Người dịch: Whistle
"Nàng sẽ không trách ngươi." Tần Nguyên Hương chậm rãi:
"Nếu như nàng ta biết bộ dáng hiện giờ của muội sợ là cũng sẽ khổ sở, liền xem như là vì tỷ tỷ của mình thì muội cũng nên vượt qua nỗi đau này."
"Muội đã nhận được quà của nàng, Đạo thể viên mãn, nếu như song tu với người khác thì tu vi nhất định có thể đại tiến, nếu không sẽ lãng phí thiên phú của mình, cũng cô phụ sự chờ mong của tỷ tỷ muội."
"Tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ cũng rất hiếm thấy, có thể lọt vào mắt lại càng ít, Mạc đạo hữu là thật sự không tệ."
"Biết." Cung Ngữ Nhu gật đầu, biết rằng dù có nói gì thì cũng vô dụng, chỉ đành mở miệng nói:
"Muội sẽ cân nhắc."
Sau khi từ biệt Tần Nguyên Hương, Cung Ngữ Nhu trở về phòng của mình.
Nghĩ nghĩ, nàng lấy linh chỉ ra. (chỉ = giấy)
Cầm bút viết xuống một phong thư.
"Ta hữu Kiều Tịch, vẫn luôn mạnh khỏe chứ, mấy tháng không có thư tín, thực sự có việc chậm trễ, mong rộng lòng tha thứ. . ."
"Sư tỷ đã tìm cho ta một vị đạo hữu, muốn tác hợp cho hai ta, người nọ có cái tên nghe rất quen tai."
"Mạc Cầu."
"Đáng tiếc."
"Người này tính tình đạm mạc, còn lộ ra vẻ âm trầm và lạnh lùng, làm cho người ta không thích, sợ là cũng sẽ không động tâm với. . ."
Nửa năm sau, phong thư này liền đến tay của một vị nữ tử.
Nữ tử này mặc một bộ váy trắng, tóc dài như mực, vô câu vô thúc, tùy ý xõa ở sau lưng, tướng mạo và khí chất đều bất phàm.
Một thanh cổ kiếm mang vỏ dài ba thước được treo bên hông nàng, ngoài vẻ hào hiệp ra, trên người nàng lại nhiều hơn một phần anh tư lăng lệ.
Nàng mở phong thư ra, đọc những dòng chữ viết trên đó với nụ cười nhạt trên môi, giống như trước mặt có một vị hảo hữu đang nói liên miên lải nhải.
Cho đến một cái tên nào đó xuất hiện.
Mạc Cầu!
Đôi mắt đẹp của Vương Kiều Tịch khẽ nhúc nhích, trong mắt hình như có rất nhiều suy nghĩ, nhưng lại lập tức nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục đọc chữ viết trong thư.
Vương Kiều Tịch từng nghe qua tình huống của Mạc Cầu.
Đúng như nàng suy nghĩ, mặc dù lúc vừa bắt đầu thì Mạc Cầu vắng vẻ vô danh ở trong Thái Ất tông, nhưng cuối cùng vẫn hiển lộ ra phong mang nhiếp người.
Kiếm Khí Lôi Âm!
Kiếm Quang Phân Hóa!
Hai đại Thần thông kiếm đạo tề tụ một thân.
Còn lấy tu vi Đạo cơ trung kỳ chém giết một vị đệ tử Chân Truyền của Bắc Đấu cung, danh chấn tông môn.
Nhưng cũng bởi vì vậy mà phạm vào kiêng kị.
Theo nàng biết, Mạc Cầu bị phán tội tự tiện giết đồng môn và bị phạt bế quan trăm năm.
Tiền đồ như thế nào thì còn chưa thể biết được.
Mặc dù kỳ hạn trăm năm đã qua.
Nhưng nàng đã không còn ở Chân Tiên đạo nữa, cũng không cố ý đi nghe ngóng tình hình hiện giờ của Mạc Cầu, nhưng nàng cũng biết là đối phương sẽ không ở bên này.
Vân Mộng Xuyên!
Thái Ất tông.
Hai nơi này cách nhau sao mà xa xôi?
Huống hồ, với tính tình của Mạc Cầu, nếu như xuất quan thì sợ là đang nghĩ cách Kết Đan, há sẽ lặn lội đường xa đến tận đây?
"Kiều Tịch." Một giọng nói từ tính của một người đàn ông ở ngoài phòng truyền vào:
"Sắp tới tổng đà của Cửu Giang minh rồi, gần đây có tiên sơn thất cảnh, có chút nổi danh, không bằng để ta mang muội đi?"
"Không được." Vương Kiều Tịch nghiêng đầu, vẻ không kiên nhẫn trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất:
"Lặn lội đường xa tới đây vốn đã vất vả cho Trương huynh rồi, trong khoảng thời gian này huynh hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, đến lúc đó lấy trạng thái tốt nhất đi gặp chư vị tiền bối."
"Không sao." Trương Vĩnh cười sảng khoái nói:
"Có thể được bầu bạn với Kiều Tịch thì một chút vất vả của Trương mỗ tính là gì, muội đã xem thư mà sư muội gửi tới rồi chứ, có nhắc tới ta không?"
"Chuyện này thì không có." Vương Kiều Tịch lắc đầu.
Vị Trương Vĩnh này và Cung Ngữ Nhu là sư xuất đồng môn*, nhưng tính cách của hai người lại khác biệt rất lớn. (bái chung một thầy)
Cung Ngữ Nhu tâm tính hào sảng, không bám vào một khuôn mẫu, làm người thân cận ưa thích, mà Trương Vĩnh lại có phần tham luyến ngoại vật, lại đặc biệt thích mỹ sắc.
Công pháp mà Trương Vĩnh tu luyện rất huyền diệu, cho nên bên cạnh gã ta chưa bao giờ thiếu nữ nhân, còn dùng hành phòng chi pháp chỉ đoạt âm bổ dương, cường tráng tự thân.
Mặc dù hiện giờ đã có tu vi Đạo cơ hậu kỳ, nhưng lại khí tức ngổn ngang, Thần niệm hỗn loạn, có thể nói là đã vô vọng đại đạo.
Nhưng bản thân gã ta lại chưa từ bỏ.
Đầu tiên là đánh chủ ý lên người sư muội Cung Ngữ Nhu, hi vọng mượn nhờ Đạo thể và thuần âm chi khí của đối phương để thuần hóa Pháp lực của bản thân.
Sau khi bị Cung Ngữ Nhu cự tuyệt không chút khách khí thì gã liền chuyển sang Vương Kiều Tịch.
Pháp môn mà Vương Kiều Tịch đang tu luyện chính là bí truyền của Chân Tiên đạo, linh tính mười phần, lại là xử nữ thuần âm chi thể, cũng rất có lợi với gã ta.
Nhưng đáng tiếc là đối với người khác lại chỉ có hại mà vô ích.
"Không có nhắc tới ta sao?" Trương Vĩnh lắc đầu, vẻ mặt không thay đổi chút nào, chỉ cười nói:
"Khi còn bé thì sư muội suốt ngày quấn lấy ta, bỏ cũng bỏ không được, bây giờ lại là bắt đầu ghét bỏ người sư huynh như ta rồi."
"Sớm biết. . ."
Ánh mắt Trương Vĩnh chớp động, nói:
"Ta nghe nói Cơ sư huynh và Mạc sư tỷ gọi sư muội tới Đằng Tiên đảo, thứ nhất là thay chủ trì Trận pháp, thứ hai là giới thiệu đạo lữ cho muội ấy."
"Kiều Tịch, sư muội của ta có xem trọng đối phương không vậy?"
"Ngữ Nhu không nói." Vương Kiều Tịch lắc đầu:
"Bất quá người kia là một vị khổ tu sĩ, vả lại tính cách âm trầm, sợ là không phải loại người mà Ngữ Nhu thích."
Chẳng biết tại sao.
Cho dù chỉ là một cái tên, cũng không phải là người mà mình nghĩ trong lòng, nhưng Vương Kiều Tịch lại không hi vọng người này dính líu quan hệ với người khác.
Dứt lời nàng liền vuốt vuốt lông mày, nói:
"Trương huynh, sắp tới nơi rồi, mấy ngày nay ta muốn bế quan tu hành, xin lỗi không thể đi du sơn ngắm cảnh với Trương huynh được."
"Tốt, tốt." Trương Vĩnh ở ngoài cửa liên tục gật đầu, đợi khi trong phòng không còn tiếng động nữa thì gã mới lưu luyến không rời rời đi.
"Cửu Giang minh!"
Trong phòng, Vương Kiều Tịch cách cửa sổ trông về phía xa, đôi mắt đẹp chớp lên.
Lần này nàng đi theo tiền bối tông môn tới đây, một là đến đây bái phỏng Cửu Giang minh theo thường lệ, hai là vì tìm kiếm cơ duyên Kết Đan.
Nàng đã là Đạo cơ hậu kỳ, nhưng thọ nguyên cũng không còn nhiều.
Nếu như lần này không thể tiến thêm một bước, đạo đồ cũng chỉ tới đây mà thôi.
Sau mấy chục năm nữa, đừng nói là trở về tông môn dưỡng lão, sợ là quãng đời còn lại đều phải vĩnh viễn ở lại Vân Mộng Xuyên này.
Nếu là như vậy. . .
Không!
Tâm ta tồn đại đạo, bách chết vô hối!
Ý niệm nhất định, tựa như Tuệ Kiếm chém qua, vẻ mê mang bên trong đôi mắt lập tức bị quét sạch sành sanh, chỉ có lăng nhiên chi ý thu hút tâm thần của người khác.
Nửa tháng sau.
Cửu Giang minh ở ngay trước mắt.
. . .
Đằng Tiên đảo.
Cung Ngữ Nhu đi ra phủ đảo chủ, khẽ vung tay áo dài, hóa thành một vệt lưu quang bay tới một khe núi tràn đầy trận văn.
"Tiền bối!"
Nàng rơi xuống trước một bệ đá, chắp tay thi lễ, chau mày nói:
"Trước mắt đã có ba vi Tông sư Kim Đan xuất hiện ở gần Đằng Tiên đảo, ngoài Mặc Vân ra thì còn hai vị Kim Đan của La gia."
"Trừ cái đó ra, có lẽ còn có cao thủ ẩn tàng chưa hề lộ diện."
"Rất nhiều hòn đảo ở bên ngoài có thiết lập tuần sát đều đã mất liên lạc, chỉ có một mình Tề tiền bối ở bên ngoài dây dưa với đám người này, sẽ không sao chứ?"
"Không cần lo lắng." Trên bệ đá, Lý Từ mở mắt ra, chậm rãi mở miệng:
"Pháp lực của Tề huynh hơn xa ta, thủ đoạn lại bất phàm, cho dù không địch lại, muốn rời khỏi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Bất quá. . ."
"Biến hóa nhanh như vậy, ngược lại là nằm ngoài ý định."
"Đúng vậy." Trên mặt Cung Ngữ Nhu lộ vẻ sầu lo:
"Thừa dịp thú triều vừa mới đi qua không lâu, người của Thánh tông bỗng nhiên xuất thủ, không thèm nể mặt ta Minh, đã có không ít Đạo binh bị giết ở bên ngoài rồi."
"Hiện giờ vẫn còn có không ít người không rõ tình huống, tu sĩ ở bên ngoài đảo thì càng là dữ nhiều lành ít."
Nói xong, nàng nhìn về phía đối phương:
"Tiền bối, trong minh nói thế nào?"
"Đang thương lượng." Lý Từ nhẹ nhàng gạt đầu, nói:
"Trong thời gian ngắn sẽ không có kết quả, việc cấp bách hiện giờ là giữ vững Đằng Tiên đảo, để xem ai kiên trì được lâu hơn."
"Chỉ cần chúng ta kiên trì đủ lâu, khiến cho người của Thánh tông người không vớt được chỗ tốt thì bọn hắn sẽ tự động rút đi."
"Vợ chồng Trường Không không ở đây, chỉ có ngươi mới có thể chưởng khống trận pháp này, không được chủ quan."
Ông ta cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt ngưng trọng.
Trận pháp trên Đằng Tiên đảo là do sư môn của Cung Ngữ Nhu thiết lập, vì chiếm cứ tài nguyên, nên chỉ có môn hạ đệ tử mới có thể chưởng khống trận pháp này.
Mà nay.
Cơ Trường Không và Tần Nguyên Hương đều không ở đây, chỉ có thể dựa vào Cung Ngữ Nhu.
"Vãn bối hiểu rồi."
Cung Ngữ Nhu hít sâu một hơi:
"Bất quá, trận pháp này chỉ có thể phát huy tác dụng khi ở trên đảo, người bên ngoài. . ."
"Đừng vội." Lý Từ nhắm mắt, nói:
"Dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của chúng ta, cho dù người của Hắc Thủy nhất mạch có tới thì cũng sẽ không nhiều, huống chi, lạm sát cũng không chỗ tốt gì với bọn hắn."
"Thả tin tức nói cho người bên ngoài hãy cẩn thận một chút, gần đây cố gắng đừng đi ra ngoài."
"Đúng!"
"Vài hòn đảo phụ đều có trận pháp, cho dù là Tông sư Kim Đan cũng phải phí một chút công phu mới có thể phá vỡ, có thể kéo dài được một khoảng thời gian." Lý Từ nói tiếp:
"Có những ai đang ở bên ngoài?"
"Hai vị đạo hữu của Diễn Nguyệt tông, vài vị tu sĩ của Vân Thủy tông, Hoàng gia, Mễ gia. . ." Nói đến chỗ này, Cung Ngữ Nhu hơi ngừng lại:
"Còn có Mạc Cầu."