Đêm.
Tinh quang ảm đạm.
Người trong kho hàng đã sớm rơi vào trạng thái ngủ say.
Trong một căn phòng nằm trong một góc nhỏ của viện lạc, nơi này vốn được dùng để cất giữ một chút tạp vật nhưng hiện giờ thì nó là nơi ở của Mạc Cầu.
Căn phòng không lớn, cũng chỉ cỡ mười mấy bình phương.
Một giường, một bàn, một án, cũng đã bày đầy phòng.
"Rầm rầm. . ."
Những tiếng động nhỏ đến mức không thể nghe thấy từ trong phòng truyền đến, giống như tiếng nước chảy róc rách, hồi lâu chưa ngừng.
Đó là âm thanh của khí huyết phun trào!
Hơn nữa trong cảm giác của Mạc Cầu thì khí huyết trong cơ thể hắn giống như thủy triều dâng trào lên, thanh thế mênh mông.
Tốc độ vận chuyển, lực đạo, đều viễn siêu dĩ vãng.
Da thịt, gân cốt, nội tạng được khí huyết không ngừng cọ rửa dưới liền trở nên càng mạnh hơn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Siêu phẩm Dưỡng Nguyên đan!
Hơn nữa còn dùng trăm năm bảo tham luyện chế, dược lực có thể nói là kinh người.
Mạc Cầu nhắm mắt lại, toàn lực vận chuyển Long Xà kình, thân thể có chút chập trùng, lực đạo cũng theo đó lao nhanh.
Từng tia bạch nhãn từ hắn trên người toát ra.
Đây là bởi vì tốc độ khí huyết dâng trào quá nhanh, nhiệt độ trong cơ thể quá cao tạo thành phản ứng dị hoá.
Nhưng quỷ dị nhất là da của hắn không hề hiện ra hồng nhuận, ngược lại hiện ra một màu xanh như ngọc trạch.
Giống như có một lớp phòng hộ cứng cỏi ngăn lại toàn bộ năng lượng trong cơ thể và không cho nó tiết ra ngoài chút nào.
Thiên La công!
Long Xà kình luyện hóa dược lực, Thiên La công cường hóa da thịt, hai thứ này ở trên người hắn phối hợp ăn ý.
Như vậy liền có thể giảm bớt lãng phí dược lực ở mức độ lớn nhất.
"Hô. . ."
Thật lâu sau, Mạc Cầu khẽ nhả một ngụm trọc khí, chậm rãi mở hai mắt ra.
Trong phòng cũng không nhóm lửa đèn, ban đêm càng ảm đạm, nhưng hai mắt của hắn lại có thể nhìn rõ ràng.
Theo thực lực tăng lên, ngũ giác của người tập võ cũng sẽ trở nên càng nhạy cảm.
Có thể nhìn ban đêm như ban ngày cũng chỉ là chuyện bình thường.
Nhẹ nhàng hoạt động thân thể một chút, hắn khẽ xoay bàn tay, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện them một thanh Thiết Mộc kiếm.
Ánh mắt thiểm động, vung mạnh cánh tay.
"XÌ.... . ."
Thiết Mộc kiếm ở tay phải xẹt qua cánh tay trái, tiếng xé gió vang lên, điều này nói rõ tốc độ và lực đạo cũng sẽ không kém.
Mà kết quả. . .
Một vết đỏ xuất hiện trên cánh tay.
Nhưng lại không thể làm rách da!
"Luyện Bì Đại thành." Trên mặt Mạc Cầu hiện vẻ vui mừng, tự lẩm bẩm:
"Có Thiên La công gia trì, lực phòng ngự da thịt sẽ mạnh hơn, e là cao thủ Đoán Cốt cũng bất quá như thế."
"Nếu như toàn lực bộc phát Long Xà kình, liền xem như đối mặt với cường giả Đoán Cốt cũng không cần sợ!"
Đây chính là sự tiến bộ của hắn trong hai ba tháng nay.
Có Công pháp, Đan dược, thực lực cũng sẽ ngày càng tăng, ngắn ngủi hơn một năm đã Luyện bì Đại thành.
Hiện giờ còn sắp bước vào cánh cửa Đoán Cốt.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Mạc Cầu cất bước đi đến góc phòng.
Nơi này có một cái thùng tắm đựng đầy thanh thủy, phía dưới còn có lửa than dư ôn chưa hết.
Lấy tay thử một chút nhiệt độ, hắn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó từ gầm giường lấy nhất cái bình thuốc ra.
Đem dược dịch trong bình thuốc đổ vào thùng gỗ, đợi cho dược dịch hòa lẫn với nước thì Mạc Cầu mới thoát y rồi ngồi xếp bằng trong đó.
Phương pháp tắm thuốc này đến từ mặt sau của tấm vô danh da thú kia, là dược vật phối hợp khi tu hành Thiên La công.
Vừa vào bên trong, dược dịch liền bắt đầu kích thích da thịt.
Ngứa tận xương, đau như bị kim đâm, mềm nhũn chập choạng. . . , những cảm giác kỳ quái nổi lên trong lòng.
Điều này cũng làm cho Mạc Cầu chau mày.
Nhưng mà hắn không dám khinh thường, cố nén khó chịu trong cơ thể, yên lặng vận chuyển khẩu quyết Thiên La công, chậm rãi thu nạp dược lực.
Thiên La công sở dĩ mạnh, công pháp chỉ đóng vai trò cực ít, bí dược mới là căn bản.
Không có bí dược, Thiên La công nhiều nhất chỉ tính nhập môn.
Mà có bí dược phụ trợ, môn công pháp lại có thể sánh vai Công pháp Luyện thể đỉnh tiêm, có lực phòng ngự kinh người với đao kiếm cùn khí.
Khuyết điểm duy nhất chính là bí dược khó luyện, dược liệu khó tề, lại cần hao phí đại lượng vàng bạc.
Những điểm này đã được Mạc Cầu giải quyết.
Đợi khi số lượng tinh thần trong Thức hải đầy đủ thì hắn sẽ cảm ngộ Thiên La công bí dược đầu tiên.
Sau khi thành công thu được phương pháp chiết xuất thì hắn đã đơn giản hóa nó.
Tuy rằng dược hiệu của phiên bản giản hóa kém xa bản gốc, nhưng lại có thể rất dễ dàng gom đủ dược liệu.
Đặc biệt là Liễu gia đang đại lượng xử lý dược liệu, hắn có thể chế tạo ra rất nhiều bí dược.
"Ùng ục ục. . ."
Trong thùng tắm, dược dịch đã bắt đầu nguội lạnh, vừa chạm vào da thịt liền bắt đầu tự động sôi trào.
Được chưng nấu dưới nhiệt độ cao, làn da của Mạc Cầu đã bắt đầu biến đỏ bừng, bên trong cũng phát sinh biến hóa rất nhỏ.
Giống như có vô số người đang giúp hắn thôi cung hoạt huyết, những loại cảm giác phức tạp thay nhau nổi lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
"Ác ác. . ."
Tiếng gà trống gáy vang làm cho cơ thể Mạc Cầu chấn động.
Mở mắt ra thì đã thấy có ánh sáng nhàn nhạt xuyên thấu qua khung cửa sổ rọi xuống căn phòng, trong bất tri bất giác trời đã sáng.
Lại nhìn về phía thùng tắm, chẳng biết lúc nào dược dịch đã biến thành thể rắn giống như da bị đông lạnh vậy, còn toát ra một mùi kỳ lạ.
Mạc Cầu vội vàng đứng lên, dùng nước lạnh ở bên để cọ rửa thân thể rồi thay y phục mới.
Đợi hắn xử lý xong xuôi thì trong nội viện đã có người bắt đầu làm việc rồi.
Một ngày mới.
Bắt đầu.
. . .
"Mộc Đậu, nhập kho ba mươi cân."
"Phù Dung diệp, nhập kho mười tám cân. . ."
"Vân nhĩ, xuất kho ba cân, thiện đường Nam Thành. . ."
Cửa kho, Mạc Cầu đã kiểm kê xong hàng hóa xuất nhập kho trong hôm nay, hắn thở nhẹ một hơi rồi đặt cây bút trong tay xuống:
"Việc của hôm nay đến đây là kết thúc!"
"Mạc đại phu, hôm nay ngài có muốn đi ra ngoài dạo không?" Có người mời hắn.
"Không được." Mạc Cầu lắc đầu, bưng một chén trà ở bên cạnh lên rồi nhấp một miếng, sau đó cười nhạt với đối phương rồi nói:
"Các ngươi đi đi, ta còn có việc muốn làm."
"Vậy thì thật là đáng tiếc." Kẻ mới hắn là người của Lôi gia, những ngày này bọn hắn vẫn muốn rút ngắn quan hệ với Mạc Cầu.
Chỉ là tính tình của vị Mạc đại phu này quá mức cổ quái.
Suốt ngày chỉ núp ở trong viện, đại môn không ra nhị môn không bước, còn tuân thủ quy củ hơn cả tiểu thư khuê các.
Lại thêm kiệm lời ít nói, vô dục vô cầu, để cho người khác không có chỗ xuống tay.
Mạc Cầu híp mắt nằm trên ghế, nhìn thì giống như đang nghỉ ngơi, những thực ra tâm thần của hắn đã chìm vào Thức hải.
Trong thức hải có khoảng một trăm viên Tinh Thần đang lấp lóe.
Đây là số tinh quang mà hắn tích lũy được sau khi cảm ngộ bí dược của Thiên La công, nói nhiều thì không nhiều nói thiếu cũng không ít.
Số Tinh Thần này, cho dù là cảm ngộ Tống Thị Đao phổ hay là Thiên Tự Cửu Đả thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Nhưng nếu như chỉ dùng để cảm ngộ một phần trong đó thì lại là dư xài.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian này hắn còn âm thầm tu luyện đao pháp, số Tinh quang dung để cảm ngộ đao phổ sẽ càng ít hơn.
"Ừm." Mạc Cầu hơi trầm ngâm một chút rồi lập ra kế hoạch:
"Thử một lần!"
Suy nghĩ khẽ động, bên trong Thiên Tự Cửu Đả, kỹ năng Lưu Tinh Phi Trịch liền xuất hiện ở trên màn sáng, cũng đã bị Tinh Thần thu nạp.
Ba mươi khỏa Tinh quang, trong nháy mắt ảm đạm.
Sau một khắc, hai mắt Mạc Cầu sáng lên, trong mắt giống như có vô số đạo phi đao xuyên tới xuyên lui.
Hắn đã cảm ngộ xong thủ pháp ám khí Lưu Tinh Phi Trịch này rồi.
Nhưng mà đây không phải ý nghĩ cuối cùng của hắn.
Suy nghĩ khẽ động, hai loại pháp môn đã cảm ngộ là Yến Tử Phân Thủy và Lưu Tinh Phi Trịch cùng lúc xuất hiện ở trên màn sáng.
"Sát nhập!"
". . ."
Tinh quang vẫn đang lấp lóe nhưng lại không hề có phản ứng.
Mạc Cầu im lặng, chỉ đành thở dài:
"Thật sự là phế vật!"
Nhưng mà hắn cũng sẽ không bỏ qua như vậy đâu, mà suy nghĩ chuyển động không ngừng phá giải hai môn Công pháp này, sau đó liền tạo thành một loại pháp môn khác mà ngay cả mẹ nó cũng nhận không ra.
"Cảm ngộ!"
". . ."
Vẫn không được.
"Ta còn không tin." Mạc Cầu ngồi dậy, vén tay áo lên, ánh mắt thiểm động, một lát sau hắn liền bắt đầu múa bút thành văn.