy của lão ta, ngược lại bởi vì cơn đói mà lần theo mùi hương lao thẳng đến chỗ Mạc Cầu, đổi lại là ai thì cũng sẽ không cam lòng.
Nhưng mà.
Mạc Cầu lại không biết những chuyện này.
"Linh thú tới nơi này, lại bị tại hạ bắt bắt, chuyện này chỉ trách đạo hữu không đủ thủ đoạn, không thể trách người khác." Mạc Cầu lạnh lùng nói:
"Các hạ đừng có cố tình tới gây chuyện phiền phức, nếu không thì đừng trách tại hạ không khách khí!"
"Không khách khí?" Tề Nguyên Hóa giận quá hóa cười:
"Tiểu bối, hôm nay ta muốn xem thử ngươi sẽ không khách khí như thế nào!"
Âm lạc.
Lão ta trừng to mắt, Kim Đan trong cơ thể run rẩy, một cỗ lực lượng bao dung thiên địa tứ cực bổ nhào tứ phương.
Rõ ràng là tướng mạo của lão ta rất xấu xí.
Nhưng lúc này lại ngoại hiển thần uy, tóc dài tung bay giống như một vị Thần chưởng khống thiên đạo.
"Kim Đan!"
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, vô thức lui lại một bước.
Bất quá chỉ sau một khắc, hắn lại đột nhiên hừ lạnh, trong mắt hiện lên vầng sáng yếu ớt, xung quanh đột nhiên u ám.
U Minh Quỷ Vực!
Huyễn Thần Đại Pháp!
Diêm La Tâm Kinh tầng thứ bảy làm cho Thần niệm của hắn khuếch trương ra bốn phía như một tấm lưới lớn.
Cũng đánh về phía Thần niệm đột kích ở phía trên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn.
Mạc Cầu cảm thấy có đại lực vô hình đánh vào trong thức hải, toàn bộ Địa Ngục Đồ cũng vì đó mà run lên.
Thậm chí ý thức còn hiện ra vẻ mơ hồ trong giây lát.
Mà Tề Nguyên Hóa cũng cảm thấy hoa mắt, trong lòng giật mình, thân hình lập tức lùi lại phía sau vài dặm.
Thần niệm của đối phương âm lãnh quỷ dị, Kim Đan trong cơ thể chuyển động mấy vòng mới triệt để ma diệt.
"Hảo tiểu tử!"
Hai mắt Tề Nguyên Hóa co rụt lại, vẻ mặt ngưng trọng:
"Không ngờ là ở ngoài Hỗn Loạn vực này lại còn có thể gặp được một vị Kim Đan đồng đạo?"
Lực lượng Thần hồn mạnh mẽ như vậy.
Ngoài Tông sư Kim Đan ra thì sẽ không có người nào có được!
"Hừ!"
Mạc Cầu hừ nhẹ, không hề giải thích, trong lòng cũng buông lỏng một chút.
Nếu chỉ là Thần hồn ý niệm ngưng tụ thuần túy thì đương nhiên là hắn sẽ không bằng đối phương.
Nhưng nhờ vào thu hoạch trong Động thiên thế giới mà Mạc Cầu đã hiểu rõ hơn về hồn phách, nên lần so đấu Thần niệm này lại không rơi vào thế hạ phong.
Cho tới nay, Tông sư Kim Đan ở trong mắt hắn đều là nhân vật cao cao tại thượng không thể ngăn cản.
Bây giờ xem ra. . .
Cũng bất quá như thế!
Mạc Cầu liền chậm rãi nói:
"Tại hạ thực sự vô ý làm địch với đạo hữu, nhưng lại không thể mất con Trọng Minh Hỏa Mãng này được."
"Thật là trùng hợp." Ánh mắt Tề Nguyên Hóa chớp động:
"Tại hạ cũng nhất định phải lấy được con Trọng Minh Hỏa Mãng này."
"Ngược lại là đạo hữu, giấu đầu che mặt, không dám dùng mặt thật gặp người, chẳng lẽ là đang sợ cái gì sao?"
Đối với những tu sĩ ở xung quanh thì việc có một tên tà đạo xuất hiện ở gần đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Cho dù không có Trọng Minh Hỏa Mãng thì hôm nay lão ta cũng sẽ không bỏ đi.
Lão ta lập tức nói:
"Chúng ta cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào? Đến từ môn phái nào?"
"Hừ!" Mạc Cầu hừ nhẹ, vươn tay ra sau, năm ngón tay nắm chặt đầu của Trọng Minh Hỏa Mãng.
Lòng bàn tay phát lực, con Trọng Minh Hỏa Mãng dài đến trăm mét, nhục thân cường hãn đã bị hắn áp chế rất dễ dàng.
Dưới năm ngón tay của Mạc Cầu, lớp lân giáp cứng cỏi của nó lại trở nên mềm mại giống như vắt mì, có thể tùy ý nắm chặt.
Nhục thân mạnh thật!
Biểu lộ của Tề Nguyên Hóa khẽ biến, đột nhiên cười nói:
"Nếu đạo hữu không muốn dùng mặt thật gặp người, vậy thì đừng trách Tề mỗ không khách khí."
Dứt lời, thuỷ vực ở xung quanh đột nhiên chấn động.
Dòng nước trong vòng hơn mười dặm lập tức rung động và ập tới vị trí của Mạc Cầu với khí thế che khuất cả bầu trời.
Sóng nước nhấc lên, chỗ cao chừng trăm trượng có thừa, giống như một dãy núi ở đối diện đang sụp đổ.
Mạc Cầu cũng xem như thấy qua nhiều loại thuật khống thủy.
Nhưng chỉ cần giơ tay nhấc chân mà đã nhấc lên thủy triều thôi sơn liệt hải như vậy thì vẫn là rất ít thấy.
Hắn không hề nghi ngờ, cho dù là có một ngọn núi lớn đang đứng sừng sững ở nơi này thì cũng có thể bị uy lực mạnh mẽ của nó ép thành mảnh vỡ.
"Bạch!"
Âm phong thổi qua, hắn bay thẳng lên vân tiêu.
Tề Nguyên Hóa mặt không đổi sắc, một tay từ xa nhấn xuống:
"Lạc!"
"Răng rắc!"
Chân trời đột ngột xuất hiện lôi đình.
Trong mây đen, thủy khí hội tụ bằng tốc độ kinh người, trong nháy mắt đã hóa thành một màn nước treo giữa không trung.
Vô số điện quang đang du tẩu trong màn nước đột ngột đánh xuống.
Bên dưới có cự lãng cuồn cuộn, bên trên có màn nước bao trùm, trong lúc nhất thời đã tạo thành thế bao phủ bốn phía.
Còn có một cỗ uy áp của Kim Đan khóa chặt hư không, làm cho Mạc Cầu không thể ẩn vào trong hư không.
Năng lực của Kim Đan thật sự là kinh khủng!
"Ngươi tưởng rằng ta sợ ngươi đúng không!" Mạc Cầu cắn chặt răng, mi tâm sáng lên, đại thủ khẽ đẩy lên trên:
"Phần Thiên Đại Chú!"
"Oanh!"
Một đoàn lửa màu xanh lam sẫm bỗng nhiên xuất hiện, chớp mắt đã tăng vọt thành Phần Thiên chi thế.
Trong vòng mười dặm, quỷ hỏa quanh quẩn, đốt cháy hết thảy.
Dòng nước, lôi đình, thiên địa khí cơ cuồng bạo, bị đoàn liệt diễm này đốt cho tiêu tịch.
"Đôm đốp!"
"Oanh!"
Lôi đình chí cương chí dương va chạm với đoàn quỷ hỏa kia, nhưng lại không thể khắc chế, chỉ có thể tạo ra từng mảnh hỏa hoa.
Cương hỏa!
Liệt diễm, dòng nước, lôi đình xen lẫn giữa không trung, tạo thành một kỳ quan.
Lực lượng kinh khủng ẩn chứa bên trong cũng làm cho dị thú ở xung quanh mình run lẩy bẩy, ngay cả Trọng Minh Hỏa Mãng cũng thành thành thật thật co ro thân thể.
Đám tu sĩ ở ngoài mấy trăm dặm cũng đồng thời ghé mắt nhìn sang, sau đó sắc mặt lập tức đại biến, nhanh chóng bỏ đi.
Uy thế như vậy tuyệt đối là nhân vật mà bọn hắn không thể trêu chọc nổi.