Người dịch: Whistle
"Rầm rầm. . ."
Xiềng xích rung lắc, Âm khí giữa thiên địa cuộn trào giống như thủy triều, mấy con u hồn bị nó lôi từ dưới đáy thủy vực lên rồi xé thành mảnh vỡ.
Ở nơi mà mắt thường không thể nhìn thấy đang trình diễn một tràng giết chóc vô thanh vô tức.
Trọng Minh Hỏa Mãng chớp chớp mắt, trong lòng cảm thấy ngày càng ngưng trọng.
Pháp thuật của người này càng ngày càng quỷ dị, cũng càng ngày càng mạnh hơn, có được Thần niệm mạnh mẽ như vậy, hắn thật chỉ là một vị tu sĩ Đạo cơ sao?
Còn có đống xiềng xích này. . .
Mặc dù mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng nó lại thật sự tồn tại, nếu như quất vào cơ thể liền sẽ trực tiếp đánh tan hồn phách của người khác.
Bất nhập Đạo cơ, không có pháp nhãn, ngay cả nhìn cũng không thấy thì nói gì đến chuyện ngăn cản.
Nghĩ đến đây, Trọng Minh Hỏa Mãng không nhịn được âm thầm hối hận.
Lúc đó, sở dĩ nó bị Mạc Cầu bắt được là vì sau lưng có truy binh, không thể trốn đi đâu được, nếu như rơi vào trong tay của Tông sư Kim Đan thì sợ là sẽ sống không bằng chết.
Mà khi đối mặt với một vị tu sĩ Đạo cơ, lấy thủ đoạn của nó, nghĩ biện pháp đào tẩu chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Thậm chí.
Thừa dịp đối phương không sẵn sàng mà phản sát cũng không phải việc khó.
Cho nên lúc đó nó là nửa bị ép, nửa là chủ động bị bắt.
Lại không ngờ rằng.
Cái tên Mạc Cầu này lại giấu sâu như vậy, thực lực của người này cũng chẳng hề kém hơn Tông sư Kim Đan là mấy.
Hiện giờ nó còn 'bị ép' đi theo bên cạnh, không dám rời xa, càng đừng đề cập đến việc phản sát.
"Bạch!"
Xiềng xích quay về, Mạc Cầu mở mắt ra, vẻ mặt trầm tư.
Trọng Minh Hỏa Mãng hoàn hồn, vội vàng mở miệng chúc mừng: "Chúc mừng chủ thượng, chúc mừng chủ thượng, thần công của chủ thượng lại có tiến triển, ngày khác đừng nói tiến giai Kim Đan, dù là chứng Nguyên Anh cũng là chuyện dễ dàng."
"Hừ!" Mạc Cầu nghiêng đầu, nhắm mắt lại:
"Vừa rồi ngươi lại đang âm mưu chuyện gì rồi?"
"Không dám, không dám." Trọng Minh Hỏa Mãng nghe vậy thì sắc mặt liền trở nên tái nhợt, ngay cả da thịt vàng óng ánh đều lộ ra vẻ ảm đạm:
"Tiểu yêu tuyệt đối không có âm mưu gì."
"Thật sao?" Mạc Cầu mở miệng, vươn tay ra:
"Nếu ngươi đã không thành thật, vậy liền chịu một chút trừng phạt đi."
Dứt lời.
Thân thể của Trọng Minh Hỏa Mãng đột nhiên cứng đờ, một cảm giác đau nhói xuất hiện trên đầu, sau nhập cốt tủy, thức hải, khiến cho nó không nhịn được phải kêu rên thảm thiết.
"Chủ thượng tha mạng, chủ thượng tha mạng, tiểu yêu không dám nữa!"
Nói xong nó liền liên tục khấu đầu, đập ra một vũng bùn lớn.
Mạc Cầu lại bất vi sở động, đợi đến khi qua mười hơi hô hấp mới buông lỏng tay ra, cấm chế trên người của con Trọng Minh Hỏa Mãng cũng được nới lỏng.
Cấm chế này là do Mạc Cầu dùng Tỏa Hồn độc của Ngũ Độc thượng nhân cải tiến mà thành.
Giống như một vòng kim cô có một ngàn Phù văn hội tụ xung quanh trán của Trọng Minh Hỏa Mãng, niệm động tức phát, vừa có thể tổn hại nhục thân, vừa cũng có thể hao tổn tinh thần.
Rất thích hợp để khống chế người khác.
Mà con Trọng Minh Hỏa Mãng này cũng thật sự là cổ quái, tình nguyện chịu tra tấn chứ không muốn thần phục, càng đừng đề cập đến chuyện để Mạc Cầu gieo tâm linh ấn ký vào trong thức hải của nó.
"Nếu như ngươi không phục thì có thể rời đi, dù sao ước hẹn mười năm giữa chúng ta đã kết thúc, Mạc mỗ sẽ không ngăn cản ngươi."
"Phục, phục." Trọng Minh Hỏa Mãng vội vàng mở miệng, giọng điệu nịnh nọt:
"Chủ thượng thiên phú dị bẩm, ngày khác nhất định có thể chứng được Kim Đan, Nguyên thần, lúc này tiểu yêu đi theo người, sau này cũng sẽ có ngày sống dễ chịu."
"Lại nói. . ."
Nó quay đầu nhìn bốn phương, cười khổ nói:
"Tình huống hiện giờ của tiểu yêu như vậy thì lại có thể đi được nơi nào chứ?"
Trải qua mười năm bị Mạc Cầu liên tục rút tinh huyết, thực lực của nó đã còn không mạnh như lúc trước nữa, vào trong Hỗn Loạn vực thì chẳng khác nào dâng thức ăn đến tận miệng cho những con yêu thú khác.
Hoặc là lại rơi vào trong tay của người khác.
Như vậy còn không bằng tiếp tục đi theo Mạc Cầu, mặc dù tính tình của người này lạnh lùng, nhưng lại được cái nói lời giữ lời, sẽ không lừa mình.
Mạc Cầu lắc đầu, không để ý đến nó nữa, mà lấy ra một cái kính tròn.
"Sắc!"
Một tiếng quát khẽ vang lên, mặt kính phun ra lưu quang, vô số hình ảnh nhỏ bé xuất hiện trên đó.
Liếc mắt nhìn một cái, giống như chiếc gương này đã bị vỡ ra thành hàng ngàn hàng vạn mảnh vỡ vậy, trong mỗi một mảnh vỡ đều có một cảnh tượng khác nhau.
Khôi lỗi!
Trọng Minh Hỏa Mãng lặng lẽ nhìn thoáng qua, chỉ cảm giác hoa mắt, buồn nôn, tranh thủ thời gian quay đầu, lúc này mới là tính khôi phục lại.
Nó tận mắt nhìn thấy Mạc Cầu thả ra hơn mười vạn con cá nhỏ khôi lỗi tản ra khắp bốn phía.
Vậy mà người này có đủ Thần niệm để phân biệt rõ vô số cảnh tượng mà hàng chục vạn con khôi lỗi truyền đến?
"Chủ thượng, ngài có chắc là Trầm Hương Tủy vạn năm sẽ ở gần đây chứ?"
"Ừm." Mạc Cầu vừa quan sát cảnh tượng trên mặt kính, vừa phân tâm trả lời nói:
"Trầm Hương Tủy vạn năm ẩn hiện trong thủy mạch, có lúc sẽ xuất hiện ở nơi rất gần mặt nước, đến lúc đó sẽ phát sinh ra các loại dị tượng."
"Mà trong mấy năm gần đây, không chỉ có một hai người nhìn thấy loại dị tượng này, cho nên có thể khẳng định, Trầm Hương Tủy vạn năm chắc chắn đang ở gần đây."
Tuổi thọ của hắn đã không còn nhiều nữa, ví như không thể lấy được Linh dược đỉnh tiêm thì cũng chỉ có thể dùng man lực mạnh mẽ đột phá cảnh giới.
Mặc dù tỉ lệ thành công của khả năng này rất ít, nhưng có còn hơn không!
Dù sao hắn cũng không phải là Tiên Thiên đạo thể thật, cho dù là Tiên Thiên đạo thể thì cũng cần phải nhờ Linh dược để đề cao tỉ lệ Kết Đan.
Cho nên vô luận như thế nào, chỉ cần có tin tức thì hắn sẽ không để nó vuột mất.
"Hả?"
Đột nhiên, Mạc Cầu nhướng mày:
"Lại là tu sĩ Thánh tông, dường như gần đây đám người này xuất hiện nhiều hơn lúc trước không ít."
"Chủ thượng, có cần phải động thủ không?" Trọng Minh Hỏa Mãng nghe vậy liền tinh thần chấn động, khoa chân múa tay, khí tức trên người ngo ngoe muốn động:
"Để tiểu yêu đánh trạm đầu!"
"Không vội." Mạc Cầu lắc đầu:
"Nếu như bọn hắn không gây chuyện thì cứ mặc kệ bọn hắn là được."
"A!"
Biểu lộ của Trọng Minh Hỏa Mãng lập tức cứng đờ, bất đắc dĩ thở dài.
. . .
Du Dực đảo.
Địa Sát Tỏa Hồn Huyền Băng Trận đang được thôi động toàn lực.
Hòn đảo giống như vỗ cánh mà bay này đang bị khối băng tinh to lớn bao phủ, phun ra nuốt vào sát khí vô tận được tích chứa ở bên dưới thủy mạch giống như vật sống vậy.
Sau đó trải qua lực lượng của Trận pháp, Sát khí và lực lượng hệ Thủy lập tức hóa thành các loại thuật pháp có uy lực kinh người cuồng oanh loạn tạc ra xung quanh.
Ngàn vạn tia sáng huyền diệu đan xen, giống như là kinh mạch trên cơ thể người vậy, mỗi một tia đang du tẩu đều ẩn chứa rất nhiều thiên địa nguyên khí.
"Oanh!"
Vô tận băng tinh nở rộ giữa không trung, giống như một cây đại thụ bằng pha lê đang mở rộng ra vô số cành cây.
Có rất nhiều bóng người đang bị nó đóng băng bên trong.
"Hảo thủ đoạn!"
La Đồng vỗ tay tán thưởng, bóng người lấp lóe giữa không trung, linh động vượt qua khe hở trong công kích của Trận pháp, thỉnh thoảng nhấc tay đánh ra một chưởng.
Thiên Cương Lôi Pháp!
Thiên Cương Lôi Pháp của La gia chính là truyền thừa tiếng tăm lừng lẫy trong Hắc Thủy nhất mạch, chí cương chí dương, uy năng cường hãn.
Chưởng xuất, lực lượng mênh mông quét ngang một phương, cho dù là băng tinh của Trận pháp đánh đến cũng bị một kích đánh nát, mở ra một mảnh giới vực an toàn.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, gã ta đã ép tới biên giới của trận pháp.
"A. . ."
La Đồng nhìn bóng người bên trong trận pháp bằng vẻ mặt khinh thường, sau đó gã ta cũng chẳng thèm để ý tới trận pháp ngăn cản, mà lặng lẽ vô thanh xuất hiện trên đảo, nhìn thẳng vào mấy bóng người ở trước mặt:
"Phi Bằng cư sĩ Bành Sơn?"
Bành Sơn có dáng người cao gầy, khuôn mặt gầy gò, giống như một vị văn nhân già, lúc này, đôi mắt ông ta trợn lên, nhìn chòng chọc vào tới người:
"Làm sao có thể, ngươi vào đây bằng cách nào?"
"Ha ha. . ." La Đồng cười to:
"La mỗ có rất nhiều biện pháp để vào được những loại trận pháp này."
"Đương nhiên, đơn giản nhất vẫn là có người thủ hạ lưu tình, thả ta tiến vào, ngươi nói đúng không, vị đạo hữu ở bên cạnh?"
Bành Sơn biến sắc, đột nhiên quay đầu:
"Âu Dương huynh!"
Ông ta thân là người chủ trận, nhưng lại không có khả năng chưởng khống toàn bộ trận pháp, Cơ Trường Không cũng không cho phép ông ta làm vậy, mà là cần người khác phối hợp.
"Bành huynh, đừng có trách ta." Sắc mặt người này biến đổi, há hốc mồm, cuối cùng bất đắc dĩ cúi đầu:
"Hậu nhân của ta đang nằm trong tay Thánh tông, nếu như ta không đáp ứng thì bọn họ sẽ phải chết không nghi ngờ, thọ nguyên của tại hạ đã không nhiều, không có khả năng lại có thêm huyết mạch."
"Cho dù ngươi không đáp ứng, La mỗ muốn phá được trận pháp của các ngươi cũng không phải việc khó, chỉ là sẽ chậm hơn một lát mà thôi." La Đồng khinh thường hừ lạnh, nhìn Bành Sơn nói:
"Thần phục, hoặc là chết!"
"Oanh. . ."
Một uy thế kinh khủng đột nhiên từ trên người gã ta hiện lên, uy thế mạnh đến mức khiến cho trận pháp bị rung lắc dữ dội.
Cũng làm cho sắc mặt của đám người đối diện đại biến.
"Ngoại. . . Ngoại đan!"
"Động thủ!" Có người rống to:
"Bắt lấy gã ta để ép người của Hắc Thủy rút lui, chúng ta có trận pháp ở đây, gã chắc chắn không phải là đối thủ của chúng ta."
"A. . ." La Đồng nhếch miệng cười, nheo mắt lại, từ xa vung tay lên, một vị tu sĩ Đạo cơ đang ở bên trong tầng phòng ngự của trận pháp liền lập tức bị vỡ tan tành:
"Chỉ bằng các ngươi?"